Thời gian trôi qua, cả Khả Ny và Lý Linh San đều trải qua cuộc phẫu thuật dài và phức tạp. Khả Ny mất đi thị lực ở mắt trái, còn Lý Linh San thì mất đi khả năng sử dụng tay phải một cách bình thường. Cả hai đều phải đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng từ vụ tai nạn.
Khả Ny nằm yên trên giường bệnh, ánh sáng lạnh lẽo của phòng cấp cứu chiếu vào khuôn mặt nhăn nhó. Mắt trái của cô bị dán băng gạc và vùng đau đớn vẫn còn tỏa ra từ vết thương. Bên ngoài cửa phòng, các nhân viên cảnh sát đang canh giữ, tạo ra một không gian căng thẳng và khép kín.
Khả Ny cảm thấy mình đã liều lĩnh hơn bao giờ hết. Hành động mà cô đã làm, mặc cho hậu quả và nguy hiểm, chính là ý muốn cuối cùng của cô…ôm Lý Linh San và cùng nhau chết chung.
Chỉ tiếc rằng Lý Linh San mạng lớn, ý định của cô cuối cùng vẫn không thực hiện được. Khả Ny cười chua xót. Truyện Mạt Thế
" Mẹ à, Ny xin lỗi "
Cô biết bản thân không có bằng chứng buộc tội Lý Linh San, kể cả có đi chăng nữa cũng không thể mang người mẹ mà cô yêu thương nhất đời quay trở về. Vậy nên mới lựa chọn con đường này, quyết định này của cô vừa liều lĩnh vừa ngu ngốc.
…
Một ngày nọ, Khả Ny nhận được tin tức cô sẽ có một phiên tòa để xác định tội trạng. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Khả Ny biết rằng mình phải đối diện với sự thật và cô hoàn toàn chấp nhận mọi hậu quả mà mình gây ra.
Ngày phiên tòa diễn ra, Võ Đông Thăng ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh nhìn không rời khỏi Khả Ny, lần gần nhất anh gặp cô đã là rất lâu về trước. Ny của anh tiều tụy đi rất nhiều, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, một bên mắt bị hư hại đổi thành màu xám đục, vụ tại nạn cũng lưu lại một vết sẹo bên khóe mắt, cô trở nên xa lạ và lạnh lùng hơn không thèm nhìn lấy anh một cái cũng không có sự chú ý hay sự quan tâm nào dành cho anh.
Khả Ny không mời luật sư bào chữa, cô sẵn sàng chấp nhận mọi phán quyết từ tòa án cho tội trạng của mình. Bác Phương, bác Toàn và nhiều người làm khác trong nhà cũng có mặt, ai nấy đều đỏ hoe hai mắt nhìn vị tiểu thư trân quý của mình. Bác Phương thậm chí còn gục khóc trên vai Tiểu Nhu không ngừng tự trách mình.
Công tố viên khẳng định rằng hành động của Khả Ny là cố ý và gây nguy hiểm đến tính mạng người khác. Họ yêu cầu một mức án nghiêm khắc để răn đe.
Cuối cùng, sau nhiều giờ tranh luận, tòa án đưa ra phán quyết. Khả Ny bị kết án tù năm năm. Cô nhận lấy mọi hậu quả của hành động của mình và sẵn lòng chấp nhận mức án này, không có sự phản kháng hay oán trách gì.
Tiếng gõ búa vang vọng trong phòng xử án, như đóng dấu cho số phận của Khả Ny. Vị thẩm phán già nhìn cô bằng ánh mắt đầy tiếc nuối, tiếc cho một tuổi trẻ đầy tiềm năng lại bị hủy hoại bởi một hành động dại dột.
“Bị cáo có điều gì muốn nói hay không?” ông hỏi, giọng nói trầm buồn.
Khả Ny mím môi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra. Cô biết rằng lời nói lúc này cũng không thể thay đổi được gì.
