Mục Diễm đặc biệt sai người mở cửa chính phòng, từ vị trí của Tần Giao nhìn sang, có thể nhìn thấy chiếc kiệu nhỏ đậu ở cửa cùng vẻ mặt không kiên nhẫn của người khiêng.
Bây giờ đã như vậy, Tần Giao còn thấy có gì mà không muốn từ bỏ nữa?
"Tiểu Tần Giao, hắn muốn nạp nàng làm thiếp, hắn đây là muốn thê thiếp đồng thú (*), là muốn tề nhân chi phúc (**) nha.”
(*): vừa muốn cưới vợ, vừa muốn nạp thiếp.
(**): hưởng phước một chồng nhiều vợ.
Nhìn chiếc kiệu nhỏ tồi tàn, Mục Diễm không khỏi trở nên lạnh lùng và mỉa mai.
Nàng vừa đồng ý, hỉ nương và nha hoàn từ ngoài đi vào, đuổi hết mọi người bên trong ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Mọi người xếp đặt rất tốt và phối hợp nhanh chóng để thay y phục và mặc giá y mới cho nàng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tần Giao đã có một diện mạo mới và khoác lên khăn trùm đầu thêu long phượng đỏ thắm.
Rồng tất nhiên không phải là rồng vàng mà là mãng xà bốn móng, dùng mãng xà để thêu trên hỉ phục đại hôn của Vương gia cũng không phải là quá đáng.
Tần Giao sờ sờ chất liệu trên tay, đó là loại chất liệu tốt nhất mà nàng chưa từng thấy hay chạm vào trước đây, ngay cả những bộ quần áo hoa lệ đẹp đẽ nhất của sư phụ cũng không mềm mại thoải mái như vậy.
Cửa từ ngoài vào trong mở ra, Tần Giao vặn vẹo chiếc khăn tay trong tay, cảm thấy có chút khẩn trương.
Người cõng nàng không phải là hỉ nương mà là hắn.
Nàng có thể cảm nhận được mùi trầm hương thoang thoảng tràn vào mũi, một mùi mà hỉ nương không có.
Chưa kể, tấm lưng rộng cùng những bước đi vững vàng đó không phải là điều hỉ nương có thể có được.
Chiếc kiệu nhỏ trước cửa đã được Tự Xuyên đuổi đi.
Trong sân chật kín người từ vương phủ mang đến, đám đông chen nhau đứng kín sân.
Khi tân nương lên kiệu, sự náo động bắt đầu, khung cảnh còn hoành tráng hơn đám cưới của Tân khoa Trạng Nguyên vừa rồi.
Người ta thường nói của hồi môn mười dặm hồng trang, nhưng của Tần Giao phải nói đến hai mươi dặm hồng trang mới đúng.
Lụa đỏ thượng đẳng được trải trên mặt đất không cần quan tâm đến phí tổn, từ sân trong kéo thẳng đến vương phủ, đi đến đâu cũng thấy sắc đỏ của hồng trù (*).
(*) hồng trù: lụa đỏ.
Đại hôn của tân nương Nhiếp Chính Vương rất khoa trương, kiệu hoa cố tình đi vòng qua nhiều con phố chính ở kinh thành trước khi vào vương phủ.
Những con phố chính đó bao gồm Ngõ Thanh Ly, nơi có Phủ Thừa tướng và Ngõ Lục Hòe, nơi có viện phủ của Tân khoa Trạng Nguyên..
Tần Giao yên tĩnh ngồi ở trong kiệu, nhắm mắt lại, suy nghĩ tương lai nên thế nào đây.
Dù không yêu người này nhưng khi đã gả đi, nàng vẫn phải làm việc mà một nương tử nên làm, không cầu tương nhu dĩ mạt, ân ái bất nghi (*) chỉ cần tương kính như tân (**) là tốt rồi.
(*): tương nhu dĩ mạt, ân ái bất nghi: nương tựa vào nhau, ân ái không nghi ngờ lẫn nhau.
