Trước câu trả lời của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ hoàn toàn câm nín, cô dĩ nhiên hiểu được ý tứ của anh, trước đó còn xảy ra hiểu lầm giữa cô và Trần Hựu, thái độ này của anh cũng có thể xem thật sự là ghen.
Mộc Tịnh Kỳ không phản bác được nữa, chỉ có thể đưa ra giao kèo: “Nhưng dù gì đó cũng là người ta tặng, đâu thể vứt là vứt.”
“Không quan tâm.” Khưu Dĩnh Ninh xoay người đóng sầm cửa, để lại Mộc Tịnh Kỳ bất lực không thốt nên lời.
Với tính khí khó ở của Khưu Dĩnh Ninh, muốn đấu lại anh trừ khi anh là người có lỗi, còn không Mộc Tịnh Kỳ chỉ có thể cam nhịn cho êm chuyện.
Tạm gác chậu cây xương rồng kia sang một bên, Mộc Tịnh Kỳ đặt hai chậu sen đá lên bàn chưng, sau đó ra ngoài ăn tối.
Trên bàn ăn bày những món Nhật nóng hổi, bụng của Mộc Tịnh Kỳ sớm đã réo lên vì đói.
Cô cầm chén súp lên uống trực tiếp, đồ ăn nóng hòa với bầu không khí se lạnh càng khiến không gian thêm ấm áp.
“Ngon quá.” Mộc Tịnh Kỳ bất giác cảm thán, mải chú tâm vào đồ ăn ngon mà không để ý đến Khưu Dĩnh Ninh cong môi cười hãnh diện bên cạnh: “Cậu mua có đắt không? Hay chúng ta chia đôi bữa này?”
Mộc Tịnh Kỳ vừa dứt lời, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt lớn tiếng như quát: “Anh!”
Bị chỉnh cách xưng hô, Mộc Tịnh Kỳ trước giật mình sau ngượng miệng muốn phát khóc, vì sự yên ổn đành cắn răng nói lại: “Anh mua có đắt không, chúng ta chia đôi tiền bữa này...”
Khưu Dĩnh Ninh thay đổi thái độ hất cao mặt, hắng giọng một cái, dùng chất giọng kiêu ngạo đáp: “Có tiền cũng không mua được bữa này đâu.”
Mộc Tịnh Kỳ lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, cô hoài nghi nhìn Khưu Dĩnh Ninh, biểu cảm khó tin hỏi: “Cậ...!anh nấu?”
Khưu Dĩnh Ninh không đáp, chỉ gật đầu xác nhận.1
Trên mặt Mộc Tịnh Kỳ chỉ tồn tại sự khó tin, ánh mắt dò xét lẫn hoài nghi nhìn chằm chằm vào Khưu Dĩnh Ninh tìm sơ hở.
Phong thái anh vẫn cực kỳ tự tin, vươn tay gắp đồ ăn đặt vào chén cô đến đầy ắp.
Phút chốc, Mộc Tịnh Kỳ mơ hồ giữa thực tại, cô không dám tin người con trai mình thích lại chạy một quãng đường xa đến chỗ cô, tự tay nấu ăn trải qua Lễ tình nhân.
Có thể Mộc Tịnh Kỳ hiện tại cố chấp và ích kỷ, nhưng cô không muốn tiếp tục từ bỏ cơ hội đến với mình.
Ngày đó, Mộc Tịnh Kỳ vì không muốn trở thành người thứ ba phá hoại tình cảm giữa Khưu Dĩnh Ninh và Cát An, cô đã lựa chọn rời đi từ bỏ không chỉ một lần.
Nhưng trải qua một thời gian đủ dài, Khưu Dĩnh Ninh vẫn chọn dõi theo Mộc Tịnh Kỳ, cô không muốn tiếp tục xua đuổi tình cảm của anh, cũng không muốn lừa dối tình cảm của chính mình.
Trải qua một buổi tối Lễ tình nhân nhẹ nhàng và bình yên, trước lúc chuẩn bị đi ngủ Mộc Tịnh Kỳ thấy Khưu Dĩnh Ninh sửa soạn đồ đạc trong ba lô, đoán chừng cũng đến lúc anh phải trở về vẫn khó tránh được tiếc nuối.
Mộc Tịnh Kỳ nằm trên giường, dõi mắt theo Khưu Dĩnh Ninh đứng ở bàn gần cửa, cô chủ động lên tiếng hỏi: “Mai cậ...!anh về à?”
“Ừ, sáng mai.” Khưu Dĩnh Ninh đáp, xong xoay người đi đến giường nằm xuống chỗ bên cạnh được ngăn cách bằng gối ôm ở giữa.
Anh nghiêng người qua chỗ cô, nhếch môi cười ẩn ý: “Anh không về luôn đâu.”
Nét mặt Mộc Tịnh Kỳ chợt trầm xuống, cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Khưu Dĩnh Ninh, thật lòng đưa ra ý kiến: “Nếu không có việc quan trọng anh đừng đến đây nữa, vừa tốn thời gian, đường xá xa xôi lại nguy hiểm.”1
Khưu Dĩnh Ninh chuyển người đắp chăn lên mình, nhắm mắt vờ ngủ làm ngơ lời của Mộc Tịnh Kỳ: “Mai không cần tiễn anh.”
Nói chuyện với Khưu Dĩnh Ninh tốn nhiều sự kiên nhẫn hơn Mộc Tịnh Kỳ biết, cô lắc đầu ngán ngẩm xuống giường đi tắt đèn phòng, chỉ chừa lại đèn ngủ trên tủ cạnh đầu giường.
Mộc Tịnh Kỳ vừa ngả lưng xuống đệm, giọng nói trầm ấm của Khưu Dĩnh Ninh bất chợt vang lên: “Kỳ.”
“Hửm?”
Vài giây yên lặng trôi qua, Khưu Dĩnh Ninh không nhanh không chậm tiếp lời: “Trước khi đến đây anh suy nghĩ kỹ rồi, mặc kệ em có đồng ý hay không, anh vẫn sẽ theo đuổi em đến cùng.”
Hai khóe môi của Mộc Tịnh Kỳ bất giác cong lên, trái tim trong lồng ngực nhảy mạnh lên vài nhịp, bao nhiêu lo lắng muộn phiền chỉ qua câu nói này của Khưu Dĩnh Ninh đều trở nên ngọt ngào.
Mộc Tịnh Kỳ sẽ không chối bỏ tình cảm của anh dành cho mình, cô cũng sẽ không phủ nhận mình vẫn thích anh rất nhiều.
Không nghe thấy Mộc Tịnh Kỳ nói gì nữa xem như cô đã chấp nhận để Khưu Dĩnh Ninh theo đuổi, anh hài lòng gật gù, gọi cô lần nữa: “Kỳ.”
“Sao?” Mộc Tịnh Kỳ nằm ngửa, quay đầu sang chờ đợi.
Khưu Dĩnh Ninh xoay người nằm nghiêng qua phía Mộc Tịnh Kỳ, cánh tay đưa qua bóp cằm cô lắc nhẹ, từ tốn nhắc nhở: “Tốt nhất giữ khoảng cách với Trần Hựu, anh mà biết em dính líu với anh ta, anh nhất định trùm bao bố đánh em mềm xương.”1
Mộc Tịnh Kỳ phì cười, bất ngờ nắm bàn tay đang bóp cằm mình đưa vào miệng cắn mạnh..