Lễ tốt nghiệp của sinh viên năm cuối trường An Viễn diễn ra trong không khí rộn ràng, vui tươi. Sân trường rợp bóng cây xanh, trang trí bởi những dải băng đầy màu sắc và những chùm bóng bay. Nam thanh nữ tú trong những bộ lễ phục tốt nghiệp tụ tập chụp ảnh, cười nói vui vẻ, lưu lại những khoảnh khắc cuối cùng của quãng đời sinh viên.
Nhưng giữa không khí náo nhiệt ấy, có một khoảng trống vắng. Võ Đông Thăng, người là trung tâm của mọi hoạt động trong lớp, lại không xuất hiện. Đàn em của anh, Hiểu Huệ, những người đã cùng anh trải qua biết bao kỷ niệm, nhìn quanh tìm kiếm anh trong vô vọng.
" Lão đại không đến thật sao? " Trịnh Nhất thì thầm.
“Ừ, làm gì còn tâm trạng chứ. Người kia…không có mặt anh Thăng cũng không muốn đến” Giang Khải nói, giọng ủ dột
Hiểu Huệ cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay tâm trạng không mấy vui vẻ, bi kịch này…sao lại xảy ra với những người thân bên cạnh mình chứ? Họ vốn dĩ sẽ có một buổi lễ tốt nghiệp thật vui vẻ
…
Võ Đông Thăng đang ở nhà, căn nhà của anh và cô ở thôn Giao Thủy, trong căn phòng quen thuộc của cả hai. Anh không thể gạt bỏ hình ảnh Khả Ny khỏi tâm trí. Những kỷ niệm về cô, về những ngày tháng tươi đẹp họ đã trải qua cùng nhau, cứ hiện lên không ngừng. Anh nhìn quanh phòng, nơi nào cũng gợi nhớ đến cô. Những bức ảnh chụp chung, tất cả như một bộ phim tua chậm trong đầu anh.
Anh biết rằng mình không thể dự lễ tốt nghiệp mà không có Khả Ny bên cạnh. Cảm giác thiếu vắng, nỗi đau và sự mất mát quá lớn khiến anh không thể đối diện với mọi người, với những kỷ niệm đẹp đã trở thành quá khứ.
“Em đã hứa sẽ cùng anh tốt nghiệp,” anh thì thầm, tay chạm vào tấm ảnh chụp hai người. Khả Ny cười tươi, rạng rỡ bên cạnh anh, nhưng bây giờ tất cả chỉ còn là ký ức đau lòng.
Tâm trạng anh u ám, đôi mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu vào nhưng không thể xua tan bóng tối trong lòng anh.
“Em đã từng bảo anh là ngu ngốc, nhưng anh ngốc thật. Vì anh vẫn tin rằng chúng ta sẽ có ngày tái hợp”
Trong khi đó, tại trại giam, Khả Ny ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những tia nắng lọt qua song sắt. Hôm nay là ngày tốt nghiệp của lớp cô. Lẽ ra, cô cũng đang đứng trên sân khấu nhận bằng, cùng với bạn bè và anh. Nghĩ đến điều này, lòng cô chợt nhói đau.
“Em xin lỗi, Đông Thăng,” Khả Ny thì thầm, nước mắt rơi trên gò má.
…
Một ngày nọ Võ Đông Thăng trở về nông trại, Đới Kim Giao lần đầu tiên gặp lại con trai sau sự việc đó. Bà mừng rỡ, hạnh phúc bởi không còn Võ Anh Quân bên cạnh bà một mình ở lại nơi này cô đơn, lạc lõng. Nhưng thái độ con trai như khiến bà rơi xuống đáy vực thẳm, anh không chút đoái hoài đến sự hiện diện của người mẹ này chỉ vội vã trở về phòng lấy mấy vật dụng quan trọng cho vào vali.
