Đầu Cành Treo Một Mảnh Trăng Xanh

Chương 5



Hôm ấy khi trở về lại dãy trọ tôi liền than vãn với Hoài Ân chuyện bọn trẻ bị gia đình cấm không cho đi học. Cô nghe xong thì nhẹ giọng an ủi tôi nói rằng người dân nơi đây bảo thủ, có lẽ phải thêm mấy năm nữa mới có thể chấp nhận việc đổi mới. Mặc dù vẫn còn canh cánh trong lòng nhưng nghe mấy lời như vậy tâm trạng tôi liền dễ chịu hơn rất nhiều, hai đứa lại chuyện trò thêm một lúc, hiển nhiên sự việc về bức tranh cùng bé gái kỳ lạ kia đã bị tôi vứt ra sau đầu.

Trời dần về khuya tôi cũng thấm mệt, chào tạm biệt Hoài Ân xong xuôi tôi về phòng mình, vừa đặt lưng xuống giường đã lập tức chìm vào giấc mộng.

Nhưng đêm nay có gì đó rất khác.

Gần nửa đêm trời đổ cơn mưa bụi, nước đọng ngoài mái hiên nhỏ xuống nghe tí tách. Tôi vẫn ngủ nhưng tâm trí lại vô cùng thanh tỉnh, bất kỳ tiếng động nào dù nhỏ nhất cũng nghe rõ mồn một.

Chợt phía ngoài vách có tiếng bước chân.

Tôi giật mình tim đập nhanh hơn vài nhịp. Tiếng động đó rất lạ tựa như có người bước đi trên nền cát, nhẹ nhàng để lại một dấu chân không sâu cũng không nông nhưng trong cái không gian tĩnh lặng như tờ này lại trở lên vô cùng ám ảnh. Đã khuya như vậy rồi còn có ai ở ngoài đấy?

Một loạt những suy đoán không ngừng chạy qua trong đầu tôi nhất là khi vụ việc đêm hôm trước vẫn còn in đậm trong ký ức. Tôi muốn cất tiếng hỏi người bên ngoài là ai nhưng quái lạ lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cổ họng nghẹn cứng như bị ai đó bóp chặt, ngay cả thân thể cũng không thể chuyển động chỉ có hô hấp ngày càng dồn dập.

Một tiếng "két" chói tai vang lên, cánh cửa sổ trước bàn làm việc chầm chậm bị đẩy ra, ánh trăng lạnh lẽo nương theo kẽ hở hắt vào trong phòng. Tròng mắt tôi đảo quanh phát hiện căn phòng không hề có gì khác thường mới bình tĩnh lại đôi chút, có lẽ tất cả chỉ là tôi thần hồn nát thần tính mà thôi.

Thế nhưng chưa thả lỏng được bao lâu cả người tôi lại căng cứng, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Bên ngoài có tiếng khóc!

Mặc dù âm lượng không lớn lắm nhưng tôi chắc chắn đó là tiếng người mà không phải tiếng một loài vật nào khác. Từng tràng âm thanh nức nở đứt quãng nghe vô cùng não nề đập thẳng vào màng nhĩ. Mà ngay khi tiếng khóc vang lên cơ thể tôi bỗng có phản ứng.

Không cần đến ý nghĩ điều khiển tôi bỗng vùng dậy, tay chân mất kiểm soát bước từng bước cứng nhắc về phía cửa sổ mặc cho lý trí gào thét dừng lại trong vô vọng. Không mất quá một phút đồng hồ tôi đã đứng nơi bàn làm việc mắt nhìn ra bên ngoài.

Cửa sổ này đối diện với mảnh vườn phía sau nơi trồng rất nhiều loại cây ăn quả. Đêm nay vừa vặn là đêm rằm, ánh trăng vàng rọi chiếu sáng vạn vật, nương theo tiếng khóc nỉ non tôi hướng tầm mắt đến một bụi chuối cách đấy không xa chợt cảm thấy khung cảnh này có gì đó rất quen thuộc. Nhưng ngay khi nhìn thấy bóng đen lấp ló sau gốc cây kia tôi lập tức nhận nó giống hệt cảnh tượng trong bức tranh kỳ dị kia!

Quá đỗi kinh hãi tôi muốn chạy trốn nhưng làm cách nào cũng không cử động nổi chỉ có thể trơ mắt nhìn vật thể kia càng lúc càng lại gần. Nhìn sơ qua có lẽ nó là một người phụ nữ, mái tóc xõa tung rối mù che đi quá nửa gương mặt, đôi con ngươi đỏ ngầu xuyên qua mớ tóc nhìn xoáy vào tôi như muốn nuốt chửng cả linh hồn. Đầu ả ngoẹo hẳn sang một bên, tư thế đó chắc chắn một người sống không thể nào làm được. Tiếng khóc phát ra từ cơ thể ả ta, sau mỗi tràng khóc kéo dài cái đầu lại nhảy lên một cái cứ như chỗ xương nơi ấy đã gãy nát từ lâu.

