Tất cả những gì xảy ra của ngày hôm nay, tựa như đều đang nói cho Khánh Trần một đạo lý: kết quả chiến đấu do "Tương lai" quyết định, ngàn lần không nên lấy tin tức của "Quá khứ" để tính toán, bằng không sẽ làm bạn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Rõ ràng Côn Luân phát lệnh truy nã chính là năm tên tội phạm, trêи xe buýt Khánh Trần cũng chỉ nhìn thấy năm tên tội phạm, nhưng hiện tại người điểm danh trong bộ đàm là tám.
Thảo nào đối phương khống chế hai thành viên Côn Luân đơn giản như vậy, thì ra đội hình của đối phương đã lớn mạnh hơn.
Ngày hôm qua Lâm Tiểu Tiếu từng tìm hắn nói chuyện phiếm, đối phương ngồi xổm trêи ghế vừa cười vừa nói: "Khánh Trần, sau khi cậu trở lại thế giới Bên Ngoài ngàn lần nhớ kỹ không phải tin tưởng bất luận người nào, bởi vì lợi ích sẽ thay đổi rất nhiều quan hệ, nhân loại là hướng về lợi ích, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp lòng tham của nhân loại. Cậu đoán xem, thiết bị truyền tin của cậu và Lưu Đức Trụ sử dụng, là ai phát minh?"
Khánh Trần nghi ngờ nói: "Gián điệp?"
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ lắc đầu: "Không phải, đây là hai người nhân viên giao dịch chứng khoán của thành phố số 1, vì sợ bị người bắt được chứng cứ giao dịch, mới len lén phát minh. Cậu xem, đây là lực lượng của lợi ích, thậm chí thúc đẩy khoa học kỹ thuật tiến bộ."
Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy, thế giới Bên Ngoài có thể sẽ có càng ngày càng nhiều người, vì lợi ích mà bước vào bầu không khí không tốt đẹp của thế giới này.
Bởi vì có rất nhiều người cần cơ hội này để thay đổi cuộc sống của mình.
Hắn đem bộ đàm cất vào trong túi, sau đó phất phất tay với Giang Tuyết rồi đi vào bóng tối.
Giang Tuyết ngồi xổm xuống ôm lấy Lý Đồng Vân: "Vừa rồi có bị dọa không con? Còn sợ không?"
Lý Đồng Vân suy nghĩ một chút: "Vốn là rất sợ, nhưng anh Khánh Trần sờ sờ đầu của con liền không sợ."
Cô bé nhớ lại, Khánh Trần vừa rồi tính toán cùng với ra tay liền mạch lưu loát trong đêm tối, thiếu niên như là biểu diễn thành thạo một loại nghệ thuật trước mặt của tên tội phạm.
Nghệ thuật thu hoạch sinh mạng.
. . .
Bàn chân của nhân loại, hẳn là mềm mại nhất trong phần lớn động vật.
Muốn chiến đấu chân trần, chuyện này càng khó hơn so với tưởng tượng, một hòn đá nhỏ trêи mặt đất đều có khả năng làm cho người ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Phàm là có khả năng khác, Khánh Trần không muốn đi chân trần chiến đấu với người.
Nhưng hắn không có lựa chọn.
Khánh Trần ngồi xổm yên lặng trêи cây sơn trà bên đường, nương theo tán cây dày đặc để che tàng thân hình, đem âm thanh của bộ đàm chỉnh xuống nhỏ nhất.
Ánh lửa chập chờn bên trong, thường thường sẽ chiếu ánh sáng xuyên qua khe lá cây, rọi vào trêи người hắn.
Đây là vị trí tốt nhất hắn có thể tìm được trong trí nhớ, tán cây dù cao, nhưng vẫn cách nhà trọ Vân Thượng một khoảng.
"Trong nhà có 6 người, bên ngoài hẳn là còn có 1 người đang canh gác ở cửa sau, " Khánh Trần tính toán trong lòng, mình muốn giải quyết bảy người căn bản không thực tế, nhất là dưới tình huống đám tội phạm đều tập trung ở một chỗ.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu ở lòng bàn chân, cũng không biết sau đêm nay chân sẽ biến thành hình dáng gì.
Trong sân, Lưu Đức Trụ sợ hãi ngồi dưới đất, mà tên tội phạm cầm đầu đang ngồi xổm trước mặt của hắn, dùng nòng súng để trước đầu của hắn không biết đang hỏi cái gì.
Hơn bốn mươi con tin tập trung ở một chỗ, 6 tên tội phạm trong nhà canh giữ xung quanh bọn họ, không ai có cơ hội chạy thoát thân.
Khiến Khánh Trần ngoài ý muốn chính là, hắn thấy một thành viên Côn Luân đang nằm trêи mặt đất, mồ hôi đã làm ướt nhẹp cái trán của đối phương.
Vết đạn trêи đùi của thành viên Côn Luân đặc biệt bắt mắt, máu còn đang chậm rãi chảy ra từ bên trong, đem mặt đất nhuộm thành màu đỏ.
Chỉ là, đối phương tại thời khắc đau đớn như vậy, tay phải còn lặng lẽ đặt trêи túi quần của mình, ngón trỏ cùng với ngón giữa thay nhau gõ nhịp có tiết tấu, dường như đang nhắn nhủ tin tức với bên ngoài.
Cộc, cộc cộc.
Cộc, cộc, cộc. . .
Ngón trỏ đại biểu âm ngắn nhịp rất nhanh, ngón giữa đại biểu âm dài nhịp rất chậm.
Như là mật mã Moss, nhưng Khánh Trần không biết đối phương đang đem tin tức truyền cho ai.
