Đất Ma

Chương 93: 93





Lúc Điền Quý tỉnh lại thì phát hiện đang nằm trên một cái giường gỗ, chung quanh thoảng mùi cồn y tế, thơm thơm mùi sữa đặc có đường.

Bên phải anh chàng là cửa sổ, bấy giờ ánh nắng chiếu xuyên qua các ô kính, rọi vào chân Điền Quý.

Nắng, mà là nắng hè.

Cũng tức là anh chàng không còn ở cái vùng đất chết kia nữa.
Bên tay trái anh chàng là một tấm rèm nhựa, che khuất cái giường bên cạnh.

Điền Quý thử cất tiếng gọi.

Không ai đáp lại, có lẽ cái giường còn trống.
Trên cái tủ đầu giường của Điền Quý để một chai nước, mấy loại thuốc linh tinh xanh xanh hồng hồng.

Bát Long Cẩu bây giờ hiện hình là con chó con, nằm ngáp trong góc phòng.

Anh chàng đoán mình đang nằm trong một cái bệnh xá nào đấy, có lẽ sau khi Điền Quý bất tỉnh nhân sự, mấy người bọn Phượng Ngân đã đưa anh chàng đến đây nghỉ ngơi.

Thế nhưng không biết cơ sở này làm ăn ra sao mà để cả chó vào đây nữa.
“Tỉnh rồi à?”
Nhìn về phía tiếng nói, anh chàng mới phát hiện có một cô gái đang cầm cặp lồng vào.

Có lẽ nhận ra ánh mắt khác thường của Điền Quý, cô nàng bèn hắng giọng, nói:
“Chị Ngân còn đang báo cáo lại với tổng bộ, chưa đến thăm anh được đâu.

Sao? Thất vọng lắm à?”
“Đâu có? Ngạc nhiên thôi.

Không ngờ tiểu thư như cô lại tự mình đưa cơm đến đây.”
Điền Quý kéo người dậy, lưng ngả vào thành giường, hai bàn tay xoa vào nhau.
“Có đáng gì đâu?”
Phạm Minh Hằng đặt cặp lồng xuống cái tủ đầu giường của Điền Quý, rồi kéo ghế ngồi xuống.


Anh chàng thấy bụng đói cồn cào, cũng không nói thêm câu nào nữa, mở ngay cái cặp lồng ra.
“Chà.

Cháo...!Trứng này.

Cơ mà...!Mua ở đâu đấy?”
“Sao? Nói thế là có ý gì?”
Điền Quý ho khan một cái, cho Phạm Minh Hằng xem cái cặp lồng cháo.
Không biết nồi cháo này nấu kiểu gì mà gạo ở bề mặt thì nở bét ra như cháo hoa, nhưng ở dưới đáy cặp lồng lại múc lên được cả thìa gạo sống, còn cứng nguyên như mới bốc từ thùng ra.
Cháo trứng thì tất nhiên không thể thiếu trứng được.

Nhưng thay vì những sợi trứng vàng trải đều khắp bát cháo, thì lại có một quả trứng ốp nằm chễm chệ giữa bát cháo.
Điền Quý cười khổ, nói:
“Các cô có lòng thì tôi cảm ơn, nhưng có thể mua hộ tôi bát khác được không?”
Vừa nói, anh chàng vừa lật quả trứng ốp lên.

Quả trứng làm theo lối âm dương, một mặt trắng một mặt đen, lòng đỏ vẫn còn sống nguyên.

Thủ pháp thần kỳ thế này, đầu bếp bình thường đừng mơ có thể làm được, người bình thường chắc chắn cũng không ăn nổi.
Phạm Minh Hằng hắng giọng một cái, rồi mới đặt một hộp cơm lên bàn:
“Đùa anh một chút thôi, đồ ăn được thật ra ở đây.

Nhưng mà phải xử lý nhanh lên, đừng để chị Ngân phát hiện.”
Bát Long Cẩu bỗng nhảy phốc lên giường, đầu đặt lên bụng Điền Quý, đuôi vẫy loạn cả lên.
Anh chàng vơ lấy hộp cơm, ăn hùng hục như trâu, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân tí nào.

