Ngày nọ, Kỷ Hằng ôm một chồng sổ sách thật dày của Kỷ phủ.
Lúc này hắn vẫn là Kỷ thiếu gia, được cha huấn luyện công việc kinh doanh và quản gia.
Diệp Tô cũng mới mười bốn tuổi, khi ấy vẫn chưa bị thuần phục.
Trời tối, bên ngoài đen như mực, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ thư phòng.
Kỷ Hằng không ngồi ở bàn lớn, trên giường đặt một cái bàn nhỏ, thắp đèn chăm chú xem sổ sách.
“Ngoa ~~” Diệp Tô ngồi đối diện ngáp một cái.
Thiếu gia luôn thích gọi nàng tới nhìn hắn đọc sách và luyện chữ, cũng không biết có gì hay ho, cứ gọi nàng tới, rồi lại không chơi hay nói chuyện cùng nàng, chán chết được.
Bây giờ trời khuya lại còn buồn ngủ nữa.
"Nàng mệt sao?" Kỷ Hằng cũng không ngẩng đầu lên, lật cuốn sổ trong tay sang một trang khác.
"Vâng vâng!" Diệp Tô gật đầu thật mạnh, nàng cảm thấy chắc chắn Kỷ Hằng sẽ cho mình về ngủ.
"Nếu mệt thì tới bóp vai cho ta đi, tìm việc để làm sẽ không mệt nữa."
Diệp Tô: …
Thật tức giận nha, nàng cũng không muốn duy trì nụ cười nữa.
Nhưng làm thiếp người ta, không thể không cúi đầu.
Diệp Tô lén chu miệng lên, vẫn xồng xộc chạy đến chỗ Kỷ Hằng, ngồi quỳ ở phía sau bóp vai cho hắn.
Bóp, xoa, ấn, nhấc, đẩy.
Kỷ Hằng được nàng mát xa rất thoải mái, hắn thay đổi tư thế, sổ sách từ bàn con được cầm lên tay để xem.
Diệp Tô bóp vai bóp đến nhàm chán, nàng chớp chớp mí mắt đang buồn ngủ, tầm mắt chuyển qua cuốn sổ trong tay hắn.
Nàng đang học nhận chữ, không tự chủ được mà bắt đầu nhìn mấy chữ mà mình biết, nàng bóp vai cho Kỷ Hằng, đầu càng lúc càng cúi vào cuốn sổ trên tay hắn.
Búi tóc nhỏ của nàng càng lúc càng cúi thấp, chặn hơn phân nửa ánh nến.
"Nàng đang chắn hết ánh sáng của ta." Kỷ Hằng không nhịn được mở miệng.
"A?" Diệp Tô đang hết sức chăm chú nhìn chữ bị Kỷ Hằng lên tiếng dọa sợ, thân thể lại thêm nghiêng về phía trước, không giữ được thăng bằng, cả người chúi lên phía trước.
“Ai da!”
Khuôn mặt cô suýt chút nữa đã đụng vào ngọn nến trên bàn, Kỷ Hằng sợ tới mức lập tức quăng cuốn sổ xuống, nhanh tay giữ được nàng.
"Nàng làm gì vậy! Làm việc lỗ mãng, có phải muốn bị hủy dung hay không?! Kỷ Hằng thực sự tức giận, trầm mặt dạy dỗ nàng.
"Thật xin lỗi." Diệp Tô nhỏ giọng xin lỗi, nàng đứng trên mặt đất, cúi đầu, ngón tay không ngừng cọ nguậy.
Kỷ Hằng hừ một tiếng: “Nàng, cách ta và ánh nến ba xích trở lên, không cho gần thêm nữa.” (Ba xích khoảng chừng nửa mét) [Tác giả giải thích thế chứ không phải tui].
“Hả?” Diệp Tô ngẩng đầu: “Vâng.”
Còn không cho nàng đi ngủ, nàng ở thư phòng thì hắn có thể xem nhiều sổ sách hơn một chút phải không?
Ba xích trở lên? Diệp Tô nghĩ nghĩ, lộp bộp chạy thật xa, đứng ở một góc phòng, dựa người vào tường.
Như vậy chắc là được rồi ha, ba xích trở lên, nàng có thể dựa tường ngủ gật rồi.
Kỷ Hằng ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng chạy xa như vậy làm gì?”
Diệp Tô rụt rụt cổ: “Không phải chàng nói ba xích trở lên sao? Hiện tại chắc chắn là hơn ba xích.”
Kỷ Hằng bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Ba xích trở lên, trong vòng bốn xích.”
Cái khoảng cách quỷ gì vậy? Diệp Tô cạn lời, dịch chân lấy Kỷ Hằng làm tâm nghiêm túc đo.
Nàng đo hồi lâu mới tìm được vị trí, ngoan ngoãn đứng yên.
Kỷ Hằng vẫn xem sổ sách, khi nhìn thấy chỗ không đúng thì muốn dùng bút đỏ đánh dấu lại, cúi đầu lại phát hiện cây bút đang ở trên bàn.
"Đi lấy bút đỏ trên bàn tới đây cho ta." Kỷ Hằng vừa đọc sách vừa vươn tay ra.
"Vâng." Diệp Tô đáp lời.
Tay Kỷ Hằng để hồi lâu mà lòng bàn tay vẫn trống không.
“Bút đâu?” Hắn không vui ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Tô đứng trước người hắn không xa, cầm bút trong tay nhưng lại không đưa cho hắn.
“Sao lại thế?” Hắn hỏi.
Diệp Tô ra vẻ rất khó xử: “Chuyện là, thiếu gia, chàng nói muốn thiếp cách chàng ngoài ba xích, thiếp không thể vượt rào.”
Sao lại ngốc như vậy, Kỷ Hằng không còn lời gì để nói, duỗi tay ra: “Đưa đây, trong vòng một xích.”
Diệp Tô nghe hắn nói mới đi tới, cung cung kính kính đưa bút cho hắn.
Nàng đưa xong bút, lại nói: “Thiếu gia, sau đó khoảng cách như thế nào, là vẫn duy trì khoảng cách ngoài ba xích sao? Hay là trong vòng một xích như bây giờ.”
Kỷ Hằng đánh dấu xong chỗ sai trong sổ, quay đầu nhìn nàng.
Ánh nến lay động, nàng như con vật nhỏ non nớt, không rành chuyện đời, nhưng lại hấp dẫn người khác.
Sao lại cứ mãi là dáng vẻ không rành chuyện đời này chứ? Rõ ràng đã thành thạo "việc đời" với hắn rồi mà.
Kỷ Hằng đột nhiên miệng đắng lưỡi khô.
“Một xích đi.” Hắn từ từ trả lời.
“Vâng.” Diệp Tô gật gật đầu, nghiêm túc đo khoảng cách giữa nàng và Kỷ Hằng đã được một xích hay chưa, nhưng còn chưa đo xong, cả người đã bị kéo đi.
…
“Thiếu gia thiếu gia, khoảng cách một xích, ô ô, một xích.”
Nàng không mệt, làm chuyện này sao có thể ngủ được đây.
“Sao không phải một xích?” Kỷ Hằng hỏi, cầm một cái bánh bao nhỏ còn đang phát dục.
“Hả?” Diệp Tô phản ứng không kịp.
Kỷ Hằng cười: “Nói chuyện giữ lời, chính là khoảng cách một xích.”