(**): tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách quý.
12.
Hôn lễ tuy phức tạp nhưng Mục Diễm vẫn chăm sóc nàng rất tốt, sau khi làm lễ xong hắn trực tiếp đưa nàng về phòng để nàng nghỉ ngơi, nàng chỉ việc ở trong phòng đợi mà thôi.
Tin Nhiếp Chính Vương sẽ cưới vợ đã truyền đến mọi người trong kinh thành từ ba ngày trước, ai cũng muốn biết cô nương của gia đình nào sẽ thành thân với Thần Chet này.
Bất quá, vương phủ giấu tin tức rất tốt, hôm nay bọn họ chỉ nhìn thấy kiệu đi vào một khoảng sân nhỏ bên cạnh Phủ Thừa tướng, bọn họ căn bản không biết Vương Phi tương lai là ai.
Mục Diễm đang bận tiếp đãi quan viên đến chúc mừng, còn có quý nhân lẽ ra đang ngồi trong cung.
"Vương gia giấu khéo lắm, ngay cả ta cũng giữ bí mật..."
Đoàn Sách An cất chiếc quạt tao nhã của mình đi, tay trái gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu có vẻ trìu mến, giống như trò đùa giữa huynh đệ với nhau, nhưng Mục Diễm lại ngửi thấy mùi nghi ngờ và cảnh báo...
"Thần nào dám, thật sự là nàng đột nhiên đến kinh thành, mang theo của ngọc bội của mẫu thân thần tới, thần không thể đối xử tệ với nàng được."
Đoàn Sách An cũng đã nghe nói đến chuyện ngọc bội, trước đó Mục Diễm từng nói, ngọc bội là mẫu thân hắn để lại cho con dâu tương lai, tuy rằng Đoàn Sách An chưa từng nhìn thấy ngọc bội và mẫu thân của hắn, nhưng hắn ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện này. Chuyện này Mục Diễm đã từng kể cho hắn ta nghe, dù sao năm đó hai người kề vai sát cánh chiến đấu, người mà Mục Diễm nhắc đến nhiều nhất chính là mẫu thân chết sớm của hắn.
"Nàng từ nơi thôn dã đến, thần không dám mang nàng đến gặp hoàng thượng vì sợ nàng không hiểu quy củ, đắc tội thánh nhân. Ngày mai thần sẽ đưa Vương phi vào cung tạ ơn."
Những người từ thôn quê đến đúng là không thể lên sân khấu hay làm được việc gì lớn.
Đoàn Sách An thở phào nhẹ nhõm, trầm ngâm một lát rồi nói: "Không cần đâu, đã là phu thê mới cưới nên có không gian riêng vui vẻ một chút, ngươi mang đến trước mặt ta làm cái gì?"
"Dạ vâng."
Mục Diễm cúi đầu che đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt.
Không ai có thể thờ ơ với quyền lực, ngay cả những chiến hữu đã từng tin tưởng giao phó lẫn nhau...
Người bạn đồng hành từng hết lòng tin tưởng của hắn giờ đã trở thành một hoàng đế có tư cách, học được cách đùa giỡn với quyền lực và học cách nghi ngờ...
13.
"Vương Gia, bệ hạ đây là..."
Tự Xuyên biết lúc hoàng đế tới phủ cũng là lúc Vương gia yêu cầu hắn hộ tống hoàng đế ra khỏi phủ.
Rõ ràng hoàn toàn có thể đến một cách quang minh chính đại, nhưng lại vi phục xuất hành, gặp Vương gia trong thư phòng mà lại không để cho mọi người biết...
Nguyên nhân của việc này phải khiến Tự Xuyên phải suy nghĩ sâu sắc.
“Hôm nay ta hành động quá thất thường nên ngài ấy mới đến cảnh cáo ta. Với thái độ ấy của ngài ấy, cũng không thể gọi là cảnh cáo mà chính xác phải là nhắc nhở, kiểm tra.”
