Sau khi phẫu thuật thành công, Tống Hoài An khuyên con gái nên trở về Giao Thủy để tiếp tục học hành, đừng để việc học bị ảnh hưởng vì phải chăm sóc cho mình. Khả Ny nghe lời mẹ, quay trở lại trường. Tuy nhiên, vừa trở về chưa được bao lâu, cô lại bị sốt. Võ Đông Thăng luôn túc trực bên cạnh, chăm sóc cho cô từng chút một.
Sáng hôm đó, Khả Ny vẫn cảm thấy mệt mỏi nhưng cô lo lắng hơn khi thấy Võ Đông Thăng vì mình mà phải nghỉ học nhiều hôm liền.
" Thăng, hôm nay anh đừng nghỉ học nữa, đến trường đi " Khả Ny nói, giọng cô khàn khàn vì sốt.
Võ Đông Thăng lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng
“Em đang bệnh, không thể ở nhà một mình được.”
Khả Ny cố gắng thuyết phục anh
“Một nhà hai người ai cũng nghỉ học thì còn thi cái gì nữa. Anh phải đi học để về dạy lại cho em chứ.”
Anh nghe vậy, chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng
“Nhưng mà…”
Cô mỉm cười, ánh mắt đầy sự khích lệ
“Đi đi, ngoan. Em sẽ nghỉ ngơi và chờ anh về.”
Cuối cùng, Võ Đông Thăng cũng đồng ý. Anh dặn dò Khả Ny phải nghỉ ngơi và uống thuốc đúng giờ rồi mới rời khỏi nhà. Trên đường đến trường, anh cảm thấy lo lắng nhưng tự nhủ rằng mình phải học tập tốt để có thể giúp Khả Ny khi cô hồi phục.
…
Tan học đám đàn em rủ rê Võ Đông Thăng đi đánh game một tí, lâu rồi anh em không tụ hội cùng nhau, anh không chút do dự từ chối, anh muốn nhanh chóng trở về với cô.
Đi thêm mấy bước về phía nhà xe, Võ Đông Thăng bất ngờ bắt găp dánh hình quen thuộc.
Võ Đông Thăng bước nhanh hơn, mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng và khó hiểu khi thấy mẹ mình đứng đợi trước cổng trường. Đới Kim Giao luôn xuất hiện với vẻ ngoài sang trọng, hôm nay bà lại càng trông lộng lẫy, nhưng ánh mắt bà lại đầy nộ khí khiến anh không khỏi cảm thấy bất an.
“Mẹ, mẹ đến đây làm gì?” Võ Đông Thăng hỏi, giọng anh pha chút bất ngờ lẫn bực bội.
Đới Kim Giao không đáp ngay, bà nhìn anh từ đầu đến chân, như thể muốn chắc chắn rằng anh là con trai mình mà bà đã nuôi dưỡng từ nhỏ. Cuối cùng, bà nén lại sự tức giận và nói bằng giọng kiềm chế
“Mẹ cần nói chuyện với con.”
Võ Đông Thăng thở dài, biết rằng đây không phải là một cuộc trò chuyện dễ dàng. Anh quay người dẫn bà đến một quán cà phê gần đó, nơi có thể nói chuyện mà không bị quấy rầy. Họ ngồi xuống, Võ Đông Thăng nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, chờ đợi lời giải thích.
" Con có biết mẹ đã phải chịu đựng bao nhiêu khi con không chịu về nhà, không nghe điện thoại không?" Đới Kim Giao bắt đầu, giọng bà run lên vì tức giận.
"Con đã từng là đứa con ngoan, biết nghe lời, nhưng giờ con đang làm cái gì vậy? Tại sao con lại sống chung với một đứa con gái như Tống Khả Ny? Còn dám giấu mẹ, càng ngày càng cả gan rồi "
Võ Đông Thăng cố gắng giữ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng đáp
" Nếu mẹ đã biết vậy thì con cũng xin nói luôn, Khả Ny là người con yêu. Chúng con sống chung vì chúng con muốn ở bên nhau, chăm sóc cho nhau. Con không hiểu tại sao mẹ lại phản đối chuyện này."
