Điền Quý cười khẩy, nói:
“Nói bao nhiêu chuyện chẳng qua cũng là để câu giờ mà thôi.
Thực tế nhà ngươi hãy còn thiếu hai món đồ mới khiến lễ đăng quang này viên mãn.”
Dứt câu, anh chàng bèn im lặng quan sát mộ chủ.
Lúc thấy hắn giật mình đáng thót một cái, Điền Quý đã biết mình đoán đúng.
Phong thủy thuật thực ra chia làm vài nhánh nhỏ.
Thầy dương thì sửa nhà sửa cửa cho người sống, thầy âm thì cải quách cải mộ cho người đã khuất.
Trong đó, có một thuật phong thủy truyền từ bên Tàu sang gọi là Phong Cốt Đàn.
Nói về cái Phong Cốt Đàn này thì cũng tà ác quá lắm, người bày thuật đi tìm hai đứa trẻ con chưa đầy tháng, mộ nam mộ nữ rồi bóp cổ chết, cốt để làm oán khí của chúng càng mạnh càng tốt.
Tro cốt bọn nó sau đấy sẽ được đựng vào hai cái hũ, ngoài dán bùa, trong tráng đồng, khiến linh hồn không siêu thoát được.
Mộ chủ sẽ dựa vào cặp Phong Cốt Đàn này làm lối dẫn lên trời.
Điền Quý đi lại trong mộ, đã đoán chắc chín phần mười tay pháp sư xây mộ theo nhánh âm của phong thủy thuật.
Với trình độ của hắn thì không lý nào lại không biết thuật Phong Cốt Đàn, và lấy tính cách coi mạng người như cỏ rác của gã thì chẳng có chuyện hắn thương hại người ta.
Thế nhưng phòng liệm này lại không có hai hũ tro cốt.
Đáp án thực ra đã ở trước mặt.
Mộ chủ cười nhạt, nói:
“Ngươi và con bé chẳng phải vừa vặn là một nam một nữ à? Đây, đã chuẩn bị sẵn cho hai người các ngươi rồi đấy.”
Gã búng tay đánh chóc một cái, tức thì bức tường sau lưng cái quách đá dịch chuyển, để lộ hai cái cửa bí mật.
Vũ Phạm Long và Trịnh Thanh Loan khệ nệ bưng hai cái hũ to như chum ngâm cà ra.
“Uây.
Chú Quý đến sớm thế?”
Vũ Phạm Long cười hô hố, đặt cái chum bằng đồng xuống sàn dá đánh kịch một cái.
Loại đồng này không biết luyện ra kiểu gì, cứ xanh biếc như ngọc, người xưa gọi là đồng Phong Ma.
Đây là loại đồng tốt có công dụng trấn linh, giữ hồn, giá trị chỉ thua đồng đen kì bí mà thôi.
Trịnh Thanh Loan thì nhoẻn cười, nói:
“Ôi Ngân, em, chị tưởng em bị hắn làm gì rồi chứ.
Mau qua đây với chị nào.”
Phượng Ngân cắn răng, giọng nghèn nghẹn:
“Chị...!tôi sẽ gọi cô tiếng chị này thêm một lần nữa...!tại sao?”
Điền Quý nhìn cô nàng một cái, song không lên tiếng.
Anh chàng hiểu đây là chuyện giữa hai chị em Phượng Ngân, mình không nên xen vào.
Trịnh Thanh Loan nhún vai, nói:
“Em không hiểu đâu.
Hành giả...!cái gọi là hành giả là một tổ chức ngu xuẩn, bất công và bảo thủ! Nó không cho người ta làm người tốt! Để đập nát được nó...!đành để em chịu thiệt vậy.”
“Vậy là không còn gì để nói?”
Phượng Ngân hỏi, vẻ thất vọng hiện rõ trong đôi mắt.
Thanh Loan lật tay, chẳng biết gọi từ đâu ra một ngọn mác, chĩa vào mặt em gái.
Câu trả lời đã rất rõ ràng, lần này chỉ còn cách nói chuyện bằng đao kiếm.
Điền Quý nhìn về phía Vũ Phạm Long, hỏi:
“Thế nào, trận sắp tới đây nhà ngươi đánh hay không?”
Đời thuở nào trên đời lại có người ra trận mà đi hỏi đối phương có đánh hay không, song mộ chủ không hề cười nhạo câu hỏi quái gở của anh chàng.
