Sáng hôm sau tỉnh giấc, Khả Ny không vội rời khỏi giường, cô nằm cạnh anh, ngắm nhìn thật kĩ Võ Đông Thăng một lượt, khắc sâu hình ảnh đó vào lòng. Cảm giác cay nồng xộc lên mũi, cô cố kìm nén không để nước mắt tràn ra. Cô không muốn đánh thức anh, không muốn phá vỡ khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này. Những tia nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh, tạo nên một vẻ đẹp lạ thường. Khả Ny cảm thấy lòng mình chùng xuống, như thể biết trước điều gì sẽ đến.
Cô quay mặt đi, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Cô nhớ về những tháng ngày đã qua, từ lúc họ mới gặp nhau cho đến khi tình yêu nảy nở. Võ Đông Thăng luôn là một người mạnh mẽ, kiên định, là chỗ dựa vững chắc cho cô trong mọi hoàn cảnh. Nhớ lại những lúc anh che chở, bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió, Khả Ny cảm thấy lòng mình ấm áp hơn một chút, dù biết rằng tương lai không còn được như trước.
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên từ bên cạnh, Võ Đông Thăng đã tỉnh dậy. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và lo lắng.
“Em sao thế? Có chuyện gì không ổn à?” - anh hỏi, giọng trầm ấm, khiến cô cảm thấy an tâm.
Khả Ny mỉm cười yếu ớt, lắc đầu.
“Không có gì đâu anh, em chỉ đang nghĩ ngợi một chút thôi.” Cô nắm lấy tay anh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền sang
“Em chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này, ở bên anh.”
Võ Đông Thăng khẽ gật đầu, anh hiểu được những gì cô không nói ra.
“Anh biết, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Chúng ta đã vượt qua nhiều khó khăn rồi, lần này cũng sẽ như vậy.”
Câu nói của anh làm Khả Ny cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng trong lòng cô vẫn còn đó những nỗi lo lắng không tên. Cô không muốn nói ra, không muốn làm anh thêm lo lắng. Thay vào đó, cô chỉ biết lặng lẽ dựa vào anh, cảm nhận sự an toàn từ vòng tay anh.
Ngày hôm đó, họ dành cả buổi sáng bên nhau, cùng nhau làm những việc đơn giản như nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Khả Ny cố gắng giữ cho mình bận rộn, để không phải nghĩ đến những điều phiền muộn. Nhưng từng khoảnh khắc bên anh, cô lại càng cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, như thể không thể níu giữ được.
Chính Võ Đông Thăng còn cảm thấy nửa ngày hôm nay trôi qua êm ắng lạ thường, lòng anh có chút bất an, dự cảm không tốt. Sự yên bình quá mức này làm anh cảm thấy lo lắng, như thể một cơn bão đang chờ đợi để ập đến bất cứ lúc nào.
Buổi chiều Khả Ny thay ra một bộ quần áo trang trọng, tay cầm túi xách, chân đi giày cao gót bước xuống nhà, bộ dạng chững chạc hơn rất nhiều.
" Em ăn mặc như vậy là muốn đi đâu?" - Võ Đông Thăng hỏi
“Em đến công ty gặp luật sư của mẹ để nói về mấy chuyện liên quan tới quyền kế thừa thôi.” Khả Ny đáp một cách dứt khoát, như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước.
Võ Đông Thăng nhìn cô, cảm giác bất an càng lớn dần. “Anh đi cùng em.”
“Anh có bài báo cáo online mà.” Khả Ny đáp lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Vậy thì nhờ bác Toàn đưa em đến công ty.” Anh đề nghị, vẫn không thể yên tâm để cô đi một mình.
“Không cần, em có thể tự lái xe. Em có bằng lái.” Khả Ny mỉm cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt cô vẫn có gì đó khó nói thành lời.
Võ Đông Thăng cảm thấy lòng mình trĩu nặng, nhưng anh không muốn ép cô.