Đới Kim Giao cười nhạt, ánh mắt bà trở nên sắc lạnh
“Con có biết mẹ của con bé đó là ai không? Là Tống Hoài An! Người phụ nữ đó đã từng cố gắng cướp ba của con, đã từng gây ra bao nhiêu rắc rối cho gia đình chúng ta. Và bây giờ, con lại đi yêu con gái của bà ta? Con nghĩ mẹ có thể chấp nhận điều này sao?”
Võ Đông Thăng im lặng, anh hiểu rằng mẹ anh có những lý do riêng, nhưng tình cảm của anh dành cho Khả Ny là chân thật. Anh kiên quyết
" Mẹ, con biết mẹ có nhiều hiềm khích với bác An, nhưng Khả Ny không liên quan đến những chuyện đó. Cô ấy là một người tốt, và con yêu cô ấy. Con không thể từ bỏ tình yêu của mình chỉ vì những hiềm khích từ quá khứ và sự ích kỷ của mẹ "
Đới Kim Giao không giữ được bình tĩnh nữa, bà đập bàn, giọng bà vang lên trong quán cà phê
“Con có biết mẹ đã phải chịu đựng bao nhiêu để nuôi dạy con nên người? Con có biết mẹ đã hy sinh bao nhiêu cho con? Và bây giờ, con lại đối xử với mẹ như thế này sao? Con có nghĩ đến cảm xúc của mẹ không?”
Những lời nói của mẹ khiến Võ Đông Thăng cảm thấy đau lòng, nhưng anh không thể lùi bước. Anh nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, giọng anh chắc chắn
“Mẹ, con biết mẹ đã hy sinh nhiều cho con, và con rất biết ơn mẹ vì điều đó. Nhưng con cũng có cuộc sống của riêng mình, và con có quyền lựa chọn người mà con yêu chứ không phải do sự ép buộc của mẹ. Con xin mẹ hãy tôn trọng quyết định của con.”
Đới Kim Giao lắc đầu, bà không thể tin được những gì mình đang nghe. Bà đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết
“Không! Mẹ không thể chấp nhận điều đó. Con bé Tống Khả Ny chỉ là một con hồ ly tinh, giống hệt mẹ nó. Con không thấy sao? Nó đã cướp mất con khỏi mẹ!”
Võ Đông Thăng cảm thấy tim mình thắt lại. Anh biết mẹ mình đang bị chi phối bởi những cảm xúc và oán hận từ quá khứ. Anh nhẹ nhàng nói, cố gắng thuyết phục
“Mẹ, con không bị ai cướp mất. Con vẫn là con trai của mẹ. Con yêu Khả Ny và muốn cùng cô ấy xây dựng tương lai.”
Đới Kim Giao không thể kiềm chế được nữa. Bà đứng dậy, nói lớn
“Không! Mẹ không đồng ý. Con phải chấm dứt với nó ngay lập tức, nếu không, mẹ sẽ không để yên đâu!”
So với sự cương quyết của Đới Kim Giao thì Võ Đông thăng còn cứng rắng hơn gấp nhiều lần
" Con đã quyết định rồi cũng sẽ không vì mẹ mà thay đổi "
“Nếu con cứ khăng khăng như vậy, mẹ sẽ làm mọi cách để tách rời con và Tống Khả Ny. Con sẽ phải hối hận vì đã làm trái lời mẹ.”
Đới Kim Giao không thể nói thêm gì, bà tức giận rời khỏi quán cà phê, để lại Võ Đông Thăng đứng đó, cảm thấy nặng nề trong lòng. Anh biết rằng mẹ mình sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng anh cũng quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình.