Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 10: 10




Bắt gặp cảnh tượng thân mật của Khưu Dĩnh Ninh và Cát An, Mộc Tịnh Kỳ vội vã xoay người, bước nhanh chân trở về phòng, những ngón tay đang cầm quai ly của cô siết chặt vẫn không ngừng run lên.

Lồng ngực Mộc Tịnh Kỳ chợt thắt lại, trái tim ở bên ngực trái cũng nhói lên cực kỳ đau.

Đôi môi Mộc Tịnh Kỳ hơi mím lại như đang cố kiềm chế cảm xúc, nước mắt trong suốt nóng hổi từng dòng cứ nối đuôi nhau tuôn ra mất kiểm soát.

Ngay từ khi Cát An quay trở về, Mộc Tịnh Kỳ cũng đã sớm dự đoán được Khưu Dĩnh Ninh và mối tình đầu thanh mai trúc mã trở thành một đôi.

Cho dù dự đoán được hết tất cả, nhưng khi sự thật diễn ra lại khiến Mộc Tịnh Kỳ không thể kiên trì vô tư như cô tưởng.

Trong bếp, Khưu Dĩnh Ninh chợt đẩy hai vai Cát An ra, ấn đường hơi cau lại khó chịu: “Chị làm gì vậy?”
Cát An phì cười trêu chọc: “Chị muốn thử xem em có thật là thích Tịnh Kỳ không mà.”
Khưu Dĩnh Ninh quay lại tiếp tục rửa chén, lời nói phát ra giờ đây lại nhuốm theo sự bất mãn: “Chị đừng đùa như vậy, em không thích, Kỳ cũng không thích đâu.”

“Nhưng mà chắc gì Tịnh Kỳ thích em?” Cát An tựa người vào thành bếp, xoay người đối diện Khưu Dĩnh Ninh quan sát biểu tình của anh, có cơ hội không bỏ qua mà châm thêm dầu vào lửa: “Theo chị thấy Tịnh Kỳ trông có vẻ không biết yêu đương, nếu có thì chắc cũng chỉ mơ mộng bạch mã hoàng tử dịu dàng.”
Gác chén đã rửa sạch lên kệ cho ráo nước, dáng vẻ Khưu Dĩnh Ninh không có dấu hiệu bị lời nói của Cát An làm cho lung lay, ngược lại anh kiên định đáp: “Vấn đề không phải Kỳ có thích em hay không, mà vấn đề là sớm hay muộn.”
Nói xong Khưu Dĩnh Ninh đến mở tủ lạnh mang theo bình nước ép cam, đi thẳng một mạch ra ngoài: “Em ngủ trưa đã, dọn dẹp gì đó lát em qua.”
Thoáng chốc trong bếp chỉ còn lại một mình Cát An, biểu cảm cô ta hiện lên sự tức tối, bàn tay siết chặt đấm lên cạnh thành bếp, buộc phải ra về trong hậm hực.

Khưu Dĩnh Ninh về phòng, giường dưới của anh vẫn đang mở cửa, giường trên của Mộc Tịnh Kỳ lại đang đóng cửa.

Anh khẽ nhíu mày khó hiểu, kéo mở cửa ngăn giường của cô ra.

Mộc Tịnh Kỳ xoay mặt vào trong vách tường, nghe được âm thanh mở cửa nhưng không quay lại, chỉ nằm yên không động.

“Kỳ.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng của Khưu Dĩnh Ninh truyền đến, Mộc Tịnh Kỳ nhắm chặt mắt vờ như không nghe không biết.

Ngay lúc này đây cô không muốn nhìn thấy Khưu Dĩnh Ninh, bởi chỉ cần nhìn anh cô lại nhớ đến cảnh anh và Cát An ôm nhau trong bếp, điều đó khiến đầu cô đau như búa bổ.

Bỗng nhiên, sau lưng Mộc Tịnh Kỳ có tiếng động cùng chuyển động, cô theo phản xạ vội quay đầu nhìn, hai mắt mở to kinh ngạc dõi theo Khưu Dĩnh Ninh leo lên giường cô, còn kéo cửa đóng lại.

Khưu Dĩnh Ninh nằm xuống bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ hết sức tự nhiên, không gian nhỏ hẹp yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng hô hấp của cả hai.

Vai Mộc Tịnh Kỳ chợt bị nhấn xuống khiến cô phải nằm ngửa ra, Khưu Dĩnh Ninh đồng thời nằm nghiêng người, chống đầu nâng nửa người trên lên nhìn chằm chằm vào cô dò xét.

“Đã nói nằm giường dưới rồi, nhỡ có gì thì còn bế đi được.”

“Mình không bị gì cả...” Mộc Tịnh Kỳ rũ mắt tránh né, vừa cử động muốn xoay người đã bị cánh tay Khưu Dĩnh Ninh gác ngang xương quai xanh cô chặn lại.

“Học hành thi cử, không được lần này thì để lần khác, có cần thiết phải hy sinh sức khỏe như vậy không?”
Mi mắt Mộc Tịnh Kỳ từ từ nâng lên, con ngươi mang theo nét u buồn nhìn thẳng vào mắt Khưu Dĩnh Ninh, trầm lặng nói: “Cậu không hiểu...”
“Cậu mới là không hiểu.” Khưu Dĩnh Ninh lầm bầm nói trong miệng, anh chuyển người nằm ngay ngắn lại, cùng nhìn lên trần nhà gần trong gang tấc.

Khưu Dĩnh Ninh hiểu Mộc Tịnh Kỳ lo về kỳ thi đại học sắp tới và còn cả kết quả sau đó, nhưng đối với anh ngay giây phút này sức khỏe của cô mới là quan trọng nhất.

Mộc Tịnh Kỳ khi ở cùng cha mẹ Mộc đã không được chăm sóc tốt, anh không muốn kể cả khi cho cô một gia đình mới chỉ được vỏ rỗng.

Cả hai cứ nằm im cạnh nhau, hai mắt trao tráo nhìn trần nhà.

Qua một lúc lâu, Mộc Tịnh Kỳ là người chủ động trước, cô hơi nghiêng đầu qua phía anh, cẩn trọng dò hỏi: “Cậu với chị Cát An đang hẹn hò sao?”
“Hả?” Khưu Dĩnh Ninh ngạc nhiên thốt lên, nghiêm túc phủ nhận: “Không có, nói linh tinh gì vậy?”
Mộc Tịnh Kỳ không đáp, cũng không hỏi gì nữa, chợt khép mi mắt, tâm trí cố tự đẩy những suy nghĩ không đâu ra ngoài.


Cô hối hận vì câu hỏi vừa rồi, dù ý thức được mình không có quyền, cũng không có tư cách để tò mò chuyện riêng của Khưu Dĩnh Ninh, nhưng thật tâm cô lại rất muốn nghe câu trả lời của anh.

Đáp án đã nghe được, lòng dạ cô cũng chẳng dễ chịu hay nhẹ nhõm đi chút nào, bởi có lẽ ngày hôm nay Khưu Dĩnh Ninh nói không nhưng biết đâu sang ngày mai lại nói có.

Tình cảm, chính là thứ dễ thay đổi như thế.

Khưu Dĩnh Ninh ngập ngừng không rời mắt khỏi từng hành động của Mộc Tịnh Kỳ, anh đã sớm đoán thế nào cô cũng sẽ hiểu lầm anh và Cát An vì chuyện anh và cô ta lúc nhỏ.

Sợ Mộc Tịnh Kỳ nghĩ không đâu, Khưu Dĩnh Ninh không đợi hỏi cũng đã nhiệt tình khai báo: “Chuyện tôi với chị ấy là lúc nhỏ, bây giờ cũng giống chị em trong nhà thôi, không phải như cậu nghĩ đâu.”
Mộc Tịnh Kỳ không phản ứng, mi mắt vẫn nhắm, nhịp thở đều đều như đã ngủ.

Khưu Dĩnh Ninh chứng kiến phản ứng này của cô, đột nhiên trong người lại dâng lên cơn sốt ruột bất an..