“Được rồi, em cẩn thận nhé. Có gì nhớ gọi cho anh ngay.”
Khả Ny gật đầu, bước ra ngoài cửa. Anh nhìn theo cô, lòng đầy lo lắng, tim thắt chặt đến khó thở.
…
Tại một nhà hàng sang trọng, Lý Linh San háo hức chờ đợi giao bản thiết kế cho vị phú bà giàu có. Cô đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết cho dự án này và tin rằng đây sẽ là cơ hội lớn để sự nghiệp của cô thăng hoa. Đột Nhiên, cửa phòng mở ra và người bước vào không phải ai khác mà chính là Tống Khả Ny. Lý Linh San không thể tin vào mắt mình, mặt cô xám xịt, cô ta đứng dậy, giọng đầy sự ngạc nhiên và tức giận:
“Cô… tại sao lại là cô?”
Tống Khả Ny bước vào, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt không che giấu được sự kiên quyết, so với vẻ bộ dạng lần gặp nhau ở nông trại trông bá khí hơn nhiều.
“Xin chào, Lý Linh San… lâu rồi không gặp,” Khả Ny cất giọng, lạnh lùng như muốn nghiền nát Lý Linh San thành trăm mảnh.
Lý Linh San sững người, mặt tái mét.
“Hóa ra đều do cô bày trò cả à? Cô muốn gì?”
Khả Ny bước đến, kéo ghế ngồi xuống bàn, ánh mắt vẫn không rời Lý Linh San.
“Muốn gì? Muốn cô trả lại mẹ cho tôi cô làm được không?”
Mặt Lý Linh San cắt không còn giọt máu, tay toát mồ hôi, môi run rẩy.
“Trả cái quỷ gì? Mẹ cô chết liên quan gì đến tôi? Ăn nói hồ đồ!”
Khả Ny nhìn thẳng vào mắt Lý Linh San, giọng nói cứng rắn và sắc lạnh.
“Cô đã đi quá giới hạn chịu đựng của một con người rồi.”
" Cô hủy hoại tôi không phải chuyện lớn nhưng cô cướp mất người quan trọng nhất đời Tống Khả Ny này, tôi không thể bỏ qua cho cô. Ngày mẹ tôi chết cô đã gặp bà ấy nói những gì?"
Lý Linh San cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy.
"Cô có bằng chứng không? Không có đừng vu cáo lung tung. Tống Hoài An chết vì áp lực dư luận, bà ta chịu không nổi mấy lời tấn công đó thì liên quan chó gì tới tôi? "
Khả Ny không nhịn được nữa, cô đập tay lên bàn, ánh mắt lóe lên ngọn lửa giận dữ.
" Đừng giả vờ nữa, Lý Linh San, dùng áp lực tâm lý để bức tử một con người, cô đúng là vì mục đích của mình mà không từ một thủ đoạn nào."
Lý Linh San cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ và cay đắng.
“Có trách thì trách bà ta già yếu đoản mệnh, cô
làm gì được tôi? Tôi cũng không phải trực tiếp ra tay bức chết bà ta mà. Nếu cô còn không buông bỏ Đông Thăng, chỉ sợ không chỉ có mỗi Tống Hoài An thôi đâu.”
Khả Ny nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt toát lên vẻ kiên quyết và không khoan nhượng.
“Vậy sao? Cứ chờ xem.”
Lý Linh San đứng lên, ánh mắt không rời khỏi Khả Ny, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
“Cô sẽ không thể làm gì được tôi, Tống Khả Ny. Cô chỉ là một con bé yếu đuối cả đời sống trong sự bao bọc mà thôi. Đông Thăng sẽ nhận ra cô không đáng để anh ấy từ bỏ mọi thứ.” Linh San nói, ánh mắt sắc lạnh
Cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ kết thúc trong sự căng thẳng tột độ. Lý Linh San rời khỏi nhà hàng với dáng vẻ chua ngoa, hậm hực.