Đới Kim Giao đuổi theo anh, bà nói bằng thái độ tức tối
" Ngay cả con cũng muốn bỏ đi sao? Con đã ngỗ nghịch tới mức này rồi à? "
Anh đặt mạnh vali xuống sàn, giọng uất nghẹn
" Mẹ đã hủy hoại cả một con người rồi, chưa vừa lòng sao? "
" Mẹ hủy hoại nó? Tống Khả Ny thật sự đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi? Nó là tội phạm giết người, giết người đó. Linh San bị nó hại cho tàn phế một tay, con bé là nhà thiết kế mà cả đời này không thể cầm bút, không có tương lai nữa. Con vậy mà vẫn còn bênh vực nó sao? "
Mắt Võ Đông Thăng hằn lên tia máu, anh gắt gỏng
" Vậy còn Khả Ny thì sao? Cô ấy là bị các người ép đến thành ra như vậy. Một con mắt không nhìn thấy đường, một tương lai mờ mịt đều là do các người ban cho. "
" Ngôi nhà này thật sự không thể ở được nữa " anh buông lơi câu nói trong sự tuyệt vọng
" Chỉ một đứa con gái, không có thì chết sao? "
" Sẽ chết thật đó " anh hạ giọng nói, giọt nước mắt nóng hổi đã rơi xuống từ lúc nào
Võ Đông Thăng cúi người nhặt vali lên và quay lưng bước đi, Đới Kim Giao cũng biết bản thân không thể giữ lại đứa con trai này, bà nhìn theo bóng con trai khuất dần trong lòng mờ mịt.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Võ Đông Thăng, anh cảm thấy như một gánh nặng lớn vừa được trút bỏ. Anh bước đi trong sự giải thoát, lòng đầy quyết tâm, hướng về một tương lai mới, nơi mà anh hy vọng sẽ lại một lần nữa lại có cô bên cạnh.
…
3 năm sau
Tại phòng thí nghiệm của KAKTOS, một nhóm các nhà nghiên cứu đang tiến hành phân tích dòng sản phẩm dầu gội thảo dược mới mà công ty chuẩn bị ra mắt. Trong nhóm này có một vị giáo sư lớn tuổi, người rất tận tình trong việc giảng giải về các thành phần và công dụng của sản phẩm.
“Ưu điểm nổi bật của dòng dầu gội thảo dược này chính là không chứa silicon, không sulfate nên rất an toàn cho phụ nữ có thai và người có da đầu nhạy cảm” vị giáo sư nói, giọng đầy nhiệt huyết.
“Bên cạnh đó, sản phẩm còn chứa các thành phần thiên nhiên như dầu quả bơ, chứa nhiều vitamin A, C, D, E giúp phục hồi tóc hư tổn, dưỡng tóc mềm mượt, chắc khỏe. Tinh dầu vỏ bưởi và tang bạch bì giúp ngăn ngừa rụng tóc, và protein từ đậu Hà Lan thay thế silicone, giúp làm mượt tóc mà không gây bít tắc nang tóc.”
Võ Đông Thăng đứng lắng nghe, gật gù đồng tình với những điểm mà vị giáo sư vừa nêu ra. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với các chuyên gia về việc điều chỉnh thành phần bên trong sản phẩm để đạt hiệu quả tốt nhất, anh rời khỏi phòng thí nghiệm và trở về văn phòng để tiếp tục công việc.
Dọc hành lang của tòa nhà, các nhân viên trong công ty đều cúi chào khi trông thấy anh.
“Giám đốc,” họ gọi
Anh đáp lại qua loa nhưng không thiếu phần lịch sự
“Ừ.”
Khi về đến phòng làm việc, trợ lý của anh đã chuẩn bị sẵn tài liệu cần thiết trên bàn.
“Tài liệu giám đốc cần tôi đã để trên bàn làm việc của anh” người trợ lý thông báo.
“Tôi biết rồi” Võ Đông Thăng đáp, bước vào văn phòng và đóng cửa lại. Anh ngồi xuống bàn làm việc, mở tập tài liệu ra và bắt đầu xem xét.
Võ Đông Thăng làm việc đến tối mịt, tận đến khi mọi người rời khỏi hết phòng làm việc của anh mới thôi sáng đèn. Anh nới lỏng caravar, cởi xuống chiếc áo vest bên ngoài, bước chân thẳng tắp đi đến nhà xe.
Anh ngồi vào xe, ổn định vị trí, và đánh lái rời khỏi công ty. Trong ba năm qua, Võ Đông Thăng đã không ngừng cố gắng, cùng với những người anh em có chung đam mê xây dựng nên KAKTOS, công mà họ tự hào. Họ đã bỏ ra bao công sức, cuối cùng cũng có được vị trí vững chắc trên thương trường. Chàng trai nông nổi năm nào nay đã trở thành một người đàn ông chững chạc.
Nhân viên trong công ty bí mật nói anh quái gỡ, gọi anh là cỗ máy cuồng công việc, nhưng họ không biết rằng, nếu không làm việc, anh sẽ không thể chống chọi lại nỗi nhớ dai dẳng giằng xé tâm trí mình suốt mấy năm qua.