Mục Diễm không có ý định nói thêm gì nữa, bảo Tự Xuyên sắp xếp các quan viên được mời, sau đó đi ra sân sau.
Tục ngữ có câu, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, vậy nên càng không thể trì hoãn.
Hắn không biết Tiểu Tần Giao có kịp thời phản ứng lại rằng nàng đã rơi vào bẫy của hắn hay không, nếu nàng bỏ chạy, hôm nay hắn sẽ mất nhiều hơn là được.
Khi đến phòng tân hôn, hắn mở cửa ra và nhìn thấy Tần Giao, rõ ràng rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng, Mục Diễm thở phào nhẹ nhõm.
"Vương Gia đến rồi. Xin hãy cầm chiếc cân (*) này lên và vén khăn trùm đầu của Vương Phi lên."
(*) cây sào nâng khăn trùm đầu khi kết hôn, thường bao gồm một thanh cân và ngọc Như Ý, biểu thị sự hài lòng (dùng thang đo để chọn khăn trùm đầu) và sự may mắn. Ngọc Như Ý thường được sử dụng ở những gia đình có điều kiện, với những gia đình bình thường, đôi khi chỉ còn là thanh cân, hoặc sau này có thể là kiếm, mũi tên, đũa, thước tre …
Hỉ nương vẫn đợi ở trong phòng, vốn nghĩ rằng đại hộ thông thường cũng đã phải chiêu đãi tân khách phải đến tận đêm nên đã chuẩn bị tinh thần thức khuya, không ngờ Vương gia lại đến sớm như vậy, xem ra Vương gia hẳn là rất thích người Vương phi này.
"Khăn trùm chạm ba cái, thai đầu sinh ba."
Giữa giọng điệu vui vẻ khác thường của hỉ nương, Mục Diễm cầm chiếc cân buộc bằng lụa đỏ đã được chuẩn bị sẵn sàng một bên, không khỏi mỉm cười, đầu ngón tay khẽ cử động, nâng góc khăn trùm đầu màu đỏ lên, một, hai, ba …
Khuôn mặt của Tần Giao lộ ra trước mặt hắn một cách rõ ràng, dưới bộ váy của cô thật lộng lẫy.
Dù mới gặp ban ngày, lúc nàng đã trang điểm nhẹ nhưng lúc này đây nàng đẹp đến nghẹt thở, làn da trắng như tuyết trên nền giá y màu đỏ, trong đôi mắt ấy như có dòng nước mùa thu chảy qua, gò má nàng hơi ửng đỏ, lộ ra vẻ ngượng ngùng …
Tóc đen tuyền da trắng mịn, lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng chưa hề lên tiềng động nhưng hắn đã cảm nhận được mùi thơm từ miệng nàng.
Mục Diễm đột nhiên cảm thấy miệng mình khô khốc, hầu kết bất giác trượt lên trượt xuống.
Hỉ nương nói xong những lời cát tường, nhanh chóng cùng nha hoàn rời khỏi phòng và ân cần đóng cửa lại.
14.
Tần Giao tránh đi ánh mắt trần trụi của Mục Diễm, nàng biết nó có ý gì, mama dạy nàng quy củ tối qua dúi vào tay nàng một cuốn sách vẽ, bảo nàng đọc và ghi nhớ kỹ trong lòng, nó sẽ giúp hòa hợp giữa phu thê nàng trong tương lai.
Chỉ là vốn dĩ là chuẩn bị cho nàng và Ninh Viễn, nhưng bây giờ, người bên cạnh nàng không phải là hắn mà thôi.
Nhưng nếu nàng đã lựa chọn thành thân và đã là thê tử của người ta, nàng đương nhiên không có lý do gì để từ chối, nhưng nội dung của cuốn sách ảnh thực sự rất ái ngại, khiến nàng có chút xấu hổ.
