Đới Kim Giao cảm thấy sức ép từ ông Võ Anh Quân, nhưng bà không thể thay đổi quyết định của mình.
" Ông nói gì vậy? Tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, không muốn con trai ở bên người mà có mẹ giới tính không rõ ràng đã vậy còn luôn tơ tưởng chồng người khác cũng là sai sao? " Bà gằng lên, cơn thịnh nộ bùng nổ
" Bà im ngay " Võ Anh Quân quát lên với thái độ giận dữ
Trước đây Võ Anh Quân luôn nhịn nhục đủ điều nhưng giờ đây hễ nghe đến Tống Hoài An là bật lại bà không chút suy nghĩ. Nhưng dù vậy Đới Kim Giao hoàn toàn không để bản thân bị yếu thế
" Tôi không im, tạo sao ông lại có thái độ như vậy? Thằng Thăng chuyện gì cũng nói với ông có phải ông đã sớm biết Tống Khả Ny là con của kẻ không ra gì kia hay không? "
" Bà nói ai không ra gì? Bà tự nhìn lại bản thân bà đi. Năm xưa bà dùng thủ đoạn gì bức ép tôi, chia cắt tôi tôi kể cả chuyện của Đăng Minh…tôi có từng nói bà lời nào hay không? Hay là vẫn giữ thể diện cho bà với gia đình bà "
Đới Kim Dao bị chạm đến sự tự ái trong lòng thì trở nên gắt gỏng hơn
" Nếu tôi không thương ông tôi cần gì phải làm như vậy. Người đàn bà nào có thể chấp nhận chồng mình suốt ngày nhớ nhung kẻ khác, Tống Hoài An đúng là ma quỷ dạy ra một đứa con không ra gì muốn cướp con trai của tôi. "
Đới Kim Giao cười nhạt, ánh mắt bà đầy sự hận thù
" Cả mẹ lẫn con, một lũ hồ ly tinh "
Võ Anh Quân không kiềm chế được, ông bước tới gần Đới Kim Giao, giọng nói lạnh lùng:
“Bà không có quyền nói về Khả Ny như vậy. Con bé không có lỗi gì trong chuyện này. Bà đã hủy hoại tôi rồi, giờ bà còn muốn phá hoại cả cuộc sống của Khả Ny và Đông Thăng sao? Bà thật sự rất tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn? Ông nói tôi tàn nhẫn? Vậy ông đã từng nghĩ đến cảm xúc của tôi chưa? Tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ khi thấy chồng mình nhớ nhung người khác, phải chứng kiến con trai mình bị lôi kéo bởi đứa con gái của kẻ thù. Tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, bảo vệ con trai mình.”
Võ Anh Quân lắc đầu, ông nhìn thẳng vào mắt Đới Kim Giao, giọng nói đầy quyết tâm:
“Nếu bà còn tiếp tục hành động như vậy, tôi sẽ không đứng nhìn. Bà hãy nhớ lấy lời tôi.”
Đới Kim Giao tức giận, bà quát lớn:
" Ông muốn làm gì tôi? "
Võ Anh Quân chỉ thẳng mặt Đới Kim Giao từng chữ nói ra
" Tôi sẽ ly hôn với bà "
“Ông đừng hòng! Tôi sẽ không để bất cứ ai phá hoại gia đình này, ông không bỏ tôi được đâu.”
Võ Anh Quân nhìn Đới Kim Giao một lúc lâu, rồi ông quay lưng bỏ đi, bước ra khỏi phòng. Ông biết rằng cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng ông không thể để Đới Kim Giao tiếp tục hành động sai trái.
Đói Kim Giao đã hết sức lực ngồi thừ ra ghế, Lý Linh San vừa chứng kiến một trận cãi nhau kinh hoàn, trận cãi nhau này vô tình khơi gợi ra nhiều câu chuyện quá khứ mà cô ta chưa từng biết đến. Rốt cuộc chuyện của Đăng Minh là chuyện gì?