Bụng no được lưng lửng, Điền Quý mới vơ lấy vạt áo bệnh nhân quẹt đại cái miệng, rồi thả phần cơm còn lại cho Bát Long Cẩu ăn nốt.

Anh chàng bình thản nhìn Phạm Minh Hằng, hỏi:
“Sao? Ban nãy hình như cô muốn nói gì với tôi à?”
“Chuyện ở trong mộ là tôi sai.


Tôi đáng nhẽ không nên buộc tội anh vì xích mích cá nhân với Vũ Phạm Long mà gây ảnh hưởng đến nhiệm vụ.”
Điền Quý nhìn cô nàng một cái.

Chính anh chàng cũng không ngờ được người ở địa vị của Phạm Minh Hằng lại thẳng thắn nhận sai với mình.

Điền Quý gật đầu, vừa làc chấp nhận lời xin lỗi, vừa là tán thưởng cách sống của cô ta.

Người dám nhận sai, dám sửa sai xứng đáng được tôn trọng.
Song, câu nói tiếp theo của Phạm Minh Hằng thiếu điều làm Điền Quý phun máu.
“Cả hai ta đều không biết anh Long dùng kế trá hàng, nên sự đề phòng của anh âu cũng là vì anh có năng lực.

Cũng may mà anh Long không về phe tên mộ chủ kia thật, nếu không chắc tôi cũng không giữ nổi tính mạng.

Khóa nhà giam của tôi là do anh ta bẻ.”
“Cô nói gì? Trá hàng?”
Điền Quý tròn mắt nhìn cô nàng, cơ hồ không tin nổi điều mình vừa nghe được.
Phạm Minh Hằng gật đầu, nói:
“Đúng thế.

Sở dĩ anh ta chịu đi theo tên mộ chủ là để tìm cơ hội cứu Trịnh Thanh Loan.

Kể cũng khổ thân, chị ấy bị người ta trộm xác, luyện thành thần giữ của, có nhiều chuyện không thể tự chủ được.”
Điền Quý sa sầm mặt, lại hỏi:
“Thế thi thể đâu?”
“Thi thể đưa về cho hai ông bà Trịnh, được an táng cẩn thận rồi.”
“Tôi biết rồi.

Như thế là tốt nhất.”
Điền Quý thở ra một hơi, sau đó gần như là ngã xuống giường nệm, đầu vùi trong cái gối.
“Hắn không phải kẻ trở cờ thì tốt, chỉ sợ điều mình nghi ngờ là thật...”

Lời giải thích của Phạm Minh Hằng nghe rất có lý, nhưng chẳng hiểu tại sao, Điền Quý lại có linh cảm mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh chàng không muốn tưởng tượng viễn cảnh nhà họ Vũ Phạm quay lưng chống lại giới hành giả một chút nào, nên nhắm mắt lại, định bụng đánh một giấc cho quên hết.
Đúng lúc này, có tiếng giày kêu lên loẹt xoẹt.
Điền Quý hé mắt ra, thì thấy Phượng Ngân đang đứng ở cuối giường, Hai cô gái nhìn nhau một cái, rồi Phạm Minh Hằng đứng dậy, ra khỏi phòng với vẻ miễn cưỡng.

Ánh mắt cô ta nhìn Phượng Ngân có vẻ là lạ, hình như không chỉ đơn thuần là cảm tình của hai người bạn thân thiết từ bé.
Song anh chàng không khoái đưa chuyện, cái việc cá nhân giữa hai người Điền Quý không muốn tìm hiểu sâu.

Anh chàng ngồi thẳng lưng dậy, nhìn Phượng Ngân một cái.
“Cô vẫn bị khuyết hồn à?”
Anh chàng là người bày trận, có thể cảm ứng được trong những cái gương bát quái có chứa hồn phách người ta hay không.

Phượng Ngân rõ ràng đã đòi lại được một hồn còn thiếu từ chỗ Thanh Loan rồi, thế nhưng vẫn lần lữa chưa chịu cho hồn còn lại quay về.

