Khánh Trần đứng ở trêи sân mái, động cơ của xe bay phát ra tiếng động ầm ĩ.
Đột nhiên, nhìn về phương xa.
Giữa thành phố có một đường sắt nhẹ bắt ngang bầu trời, trong hàng cửa sổ dày đặc lộ ra ánh sáng trắng, như một con bạch mã.
Càng kỳ diệu hơn chính là, nó đang đi qua giữa những tòa cao ốc dày đặc.
Cũng không phải đi qua giữa cao ốc, mà là giữa những tòa cao ốc đó như được khoét ra một cái hang, đường sắt nhỏ dường như xuyên qua đường hầm, đi qua những tòa cao ốc.
Làm cho thành phố trở nên thần bí lên.
"Nếu có thể đi ra bất cứ lúc nào, vì sao còn muốn ở trong nhà tù số 18?" Khánh Trần đột nhiên hỏi.
"Bởi vì nhà tù thanh tịnh hơn ở đây? Đợi lát nữa em sẽ biết, " Lý Thúc Đồng cũng không có trực tiếp trả lời.
Đợi cho nhân viên phục vụ xoay người dẫn đường, Khánh Trần lại thấp giọng hỏi: "Hiện tại đã là một giờ đêm, nhà hàng còn hoạt động sao?"
Lý Thúc Đồng nhìn hắn một cái: "Sinh hoạt của thành phố không đêm tối này vừa mới bắt đầu thôi."
"Mọi người không cần ngủ sao? Ngày mai không cần đi làm à?" Khánh Trần nghi hoặc.
"Khánh thị trước đây phát hiện tác dụng đặc biệt của công nghệ kết nối thần kinh, có thể mô phỏng bước sóng thần kinh ngắn ngoài bộ não, đám người tiến vào giấc ngủ, mỗi ngày ngủ hai ba giờ là đủ rồi, " Lý Thúc Đồng nói.
"Loại công nghệ này không có di chứng sao?" Khánh Trần lại hỏi.
"Đương nhiên là có, " Lý Thúc Đồng nói: "Sử dụng loại công nghệ này một tháng sau, coi như là em muốn ngủ đều không ngủ được."
"Có chút thảm, " Khánh Trần xúc động, hắn tuy rằng nỗ lực, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hưởng thụ niềm vui của ngủ.
Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần: "Khoa học kỹ thuật là một thanh kiếm hai lưỡi, ai cũng không biết nó mang đến cho nhân loại rốt cuộc là phúc hay là họa. Liền ví dụ như Lý thị từng nghiên cứu phát triển gien thúc đẩy cây rừng tăng trưởng nhanh, cây ngô tăng trưởng nhanh, đậu nành tăng trưởng nhanh, kết quả dẫn đến vùng đất đó ba mươi năm sau không thể mọc ra thực vật. Tập đoàn Kashima vốn phát triển ngành chăn nuôi, kết quả phát hiện sau khi biến đổi gien, đời thứ ba của những loài gia súc biến đổi gien về sau mất đi năng lực sinh ɖu͙ƈ."
Nhân loại đang không ngừng hưởng thụ thành quả của khoa học kỹ thuật, đồng thời cũng đang không ngừng gặp phải cắn trả của trí tuệ.
Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Khi nhân loại không cần ngủ lâu, hiệu suất sinh sản cũng không được đề cao, trái lại làm cho thế giới tinh thần của nhân loại trở nên trống rỗng."
Đương nhiên, Khánh Trần cảm thấy thế giới Bên Ngoài tạm thời còn chưa lọt vào cắn trả hung mãnh như vậy, cũng có thể là bởi vì bọn họ không có cấp tiến như thế giới Bên Trong.
Lúc này, Khánh Trần nhìn thấy những cao ốc dưới chân, có một chiếc thuyền hoa lớn bay qua, trêи thuyền hoa giăng đèn kết hoa, nhưng lại lộ ra khí tức quỷ dị.
