Làm sao sinh tồn trong nhà tù nơi mãnh thú sắt thép hoành hành?
Khánh Trần không có cách nào trông cậy vào Lộ Nghiễm Nghĩa lai lịch không rõ, bởi vì hắn sợ việc bản thân thay thế thân phận của nguyên chủ bị bại lộ.
Hắn cũng không có cách nào trông cậy vào đồng hương khác đến cùng một thời không, bởi vì đối phương còn thảm hơn so với mình.
Vì vậy, Khánh Trần thản nhiên đem năng lực của mình báo cho biết Lý Thúc Đồng, để chứng minh bản thân là một một người hữu dụng.
Không hề nghi ngờ, Lý Thúc Đồng chính là nhân vật có địa vị siêu nhiên nhất trong nhà tù này, mình làm như vậy tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng là lối thoát tốt nhất.
Lý Thúc Đồng chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi, Diệp Vãn và con mèo lớn đi theo bên cạnh ông, còn Lâm Tiểu Tiếu thì cợt nhả không biết đi đâu.
Bây giờ còn chưa tới thời gian ăn cơm trưa, cửa sổ lấy cơm đã sớm mở ra cho Lý Thúc Đồng.
Diệp Vãn đi lấy một phần cơm nước cho Lý Thúc Đồng và con mèo lớn, con mèo lớn đang lựa chọn thức ăn.
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu không biết lại chui ra từ chỗ nào, hắn đá rớt giày của mình, chân trần ngồi xổm trêи cái ghế đối diện bàn ăn của Lý Thúc Đồng.
Con mèo lớn liếc mắt nhìn hắn, Diệp Vãn thì nhíu mày nói: "Trước mặt ông chủ nên tôn trọng một chút."
Lâm Tiểu Tiếu trợn mắt một cái: "Ông chủ đều chưa nói cái gì, mẹ Diệp cũng quản quá rộng."
Lý Thúc Đồng cười cười nói: "Xem ra là có chút thu hoạch?"
"Đúng vậy, " Lâm Tiểu Tiếu hưng phấn nói: "Quá có thu hoạch, ngài biết không, Khánh Trần ở bên ngoài rất sạch sẽ, một chút manh mối khác thường đều không tra được, nhưng như vậy tôi càng có hứng thú."
"Bởi vì quá sạch sẽ?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Đúng vậy, chính là quá sạch sẽ. Tư liệu của hắn biểu hiện hắn là một học sinh trung học của thành phố số 18, cha mẹ qua đời trong tai nạn xe, kế thừa một số di sản, không có tiền án, không có án sự, không có người thân, " Lâm Tiểu Tiếu nói.
"Hắn bị phán tội danh gì?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Trộm cướp, trong hồ sơ biểu hiện hắn trộm một điện thoại tinh thể lỏng vừa đủ cân nhắc mức hình phạt, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ngài cũng biết trong nhà tù số 18 này có hơn phân nửa người đều là trọng phạm, bình thường đều là có tiền án lớn hoặc là bị cơ quan thuế vụ bắt được mới có thể bị giam ở chỗ này, hắn chỉ là một tên tội phạm trộm cướp, căn bản không nên xuất hiện ở loại địa phương này."
Chỉ một lát như thế, Lâm Tiểu Tiếu đúng là đã xem qua hồ sơ của Khánh Trần, như vậy trong mắt người bình thường sợ rằng đã xem như một nhân vật có mánh khoé thông thiên.
Lâm Tiểu Tiếu tiếp tục nói: "Hơn nữa, tôi tìm người bên ngoài hỏi một chút, vụ án của hắn tồn tại tranh luận, có người nói hắn công bố bản thân là mua điện thoại tinh thể lỏng bình thường, tiền cũng trả rồi, chỉ là người bán điện thoại không biết vì sao không có nhập sổ, máy quay giám sát cũng đột nhiên bị phá hủy không có cách nào khác chứng minh hắn vô tội. Cho nên, nếu như người bán điện thoại phản cung giúp hắn làm chứng, hoặc là video giám sát hắn trả tiền xuất hiện, như vậy hắn có thể lập tức đi ra ngoài. Ngài xem, đây là phương pháp quen thuộc cỡ nào, phần lớn người vào nhà tù "Làm việc", đều là quy trình như thế."
Lý Thúc Đồng như có suy nghĩ: "Phán hắn bao lâu?"
"Phán sáu tháng, " Lâm Tiểu Tiếu trả lời: "Cái này sợ là thời hạn tù ngắn nhất trong lịch sử của nhà tù số 18, ông chủ, ngài không cảm thấy người này rất có vấn đề sao. . . Hắn còn họ Khánh!"
Họ Khánh trong thời đại bây giờ quá đặc biệt, năm công ty lớn lũng đoạn hầu như tất cả mạch máu kinh tế, trong đó có một nhà họ Khánh.
Mà họ Khánh lại là một dòng họ rất hiếm, cho nên nếu như đi trêи đường đột nhiên gặp phải một người họ Khánh, trong lòng đều sẽ nói thầm đối phương có phải người của Khánh thị hay không.
"Tiếp tục, " Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói.
"Ngài cũng biết trước đây tập đoàn Khánh thị an bài một người Lộ Nghiễm Nghĩa tiến vào, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Cái này rất dễ điều tra, lúc đó tôi chỉ là suy nghĩ không rõ, đối phương vì sao phải an bài một nhân vật nhỏ như thế tiến vào, là muốn làm gì?"
"Tôi nhớ kỹ tên Lộ Nghiễm Nghĩa kia, " Diệp Vãn ở một bên nói: "Hắn một mực chiêu mộ người."
