Kỷ Hằng không tự giác ra cửa để ngủ ngoài đường mà là khom lưng nhặt hộp sữa cô làm rớt xuống đất khi nãy, lắc lắc thấy bên trong còn hơn nửa hộp, anh hút xong hộp sữa sau đó bóp dẹp lại rồi ném vào thùng rác, ống hút bị cô cắn nhăn nhúm, khi hút sữa lên hơi khó khăn.
Diệp Tô chống nạnh nhìn anh xoay tới xoay lui.
Một tay Kỷ Hằng vẫn còn cầm chiếc áo không còn nút của Diệp Tô, anh ném hộp sữa không vào thùng rác rồi đi lại chỗ cô sau đó cúi đầu nhìn.
Với sự khác biệt về chiều cao, anh cúi đầu là có thể thấy cổ áo Diệp Tô hơi mở ra, một mảng da trắng nõn kéo dài tới chỗ u tối mà anh không thể nhìn thấy.
Yết hầu của Kỷ Hằng cuộn lên, trước mắt anh hiện lên hình ảnh cô mặc bộ nội y nhỏ màu hồng nhạt. Phong cảnh xinh đẹp, anh đã từng nhìn, anh đã từng sờ, anh đã từng dùng, anh… Bây giờ để sát vào một tí cũng không được.
Trước kia Kỷ Hằng đã quen với việc nhìn thấy cô mặc một chiếc áo lót ngồi trên giường chờ anh, xấu hổ cúi đầu, anh chỉ xé một cái thì có thể xé lớp vải dệt đó xuống khỏi người cô rồi tận hưởng. Bây giờ nhìn cô mặc bộ nội y của phụ nữ thời này, giống như hai quả đào chỉ cắn một cái là nước ngọt đầy khoang miệng, quyến rũ chết người.
Ở phương diện này thì gu thẩm mĩ của anh vẫn theo kịp thời đại.
Anh cảm thấy miệng mình khô khốc, rõ ràng là vừa mới uống nửa hộp sữa cô uống dư, nhưng mà sao càng uống thì lại càng muốn uống thêm nữa.
Lần cuối cùng là khi nào nhỉ? Hình như là buổi tối trước ngày anh đi Kim Lăng. Nếu anh biết sau lần đó lại khó ăn như thế này, thì đêm đó, nhất định anh sẽ không đau lòng khi thấy cô khóc mà kết thúc qua loa.
“Anh còn muốn như vậy tới khi nào?” Diệp Tô mở miệng trước: “Còn xé quần áo của tôi, cho tôi thấy sức mạnh của anh sao? Muốn nhìn không? Anh có muốn nhìn nữa không?”
Muốn nhìn thêm nữa, nhưng em lại không cho nhìn. Kỷ Hằng ôm áo của Diệp Tô, đầu hơi nghiêng, mắt nhìn một bên, biểu cảm giống như cô vợ nhỏ bị uất ức: “Rốt cuộc là hôm nay em ra ngoài làm gì? Đừng gạt anh.”
Trên người không có dấu vết cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, đừng bắt nạt người thành thật như anh.
“Tôi đi thử vai thưa Kỷ đại lão gia, không phải buổi sáng anh còn nhắc tôi bị muộn rồi sao? Diệp Tô bị câu hỏi của làm làm bật cười, lấy ngón tay chỉ ra cửa: “Bây giờ anh có thể đi ra ngoài rồi, đêm nay ngủ ngoài đường.”
Kỷ Hằng lùi một bước tránh xa cánh cửa, không có ý định đi ra ngoài.
“Anh đừng ép tôi đẩy anh ra ngoài.”
“Anh không đi.”
“Tại sao?”
“Có người xấu.”
“Ây da. Một người đàn ông như anh mà còn sợ người xấu hả?” Cô cười khinh bỉ.
“Không phải, anh đi rồi, một mình em ở trong nhà sẽ có người xấu, thế giới này rất loạn, trên tin tức có rất nhiều phụ nữ sống một mình bị người khác theo dõi. Anh đi rồi sẽ không có người bảo vệ em.”
