Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 80: Có Nội Gián



Cụm từ nội gián này, cách học sinh quá xa xôi, thế cho nên Lưu Đức Trụ cũng không dám tin.

Khánh Trần kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện hắn rồi nói: "Những lời nói kế tiếp của tao, hy vọng mày ghi vào trong đầu không sai một chữ, bởi vì cái này liên quan đến mạng sống của mày."

"Hiện tại người của tao nói cho tao biết, năm tên tội phạm đang lẩn trốn đang bao vây nhà trọ Vân Thượng, bọn chúng có súng, xem ra là chuẩn bị khống chế mọi người trong nhà trọ. Bọn chúng chỉ là quan sát từ xa, không rõ ràng mày cũng ở bên trong."

Lưu Đức Trụ kinh hãi, vào một giây trước, hắn còn dễ dàng chuẩn bị ứng phó Khánh Trần, sau đó thử Khánh Trần một chút, nhìn xem vị lão đại này có biết chuyện bản thân mình thật ra nhận hai thỏi vàng hay không.

Nhưng một giây sau hắn phát hiện, bản thân mình sợ rằng ngay cả an toàn cá thân đều không cam đoan được.

Lưu Đức Trụ đứng dậy từ ván giường, nước mắt đều muốn chảy ra: "Lão đại, người của ngài có phải ở gần đấy hay không, bảo hắn cứu tôi với! Người của Côn Luân đã nói qua, thủ đoạn của những người đó đặc biệt độc ác!"

Khánh Trần ghét bỏ nhìn hắn: "Bình tĩnh, ít nhất mày còn có thể sống hai ngày, hơn nữa đối phương bắt mày cũng là muốn lợi dụng thân phận của mày ở thế giới Bên Trong, sẽ không giết mày."

Lưu Đức Trụ nói: "Vậy cũng không được, bị trở thành con lừa cũng rất nguy hiểm đó lão đại, hơn nữa người của Côn Luân nói, những tên tội phạm này sẽ giết chết người thường, giết người diệt khẩu. Chổ của tôi có hơn bốn mươi bạn học, hơn bốn mươi mạng người lận!"

Khánh Trần sửng sốt một chút, giết người diệt khẩu?

Tiêu rồi.

Nam Canh Thần nguy hiểm!

Những tên tội phạm này không biết Nam Canh Thần là Người du hành Thời Gian.

Khánh Trần im lặng chốc lát rồi nói: "Sau khi trở về, tao cần mày làm hai chuyện."

"Lão đại ngài nói đi, " Lưu Đức Trụ ngồi rất đoan chính.

Khánh Trần nói: "Chuyện thứ nhất, tao cần mày sau khi trở về, lập tức bảo tất cả bạn học chạy trốn tứ tán, như vậy mới có thể giảm khả năng bị tội phạm ngăn chặn cửa trước và sau. Mặt khác, không nên đi tìm du khách khác hỗ trợ, như vậy sẽ liên lụy người vô tội, đám tội phạm này có súng. Mục tiêu của bọn chúng là những Người du hành Thời Gian, không phải người thường."

Lưu Đức Trụ kinh ngạc hỏi: "Lão đại, chạy trốn được sao?"

Khánh Trần nói: "Mày chỉ có thể cược bọn chúng còn chưa hoàn thành bao vây, trừ cái đó ra không có lựa chọn nào khác."

Lưu Đức Trụ yên lặng nhớ kỹ chuyện thứ nhất.

Khánh Trần tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, nếu như chúng mày không thể chạy trốn, vậy hẳn là sẽ bị giam giữ tập trung cùng một chỗ. Khi đó, tao cần mày cố gắng hết sức tìm cơ hội, hỏi riêng từng học sinh chuyển trường của Hải thành, buổi tối ngày đó bốn người bọn họ sau khi bị bắt, có ai bị tách riêng ra không. Còn nữa, mày phải nhớ lại trong hai ngày xuyên không này, có ai từng rời khỏi tiệc tối, hoặc là một mực cầm điện thoại di động gửi tin nhắn không."

Lưu Đức Trụ suy nghĩ một chút: "Ngài nói là, nội gián có khả năng ở trong đó?"

"Tuy rằng tao biết có chút thái quá, nhưng đây là khả năng lớn nhất, " Khánh Trần trả lời.

Bởi vì, những người đã từng tiếp xúc qua với đám tội phạm trong mấy ngày này, chỉ có bốn người đó.

Tuy rằng tội phạm từ tiếp xúc với bọn họ đều đã bị bắt, hẳn là đã cắt đứt liên hệ, nhưng ai biết mọi việc sau khi kết thúc lại xảy ra cái gì?



"Đương nhiên, bạn học khác cũng không thể hoàn toàn loại trừ hoài nghi, hai ngày nay mày không cần làm chuyện gì, từ từ suy nghĩ làm sao tự cứu đi."

Nói xong tất cả cái này, Khánh Trần xoay người đi ra phòng biệt giam.

Trở về đếm ngược còn hai ngày, hắn cũng phải suy nghĩ bản thân mình có thể làm được cái gì.

Thế nhưng, ngay khi hắn chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Lưu Đức Trụ.

Khánh Trần dù sao vẫn có cảm giác, bản thân hình như bỏ sót điều gì.

Một tin tức then chốt nhất!

Bất chợt, con ngươi của Khánh Trần có thay đổi, máu cũng dường như sôi trào.

