Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ

Chương 23: Thương Là Thua Rồi Đó.



Di Hoa nghe Vị Y nói vậy tiểu nha đầu đáp lời lại:

- A Di à Thúc Thúc nói là dốt đặc cán mai...

Vị Y cảm thấy không vui vì bị sửa lưng:

- Ối dào\, cán me cán mai gì cứ cán là được\, nha đầu ngốc học là phải linh hoạt chứ.

Di Hoa kéo cuốn sách lại tự mình tiếp tục học, không thèm cãi nhau với Vị Y. Thấy tiểu nha đầu chăm chú ngồi học, Vị Y chạnh lòng nhớ lại chuyện xưa:

- Ngày xưa A Di đi học nữ lão sư dạy\, tổng là cộng\, hiệu là trừ\, tích là nhân... Còn thương...

Nói đến đó Vị Y ngập ngừng, hình ảnh của Bạch Hiên thoáng qua trong đầu của nàng ta. Tiểu nha đầu nóng lòng liền hỏi:

- Thương là gì hả A Di?

Vị Y ánh mắt đượm buồn chậm rãi nói tiếp:

- Thương... Là thua rồi đó...

Tiểu Di Hoa ngạc nhiên không hiểu liền hỏi lại:

- Lão sư dạy tổng là cộng\, hiệu là trừ\, tích là nhân\, còn thương là thua rồi đó. Gì kỳ vậy A Di? Thúc Thúc không có dạy con cái này…



Vị Y chẳng biết trả lời làm sao liền sinh quạu:

- Thôi thôi tối rồi mai học tiếp… Nghĩ nghĩ.

Vừa nói Vị Y vừa gấp sách vở lại cho tiểu A Di rồi đuổi tiểu nha đầu về ngủ.

Lúc này tại Doãn Gia.

Quản gia tay cầm cuốn sổ đi đi lại lại, đếm số lượng bao vải lớn đang nằm giữa sân. Càng ngày số lượng bao vải càng ít đi, hôm nay lại ít hơn hai hôm trước. Doãn quản gia lo lắng với số lượng này sẽ làm chủ nhân của ông ta không hài lòng. Hôm trước có tiểu yêu được phái đi cũng mất tích một cách bí ẩn.

Nghe các thuộc hạ khác báo lại là hai tên đó đã chết vì đụng phải một kẻ trừ yêu. Chẳng lẽ số lượng thu hoạch giảm đi là do hắn. Vụ việc này e rằng phải bẩm báo cho chủ nhân của hắn biết rồi.

Suy nghĩ một lát, Doãn quản gia liền ra lệnh cho gia đinh trong phủ lần lượt mang những bao vải lớn này chất lên cỗ xe ngựa đang đứng chờ trước cửa. Còn lão ta sẽ lợi dụng đêm tối đích thân đi xem xét một vòng xung quanh xem thử có kẻ đáng ghét nào cản trở không, tiện việc thu hoạch thêm một vài nơi nữa.

Trời tối hơn mọi người trong thành dường như đã chìm vào giấc ngủ say. Duy nhất chỉ có một biệt viện cũ kỹ nằm trong con đường nhỏ của thành Bình An là còn sáng đèn. Đây là căn biệt viện dành cho các sĩ tử có gia cảnh nghèo khó, không nơi nương náu ở tạm một thời gian chờ đợi ngày lên kinh ứng thí.

Dạo gần đây nhờ có thức ăn phát miễn phí của Doãn Gia mà sĩ tử nơi này được ăn no. Không còn đói khổ chong đèn mà học như ngày xưa nữa. Nhưng cũng vì vậy mà người nào người nấy chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà phát tướng, to béo. Nhiều người còn bỏ bê cả việc học hành, suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ.

Đêm nay cũng như mọi ngày. Một số lớn các sĩ tử có thân hình to béo đã chìm vào giấc ngủ say. Đột nhiên tiếng kêu thất thanh vang lên giữa đêm thanh vắng.

- Yêu... Yêu quái...



Chiếc đèn lồng soi đường rớt xuống đất, người sĩ tử mập mạp ngã bật ra nền đất, gương mặt hắn sợ hãi kêu lên khi đối diện với mình là gã Trư tinh cao lớn, người nổi đầy cơ thịt săn chắc. Gương mặt với chiếc mũi to tròn, hai răng nanh nhọn hoắt mọc hai bên.

Tên sĩ tử chưa kịp bỏ chạy thì gã Trư tinh đã lao đến, bàn tay hắn sáng lên quét ngang qua miệng của tên sĩ tử chỉ may kéo qua vá lại miệng của tên thư sinh này, làm cho hắn không thể kêu la thêm một tiếng nào nữa. Phần chỉ thừa còn lại nhanh chóng dài ra, quấn lấy vào thân của tên sĩ tử to xác kia trói chặt hắn ta lại.

Miệng tên sĩ tử bị may lại cả gương mặt tê cứng đi, chỉ còn nằm bất động trên nền đất, mặc cho bao vải trắng nhanh chóng trùm hết lên người.

Nghe tiếng kêu thất thanh lần lượt vang lên lúc to lúc nhỏ làm cho các sĩ tử khác đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc ngủ, một vài người thì tò mò, dù đang ngồi học cũng rời khỏi phòng đi ra ngoài xem coi là chuyện gì mà giữa đêm khuya lại có người kêu thất thanh.

Vừa mở cánh cửa phòng ra, thì nét mặt ai nấy điều kinh hoảng, bởi Trư Tinh cao lớn đã nhanh như gió tiến đến trước mặt họ.

- Á...aaa...

- Yêu quái cứu tôi với...

Biệt viện cũ nát chỉ trong vài khắc đã vắng người, không còn bóng dáng nào. Chỉ còn sách vở, vài bộ quần áo cũ, cùng với một vài ngọn đèn cạn dầu. Tất cả lưu lại một ít như để chứng minh nơi đây đã từng có người ở.

Khinh Thiếu ở cách biệt viện không xa, trong đêm cảm nhận được yêu khí dày đặc từ phía góc đường. Hắn lướt đi như gió trên những mái nhà đêm khuya tiến gần biệt viện cũ nát. Nhưng vẫn là chậm một bước so với yêu quái xảo quyệt.

Biệt viện lúc này đã vắng người, gió lớn đã làm tắt hết các ngọn đèn bên trong. Cánh cửa phòng đóng mở liên tục theo luồng gió tạo thành những âm thanh rầm rầm đáng sợ.

Khinh Thiếu bay từ mái nhà xuống đứng giữa sân biệt viện, luồng gió yêu khí vẫn còn nồng, theo giỏ nổi lên thổi quanh người hắn. Tay nắm chắc Long Kỳ Kiếm yêu khí vẫn còn đọng quanh đây. Giọng hắn kêu lớn trong màn đêm yên tĩnh.

- Yêu quái còn không mau hiện thân.