Võ Anh Quân và Tống Hoài An bước ra khỏi quán cà phê, nơi mà hai người đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc và đầy cảm xúc về tương lai của con cái. Cả hai cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, không muốn để lộ bất kỳ dấu hiệu bi ai nào trước mặt các con. Khả Ny, với đôi mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng chạy đến bên mẹ.
Cô ôm chặt cánh tay Tống Hoài An, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
" Mẹ và bác nói chuyện xong rồi sao? "
Tống Hoài An khẽ gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay con gái như muốn trấn an.
" Đúng vậy, mẹ và bác đã bàn chuyện của hai đứa. Bây giờ trời cũng trễ rồi, Đông Thăng, con với ba lên xe về đi cho kịp giờ. "
Võ Đông Thăng gật đầu, anh quay sang nhìn Khả Ny quyến luyến. Cuộc gặp gỡ vội vàng chưa thỏa nhớ mong đã phải rời đi nhưng lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm phần nào vì sự bình tĩnh và quyết đoán trong ánh mắt của cha mình.
" Vâng, thưa bác " Đông Thăng đáp lời rồi quay sang Khả Ny.
“Anh về trước, em về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”
Khả Ny gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Võ Đông Thăng
“Anh đi cẩn thận. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Võ Anh Quân nhìn người phụ nữ ấy, ông gật đầu như một lời tạm biệt, Tống Hoài An cũng đáp lại bằng một cách tương tự như thế, sâu thẳm trong tim bọn họ điều duy nhất có thể làm được cho đối phương chính là dành cho nhau sự tôn trọng và tử tế cuối cùng.
Võ Đông Thăng cùng ba đi về phía chiếc ô tô nhà họ, Võ Anh Quân ngồi vào ghế lái ổn định vị trí rồi lại cùng con trai rời khỏi nơi này.
Trong khi đó, Tống Hoài An và Khả Ny cùng bước đi hướng về xe của họ. Bà cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Khả Ny dường như không có quá nhiều lo lắng về cuộc gặp gỡ vừa rồi.
"Khả Ny, con có điều gì muốn hỏi mẹ không? "
Tống Hoài An hỏi, vừa mở cửa xe cho con gái.
" Không, thưa mẹ. Con tin vào tình yêu của con và Đông Thăng. Dù có gì xảy ra, chúng con sẽ cùng nhau vượt qua. Con cũng tin mẹ luôn mong điều tốt đẹp nhất đến với chúng con "
Khả Ny nói, giọng cô kiên định và đầy tự tin.
Tống Hoài An gật đầu, cảm thấy tự hào về sự trưởng thành và quyết tâm của con gái. Bà biết rằng Khả Ny đã lớn lên và trở thành một người mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với những thử thách của cuộc sống.
" Ny, mẹ muốn con biết rằng, dù có bất kỳ điều gì xảy ra, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con. Mẹ tin rằng con sẽ tìm được hạnh phúc của mình, và mẹ sẽ luôn ủng hộ con " Bà nói, giọng trầm ấm và chân thành.
Khả Ny cảm thấy lòng mình ấm áp và vững tin hơn.
“Cảm ơn mẹ. Con cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất đến với mẹ và gia đình mình.”
Xe lướt qua những con phố yên bình, Khả Ny dựa vào ghế, nhắm mắt lại và tưởng tượng về tương lai. Cô thấy hình ảnh của mình và Đông Thăng cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, vượt qua mọi khó khăn và thử thách.
…
Về phía Võ Anh Quân và Đông Thăng, trên đường về nhà, họ cũng có một cuộc trò chuyện tương tự. Võ Anh Quân cảm thấy cần phải giải thích rõ hơn về những điều mà Đông Thăng có thể chưa hiểu.
" Con trai, có những điều trong quá khứ mà ba và mẹ con đã trải qua, có thể con chưa biết hết " Ông bắt đầu, giọng trầm ngâm.
