Đặt Tên Nàng Theo Tên Chàng

Chương 8



36.

Trong khi Hoàn Nương vẫn đang vội vã về kinh để hội quân với Mục Diễm thì Tần Giao đã tìm được cung điện phù hợp với bài thơ đó với sự giúp đỡ của mật vệ.

Đó là cung điện lớn nhất và lộng lẫy nhất trong cung điện - Cung Vị Ương, nơi Hoàng hậu ở.

Có gì ẩn giấu trong Cung Vị Ương?

Làm thế nào để nàng có thể vào Cung Vị Ương?

"Bệ hạ, công chúa của Thanh quốc sẽ không bao giờ làm thiếp."

Tần GIao đặc biệt đề cập đến điều này khi Đoàn Sách An đến ăn tối.

"Ta muốn ở tại Vị Ương Cung."

Nhìn trong phòng đầy cung nữ và người hầu, Tần Giao cố ý lớn tiếng.

Đoàn Sách An tay dừng lại một chút, sau đó buông đũa xuống, trên môi vẫn là nụ cười ôn hòa.

"Nàng biết điều này là không thể."

"Ta vẫn còn giá trị, không phải sao?"

Tần Giao không vội: "Bệ hạ, ngài có thể cân nhắc."

Quả nhiên, Đoàn Sách An không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng ăn cơm rồi rời khỏi Phương Hoa Cung.

"Vương phi, điều này có ý nghĩa gì?"

Sau khi cửa cung đóng lại, cung nữ bị đuổi đi, Thu Đường mới dám thấp giọng hỏi.

Tuy rằng nàng tin tưởng Vương phi nhưng nàng không hiểu vì sao vừa rồi Vương phi lại làm như vậy?

"Đừng lo lắng, Thu Đường. Em hãy nói chuyện nhiều hơn với các cung nữ trong cung và truyền đi tin tức rằng hoàng thượng có ý định phong ta làm hoàng hậu. Tốt nhất hãy để hoàng hậu biết."

"Thật mong rằng, Hoàng hậu đừng làm ta thất vọng."

Tần Giao lại lấy ngọc bội ra và cẩn thận xoa nhẹ, Thu Đường cũng vội rút lui và đi làm mọi việc như đã sắp xếp.

Những gì nàng nói và làm hôm nay đương nhiên là có lý do, chỉ cần hoàng hậu nghe thấy.

Không người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc phu quân bỏ rơi mình vì nữ nhân khác chứ đừng nói đến người phụ nữ cao quý nhất trên đời như Hoàng hậu.

Mấy ngày nay nàng bắt Đoàn Sách An ăn ở Phương Hoa Cung chỉ để chôn cái ý nghĩ này vào trong đầu Hoàng hậu.

Ngoài ra, cuộc đối thoại giữa họ hôm nay còn lan truyền, Hoàng hậu nếu nghe được, không biết nàng ta còn có thể ngồi yên được hay không.

Hậu cung luôn là chiến trường của nữ nhân, Cung Phương Hoa to lớn này, có gần trăm cung nữ người hầu, nhìn bề ngoài có vẻ bất khả xâm phạm, không thể phá hủy, nhưng thực tế thì sao?

Trong đám người này không thể biết kẻ nào là do chủ tử nào an bài, chỉ sợ nơi này đã trở thành một cái sàng đầy lỗ, tin tức gì cũng có thể lọt ra ngoài.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, Tần Giao bắt đầu ăn mặc khác thường, trang điểm tinh xảo đến mức dùng tối đa toàn bộ lễ vật hoàng thượng ban tặng có thể phù với nhau, trông phi thường xinh đẹp.

Có lẽ là đến giờ thượng triều buổi sáng, bên ngoài cung điện có tiếng ồn ào.

"Lớn mật! Ngươi dám ngăn cản Phượng giá của Hoàng hậu? Ngươi muốn chet sao?"

"Thần không dám..."

"Sao còn không nhanh chóng tránh ra?! Chậm trễ việc của Hoàng hậu, ngươi có đảm đương được không?"