Gã cũng ngó xuống chỗ Vũ Phạm Long đang đứng, vì đeo mặt nạ nên Điền Quý chẳng tài nào đoán nổi mộ chủ đang nghĩ gì.
Vũ Phạm Long nhún vai, lưng tựa vào vách mộ, ngáp một cái, đoạn hỏi:
“Sao hả bác? Có hứng thú làm một trận với thằng này không?”
“Ông bác” không hiện hình, nhưng nhìn cái vẻ hào hứng của Vũ Phạm Long, Điền Quý cũng đoán được ông cụ đã trả lời thế nào.
Anh chàng không lí gì đến Vũ Phạm Long nữa, mà quay sang chỗ tên mộ chủ:
“Thế chắc chỉ còn lại nhà ngươi rồi.
Muốn chơi một trận không?”
“Tùy thời phụng bồi.”
Mộ chủ cười nhạt.
Điền Quý chỉ thấy lão búng tay đánh “chóc” một cái, cái phòng liệm quan tài đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sương mù chẳng hiểu từ đâu rỉ vào, che kín cả cột rồng kèo phụng, phủ lên hai cái hũ bằng đồng Phong Ma, rồi nuốt trọn cả bá quan văn võ xác chết, nhấn chìm luôn cả đám Điền Quý lẫn mộ chủ.
Anh chàng chặc lưỡi, bày nhanh một cái trận phòng ngự ở chỗ mình đứng, rồi chờ xem tên mộ chủ muốn giở trò gì.
Sương trắng rút đi, Điền Quý bị ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho chói mắt, phải quay mặt tránh đi chỗ khác.
Anh chàng phát hiện mình không còn trong căn phòng liệm bằng đá nữa, mà đang đứng trên một cái sân rộng.
Không khí loãng và gió thổi ào ạt khiến anh chàng đoán rằng nơi này chắc hẳn phải cao hơn so với mặt đất nhiều.
Gã mộ chủ đứng thẳng người trên con rồng đá, hai tay giơ ngang ra đón gió, đầu ngẩng cao.
Hắn nói bằng một giọng đầy tự hào:
“Sớm thôi.
Rất sớm thôi.
Nắng này, gió này, thiên hạ này, đều sẽ là của ta tất cả.
Sau này sẽ không cần phải chui rúc trong huyệt mộ tối tăm nữa, sẽ không bao giờ nữa.”
“Ờm.
Không muốn chen ngang vào lúc nhà ngươi tự sướng tinh thần đâu, nhưng có phải quên mất còn ai đang đứng ở đây không?”
Điền Quý hắng giọng một cái, lên tiếng.
Gã mộ chủ cười nấc lên một cái, hỏi:
“Theo quy tắc của nghề phong thủy thuật, bên tấn công có một tiếng đồng hồ để quan sát toàn cảnh của phe phòng ngự, không phải sao? Khuyên nhà ngươi chân thành là đừng để lãng phí thời gian, bằng không đến lúc thua trong tay ta lại mượn cớ.”
Điền Quý nhún vai, cười:
“Uầy, nhà ngươi vẫn còn nhớ quy định của tổ sư trong nghề cơ đấy.”
Mộ chủ cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Hắn búng tay một cái, bên cạnh con rồng đá bỗng hiện lên hai cô gái ăn mặc theo kiểu cung nữ ngày xưa, một người dâng cốc, một đứa bưng khay đựng thức ăn.
Cả hai người này lúc còn sống chắc cũng là hoa khôi ở làng, có cái nét đẹp mộc mạc dân dã, tuy không lộng lẫy đến khó thở, nhưng là kiểu càng nhìn càng thấy thích mắt.
Chẳng qua là hiện giờ cả hai da dẻ tái xanh, mắt thì đờ ra, cũng chẳng rõ lúc còn sống hai cô là người ra sao.
Mộ chủ vừa nâng chén, vừa lấy thức ăn trên đĩa nhâm nhi, Điền Quý cũng không muốn tưởng tượng dáng vẻ thực sự của cái đống sơn hào hải vị hắn đang thưởng thức là gì, nên chỉ rùng mình một cái rồi chuyên tâm chăm chú vào việc phá trận.
Điền Quý lấy ra cái bát nước, nhỏ máu, rồi bày trận quan sát từng dùng ở nhà lão Nguyễn Hải Phong.
Mặt nước loang loáng như tráng một lớp dầu, sau đó quang cảnh nơi Điền Quý đang ngồi bắt đầu hiện lên.