Cho đồng đội khác sao?
Khánh Trần nhớ kỹ tần suất gõ nhịp của đối phương, lại đem ánh mắt chuyển hướng trong nhà.
Lúc này, nhìn thấy một tên tội phạm đang tìm kiếm trong đám người, sau đó tươi cười không biết nói gì đó với đồng bọn một bên.
Nói xong, liền túm tóc Vương Vân, kéo cô ta ra khỏi đám người.
Vương Vân bị kéo lê trêи mặt đất, hai chân dùng sức giãy dụa, nhưng đến cuối cùng vẫn bị kéo vào trong nhà trọ.
Các học sinh sợ hãi nhìn cảnh này, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân vài lần muốn đứng dậy, lại bị nòng súng đen ngòm và lạnh giá đè ngồi chồm hổm xuống.
Thành viên Côn Luân chưa bị thương còn lại trợn mắt đứng lên, lại bị một tên tội phạm khác hung hăng đấm vào bụng, anh ta ngã xuống đất cong người như con tôm, trong miệng hút ngược vào khí lạnh nhưng không phát ra một chút âm thanh.
Trừ cái đó ra, đã không có người dám phản kháng.
Nhưng lúc này không ai dám dùng đạo đức để đứng ra nói chuyện, nhân loại vào thời khắc nguy hiểm sẽ tự bảo vệ bản thân là một loại bản năng, các học sinh không được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sợ hãi mới là tâm tình nên có của bọn họ.
Chỉ là bọn họ không biết, đám tội phạm này ngay từ đầu sẽ không dự định để lại một người bình thường.
Khánh Trần mặt không biểu tình nhìn chăm chú vào tất cả cái này, nhưng cũng không có ra tay.
Hắn cảm thấy cái này có chút không hợp logic, bởi vì đám tội phạm này là chiến sĩ được huấn luyện.
Loại thời điểm này làm ra loại chuyện kia, có vẻ vô cùng ngu xuẩn.
Nhưng đối phương rõ ràng không có khả năng ngu xuẩn như vậy.
Không được bao lâu, tên tội phạm kia từ trong nhà trọ đi ra, hắn vỗ vỗ vai của đồng bọn: "Tới lượt mày."
Các học sinh nghe nói như thế, lập tức sợ hãi lùi về phía sau.
Chỉ thấy tên tội phạm kia cười cười đem ánh mắt nhìn lướt trong đám người, nữ sinh đều cúi đầu không dám nhìn thẳng, dường như làm như vậy sẽ không bị phát hiện.
Nhưng mà sau một giây, ánh mắt của đối phương đúng là. . . Dừng trêи người Nam Canh Thần!
Tên tội phạm đẩy đám người ra đem Nam Canh Thần gầy yếu kéo ra, muốn kéo tới trong phòng.
Khánh Trần kinh ngạc nhìn cảnh này: ". . ."
Hắn rốt cục xác định một chuyện.
Không thể chờ nữa.
Hắn thậm chí còn không biết tên tội phạm ở cửa sau trốn ở nơi nào, nhưng hắn không thể chờ nữa.
Đây là cơ hội tốt nhất.
. . .
Nhà trọ Vân Thượng xây dựn dựa vào núi, phía sau của nó không phải đất bằng, mà là rừng cây cùng với thế núi nghiêng kéo dài về phía trước.
Một tên tội phạm đang lẳng lặng tựa vào cửa sau, hút thuốc.
Tàn thuốc màu đỏ lúc sáng lúc tối trong đêm đen, trong yên lặng thậm chí có thể nghe được tiếng cháy của lá thuốc.
Khác với tên tội phạm ở cửa trước, hắn đã cầm Glock 34 gắn ống giảm thanh trong tay, như vậy có thể xử lý nguy cơ bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, trong bóng tối có âm thanh cục đá rơi xuống mặt đất.
Nhưng mà phản ứng đầu tiên của tên tội phạm là nhìn về hướng trái ngược của âm thanh, nòng súng chỉ về nơi phát ra âm thanh.
Mặc kệ bên kia có người hay không, gã đều có thể làm ra phản ứng nhanh, đây là ti phương thức xử lý chính xác nhất.
Không có người.
Cơ thể căng thẳng của gã chậm rãi bình tĩnh lại.
Tên tội phạm ném tàn thuốc trong tay xuống, ánh mắt bình tĩnh giơ súng tìm kiếm, muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh của cục đá vừa rồi.
Lúc này, trong bộ đàm truyền đến âm thanh: "Điểm danh, 1."
"2."
"3."
Tên tội phạm đè xuống bộ đàm nói: "4."
Một giây này, sự chú ý của gã ở bộ đàm, lực chú ý cùng với thính lực cũng có phân tán.
Gã thả lỏng bộ đàm, tiếp tục dùng ánh mắt do dự nhìn bốn phía.
Trong chớp mắt, con ngươi của tên tội phạm chợt co rút lại, nhưng gã đã bị bàn tay duỗi từ phía sau lưng che kín miệng, dao găm lạnh buốt như sấm đánh từ sau vùng eo đâm vào, đi qua lá lách của gã, dừng lại trong lá phổi.
Sau một giây, gã nghe được có người đứng ở phía sau gã, đè xuống bộ đàm nói: "5."
Bàn tay kia chậm rãi buông ra, nhưng trong miệng tên tội phạm chỉ có thể phát ra âm thanh trào ngược ộc ộc của không khí.
Bộ đàm vẫn đang điểm danh như cũ.
"6."
"7."
"8."
Không ai phát hiện, đồng bọn của mình đã chết hai người.