"Nhưng... Hoàng thượng đã ra lệnh không ai được quấy rầy Công chúa."

Tần Giao nghe được thanh âm, liền mở cửa.

37.

Cánh cửa từ trong ra ngoài mở ra, hẳn nhiên người bên ngoài không ngờ tới chuyện đó.

“Ngươi là Cửu công chúa của cựu triều phải không?”

Hoàng hậu sửng sốt một lát, nàng công chúa này nhìn thật trẻ, khuôn mặt nàng làm gieo sự đố kị cho phụ nữ ghen tị nhưng lại dấy lên sự cảm động vào đàn ông.

Nhìn bộ dáng tuyệt thế của công chúa, trong lòng nàng ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Đúng vậy."

"Lớn mật! Ngươi lại dám không quỳ xuống khi nhìn thấy Hoàng hậu!"

Hoàng hậu không nói gì, để mặc ma ma ra mặt.

Nàng ta có thể thấy rằng công chúa này không còn là xử nữ. Hóa ra Hoàng đế thiếu kiên nhẫn đến thế sao? Hắn thế mà lâm hạnh nàng trước lễ phong phi?

Hoàng thượng thích nàng đến vậy sao? Điều đó có nghĩa là nếu nàng nói muốn hậu vị của mình thì hoàng đế có thể sẽ trao nó cho nàng không?

“Không biết Hoàng hậu đại giá quang lâm, không nghênh đón được chính là lỗi của ta”.

Tần Giao cúi đầu, phong thái ưu tú, nhìn có chút ôn nhu phục tùng, khiến hoàng hậu cảm thấy yên tâm.

Nhưng giây tiếp theo, Tần GIao giơ tay tát mạnh vào ma ma đang mắng nàng, một âm thanh giòn vang, giống như một cái tát vào mặt Hoàng hậu.

"Bản công chúa đang nói chuyện với Hoàng hậu, sao có thể cho phép ngươi, một điêu nô xen vào?!"

Nàng lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra, cẩn thận lau từng chỗ trên tay, ném chiếc khăn xuống, giẫm lòng bàn chân, ngạo nghễ nhìn ma mau, nhưng ánh mắt lại lướt qua khuôn mặt trắng xanh của Hoàng hậu.

“Bổn công chúa thay mặt Hoàng hậu nương nương giáo huấn kẻ điêu nô này có được không?”

Tần Giao lại trở nên thân thiện, chuỗi thay đổi này khiến Thu Đường ở một bên run lên vì sợ hãi.

Vương phi đang khiêu khích Hoàng hậu à?

Nếu Hoàng hậu tức giận thì sao?

"Công chúa thật tốt bụng khi dạy cho người của ta một bài học! Trước khi được phong phi,, ngươi đã kiêu ngạo như vậy rồi. Nếu được phong phi, ta có còn ở trong mắt ngươi không?"

Hoàng hậu thật sự rất tức giận, nàng ta đã làm hoàng hậu nhiều năm, trong cung chưa từng có ai dám coi thường nàng như vậy, nữ nhân này chỉ là được nuông chiều hay là thật sự đắc ý cho rằng mình có thể làm hoàng hậu?

"Người đâu, dẫn Công chúa đến Vị Ương Cung. Ta sẽ đích thân dạy dỗ Công chúa những quy tắc, phòng ngừa sau này nàng đụng phải những quý nhân khác trong cung."

Những người được hoàng hậu mang đến lập tức tràn tới nhưng họ vẫn làm động tác mời một cách lịch sự.

Tần Giao cong môi, đúng như dự đoán, đúng như nàng mong đợi.

Hôm nay trên triều có hội triều, phiên tảo triều kéo dài hơn bình thường, Hoàng hậu cố ý chọn khoảng thời gian mà Hoàng đế không thể đến thực hiện hành động này, hợp pháp đưa nàng đến Vị Ương cung để dạy dỗ. Cho dù hoàng đế biết chuyện cũng không thể nói được gì, hoàng hậu dù sao cũng là người đứng đầu hậu cung.