Anh nói rất tự nhiên, ra vẻ đó là điều đương nhiên.
Diệp Tô hơi sửng sốt. Lòng cô đột nhiên có một hạt giống đã nảy mầm, phát triển thành dây leo tươi tốt, trải dài theo khắp mạch máu cô, mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Diệp Tô không nói gì, Kỷ Hằng đặt chiếc áo của cô xuống, đi tới trước mặt Diệp Tô, vươn tay ôm người đang cứng đờ vào lòng.
“Anh, chuyện vừa rồi, anh không cố ý.” Anh vẫn chưa quen việc nói lời xin lỗi, hơi thở phả vào tai cô.
Diệp Tô không tránh cái ôm của anh, cô hít sâu một hơi, giọng điệu dịu lại: “Vậy anh xé quần áo của tôi làm gì?”
“Anh…” Kỷ Hằng nuốt câu ‘anh sợ em ra ngoài làm chuyện có lỗi với anh’ xuống: “Anh muốn nhìn thì nhìn thôi.”
“Đẹp không?” Diệp Tô nhếch miệng, gương mặt âm u cả một buổi trưa, làm hỏng một cái áo của cô, chỉ là muốn nhìn một cái?
“Khá đẹp.”
Diệp Tô: “...”
**
Diệp Tô khinh bỉ chính mình, rõ ràng là đang hừng hực tức giận lại bị một câu lơ đãng của Kỷ Hằng dập tắt. Cô nằm trên giường xem ti vi, tay cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục, âm thanh ồn ào trong ti vi và tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh phối thành một hòa âm khiến lòng người bức bối.
Đệch. Diệp Tô quăng chiếc điều khiển từ xa lên giường, nhìn lướt về phía phòng vệ sinh.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu qua tấm kính bán trong suốt, có thể thấy lờ mờ động tác của người bên trong.
Tắm rửa thì lo tắm rửa đi, động tác uốn éo như vậy làm gì? Không sợ bị cụp lưng à?
Diệp Tô nằm trên giường mất hết kiên nhẫn mà lầm bầm.
Vừa nãy chắc chắn là cô điên rồi, chỉ vì câu ‘anh đi rồi không có người bảo vệ em’ mà mềm lòng, rõ ràng là người đàn ông đáng lý phải bị đuổi ra ngoài đường vậy mà giờ đang ở trong nhà cô tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị lên giường của cô ngủ.
Trong lúc vô tình, ti vi vừa lúc được cô chuyển tới kênh phim điện ảnh.
Diệp Tô nhìn màn hình một cái, sau đó vô thức ngồi thẳng dậy. Vẫn là 《Tình thư》, phim đã chiếu rạp xong, kênh điện ảnh mua được bản quyền, cố tình chiếu vào giờ vàng buổi tối. Bộ phim này thật sự quá xuất sắc, có thể vượt qua hai lần kiểm duyệt, Diệp Tô tạm thời quăng việc tắm rửa của Kỷ Hằng ra sau đầu, thích thú xem bộ phim đang được phát lại.
Trong phòng tắm, Kỷ Hằng đứng dưới vòi sen, ngửa đầu nhắm mặt lại, dòng nước ấm áp ập vào mặt anh.
Khi cảm thấy đủ rồi, anh tắt vòi sen, lau nước trên mặt, mặc áo tắm vào rồi đi tới trước chiếc gương lớn trong phòng tắm. Trên gương phủ một lớp nước, Kỷ Hằng dùng tay lau phần trên gương.
Trong gương, tóc người đàn ông dính nước trở nên mềm mại nằm sát da đầu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mức độ đẹp trai của khuôn mặt kia. Có loại đàn ông giống như Tống Minh Mặc, cần dùng tóc mái để chỉnh sửa gò má cao; cũng có kiểu đàn ông, có thể dùng khuôn mặt để chỉnh sửa các kiểu tóc khác nhau.