“Rượu … rượu giao bôi …”
Mục Diễm đã ngồi xuống bên cạnh nàng, Tần Giao xấu hổ cắn môi đứng dậy, đi đến bên bàn rót hai ly rượu, đưa một ly cho hắn.
Hắn có chút mơ hồ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tần Giao sẽ chủ động, dù sao nàng cũng bị tổn thương về mặt tình cảm, cho dù bị ép gả cho hắn, nàng cũng sẽ không dễ nhanh chóng tiếp nhận...
Hắn cầm lấy chén rượu và uống cùng Tần Giao.
Nàng rất căng thẳng, một ít rượu vương trên y phục, đọng lại trên môi, nàng giơ tay lau rượu, Mục Diễm lại cảm thấy thật đáng tiếc, nếu hắn có thể tận mắt nếm thử, tin rằng mùi vị sẽ rất tuyệt..
Uống xong rượu, Tần Giao không biết để tay chân ở đâu, trong lòng đang khẩn trương thì Mục Diễm đột nhiên lên tiếng.
"Nàng có biết ta là ai không?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên, hắn đang ở rất gần nàng, hơi thở ấm áp của hắn lướt qua lông mày nàng, lông mi nàng run rẩy.
"Là Vương gia."
Tần Giao không dám ngẩng đầu, cúi đầu nhìn con vịt quan trên chăn gấm.
"Ta là phu quân của nàng."
Mục Diễm thở dài, dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, yêu cầu nàng nhìn hắn.
"Ta tên Mục Diễm, đối với nàng, ta chỉ là phu quân của nàng, không phải là Vương gia."
"Nàng có thể gọi ta là phu quân hoặc gọi ta là A Diễm."
Tần Giao gật đầu, bình tĩnh gọi phu quân.
"Nghĩ về Ninh Viễn sao?"
Mục Diễm rất hài lòng với tiếng phu quân đó của nàng, nhưng hắn vẫn biết người nàng yêu thích là Ninh Viễn...
Hắn không thích nàng phải giả vờ làm điều trái lòng, trong lòng nàng không có hắn cũng không sao, hắn có thể từ từ tiến vào, nhưng nếu trong lòng nàng đã có người và dựng lên một bức tường ngăn trở người khác tiến vào thì điều đó sẽ không thể chịu đựng được.
"Ta không nghĩ"
Tần Giao lắc đầu, nàng mê đắm, nhưng cũng không ngu ngốc.
Cho dù Ninh Viễn có thật sự thích nàng thì cũng chỉ có hạn, có lẽ hắn thích quyền lực hơn.
Biết rõ trong núi có hổ mà đi đến núi có hổ là can đảm.
Nhưng nếu ngươi đã va vào tường mà không nhìn lại thì thật là ngu ngốc.
“Từ lúc đáp ứng gả cho chàng, ta đã không nghĩ đến.”
Người si tình kỳ thực cũng là người tuyệt tình nhất, nếu không thì sao có thể nói không yêu là không yêu nữa?
Tần Giao có chút tự giễu mỉm cười.
"Nàng nên nhớ điều này, Giao nhi."
"Hãy nhớ hắn ta đã sỉ nhục nàng như thế nào, hãy nhớ hắn ta đã nhiệt tình rồi lại tàn nhẫn như thế nào đối với nàng, hãy nhớ hắn ta đã lừa dối nàng như thế nào, hãy nhớ hắn ta đã thất bại với nàng như thế nào và hãy nhớ hắn ta đã đưa nàng đến với ta như thế nào."
Mục Diễm có chút lạnh lùng cười: “Hãy ghi nhớ tất cả những gì hắn ta đã làm với nàng, hãy biết ơn và sau này vi phu sẽ lấy về cho nàng từng cái một”
Tần Giao có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ như vậy từ người khác không phải sư phụ của mình, nàng có chút cảm động, cong ngón trỏ lên, mạnh dạn chạm vào góc áo của chàng.
15.
Sau khi nhận được gợi ý, nếu Mục Diễm vẫn thờ ơ thì đêm tân hôn này thật đáng tiếc.