Đây đã là lần thứ hai tôi cảm thấy sợ hãi và bất lực đến cùng cực, hơn tất cả tôi biết không như cái đêm trên xe hôm ấy đêm nay sẽ chẳng có ai đến cứu nguy cho mình.

Ả đàn bà kia càng lúc càng đến gần, bàn tay gầy gò xám ngắt bấu vào khung cửa sổ muốn qua đó trèo vào, hơi thở tanh tưởi hôi thối của ả quanh quẩn trước mặt làm dạ dày tôi nhộn nhạo từng cơn.

"Hòa! Dậy đi!"

Chợt có tiếng gọi vang vọng bên tai, cơ thể cũng bị lay mạnh một cái giúp tôi dần lấy lại được cảm giác. Không thể kiềm chế được nữa tôi vùng dậy nôn thốc nôn tháo. Cơn choáng váng qua đi thị lực cũng quay trở về, cảnh vật xung quanh hiện rõ giữa ánh sáng ấm áp của buổi ban trưa. Tôi vẫn nằm trên giường bên cạnh là Hoài Ân với ánh nhìn đầy lo lắng.

Mùi chua loét của dịch vị kéo tâm trí tôi tỉnh táo lại, nhận ra mình đã làm bẩn chăn màn còn vương ướt cả một góc áo của Hoài Ân mới vội luống cuống xin lỗi. Hoài Ân xua tay ra chiều không có gì rồi mới nói:

"Tự nhiên nửa đêm hôm qua cậu sốt cao la hét không ngừng làm cách nào cũng không hạ sốt được, mãi đến vừa rồi mới tỉnh lại làm tớ với anh Lâm hết cả hồn. Cậu nghỉ ngơi đi anh Lâm giúp cậu báo nghỉ rồi, tớ đi nấu chút gì ăn lát còn uống thuốc nữa."

Tôi ngơ ngác không đáp, Hoài Ân tưởng bạn mệt cũng không nói thêm gì nữa mà yên lặng thu dọn chăn màn rồi rời đi.

Tựa lưng vào đầu giường tôi ngẫm lại những gì xảy ra hôm qua, từ sâu thẳm trong linh hồn nói cho tôi biết đó không thể là mơ. Dù cho trước đây không tin ma quỷ nhưng tôi cũng được nghe ít nhiều những truyện tâm linh. Lúc ngủ là thời điểm cơ thể suy yếu nhất vong hồn thường lợi dụng điều đó để báo mộng, ốp hồn hay đè người. Vậy nên tôi suy đoán mình đã bị vong linh quấy nhiễu.

Sống hơn hai mươi năm trên cuộc đời trừ lần trước thì đây mới là lần đầu tiên tôi chân chính đối diện với vấn đề tâm linh như vậy đương nhiên không biết phải giải quyết thế nào. Đương lúc rối não tôi chợt nhớ đến mẹ, mặc dù sinh sống nơi thủ đô tư tưởng tiến bộ nhưng mẹ tôi rất tín, bà thường xuyên đi chùa xin quẻ cũng như cầu phúc. Dẫu cho tôi với bố không tin ba cái chuyện quỷ thần này nhưng cũng không ngăn cấm bà vì bà rất có chừng mực không hề vung hết tiền bạc vào mấy bà thầy dởm. Nghĩ đến đây tôi lập tức lấy giấy bút viết một bức thư gửi về nhà.

Đầu giờ chiều tôi mượn Hoài Ân chiếc xe đạp cũ rời khỏi bản xuống xã. Hoài Ân vốn quan ngại sức khỏe tôi nhưng thấy tôi khẳng định chắc nịch cũng đành thôi. Men theo con đường đất xóc nảy đi khoảng chừng hai mươi cây số mới đến được bưu điện, sau khi hoàn tất thủ tục gửi xong xuôi thời điểm tôi quay trở lại trời đã tối hẳn.

Lúc gần đến cổng bản tôi chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện nơi bìa rừng, cặp mắt hổ phách sáng như mắt mèo nhìn xuyên qua màn đêm đen đặc, tâm trí tôi dường như cũng bị hút vào đôi mắt ấy. Gần nhưng không kịp suy nghĩ tôi nhảy xuống xe đuổi theo nó, phải rồi chính là con bé đó!