Đầu Gấu Đu Idol

Chương 58: Chung sống



Sáng hôm sau, Khả Ny thức dậy đầu tiên, cô khẽ cựa mình và nhìn Võ Đông Thăng đang ngủ say. Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu sáng căn phòng nhỏ. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không làm anh thức giấc, và đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Khi Võ Đông Thăng tỉnh dậy, anh thấy Khả Ny đang bận rộn trong bếp, tiếng nấu nướng vang lên êm dịu. Anh bước vào bếp, ôm lấy Khả Ny từ phía sau, khẽ hôn lên mái tóc cô.

" Chào buổi sáng. Hôm nay em đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta sao? " Võ Đông Thăng nói, giọng anh tràn đầy yêu thương.

Khả Ny cười nhẹ, vẻ mặt hạnh phúc rạng rỡ. Cô đặt nồi cháo lên bếp, nhìn lại anh với ánh mắt đầy tình cảm.

" Anh yên tâm tay nghề em không tệ, tuyệt đối sẽ không để anh đói đâu. Hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng ta cần nhiều năng lượng để cùng nhau tận hưởng " Khả Ny nói, vẻ mặt có chút nghịch ngợm

Bữa sáng hôm đó thật ngon miệng với những món ăn đơn giản nhưng đậm đà tình cảm. Họ cùng nhau ngồi xuống bàn, thưởng và trò chuyện về những kế hoạch trong ngày. Sau bữa sáng, cả hai cùng nhau dọn dẹp và bắt đầu công việc.

Trong những tuần đầu tiên sống chung, Khả Ny và Võ Đông Thăng dần thích nghi với cuộc sống mới. Họ cùng nhau chăm sóc ngôi nhà, làm vườn, và giải quyết những vấn đề phát sinh. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm giữa họ càng thêm sâu đậm.

Một buổi chiều, khi Võ Đông Thăng đang làm việc trong vườn, Khả Ny bước ra với một cốc nước mát.

" Nghỉ ngơi chút đi. Em mang nước cho anh đây " cô nói, đưa cốc nước cho anh.

Võ Đông Thăng mỉm cười, nhận lấy cốc nước và uống một ngụm.

“Cảm ơn em, Ny. Em luôn biết cách chăm sóc anh.”

Bên dưới bức tường đá cổ kính, Võ Đông Thăng đang say mê làm vườn, cắt tỉa cây cỏ và tưới nước cho những cây hoa rực rỡ. Khả Ny nhìn anh với ánh mắt trìu mến, ngưỡng mộ sự tận tụy và sự say mê của anh dành cho công việc.

" Anh vậy mà còn khách sáo với em sao? "

Kể từ khi bắt đầu sống chung, họ đã trải qua nhiều thử thách và khó khăn, nhưng mỗi khó khăn đều là cơ hội để họ hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau hơn. Họ học được cách hòa nhập, cách tôn trọng ý kiến của đối phương, và cách làm việc cùng nhau để giải quyết mọi vấn đề.

" Phải, giữa chúng ta đúng là không cần khách sáo như vậy. "

Khả Ny vừa ngó qua lịch trong nhà, ngày tựu trường đã sắp đến gần rồi. Vậy là họ đã bước vào năm cuối cùng của đại học, thời gian sắp tới có vẻ sẽ bận rộn rất nhiều.

" Dự án nghiên cứu của anh đi đến đâu rồi? " Khả Ny hỏi, thể hiện sự quan tâm đến công việc của Võ Đông Thăng.

Võ Đông Thăng nhìn vào Khả Ny với vẻ mặt đầy tự tin.

" Dự án đang tiến triển tốt. Đang tìm hiểu thêm về một số khía cạnh kỹ thuật và hy vọng sẽ có kết quả tích cực."

Khả Ny cảm thấy hài lòng khi nghe điều này. “Rất tốt. Em tin anh sẽ làm được.”

Sau đó, họ cùng nhau ngồi lại để thảo luận về kế hoạch cho năm cuối cùng của họ. Họ đã quyết định phải làm việc chăm chỉ và tận dụng mọi cơ hội để học hỏi và phát triển bản thân.



Ngày quay trở lại trường học, có một vài người như Khả Ny đầy phấn khích, nhưng cũng có một bộ phận không nhỏ rầu rĩ chán chường như đám đàn em của Võ Đông Thăng.

Hai người vừa đến lớp học liền nghe thấy tiếng than vãn của đám người, trong đó có Trịnh Nhất.

" Vậy mà học tới năm cuối rồi đáng sợ thật " Trịnh Nhất nói, giọng than vãn.