"Đúng vậy, " Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: "Tên Lộ Nghiễm Nghĩa này sau khi vào tù liền dựa vào tứ chi máy móc hoàn mỹ của bản thân, chèn ép thế lực ban đầu trong nhà tù, trong một tháng liền thành công tạo ra cục diện thế chân vạc với hai phe phái khác, lúc đó tôi rất buồn bực, Khánh thị muốn đưa hắn vào thống nhất nhà tù số 18 sao."
"Khánh thị biết ông chủ ở chỗ này, " Ngụ ý của Diệp Vãn là, có Lý Thúc Đồng ở đây, không ai thống nhất được nơi này.
Lâm Tiểu Tiếu nheo con mắt lại, nói đến chỗ hưng phấn hận không thể gãi chân của mình: "Cho nên, tôi còn suy nghĩ Khánh thị có phải điên rồi hay không, vậy mà phái một con tôm tép đến nhà tù số 18 làm việc. Cho tới hôm nay tôi mới hiểu được, không ngờ Lộ Nghiễm Nghĩa là tới dò đường cho tên nhóc Khánh Trần này. Mặc kệ Khánh thị muốn làm gì, Khánh Trần mới phải chính chủ, Lộ Nghiễm Nghĩa chỉ là một tên chạy việc mà thôi."
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu lại trở nên buồn bực: "Nhưng bọn họ đến nhà tù số 18 làm cái gì, nếu như tên nhóc Khánh Trần này thật sự là dòng chính cao quý của Khánh thị, vì sao đồng ý tới nơi này?"
Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nói: "Khánh thị có thể muốn chọn Cái Bóng đời sau."
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu đồng thời ngây ngẩn cả người: " Cái Bóng đời sau? Khánh Trần là một trong số người được chọn? Cho nên hắn tới nơi này là mang theo nhiệm vụ."
Tập đoàn tài chính lớn như vậy vừa muốn có vẻ bề ngoài, lại muốn có tay sai.
Gia chủ của Khánh thị là vẻ bề ngoài, Cái Bóng là tay sai.
Cái Bóng chuyên môn làm những công việc dơ bẩn, quyền lực trong tay rất lớn, là chúa tể thế giới ngầm của tập đoàn Khánh thị, ngoại trừ gia chủ không ai có thể quản lý.
Chỉ bất quá, quá trình chọn lựa mỗi một Cái Bóng đều vô cùng tàn khốc, giống như nuôi cổ trùng.
"Xem ra Khánh thị lại muốn quấy cho mọi người không được yên bình, " Lý Thúc Đồng xúc động nói.
Khi đang nói chuyện, có tù nhân trong lúc vô tình đi tới, cách xa năm mét, Diệp Vãn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đối phương.
Tên tù nhân này bị ánh mắt kinh sợ tâm hồn nhìn thảng, không tự chủ được xoay người đi đến phương hướng khác.
Ba người Lý Thúc Đồng cũng không tiếp tục thảo luận chủ đề câu chuyện này nữa, Lâm Tiểu Tiếu ngược lại hỏi: "Ông chủ, dù cho hắn là người được chọn của Cái Bóng, cũng không cần phải đem bối cảnh thân phận làm sạch sẽ như thế, dường như không có một chút quan hệ với Khánh thị."
Lúc này tất cả mọi người đã chắc chắn, Khánh Trần chính là người của Khánh thị.
Đến đẳng cấp như bọn họ, thứ không tin nhất chính là trùng hợp.
"Trừ phi, trong thân thế của Khánh Trần, còn ẩn giấu bí mật lớn hơn nữa, " Lý Thúc Đồng nói.
"Ông chủ ngài đoán được cái gì?" Lâm Tiểu Tiếu tò mò hỏi.
Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Chỉ là nghe cậu nói như thế, tôi bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút giống một người."
"Kẻ địch? Hay là bạn bè? Tôi và mẹ Diệp gặp qua chưa, " Lâm Tiểu Tiếu tò mò.
Lý Thúc Đồng nói: "Các người chưa gặp qua hắn ta, nhưng sau này sớm muộn gì đều sẽ nhìn thấy. Tiểu Tiếu à, quan hệ trêи đời này nếu như có thể dùng kẻ địch và bạn bè để phân chia đơn giản như thế, vậy thật quá tốt."
Nói xong, Lý Thúc Đồng đem con mèo lớn màu xám trêи bàn ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vướt cằm con mèo lớn.
Con mèo lớn thoải mái nhắm hai mắt lại, lười biếng nằm trêи chân của Lý Thúc Đồng.
Ông nói với Lâm Tiểu Tiếu: "Tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với Khánh Trần, cậu đi thử xem tính cách của hắn."
Lâm Tiểu Tiếu kinh ngạc: "Ông chủ xem trọng hắn? Hắn chính là người của Khánh thị!"
"Tôi chỉ bảo cậu đi thử hắn mà thôi, cũng không muốn làm gì, " Lý Thúc Đồng nở nụ cười: "Hơn nữa, cướp người từ trong tay Khánh thị, chẳng lẽ không phải càng thú vị hơn sao?"
"Nhưng tôi cảm thấy hắn và chúng ta không phải người cùng một đường, " Lâm Tiểu Tiếu nhìn chằm chằm bàn chân của mình thấp giọng nói thầm.
Lý Thúc Đồng cười nói: "Trong một tổ chức dạng người gì đều phải có, con cọp trấn núi, chim ưng nhìn xa, con sói thiện chiến, con báo nhanh nhẹn, con chó trung thành, đều có chức trách của mình."
Hai mắt Lâm Tiểu Tiếu sáng lên: "Ông chủ, vậy tôi trong tổ chức là cái gì?"
Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút: "Con cá vạch nước."
Diệp Vãn ở một bên bình tĩnh nói: "Cây gậy quấy phân."