Đông Thăng quay sang nhìn cha, ánh mắt sâu lắng thấu hiểu
" Ba và mẹ con có nhiều mâu thuẫn, và một phần trong đó liên quan đến một người bạn cũ của ba, người mà mẹ con không thể chấp nhận "
Võ Anh Quân muốn tiếp tục nhưng con trai đã sớm nhanh hơn ông một lời
" Người bạn cũ đó là mẹ của Khả Ny phải không ba? "
Võ Anh Quân giật mình nhìn con trai, trong lòng ông dâng lên một cảm giác khó tả, vừa lo lắng vừa ngạc nhiên. Ông không ngờ Đông Thăng lại nhận ra điều này nhanh như vậy.
“Đúng vậy, con trai. Mẹ của Khả Ny, Tống Hoài An, là người bạn cũ của ba,” ông thở dài, ánh mắt dần trở nên trầm tư.
" Thực ra, khi đó, mẹ con, ba và Hoài An là bạn học rất thân thiết. Nhưng chuyện tình cảm giữa ba và Hoài An lại gây ra nhiều tranh cãi, xã hội khi ấy họ không chấp nhận chuyện…nam nam."
Đông Thăng im lặng, lắng nghe từng lời của cha, anh cảm nhận được sự nặng nề trong câu chuyện quá khứ này.
" Bởi vì mẹ mang thai Đăng Minh nên bố mẹ mới chọn ở bên nhau đúng không? "
Đông Thăng nối tiếp câu chuyện, anh đã nghe mẹ mình nhắc đến sự việc này nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh hiểu rõ ngọn nguồn.
" Đúng vậy, những vết thương từ quá khứ chưa bao giờ thực sự lành lặn. Ba mẹ gặp rất nhiều khó khăn trong việc chung sống với nhau, mọi thứ càng trở nên phức tạp khi ba và Hoài An… có một mối quan hệ tình cảm trước đó. Mẹ con không thể chấp nhận điều này " Võ Anh Quân tiếp tục, giọng ông tràn ngập nỗi tiếc nuối.
" Mẹ con luôn cảm thấy không an tâm và không tin tưởng ba hoàn toàn, vì vậy chúng ta có nhiều mâu thuẫn. Nhưng ba không bao giờ muốn những chuyện đó ảnh hưởng đến con và Khả Ny "
Võ Anh Quân nói, giọng ông đầy sự chân thành và lo lắng.
Đông Thăng gật đầu, anh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cha.
" Con hiểu, ba. Con biết rằng quá khứ có thể để lại nhiều vết thương, ba cũng có những tiếc nuối của tuổi trẻ. Con không biết chuyện của con và Ny sẽ khiến mẹ có suy nghĩ như thế nào nhưng mà con tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu tổn thương. "
Không để người mình thương phải đau khổ một điều nhỏ nhoi như vậy nhưng Võ Anh Quân lại không làm được. Ông đã phụ bạc người trong lòng mình, quá khứ của ông đã bỏ lỡ người mình yêu, ông không muốn con trai mình cũng chịu cảnh tương tự.
" Ba cũng tin như vậy, con trai. Ba chỉ mong con hạnh phúc. Mọi quyết định của con, ba sẽ luôn ủng hộ "
Võ Anh Quân nói, ánh mắt ông tràn đầy niềm tự hào và yêu thương.
…
Khi cả hai xe đều đã về đến nhà, Khả Ny và Đông Thăng cùng nhắn tin cho nhau, chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc sau cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc với người lớn.
" Anh về nhà chưa, mọi chuyện ổn chứ? "
Khả Ny nhắn tin, cảm thấy lo lắng cho Đông Thăng.
"Anh về rồi. Anh đã nói chuyện với ba, ông ấy rất ủng hộ chúng ta. Em đừng lo lắng quá "
Đông Thăng đáp lại, cố gắng trấn an Khả Ny.
Khả Ny mỉm cười khi đọc tin nhắn của Đông Thăng.
" Em cũng vậy, mẹ em rất ủng hộ chúng ta. Hơn nữa chỉ cần có anh bên cạnh em không sợ gì cả.
" Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau và không bao giờ rời xa, anh sẽ không để cho lịch sử đen tối đó lặp lại một lần nào nữa, dù là ai cũng đừng hòng "
Đông Thăng nhắn lại, từng dòng chữ cô có thể cảm nhận được sự quyết tâm và tình yêu trong đó. Khả Ny biết cô chọn đúng người rồi.