Giang Khải đồng tình

" Sắp tới còn có chuyện đáng sợ hơn, làm người lớn đó có biết không? Còn phải đi làm rất vất vả."

" Mày chắc bản thân sẽ ra trường được sao mà tính đến chuyện đi làm " một người bạn khác nói.

" Thằng chó này nói gì đó? Muốn chết sao? "

Hiểu Huệ từ đằng xa nhìn thấy Khả Ny, tức tốc chạy lại ôm lấy cô, tách Khả Ny và Võ Đông Thăng ra hoàn toàn.

" Ny Ny nhớ cậu chết được, nghỉ hè chẳng thấy gọi điện cho mình. " Hiểu Huệ nói, vẻ mặt đầy cảm xúc.

Nghỉ hè, kì nghỉ của cô dành hết cho ai kia rồi thật sự không nhớ nổi mấy chuyện khác. Khả Ny nhướng mày ra Hiệu cho Võ Đông Thăng đi nơi khác chừa lại không gian cho cô dỗ dành Hiểu Huệ nũng nịu này

Võ Đông Thăng hiểu ý lập tức rời đi, anh bước về phía bàn của đám đàn em đang ngồi, Trịnh Nhất hét lên

" Má ơi, em không ngờ còn được gặp lại anh. Em còn tưởng nhóm cá biệt chúng ta không còn người lãnh đạo rồi "

Võ Đông Thăng nhíu mày

" Mày nói năng điên khùng gì vậy? "

Giang Khải kề sát lại gần anh

" Chứ còn gì nữa, nhóm chat nhắn anh không trả lời. Bọn em trở lại kí túc cũng chẳng thấy anh đâu hỏi quản lý thì họ bảo anh rời đi rồi. "

" Lão đại rốt cuộc anh đi đâu vậy sao lại bỏ tụi em bơ vơ lạc mẹ chứ? "

Võ Đông Thăng gõ đầu đám đàn em

" Lạc mẹ cái đầu mày, ông đây không thích ở kí túc nữa dọn đi nơi khác không được sao? "

Nhưng đám đàn em hoàn toàn không chịu để yên cho anh, liên tục dồn dập đặt câu hỏi khiến Võ Đông Thăng đau đầu. Anh không ngờ rằng việc dọn đi khỏi ký túc xá lại gây ra động tĩnh lớn đến vậy.

" Thôi nào, tụi bây đừng ồn ào nữa " anh nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

" Anh dọn đi vì có một số việc riêng cần giải quyết. Chuyện này không liên quan đến tụi bây, nên tụi bây cũng đừng lo lắng. "

Tuy nhiên, đám đàn em vẫn không hề tin tưởng lời giải thích của Võ Đông Thăng. Họ biết rõ anh là một người luôn quan tâm và lo lắng cho họ. Việc anh đột ngột rời đi mà không báo trước khiến họ nghi ngờ rằng có điều gì đó không ổn.

" Lão đại, anh nói dối phải không? " Trịnh Nhất nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

“Chuyện gì đã xảy ra khiến anh phải dọn đi khỏi ký túc xá? Anh không thể giấu tụi em được.”

Võ Đông Thăng thở dài, biết ăn nói với đám đàn em thế nào đây chẳng lẽ nói là ra đi vì tình yêu thì lại bị chúng nó bảo mê gái bỏ anh em. Anh nhìn vào mắt từng người đàn em, nói:

“Thực ra, anh đã nhận được một lời đề nghị từ một tổ chức bí mật. Họ muốn anh tham gia vào một nhiệm vụ quan trọng, và anh đã đồng ý.”

" Nhiệm vụ gì vậy? " Giang Khải hỏi, giọng anh run run.

" Nhiệm vụ là…đập chết chúng mày. Hỏi nhiều quá rồi đấy "

Võ Đông Thăng cáu lên

Một tên đàn em không sợ chết vẫn còn tò mò

" Anh ở đâu để đám anh em đến chơi một bữa "

" Không được " Võ Đông Thăng tức thì trả lời

Tổ ấm mà anh xây dựng sao có thể để cho đám người này tới quấy phá chứ

Trịnh Nhất ngó sang trông thấy Tống Khả Ny liền nghĩ tới điều gì đó, cậu bạn thốt lên như một lời khẳng định

" Có phải anh và Khả Ny sống cùng nhau không? Vậy nên mới không dám để cho bọn em tới đấy "

Dường như việc Khả Ny và Võ Đông Thăng sống chung đã trở thành một sự thật không thể phủ nhận. Võ Đông Thăng giật mình lên tiếng cảnh cáo đám đàn em

" Be bé cái mồm thôi không thì no đòn "