Hình vẽ trêи thuyền, Khánh Trần đều xem không hiểu.
Lý Thúc Đồng theo ánh mắt của hắn nhìn lại: "Không cần nhìn, là thuyền tuần hành của thần giáo cơ giới, oxy lỏng và mêtan đông lạnh mỗi một giây nó phun ra, đều là mồ hôi và máu của tín đồ."
Trong lời nói, Lý Thúc Đồng mặt không biểu tình.
Hai người ngồi trong phòng ăn tinh xảo mà xa hoa, nhân viên phục vụ bưng lên một phần thịt kho tàu đặt ở trước mặt Lý Thúc Đồng.
Chỉ có một đôi đũa.
"Của em đâu?" Khánh Trần buồn bực.
"Em mang mặt nạ, không có cách nào ăn, " Lý Thúc Đồng không thèm để ý gắp một miếng thịt kho tàu.
Khánh Trần: ". . ."
Một lát sau, Lý Thúc Đồng ngẩng đầu cười nhìn hắn: "Đói không?"
"Có chút, " Khánh Trần nói.
Kết quả Lý Thúc Đồng đúng là gọi tới nhân viên phục vụ: "Cho hắn một chén mì trác tương."
"Vâng ngài Lý, " Nhân viên phục vụ lễ phép đáp lại.
Mặc dù trong Nhật Quang Các, cho tới bây giờ chưa từng làm qua mì trác tương.
Đợi sau khi mì được đưa lên, Lý Thúc Đồng lại cho mọi người lui, lúc này mới nói với Khánh Trần: "Đem mặt nạ lấy xuống, ăn mì đi."
Khánh Trần một bên ăn mì một bên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đây là một trong số kiến trúc cao nhất của thành phố số 18, đưa mắt ra nhìn, cũng chỉ còn lại có hai tòa cao ốc phương xa đứng lặng ở trêи trời cùng với nó.
"Đó là cao ốc của Khánh thị và Lý thị, " Lý Thúc Đồng giải thích.
Khánh Trần lại nhìn xuống dưới, là vô số cầu hành lang kết nối giữa những tòa cao ốc, cả thành phố giống như một dải ngân hà, ánh đèn đường cùng với đèn Nêon như là những ngôi sao trong dải ngân hà.
Thỉnh thoảng có xe bay bay qua, động cơ của đối phương phun ra đuôi lửa giống như sao băng lướt qua.
Giờ phút ấy, Khánh Trần thân ở cao ốc 88 tầng như là đặt mình giữa trời đất, xa xôi mà lại bao la hùng vĩ.
"Đây là phong cảnh đẹp nhất của thành phố số 18 sao?" Khánh Trần hỏi.
"Cao ốc Vĩnh Hằng xây dựng trêи sáu tòa nhà lớn, lấy sáu tòa nhà lớn làm cơ sở mới có vẻ đẹp của hiện tại. Nếu như em không lo lắng về hình vẽ bậy, nước tiểu, rác thải, tội phạm của những kiến trúc ở tầng dưới chót, như vậy ở đây chính là phong cảnh đẹp nhất, " Lý Thúc Đồng nói: "Ngày hôm nay mang em đi ngắm thứ đẹp nhất, nếu như còn có cơ hội, có thể mang em đi nhìn một mặt xấu xí nhất của thành phố này."
Nói xong, Lý Thúc Đồng dùng một ngón tay chỉ về bên cạnh: "Bên cạnh cửa sổ còn có kính viễn vọng, đặc biệt cung cấp cho thực khách thưởng thức cảnh sắc, em có thể nhìn."
Khánh Trần đi tới bên cạnh kính viễn vọng.
Hắn thấy xe như nước chảy dưới mặt đất, còn thấy đám người chơi đùa.