…
Về phía Khả Ny và Võ Đông Thăng cả hai vừa rời khỏi trường học, cô khoác tay anh vừa đi vừa nói chuyện, Võ Đông Thăng cao hứng đề nghị
" Hay là hôm nay chúng ta đừng ăn cơm nhà nữa, tìm một nhà hàng nào đó hẹn hò lãng mạn đi "
Khả Ny cười tươi, cô nhìn Võ Đông Thăng với ánh mắt lấp lánh:
“Ý kiến hay đấy! Lâu rồi chúng ta chưa đi ăn ngoài. Anh muốn ăn ở đâu?”
Võ Đông Thăng suy nghĩ một lúc, rồi anh nắm tay cô kéo đi:
“Anh biết một nhà hàng nhỏ rất ấm cúng và lãng mạn, chắc chắn em sẽ thích.”
Cả hai cùng bước tới bãi đỗ xe, lúc này điện thoại Tống Khả Ny bất ngờ rung lên, xem qua là của bác Phương ở nhà. Khả Ny có dự cảm không lành, chỉ khi còn sống ở thành phố bác Phương mới gọi điện hỏi xem cô mỗi ngày muốn ăn gì nhưng mà bây giờ…cô đã không còn ở đấy nữa
Khả Ny không chút chần chừ liền nhấc máy
" Con nghe đây bác "
Đầu dây bên kia giọng người phụ nữ trung niên hốt hoảng thông báo với cô
[ Tiểu thư à, phu nhân đang ăn trưa thì ngất xỉu hiện được người trong nhà đưa đến bệnh viện rồi. Sau khi kiểm tra thì bác sĩ nói là bị tim, phu nhân không cho phép nói chuyện này với cô nhưng tôi sợ lỡ như xảy ra chuyện gì ]
" Bây giờ tình hình thế nào rồi hả bác? "
[ Phu nhân ổn định, đã nghỉ ngơi rồi ]
Tống Khả Ny lặng đi trong giây lát, cảm giác lo lắng trào dâng trong lòng. Mẹ cô ngất xỉu vì bệnh tim? Đây là lần đầu tiên cô nghe đến chuyện này, trước nay sức khỏe của mẹ vẫn luôn ổn định, không có dấu hiệu gì đáng lo ngại. Nhưng tại sao bà lại không muốn cho cô biết? Lòng cô chợt đau thắt, cảm giác bất lực và hối hận vì không thể ở bên cạnh mẹ lúc này.
Võ Đông Thăng quay lại thì trông thấy Khả Ny đang thừ người ra, anh hỏi
" Em làm sao đấy? "
Hốc mắt đỏ hoe của cô vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện lớn, cô đáp
" Mẹ em ngất xỉu giờ đang phải nằm viện theo dõi, giờ em phải lập tức trở về thành phố "
“Để anh gọi xe,” Võ Đông Thăng nói ngay mà không chần chừ.
Anh lướt điện thoại nhanh chóng, gọi cho tài xế quen thuộc. Sau đó, anh nhìn Khả Ny, ánh mắt đầy lo lắng:
“Anh đi cùng em.”
Khả Ny không nói gì, chỉ gật đầu. Lòng cô lúc này đầy rối bời, nhưng có Võ Đông Thăng ở bên, cô cảm thấy an tâm hơn một chút.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đen bóng lướt tới trước cổng trường. Võ Đông Thăng nhanh chóng mở cửa, giúp Khả Ny vào ghế sau rồi ngồi vào cạnh cô. Tài xế nhận lệnh và lập tức lái xe về thành phố.
Trong suốt quãng đường, Khả Ny nhìn ra cửa sổ, tâm trí tràn ngập lo lắng. Võ Đông Thăng nắm chặt tay cô, truyền cho cô sự an ủi và sức mạnh.
" Ny à, em đừng lo. Mẹ em sẽ ổn thôi. Bác sĩ sẽ chăm sóc tốt cho bà " anh nói bằng giọng trầm ấm.
Khả Ny chỉ gật đầu, tựa vào vai anh, dù vậy, cô vẫn không thể nào yên lòng cho đến khi tận mắt thấy mẹ mình.
Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, từng giây từng phút trôi qua như dài đằng đẵng. Khả Ny liên tục nhìn đồng hồ, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ về tình hình của mẹ, mong sao có thể trở về sớm hơn.