“Không có,” cô đáp, giọng nói khàn đặc nhưng dứt khoát.
Phán quyết được đưa ra, Khả Ny phải nhận án tù vì tội danh mà mình đã gây ra.
Võ Đông Thăng ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt mịt mù nhìn Khả Ny bị áp giải ra khỏi phòng xử. Trong đầu anh, một loạt những ý nghĩ hoang đường và đau đớn tràn ngập, làm cho trái tim anh đau nhức như bị bóp nghẹt. Anh không thể tin vào những gì vừa xảy ra, nhưng sự thật nghiệt ngã trước mắt anh không thể phủ nhận.
Trong phút chốc, bản thân anh đã không tự chủ được mà nhảy lên và lao vào đám người, gọi tên Khả Ny:
“Tống Khả Ny!” anh hét lên.
“Nhìn anh, nhìn anh đi!”
Tuy nhiên, Khả Ny không hề quay lại nhìn anh. Cô bước đi trong im lặng, khuôn mặt lạnh tanh, không một biểu lộ cảm xúc nào.
Võ Đông Thăng cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Anh không thể tin được rằng kết cục của họ lại là như vậy
“Em… em không thể bỏ anh!” anh hét lên, cố gắng níu giữ cô.
" Em đã hứa sẽ không bỏ rơi anh " Nhưng những lời nói của anh như gió bay vào hư vô.
Võ Đông Thăng cố gắng níu kéo Khả Ny, nhưng những người lính canh đã ngăn anh lại.
“Xin hãy cho tôi gặp cô ấy!” anh van xin. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy!”
Tuy nhiên, lời cầu xin của anh không được đáp lại. Khả Ny bị đưa lên xe cảnh sát và chở đi.
Võ Đông Thăng đứng nhìn chiếc xe khuất dần, cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt mình. Anh không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt thương cảm. Họ biết rằng anh đang trải qua một nỗi đau vô cùng lớn. Bác Phương chịu không nổi cú sốc cuối cùng cũng ngất lịm đi.
…
Khả Ny ngồi trên xe cảnh sát, hai tay bị còng khóa chặt. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố dần khuất xa tầm mắt, lòng cô trào dâng một cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng.
Cô nhớ lại tiếng gọi của Võ Đông Thăng, sự tuyệt vọng trong ánh mắt anh khi cô bị áp giải ra khỏi phòng xử án. Lòng cô như quặn thắt lại, chua xót dâng trào, thật tình lúc đó Khả Ny rất muốn…rất muốn chạy đến ôm lấy anh hay chỉ là nhìn lấy Võ Đông Thăng một lần
[ Thăng à, anh càng thương em em càng cảm thấy mình thật tội lỗi ]
Là cô đã chọn cho cả hai con đường này. Là cô đã đẩy anh ra xa, để anh phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng.
Cảm giác đau thấu tâm can như xé nát trái tim cô. Giờ đây, việc mất đi một con mắt dường như trở nên vô nghĩa, không thể nào so sánh được với nỗi đau mà cô đang phải gánh chịu.
Xe cảnh sát dừng lại trước cổng nhà tù. Khả Ny bước xuống xe, hai chân run rẩy vì lo sợ. Cô nhìn xung quanh, thấy những bức tường cao ngất, những song sắt lạnh lẽo, cảm giác như bị giam cầm trong một thế giới khác.
Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy nhà tù trong một sự u ám và tĩnh lặng. Khả Ny cảm thấy rùng mình, cô đơn và sợ hãi.
Cô được dẫn vào một căn phòng nhỏ, chật hẹp. Trên chiếc giường đơn sơ chỉ có một chiếc chăn mỏng. Khả Ny ngồi xuống giường, ôm đầu gối, lòng tràn đầy những suy nghĩ hỗn độn.
Nơi đây mang đến cho cô cảm giác giống hệt lần bị nhốt trong container lần đó, nhưng sẽ không còn một Võ Đông Thăng nào có thể tìm thấy cô nữa.