Có người đang vẽ những hình ảnh kỳ quái nhưng mới mẻ ở trêи tường, còn có làn khói trắng của quán nướng, lá cờ rượu của quán rượu tung bay theo gió.
Đột nhiên, hắn thấy trêи bục cao quảng trường dưới lầu, đang có hai chiếc trực thăng màu đen chậm rãi đáp xuống, hơn hai mươi người của đội tác chiến nhảy xuống từ bên trong, dùng đội hình chiến thuật chạy vào cao ốc Vĩnh Hằng.
Còn có hai con chó máy chạy theo bên cạnh bọn họ.
Những người này trang bị rất đầy đủ, mang theo các loại vũ khí mà Khánh Trần không gọi ra tên.
Rõ ràng là vì Lý Thúc Đồng mà đến.
Khánh Trần quay đầu lại nhìn về phía Lý Thúc Đồng, nhưng vị lão sư này bình tĩnh nở nụ cười: "Ăn cơm trước."
"Ừm, " Khánh Trần chăm chú ăn mì.
Lần này Lý Thúc Đồng thật ra lại có hăng hái: "Không sợ hãi sao?"
"Lão sư lần đầu tiên mang học trò đi ra ngắm phong cảnh, dù sao vẫn không đến mức để học trò chết ở nửa đường, bằng không người lão sư này quá không xứng chức, " Khánh Trần nói một cách đương nhiên.
Tiếng cười sang sảng của Lý Thúc Đồng vang ra phía ngoài.
Ông thật sự càng ngày càng thích Khánh Trần.
Giờ phút này, hơn hai mươi nhân viên của đội tác chiến chia làm hai đội trong tòa cao ốc, một đội đi thang máy lên tầng 87, một đội khác thì tiến vào lối đi thoát hiểm an toàn, dùng phương thức đi bộ đi lên trêи.
Ngoài Cao ốc Vĩnh Hằng, hai chiếc máy bay trực thăng BlackHawk-01 được vũ trang lại một lần nữa cất cánh bay lên cao.
Chúng nó chậm rãi xoay quanh tầng 70 của cao ốc Vĩnh Hằng, chuẩn bị trợ giúp hỏa lực bất cứ lúc nào.
Trong căn cứ quân sự lâm thời ở chỗ xa hơn, còn có hơn mười chiếc máy bay trực thăng được vũ trang cùng với tàu bay vừa cất cánh.
Lại xa hơn, nhân viên hậu cần trêи tàu bay "Tuần Tra Lục Địa" của Khánh thị bắt đầu bận rộn, vận chuyển rất nhiều nhiên liệu thể rắn tiên tiến.
Tất cả cái này đều như một tấm lưới, từ từ siết chặt lại.
Ngay thời khắc tấm lưới lớn siết chặt, trong kênh thông tin, đội trưởng của đội tác chiến bình tĩnh nói: "Dừng lại, kiểm tra tình huống năng lượng của tứ chi máy tại chỗ, báo cáo với tôi."
Nói xong, hắn ra hiệu về hướng cầu thang trong lối đi an toàn, tất cả thành viên của tiểu đội tiến vào trạng thái lặng im, tắt tất cả hệ thống thông tin.
Đợi khi hắn xác định âm thanh sẽ không truyền về bộ chỉ huy, lúc này mới bình tĩnh nói: "Ông chủ Trần đã dặn dò, đêm nay muốn sống rời khỏi đây liền không nên nổ súng. Nhớ kỹ, không nên liên lụy những người khác."
"Đội trưởng, tôi nghe không hiểu, " Một đội viên sửng sốt một chút.
Đội trưởng nói: "Sau đó cậu sẽ hiểu, lặp lại, không được nổ súng, lặp lại, không được nổ súng."
Nhưng không đợi bọn họ kết nối thiết bị thông tin một lần nữa, một bóng đen trêи cầu thang lặng yên không một tiếng động rơi xuống giữa bọn họ.