Những gì Tần Giao làm chỉ là mở đường cho hoàng hậu, cũng là nhân cơ hội có thể tiện đường đưa nàng đến Vị Ương Cung.

38.

“Nghe nói Công chúa còn nhỏ lưu lạc dân gian, chắc chắn ngươi không quen với những quy củ và sự vụ trong cung, cho nên ủy khuất cho Công chúa sống ở đây mấy ngày này và học hỏi cung quy. "

Tần Giao không nói một lời, Hoàng hậu nói xong liền sai một ma ma dẫn nàng đến điện bên cạnh học quy củ.

Thật trùng hợp, ma ma dạy cung quy chính là người vừa bị nàng tát, đây là vì muốn dùng tay người khác dạy cho nàng một bài học đây mà.

Đúng như dự đoán, Tần Giao bị vị ma ma đó hành hạ cho đến giờ dùng bữa tối, mãi đến khi cung nữ đến thông báo, nàng mới được phép thay y phục và đi vào chính điện dùng bữa tối.

Thời gian dùng bữa tối có cả Hoàng hậu và Đoàn Sách An, có lẽ bọn họ đã đạt được thỏa thuận nào đó, bữa ăn rất hòa thuận, Đoàn Sách An cũng không trách cứ gì Hoàng hậu.

Tần Giao mắt nhìn mũi, an an tĩnh tĩnh lặng lẽ dùng bữa, xong, sau đó rời đi trước.

Hoàng hậu an bài cho nàng ở ở chái phía tây. Phía đông là chính điện, phía nam là sảnh phụ, phía tây là nơi ở của các cung nữ.

Động thái của Hoàng hậu chính là để cho nàng thấy rõ ai là người được tôn quý nhất và ai là người hèn mọn nhất.

Nhưng đây chính xác là điều mà nàng mong muốn.

May mắn thay, Hoàng hậu không để cho nàng ở cùng phòng với thị nữ mà có một phòng riêng.

Tần Giao tắt nến, ngồi ở trên giường chờ đợi, khi màn đêm buông xuống, vầng trăng trên bầu trời chuyển động dưới mái hiên, nàng mở cửa sổ, không bỏ sót một giây phút nào nhìn về phía bức tường trong sân.

Từng tầng từng tầng bóng hoa dần dần trở nên rõ ràng, hội tụ thành hình dáng con người, giống như thiếu nữ đang soi gương, đột nhiên có một vệt đen xuyên qua búi tóc của cô, giống như một chiếc kẹp tóc, hơi thở của Tần Giao ngưng trệ, nàng cảm nhận được chính là lúc này.

“Kẹp tóc” chỉ về phía nam, sau vài hơi thở dần dần di chuyển xuống phía dưới và biến mất.

Vệt đen đó là bóng của mái hiên, vào đúng thời điểm và đúng góc độ, bóng dưới trăng hợp thành một đường nét, giống như một chiếc kẹp tóc.

Về phía nam, có phải là sảnh phụ không?

Có cái gì ở bên trong sảnh phụ à?

Lợi dụng màn đêm yên tĩnh, Tần Giao vội vàng đi tới sảnh phụ.

Trước khi bước vào, cô cẩn thận gọi ra mật vệ do Mục Diễm để lại, hai người cùng nhau đi vào.

“Cửa hé theo luồng gió, Trăng chờ dưới mái tây”

Tần Giao nửa chừng mở cửa sổ hướng Tây, ánh trăng tràn xuống chiếu xuống mặt đất, ánh trăng tạo thành một dải dài, chậm rãi hội tụ lại một chỗ.

Đợi khoảng nửa tiếng, ánh trăng tụ lại thành hình tam giác cỡ lòng bàn tay, dừng trên một viên gạch kín đáo.

Tần Giao ra hiệu cho mật vệ đào gạch ra, phía sau viên gạch khảm một tấm phù hình rồng, có kích thước gần bằng hổ phù

Mật vệ đào ra long phù và đưa cho Tần Giao.