Kỷ Hằng nhíu mày. Buổi trưa Diệp Tô chỉ đi thử vai, hai người ở chung lâu như vậy thật ra anh cũng biết ngoài mình thì cô cũng không hề nhận được Wechat hay là điện thoại của người đàn ông nào, ánh sáng xanh kia, rốt cuộc là xuất hiện như thế nào?
Chẳng lẽ anh nghi ngờ sai rồi, ánh sáng xanh kia căn bản không hề có liên quan gì với Diệp Tô, chỉ là tùy lúc muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn biến mất thì biến mất?
Anh đã tạo ra nghiệp gì đây, Kỷ Hằng bực bội dùng tay vuốt tóc ướt ra sau đầu, tạo thành kiểu tóc vuốt ngược ra sau.
Bên ngoài, 《Tình thư》chiếu tới đoạn cao trào. Vũ thành lại bắt đầu mưa trở lại, nam chính vẫn luôn thích đi dạo dưới mưa lần đầu tiên bung dù ra, dù nghiêng về phía người bên cạnh, vì nữ chính không thích trời mưa mà ngăn mưa lại. Anh cười nhìn nữ chính, quay cận cảnh, trong đáy mắt thiếu niên có thể thấy được tình yêu say đắm tốt đẹp đang nở rộ.
Diệp Tô nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Kỷ Hằng đang soi gương trong phòng tắm thấy đỉnh đầu mình hơi sáng một chút.
Anh vội hất hất đầu, mở to hai mắt nhìn.
Vừa rồi có phải mình bị hoa mắt hay không?
Nhìn lại.
Diệp Tô ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt dán chặt vào màn hình ti vi, ôm gối vào lồng ngực.
Nam và nữ chính trao nhau nụ hôn đầu tiên dưới bầu trời đêm, cả hai đều rất khẩn trương, rất lâu môi mới chạm vào nhau, ngây ngô đến mức không biết tiếp theo nên làm gì.
Thật ngọt ngào, Diệp Tô bắt đầu cười ngây ngốc, hàm răng trên cắn môi, trái tim nhảy thình thịch, tưởng tượng nếu nữ chính là mình thì tốt biết bao.
Đây mới chính là nụ hôn đầu tiên sao, thử, chạm vào, cùng nhau quyến luyến.
Diệp Tô nghĩ tới nụ hôn đầu của mình, cô chán nản, người so với người, thực đúng là tức chết mà. Vẫn là lần đầu tiên cô được đưa tới giường Kỷ Hằng, cô không có mẹ, lại không phải thành thân chính thức, không ai dạy cô dạy cô trước là phải làm như thế nào. Cô ngu ngốc nào biết càng khẩn trương thì sẽ càng đau, khi Kỷ Hằng tiến vào thì cả người căng cứng, trong lòng sợ muốn chết, vừa đau vừa khó chịu, khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Sau khi Kỷ Hằng khẽ gầm lên rồi bắn ra mới phát hiện cô khóc, sau có thì… Hôn cô?
Khi Diệp Tô ngẩng đầu nhìn trong ti vi người ta hôn đẹp như vậy thì chu miệng lên, chi bằng đừng hôn, thằng nhóc đó giống như là cắn bậy một hồi, cô không thở được lại không dám đẩy ra, suýt chút nữa là chết nghẹn rồi.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.
Kỷ Hằng thấy Diệp Tô ngồi trên giường nhìn chằm chằm ti vi, trong lòng đang ôm gối, khóe môi mỉm cười, ánh mắt đang kiềm chế hưng phấn, ngón tay xoắn vào nhau, giống như dáng vẻ của một cô gái đang hoài xuân.
Loại ánh mắt trìu mến này đã lâu anh chưa nhận được, vậy mà cô lại dùng nó để nhìn chằm chằm vào ti vi?!