Hắn bước chậm trong hồi ức.

Nơi ấy nhất định có manh mối muốn mật báo.

Tiếng bước chân, tiếng nổ, tiếng súng, nhỏ vụn nhưng khẩn trương.

Khánh Trần dường như đi tới căn nhà bị đập nát của Giang Tuyết, hắn lẳng lặng nhìn tất cả xung quanh rồi bỗng nhiên suy nghĩ: tội phạm sau khi đi tới Lạc Thành, lần lượt bắt cóc ba Người du hành Thời Gian, mà Giang Tuyết là người thứ tư.

Đám tội phạm ngay từ đầu đã không có chú ý Lưu Đức Trụ!

Bởi vì bọn họ không dám, cũng không có tính toán.

Bọn họ cho rằng Lưu Đức Trụ là học trò của Lý Thúc Đồng.

Nếu như bắt Lưu Đức Trụ, phải cược mọi người xuyên không đến thế giới Bên Trong lúc, Lý Thúc Đồng có thể tìm được bọn họ trước một bước hay không, trực tiếp giết chết bọn họ ở thế giới Bên Trong.

Thua cuộc sẽ mất mạng.

Hơn nữa những tên tội phạm này từ đầu đến cuối đều phải khống chế con lừa ở thế giới Bên Trong và thế giới Bên Ngoài, mới có thể yên ổn vận chuyển đồ vật, Lưu Đức Trụ ở trong nhà tù, bọn họ cũng không thể tiến vào nhà tù khống chế hắn.

Cho nên, mục tiêu của đám tội phạm căn bản không phải là Lưu Đức Trụ, mà là đám người Hồ Tiểu Ngưu.

Nhóm học sinh Hải thành không chỉ trở thành con lừa vận chuyển đồ vật, thậm chí còn có thể trực tiếp tống tiền gia tộc của bọn họ để đòi tiền chuộc.

Mà bọn họ sở dĩ không ra tay trước 0 giờ, chỉ sợ cũng là muốn tránh lần xuyên không này, khiến Lưu Đức Trụ xuyên không dưới tình huống không biết, trở về.

Như vậy, trước lần xuyên không sau, bọn họ ít nhất còn có hai ngày thong thả xử lý.

Lưu Đức Trụ sẽ là mục tiêu diệt khẩu đầu tiên của bọn họ.

Khánh Trần mở mắt hỏi Lưu Đức Trụ: "Là ai đề nghị thay đổi hành trình?"



Lưu Đức Trụ yếu ớt nói: "Hình như là học sinh chuyển trường tên là Bạch Uyển Nhi của lớp bên cạnh."

Khánh Trần sửng sốt một chút, Bạch Uyển Nhi?

Cái này không hợp lý.

Hắn không hỏi nhiều, đi ra phòng biệt giam.

Trong hành lang tối mờ, Diệp Vãn tò mò nói: "Tựa như hai ngày nay xảy ra không ít chuyện?"

"Ừm, " Khánh Trần gật đầu: "Có người muốn bắt cóc một nhóm Người du hành Thời Gian để vận chuyển đồ vật cho bọn họ, thủ đoạn độc ác. Chín người đã bắt được bốn người, hiện tại, năm người còn lại đang bao vây Homestay của Lưu Đức Trụ."

"Homestay là cái gì?" Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

"À, chính là khách sạn trêи núi, " Khánh Trần giải thích.

"Vậy cậu có nguy hiểm không?" Diệp Vãn hỏi.

"Tôi tạm thời còn chưa xác định việc này có thể ảnh hưởng đến tôi hay không, " Khánh Trần tháo mặt nạ mặt mèo xuống rồi nói: "Tôi cũng không quan tâm Lưu Đức Trụ chết hay là sống."

Hắn mở thỏi vàng trong tay ra, bây giờ Lưu Đức Trụ đã thành lập bảng hiệu, lúc này mới vừa bắt đầu kiếm được tiền, con đường kiếm tiền của mình liền không có.

Nhưng cái này đều không quan trọng.

Quan trọng là ... Nam Canh Thần có thể sẽ chết.

"Đi thôi, " Khánh Trần nói với Diệp Vãn.

Diệp Vãn sửng sốt một chút: "Đi đâu?"

"Huấn luyện, " Khánh Trần thản nhiên nói.

Diệp Vãn cùng với Lâm Tiểu Tiếu nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới tố chất tâm lý của Khánh Trần mạnh mẽ như vậy.

Một giây trước vẫn còn xử lý nguy cơ.

Một giây sau có thể giống như người không có việc gì tiếp tục huấn luyện.

Khánh Trần nhìn biểu tình vô cùng kinh ngạc của bọn họ, bình tĩnh nói: "Tôi dù không huấn luyện cũng chỉ có thể lo lắng suông, chờ đợi trở về. Còn không bằng tranh thủ thời gian trở nên mạnh mẽ, khiến cho bản thân mình sau này đối mặt loại chuyện như vậy, không hề vô lực như thế."

Trong lòng Lâm Tiểu Tiếu xúc động, người thiếu niên này quả thật là người thích hợp kế thừa y bát của ông chủ nhất.

Đối phương rõ ràng chưa thấy qua nhiều sinh tử, nhưng có thể sử dụng sự tỉnh táo tuyệt đối để khống chế tâm tình bối rối của bản thân.

Sau đó trong mê cung phân loạn phức tạp, chọn một lối đi chính xác nhất.