Sau khi Tần Giao cầm lấy, nàng chỉ trong vài cú chạm đã tách rời long phù, ở giữa có một mảnh giấy nhỏ, chóp mũi nàng bỗng nhiên có chút đau nhức.

Nàng cũng không biết làm nàng có thể mở nó ra, nó giống như bản năng của cơ thể nàng, như thể nó đã khắc sâu vào xương tủy nàng sau khi làm hàng trăm lần trước đó, nên giờ đây nàng có thể mở nó ra dễ dàng như vậy.

Đôi tay hơi run run mở tờ giấy ra, tờ giấy đã ngả sang màu vàng, nhưng nét chữ phía trên vẫn rất mạnh mẽ, mực trộn lẫn với chu sa cho thấy danh tính chủ nhân của chữ viết.

“Đối nguyệt: tả tứ hậu tam sinh cơ hiện”

“Bội nguyệt: hữu lục tiền thất lợi nhận xuất”

tạm dịch:

"Đối mặt với mặt trăng: thứ tư từ trái sang và thứ ba từ phía sau - sức sống hiện"

"Quay lưng với mặt trăng: thứ sáu từ phải và thứ bảy từ phía trước - lưỡi dao sắc"

Hai câu này lần lượt được viết ở mặt trước và mặt sau.

Thứ tư từ bên trái và thứ ba từ phía sau, đào gạch lát sàn lên và bạn sẽ tìm thấy một ngọc bội.

Thứ sáu từ bên phải và thứ bảy từ phía trước, dưới tấm gạch lát sàn là một lá thư bí mật được giấu trong hộp thư.

Mở mật thư ra, vẫn là nét chữ quen thuộc, Tần Giao nhịn không được muốn khóc, cẩn thận đọc kỹ.

"Tiểu Cửu, nếu có thể nhìn thấy lá thư này, nhất định con đang gặp rắc rối. Đính hạt châu trên tua rua của ngọc bội này vào mắt phượng trên xà ngang để nhìn thấy cơ hội sống. Con đường này sẽ dẫn đến hoàng lăng. Khi gặp người trông giữ lăng, hãy dùng long phù ra lệnh, nó có thể có tác dụng rất lớn.”

Giọng điệu ở trang tiếp theo không quá trang trọng mà thân mật hơn nhiều.

"Long phù giao cho con, Tiểu Cửu của ta vốn thông minh, cho dù Thanh quốc có bị diệt vong, tổ phụ nhất định sẽ để lại cho con một cơ hội sống sót. Phụ thân con không phải là kẻ phản nghịch như lời đồn, việc đoạt vị không đúng như lời đồn đâu. Nước mất nhà tan, là vua là không có cách nào thoát tội được. Phụ thân con không thể chịu đựng được việc nhìn thấy ta phải chịu trách nhiệm cho cái nghịch cảnh đó nên mới đưa ra hạ sách như vậy. Đừng trách phụ thân con. Thanh quốc diệt vong, đừng nghĩ đến việc phục quốc và báo thù, mà hãy sống thật tốt nhé, điều tốt đẹp nhất chính là con có thể khỏe mạnh.”

Tần Giao không còn có thể che giấu sự chua chát trong lòng, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, lão nhân có tầm nhìn xa này đã nghĩ ra đủ mọi phương án cho nàng, nhưng nàng lại quên mất người thân thiết nhất với mình…

Nàng cẩn thận gỡ tua của ngọc bội, cầm hạt châu trong lòng bàn tay và cẩn thận quan sát các hình chạm khắc trên xà nhà.

Rất nhanh, nàng tìm thấy một hạt châu bị mất trên mắt phượng, cẩn thận nhét hạt châu vào, tia sáng bên cạnh dịch chuyển sang bên phải, lộ ra một cái lỗ tròn sâu và tối.

"Mang Thu Đường tới, lưu lại một người đi tìm Vương gia, nhớ báo cáo rằng ta an toàn. Những mật vệ còn lại đều tập trung ở đây, theo ta ra khỏi mật đạo."

"Vâng."

Mật vệ rời đi rất nhanh, ngay sau đó quay lại mang theo Thu Đường, người vẫn còn vẻ choáng váng, những mật vệ còn lại cũng xuất hiện, ngoại trừ một người, nàng nghĩ người đó chính là người đi truyền lại tin nhắn.

Tần Giao nhờ người đưa Thu Đường đi và nhờ mật vệ tháo hạt châu ra và mang đi sau khi họ rời đi, đồng thời khôi phục nơi này về vị trí ban đầu.

Sau khi đưa ra mọi chỉ dẫn, nàng dẫn mật vệ và Thu Đường đi vào lối đi bí mật, lối đi hẹp chỉ có thể chứa một người.

Tần Giao đi trước, vốn là mật vệ muốn đi trước dò đường, nhưng đây là lối đi bí mật của Tiêu gia vào hoàng lăng, Tần Giao kết luận tuyệt đối không có nguy hiểm, kiên trì đi phía trước. Mật vệ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo phía sau.

39.

Sự thật đã chứng minh Tần Giao suy đoán chính xác.

Lối đi bí mật này được xây dựng với mục đích là con đường thoát thân, vậy làm sao có thể có bất kỳ nguy hiểm nào trong đó.

Lối đi bí mật rất dài và hẹp, phải mất khoảng một ngày một đêm mới đến được lối ra.

Cũng may dọc đường có mật vệ, bọn họ quen đi làm nhiệm vụ, sẽ mang theo lương khô và nước uống, nếu không, Tần Giao cảm thấy mình có thể sẽ chet vì kiệt sức trước.

Cái gọi là lối ra giống như một cánh cửa đá, mọi người cố gắng hồi lâu nhưng không mở được, Tần Giao đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một cái hốc hình tròn đồng tâm, có kích thước tương đương với mặt ngọc bội.

Cô lắp mặt ngọc bội vào, nó vừa khít, từng nét nhỏ chạm khắc vừa y, cô dùng tay không ấn vào mặt ngọc bội và xoay nó sang bên phải, cánh cửa đá phía trên đột nhiên dịch chuyển sang một bên, ánh nắng chiếu xuống, Tần Giao nhất thời không quen, nhắm mắt lại.

"Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm lãnh địa tư nhân?"

Tần Giao ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt ngược sáng, ăn mặc giản dị, một thanh kiếm lạnh lẽo chỉ vào ngay lối ra.

"Vương phi, ta sẽ lên trước."

Mật vệ theo bản năng đứng ở trước mặt bọn họ, đi ra khỏi cửa động, sau đó kéo Tần Giao và Thu Đường ra ngoài.

Trong nháy mắt đi ra, Tần Giao rốt cục nhìn rõ mặt thiếu niên, hai tiếng từ sâu trong lòng truyền thẳng đến cổ họng nàng.

"Tổ phụ ……"

Điều này gần như không cần phải suy nghĩ, đó là tiếng gọi bản năng sâu thẳm trong cơ thể, nhưng, sai rồi, tuổi tác người này không đúng.

Họ rất giống nhau, thực sự rất giống nhau, đường nét và đôi mắt dường như được tạc ra từ cùng một khuôn, nhưng người trong ký ức mơ hồ lại không giống thiếu niên này.

"Tiểu Cửu?"

Vẻ mặt của chàng trai trẻ từ lạnh lùng chuyển sang hưng phấn, nếu không phải mật vệ ngăn cản, có lẽ hắn ta đã bỏ kiếm mà lao tới ôm lấy Cửu Hoàng muội muội..

"Tiểu Cửu, là ta, Tiêu Cảnh Sinh, đại hoàng huynh của ngươi."

Khi sự thay đổi ở hoàng cung xảy ra, Tiêu Cảnh Sinh tình cờ trốn thoát vì quanh năm xa nhà.

Khi nhận được tin báo, hắn được biết có một “đại hoàng tử” trong cung đã chết thay cho hắn. Sau đó, hắn mới nhận ra rằng không phải ngẫu nhiên mà hắn được cử đi làm việc bên ngoài cung điện quanh năm, đó là đường sống mà phụ hoàng và tổ phụ đã để lại cho hắn.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với những anh chị em khác, nhưng vì tổ phụ không để lại dấu vết nên họ chắc hẳn đang sống tốt ở đâu đó.

Hắn trông giống hệt ông nội nên không thể di chuyển loanh quanh được, do đó hắn đã đến lăng mộ hoàng gia và lên kế hoạch kết thúc cuộc đời mình tại đây.

Hôm nay hắn cùng người giám hộ lăng mộ đến kiểm tra lăng mộ, tình cờ phát hiện nơi này có thứ gì đó đang chuyển động nên đến điều tra, không ngờ lại nhìn thấy Tiểu Cửu đã lâu không gặp.

"Vương phi, người có nhận ra người này không?"

Mật vệ không dám một giây lơi lỏng, người lạ ở một nơi xa lạ sẽ chỉ khiến bọn họ càng cảnh giác hơn, hơn nữa bọn họ còn có thể phát hiện ra sự hiện diện của rất nhiều cao thủ ở đây.

Tần Giao lắc đầu, hiện tại nàng chỉ nhớ tới Thanh Đế mơ hồ, đối với những người còn lại nàng cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.

"Ta thường xuyên bôn tẩu bên ngoài. Muội lúc đó lại còn nhỏ, nên không nhớ được ta là chuyện bình thường."

Tiêu Cảnh Sinh cười có chút cay đắng, cuộc hội ngộ sau bao nhiêu năm không hề ấm áp, chỉ có chua chát.

"Tiểu Cửu từ đâu tới? Ngươi gặp khó khăn gì sao? Có chuyện gì cũng có thể nói với đại ca. Đại ca nhất định có thể giúp ngươi tìm ra biện pháp."

Dù cho cách xa nhiều năm, cũng không thể thay đổi được mối quan hệ huyết thống sâu sắc giữa họ, Tiêu Cảnh Sinh vẫn đối xử với Tần Giao trưởng thành giống như cách hắn trêu chọc cô bé bốn tuổi khi còn nhỏ.

"Việc này rất quan trọng, ta phải lập tức trở về kinh thành."

Tần Giao kể lại toàn bộ câu chuyện, mọi thứ, kể cả những gì Mục Diễm nói, những gì nàng nhớ và những gì nàng đã trải qua, cho người đại ca nàng mới quen lại được nửa giờ.

40.

Tiêu Cảnh Sinh không dám lơ ​​là, đưa nàng đến một ngôi làng.

Tần Giao phát hiện họ đang ở sâu trong núi, lối vào hang mà họ tưởng là cổng đá thực chất là một tảng đá khổng lồ, to bằng con sư tử đá đứng ở lối vào cung điện.

Trước khi rời đi, nàng đã lấy lại ngọc bội, đó là một trong số ít đồ vật mà tổ phụ để lại cho nàng, nàng không thể để mất nó.

Ngôi làng này toàn là nam giới, trông rất kỳ lạ, Tần Giao như đoán được điều gì đó, ngọn núi này có lẽ chính là lăng mộ hoàng gia thực sự Thanh quốc, và những người trong làng này chắc chắn là những người bảo vệ lăng mộ.

“Hiện tại trong cung có lẽ đã phát hiện ra ta mất tích, ngày mai là đại điển phong phi, ta lo lắng A Diễm sẽ bốc đồng, ta phải về kinh đi cùng hắn.”

Cho dù nàng có sắp xếp người đến nói rõ ràng với hắn thì nàng vẫn lo lắng, nàng muốn gặp hắn, nàng muốn gặp hắn một cách điên cuồng.

Nàng không vào làng, giao long phù cho người thân ruột thịt rồi cùng mật vệ rời đi.

Với mật vệ dẫn đường, nàng sớm gặp được Mục Diễm và sư phụ của mình trong một ngôi nhà kín đáo ở ngoại ô kinh thành.