Chỗ anh chàng và tên mộ chủ đang đấu nhau là một cây cột cao chọc trời, rộng bằng cả sào ruộng, xây bằng đá trắng.
Hai bên trái, phải cũng có một cây cột xây giống i sì, nhưng thấp hơn gần chục mét.
Trên cái cột bên phải, Phượng Ngân và Thanh Loan đang đánh nhau túi bụi, còn cái cột bên trái thì Vũ Phạm Long đang tung đấm đánh vào không khí nghe ầm ầm.
Đá vụn rơi rào rạo xuống khoảng đất trống hơ trống hoác, không một màu xanh bên dưới.
Từ một căn phòng chưa quá năm mươi mét, mà có thể biến hóa ra cả không gian bao la bát ngát thế này, tuy nói cái đặc tính quỷ dị của đất chết có công lớn nhất, song cũng không thể phủ nhận tạo nghệ trận pháp của mộ chủ không hề đơn giản.
Ít nhất Điền Quý tự thấy mình không làm nổi.
Điền Quý lại khoanh chân ngồi phịch xuống đất, tay vê cằm, nghĩ thầm.
Người học nghề phong thủy thì cũng cần biết vài kiến thức da lông bên kiến trúc, xây dựng.
Anh chàng thấy ba cây cột này trên to dưới nhỏ, chênh nhau gần như gấp đôi, thì không khỏi lấy làm quái lạ.
Xây cái kiểu này chẳng khác nào giơ ngón tay thối vào mặt nghề kiến trúc cả.
Nhưng anh chàng học nghề phong thủy, mộ chủ cũng thế.
Thế rồi, Điền Quý bỗng rùng mình một cái.
Anh chàng thử hét lên, rồi dùng bùa truyền âm với Phượng Ngân và “ông cụ”.
Song, đúng như những gì Điền Quý đã sợ, cả hai người đều không thể nghe thấy tiếng nói của anh chàng.
Mộ chủ đặt cái chén vàng khảm ngọc xuống khay gỗ, nhếch mép:
“Tốn đúng năm phút.
Thằng Long với con Loan nói đúng, mày đúng thật là một kỳ tài hiếm thấy.
Mà phàm là kẻ có tài trên đời nếu không dùng được, thì phải hủy đi.”
Vừa nói dứt lời, thì mộ chủ đã đứng dậy, vươn vai một cái.
Chưa cần hắn ra hiệu, mấy tên xác chết võ quan đã lừ lừ quay về phía Điền Quý, Bọn này được ao nuôi xác dưỡng hơn trăm năm, tôi luyện bằng sát khí của Phi Đầu Man trong giếng méo, tuy không có linh trí như thi vương, nhưng sức mạnh thì không thua kém gì.
Anh chàng nhếch mép, nói:
“Chà, cũng nhiều người nói câu này với tao lắm, khổ nỗi chưa đứa nào thành công cả.”
Trong đôi mắt của Điền Quý, hiện tại cả cái khoảng sân đá này đã giăng đầy những sợi tơ vàng, mỏng đến độ đưa sát lên mặt cũng không thấy rõ.
Đám cương thi nhào tới, đứa có binh khí dùng binh khí, kẻ tay không thì cứ chìa bộ vuốt dài đen sì ra mà vồ mà cào cấu.
Những con cương thi chạy về phía anh chàng mà cảm tưởng như một bầy trâu điên xộc đến, chỉ chực húc anh chàng lòi ruột.
Điền Quý chặc lưỡi, chân dậm một cái, lập tức lửa cháy ngùn ngụt, chặn ngang trước mặt những cái xác.
Sau ánh lửa, anh chàng có thể thấy mộ chủ ngồi nhỏm dậy, cười phá lên:
“Thần kỳ! Thần kỳ thật! Không cần ngoại vật, không cần tốn thì giờ bày biện, chỉ cần ném một cái trận nhãn ra là trận pháp tự mở ra hình thành! Điền Quý! Điền Quý đúng không? Cái tên này tao phải nhớ kỹ mới được.”
“Mẹ kiếp! Hắn nhìn ra nhanh thế?”
Điền Quý chửi thầm, hai tay chắp lại, một dải ánh đao lóe lên, chém về phía đám cương thi đang đạp lên lửa đỏ mà xông tới.
Mọi chuyện vẫn đang đi đúng theo tính toán của mộ chủ.