Đầu tiên hắn cẩn thận cởi chiếc mũ phượng nặng nề xuống, mũ phượng được chế tạo tinh xảo, nhưng vẫn khó tránh khỏi vướng phải tóc đen. Tần Giao có chút đau, cau mày, động tác hắn liền chậm lại, kiên nhẫn cúi xuống, nghiêng người về phía trước chăm chú gỡ những lọn tóc không nghe lời.
Hắn đến rất gần, nàng lại ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng mà nàng đã ngửi thấy vào ban ngày, một mùi hương mà giờ đây khiến nàng cảm thấy an tâm.
Mũ phượng được cởi ra, tóc đen buông như thác nước, Tần Giao nương theo nằm lên chăn gấm uyên ương, tóc mây bung xõa một vùng rộng lớn, giống như một bức tranh thủy mặc đặc biệt.
Nàng nằm ngửa, đôi tay run rẩy chạm tới vương miện ngọc của hắn, hắn cúi đầu bên tai nàng, lặng lẽ chờ đợi động tác của nàng.
Hai người giống như đôi uyên ương được thêu trên gối dưới đầu, bầu không khí thật quyến rũ.
Vương miện ngọc tuột khỏi tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn, đinh đang …
Rèm cửa từ từ buông xuống, bóng người dưới ánh nến mờ ảo...
Tấm rèm theo chuyển động mở ra một góc, ánh trăng xuyên qua khe hở cửa sổ, bên đó có những gợn sóng đỏ thẫm cuồn cuộn, áo choàng rơi vãi trên sàn, có tiếng nữ nhân thì thầm khe khẽ, còn có tiếng nam tử trầm thấp, nhẫn nại …
"Giao Nhi, ta là ai?"
Mục Diễm lấy lại tinh thần, nhìn nàng như tiên nữ, nóng lòng chờ đợi câu trả lời.
"Dạ, phu quân..."
Tần Giao bị nụ hôn của hắn làm cho mê hoặc, đôi mắt tràn đầy nước thu giống như nai lạc trong rừng, nhìn chằm chằm người bên cạnh không chớp mắt.
"Gọi tên ta."
Hắm muốn chắc chắn rằng Ninh Viễn không còn chỗ đứng trong lòng nàng nữa, để nàng có thể nhớ được hôm nay là ai đã cưới nàng.
"A Diễm..."
Những lời nói sau đó đều bị át đi, con nai rơi vào tay người thợ săn dần dần bị thuần hóa, sau đó bị lột da và rút xương từng chút một rồi nuốt vào bụng.
Trong đầu Mộ Ngôn đột nhiên nhớ tới một bài thơ diễm từ (*) nổi tiếng: “Mi nhãn như họa, mỹ nhân băng cơ mặc nhiễm phát. Song giáp phi hà, song mâu mê ly y sam hạ. Giảo thần tiếu, nhuyễn tiết nhu ngọc thỏ vi đản. Ngọc chỉ tiêm, bát hồng anh phi sắc mãn thân. Hồng đậu lập ế hạ kiều ngâm, nhãn ba lưu chuyển mãn hàm tình” (**) (trích "Hoa anh đào đỏ")
(*) diễm từ: lời nói khieu d.am
(**): Nghĩa tạm của bài "Hoa anh đào đỏ": Lông mày như tranh vẽ, mỹ nhân băng cơ ngọc cốt và mái tóc như nhuốm mực. Gò má ửng hồng, đôi mắt mờ ảo dưới lớp áo. Cắn môi mỉm cười, thỏ ngọc như tuyết mềm mại khẽ run lên. Tay ngọc thon dài, anh đào đỏ rực nở khắp người. Hồng Đậu nghẹn tiếng rên, mắt tràn đầy cảm xúc.
Một làn gió sắc bén được nội lực tạo ra quét mạnh về phía ánh nến, căn phòng thoáng chốc liền mờ ảo ngập tràn sắc xuân.