Mục Diễm xác thực đã nhận được tin tức về Tần Giao, biết nàng rời cung bằng lối đi bí mật, nhưng hắn vẫn lo lắng nàng có gặp nguy hiểm hay không.

Phải đến khi nhìn thấy nàng vào lúc này hắn mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

"Nàng gầy đi rồi."

Mục Diễm đau lòng ôm lấy Tần Giao, thân thể vốn mềm mại xinh đẹp của nàng giờ đây không như vậy, chỉ mới mấy ngày không gặp nàng đã sụt đi rất nhiều.

Trước mặt người lớn lại làm một số chuyện thân mật, Tần Giao có chút ngượng ngùng, nhưng không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể thấp giọng nhắc nhở hắn, sư phụ ở đây.

Mục Diễm miễn cưỡng buông nàng ra, nhưng tay hắn vẫn giữ chặt tay nàng, không muốn buông ra.

"Sư phụ."

Tần Giao đỏ mặt, nhỏ giọng gọi Hoàn Nương đang ngồi bình tĩnh uống trà.

Hoàn Nương mỉm cười, nhưng không nói gì, chỉ im lặng, điều này khiến Tần Giao càng thêm xấu hổ.

"Được rồi, ngươi thì ổn rồi."

Hoàn Nương đổi chủ đề, nhìn Mục Diễm.

“Nhưng, ngươi định làm thế nào để kết thúc tình trạng này?”

Hoàn Nương đang nói tới việc hắn lợi dụng nàng để thu hút người Thương quốc tới đây.

"Đoàn Sách An không thể chấp nhận ngươi, chỉ sợ ngươi không thể ở lại kinh thành này, người Thương quốc đã nhận được tin tức của ta, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng để ta rời đi. Tại sao ngươi không theo ta tới Thương Quốc?”

Nước Thương?

Tần Giao rất khó hiểu, dưới sự mong đợi của nàng, Mục Diễm chậm rãi kể lại trải nghiệm cuộc đời của Hoàn Nương, đồng thời cũng tiết lộ hết dự định ban đầu của hắn.

Vốn dĩ hắn định lợi dụng Thương quốc để gây áp lực với Đoàn Sách An, buộc hắn ta phải thương lượng các điều kiện với hắn. Đoàn Sách An sẽ không dễ dàng đồng ý điều kiện của Thương quốc, cũng sẽ không dễ dàng giao ra Tần Giao, lúc đó hai quân tất nhiên sẽ giao chiến. Mà tướng sĩ cơ bản đều là người của hắn, Thương quốc dù sao có Hoàn Nương ở đây cũng sẽ tiếp tục gây áp lực, thắng bại chẳng phải chỉ là lời nói sao?

Đến lúc đó Đoàn Sách An nếu không muốn sử dụng hắn, chỉ có thể thương lượng các điều khoản, không phải sao?

Nhưng bây giờ Tần Giao đã ra ngoài, cũng không cần thiết phải mượn người của Thương quốc.

"Nàng nghĩ sao?"

Dù sao Hoàn Nương đã bị lợi dụng, tuy là nàng tự nguyện nhưng Mục Diễm vẫn cảm thấy hắn thiếu nợ nàng ấy, lẽ ra nàng ấy có thể sống một cuộc sống tốt đẹp trên núi thay vì quay lại hố lửa ở Thương quốc.

"Nàng có nguyện ý đi Thương quốc không?"

Tấn Giao lại quan tâm hơn đến suy nghĩ của Mục Diễm, bản thân nàng lại không quan tâm gì về mình, nàng không có nhiều tình cảm hay hoài niệm về kinh thành, nhưng Mục Diễm thì khác, hắn đã sống ở đây cả đời nên chắc chắn phải bất đắc dĩ mới rời đi.

"Không có gì quan trọng hơn chàng."

Mục Diễm sao có thể không hiểu ý của nàng, lập tức quyết định cùng Hoàn Nương đi Thương quốc.