Đây là điều khiến Điền Quý thấy khó hiểu nhất.
Phượng Ngân vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng:
“Có chuyện cần nói trực tiếp với anh, nên vẫn chưa thể để hồn quay lại được.”
“Có việc gì mà gấp đến nỗi không thể để hồn vía hoàn chỉnh rồi mới nói? Bị khuyết hồn mà cứ để mãi thế không phải chuyện tốt đâu.”
Điền Quý tròn mắt.

Đời thủa anh chàng chưa từng nghe có ai lại cố tình không để ba hồn về đủ.

Phải biết, người bình thường khuyết mất một hồn nhẹ thì điên điên dở dở thần kinh rung rinh, nặng thì thành người thực vật hôn mê không tỉnh luôn.

Trường hợp của Phượng Ngân nhẹ như vậy hoàn toàn là nhờ công lao của Lục Thần quyết.
“Tôi biết.

Chẳng qua, nếu như bây giờ mà lấy lại ký ức rồi, tôi sẽ không còn là tôi nữa.

Nên trước khi con người này của tôi biến mất, còn có một chuyện tôi cần làm.”
“Chuyện...”
Điền Quý đang định hỏi, nhưng chưa kịp nói dứt câu thì đôi mắt của Phượng Ngân đã ở sát gần, hai người cách nhau chỉ trong gang tấc.

Đôi mắt cô nàng trong và sâu, Điền Quý có thể nhìn rõ mồn một dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của mình trong đó.

Hơi thở của Phượng Ngân phả đến, mang một hương thơm nhàn nhạt và ấm áp.
Song, nếu chỉ chuyện này không thì chẳng đủ để khiến Điền Quý cứng họng.


Dù sao hai người cũng đã phiêu bạt với nhau gần một tháng nay, Phượng Ngân có đẹp như hoa hậu đi chăng nữa thì anh chàng cũng bắt đầu quen rồi.

Sở dĩ lúc này Điền Quý cứng cả người, ngẩn tò te ra như trời trồng là vì đôi môi hai người bọn họ đang chạm vào nhau.
“Em thích anh.”
Phượng Ngân nói thật khẽ vào tai anh chàng, sau đó không để cho Điền Quý kịp phản ứng, cô nàng đã thả hồn cuối cùng trong tấm gương ra.
“Chuyện kia...!Tôi...!Không phải...!Tôi...”
Cô nàng vừa đỏ bừng cả mặt, vừa lắp bắp nói không thành câu hoàn chỉnh được nữa.

Phượng Ngân cứ hết nhìn trái lại ngó phải, trước sau không dám đối diện với ánh mắt của Điền Quý.

Mà chính anh chàng cũng biết Phượng Ngân khó xử, nhưng lại không biết phải nói thế nào cho phải, thế là cứ đưa tay kéo tấm chăn.

Điền Quý thỉnh thoảng lại cố mở miệng, song không biết phải bắt đầu câu nói ra làm sao, thế là lại thôi.
Bấy giờ, không khí trong phòng bệnh vừa ngượng nghịu lại vừa kì quái.
Mất một lúc sau, Phượng Ngân mới lên tiếng:
“Chắc...!Tôi cũng nên về nhà rồi.”
“Ờ.

Nên thế.

Chuyện của chị cô chắc cô cũng biết rồi.

Thay tôi thắp cho cô ta một nén hương.”
Điền Quý vừa nói, vừa quay sang phía cửa sổ đang rực nắng, trong lòng nghĩ ngợi miên man mãi về những chuyện vừa xảy ra.

Thỉnh thoảng, anh chàng lại bất giác nhìn về phía Phượng Ngân.

Thế nhưng, chỉ thấy được bóng lưng và suối tóc đang dần tiến về phía cửa phòng.
Bỗng, cô nàng quay lại nhìn, lên tiếng:
“Chúng ta còn gặp lại nhau chứ?”
“Nếu như có duyên.

Chắc vậy.”
Điền Quý bật cười, đầu ngả xuống gối.
Coi như kết thúc chuyến hành trình lên phía bắc.