Diệp Tô đang xem ti vi mở miệng cảm thán một tiếng, phấn khích ôm gối nằm nghiêng trên giường.
Kỷ Hằng mở tủ lạnh thấy trên đầu ảnh ngược của mình có một vòng sáng.
Hóa ra là tinh thần làm xuất hiện màu xanh.
Tầm mắt của Diệp Tô bị người chắn lại.
“Ánh tránh ra một chút đi.” Diệp Tô đang thích thú, cô nghiêng đầu vòng qua thân thể đang chắn trước mặt.
Mặt Kỷ Hằng tái xanh, anh xoay người rút phích cắm ti vi ra.
“Anh làm gì vậy!” Diệp Tô bất mãn nổi giận la lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông không biết vì sao mà mặt đen còn hơn đáy nồi.
Khoan, sao giống như cô thấy đột nhiên trên đầu anh ta có ánh sáng màu xanh phớt qua.
Kỷ Hằng quay đầu nhìn ảnh ngược của mình trên cửa sổ, cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên là sau khi cô không xem ti vi, không hoài xuân thì ánh sáng trên đầu anh liền biến mất.
“Rốt cuộc là hôm nay em ra ngoài làm gì?” Giọng nói của Kỷ Hằng rất lạnh lùng, không giống như mới từ phòng tắm bước ra, mà giống như là bước ra từ hầm băng. Lòng cô dao động, anh sẽ có ánh sáng xanh.
Diệp Tô nhướng mày, cô rất ghét anh dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.
Trước kia ở Kỷ phủ anh cũng nói chuyện với cô như vậy, bởi vì cô nói chuyện với Tiểu Hổ Tử, bởi vì cô thấy anh đi với thiếp thất khác mà không hề không vui, bởi vì lúc nào đó cô không gọi anh là ‘phu quân’ như anh muốn.
Khi tôi vào Kỷ phủ, Tiểu Hổ Tử trộm đồ ăn anh chỉ gắp một đũa đến cho tôi ăn, sau khi làm thiếp của anh làm sao mà tôi có thể không nói chuyện với người ta?
Anh và thiếp thất khác đi cùng nhau sau tôi dám không vui, lúc trước tôi giận dỗi khi trên người anh có mùi son phấn của người phụ nữ khác, anh quên là anh nói tôi không hiểu nguyên tắc hay sao?
Dựa vào cái gì lúc anh muốn tôi gọi ‘phu quân’ thì tôi phải gọi, nhiều lần tôi gọi anh là ‘phu quân’ anh có từng trả lời tôi câu nào không?
Tôi không mong trao đổi bình đẳng với anh, tôi không cần những son phấn quý báu kia, tôi cũng không cần anh tặng những đồ cổ trân bảo mà khi nhận tôi chẳng biết đó là gì, tôi chỉ muốn khi tôi gọi anh là ‘phu quân’ thì anh cũng gọi lại một tiếng ‘nương tử’.
Lần sinh nhật kia, khi tôi khóc lóc ăn mì trường thọ anh làm rồi gọi ‘phu quân’ là vô cùng, vô cùng đặc biệt. Rõ ràng chỉ có hai chúng ta, không có tỷ tỷ của anh, không có thiếp thất khác, cũng không có người hầu, anh chỉ cần khe khẽ, khe khẽ gọi một tiếng là được, trừ tôi thì chẳng ai nghe được.
Sự mê đắm mơ mộng của tuổi mười bốn.
Khi mười chín tuổi đã không còn mơ mộng là ‘nương tử’ của Kỷ Hằng nữa, mà tự mình tìm hy vọng để trở thành Kỷ phu nhân của Kỷ gia.
“Ai cần anh lo.” Hôm nay Diệp Tô bị vui buồn thất thường của Kỷ Hằng hành hạ tới mức tức giận: “Mở ti vi lên cho tôi, và còn, vừa rồi trên đầu anh bị làm sao vậy?”
Kỷ Hằng nghiến răng, một tay nắm cằm cô rồi nâng nó lên.