Ánh mắt dè dặt Bảo Ngọc ngước nhìn cô gái đang nói chuyện với mình, cô ấy xinh đẹp thật! Cô ấy muốn kết bạn với mình sao?
"Đúng, mình từ quê lên."
Câu trả lời của cô làm cả lớp cười phá lên. Giờ đây Bảo Ngọc mới hiểu cô ta không có nhã ý muốn kết bạn, mà là muốn trêu đùa cô mà thôi. Cô gái kia nhìn về phía cô bằng ánh mắt khinh bỉ tiếp tục lên tiếng.
"Thảo nào trông quê mùa như thế! Từ quê lên mà cũng có thể vào được trường đại học danh tiếng này, vị đại gia bảo nuôi cậu chắc hẳn cũng không phải dạng vừa nhỉ?"
"Các cậu thôi đi! Cùng là bạn học một lớp vừa gặp mặt đã ỷ đông hiếp yếu, cậu ấy từ quê lên thì sao? Các cậu ai được quyền chọn nơi mình sinh ra à?"
Bảo Ngọc còn chưa lên tiếng đáp trả thì một nữ sinh khác đứng ra lên tiếng bảo vệ cô, nhìn cô gái này tuy không xinh đẹp bằng cô gái lúc nãy, nhưng đường nét trên mặt cô rất thanh tú. Phải nói nữ sinh trường này dường như được chọn kỹ càng luôn cả về nhan sắc hay sao ấy, ai cũng đều xinh đẹp cả. Liễu Yên Nhi cô gái xinh như búp bê bước về phía Đường Liên vênh mặt lên nói.
"Lên tiếng bảo vệ nhau như thế chắc hẳn là cùng cảnh ngộ nhỉ! Trường học này bây giờ sao thế nhỉ, thể loại nào cũng có thể bước chân vào được. Đúng là ngồi cùng một bầu không khí với kẻ nhà quê thấp kém thì không khí cũng bị ô nhiễm theo mà"
Không thể nghe lọt tai những lời nói xúc phạm coi thường người khác của bọn họ, Bảo Ngọc bước về phía trước nhìn Liễu Yên Nhi lên tiếng.
"Đúng là tôi quê mùa thấp kém, đúng là tôi không sang cả bằng các cậu. Nhưng các cậu được ăn sang mặt đẹp như thế này là tiền của các cậu tự kiếm sao? Tôi nghèo quê mùa nhưng tôi sống bằng thực lực bản thân tự bươn chải mà vươn lên, vẫn tốt hơn một số người luôn tự cho mình là người đứng ở địa vị cao của xã hội mà phải ngửa tay xin từng đồng tiền của ba mẹ đấy!"
Câu nói của Bảo Ngọc làm không ít người có mặt tại đây cảm giác bị nói trúng tim đen, Liễu Yên Nhi cũng không ngoại lệ. Rất muốn phản bác lại lời của Bảo Ngọc nhưng lại không biết dùng lời lẽ gì để có thể thắng được cô đành hậm hực quay về chỗ của mình. Bảo Ngọc cũng không muốn thêm chuyện cũng trở về chỗ của mình, Đường Liên bước về phía cô đưa tay ra cười nói.
"Chào cậu mình tên Đường Liên, chúng ta làm bạn được không?"
Ánh mắt Bảo Ngọc có chút e dè nhìn về phía cô gái trước mặt, nở nụ cười gượng gạo bắt lấy tay Đường Liên nói.
"Chào cậu tôi là Diệp Bảo Ngọc."
"Bảo Ngọc, tên cậu rất hay. Tôi ngồi bàn phía sau cậu, giúp đỡ lẫn nhau nhé!"
"Um."
Sau buổi học đầu tiên đầy mệt mỏi, Bảo Ngọc nhanh chóng trở về nhà. Nhưng vấn đề của cô là trường quá lớn cô lại quên mất đường ra, cứ thế lòng vòng mãi vẫn chưa rời khỏi trường được. Lòng vòng mãi cô lạc đến một khu rộng lớn nơi khung cảnh nơi đây khá đẹp, Bảo Ngọc không khỏi cảm thán. Trường học thôi mà khung cảnh đẹp thế này, đúng là trường dành cho người giàu có khác nhỉ.
Nhìn thấy xa xa có bóng dáng một nam sinh đang đứng vẻ tranh, Bảo Ngọc chầm chậm tiến đến hỏi thăm đường, nhưng càng đến gần cô lại càng cảm thấy bóng lưng này có chút quen, cô lên tiếng.
"Chào cậu, tôi bị lạc, cậu có thể chỉ giúp tôi đường ra cổng trường không?"
Nam sinh kia quay mặt lại, Bảo Ngọc khá ngạc nhiên khi biết đó chính là tam
thiếu gia Phó gia Phó Doãn Kiên. Nhìn thấy cô, Doãn Kiên cũng khá ngạc nhiên quay hẳn người lại lên tiếng.
"Sao lại là cô? Cô theo dõi tôi?"
"Tôi... Không, tôi đến học. Tôi không cố ý xâm phạm nơi riêng tư của tam thiếu đâu. Tôi bị lạc"
Ánh mắt nghi ngờ của Phó Doãn Kiên nhìn về phía Bảo Ngọc một cách nghi ngờ. Cô ấy là người của anh cả không phải người của mẹ, nếu anh cả muốn theo dõi mình chắc chắn sẽ không dùng một cô gái não ngắn này để theo dõi mình. Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây!
"Nói thật đi, cô đến đây có mục đích gì ? Ai bảo cô tới?"
"Tôi không có mục đích gì cả, tôi chỉ đến đây học thôi."
"Học? Cô có biết đây là ngôi trường danh tiếng nhất thành phố này không? Với thân phận của cô dù có học bổng cũng không vào được, cô nói xem tôi có nên tin cô không?"
"Tôi là sinh viên trường này thật mà, này anh xem.
Vừa nói Diệp Bảo Ngọc vừa đưa mở sổ sách cùng thẻ sinh viên cho Doãn Kiên xem. Nhìn vào mở sổ sách cùng tấm thẻ sinh viên Doãn Kiên không còn nghi ngờ nữa, nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao cô được nhận vào ngôi trường này, nơi mà chỉ có những người có thế lực mới có thể đưa con vào học. Cô bé này mới từ quê lên sao có thể được nhận chứ!
"Ai đưa cô vào đây? Là anh cả sao?"
"Không ạ, là Phó lão gia thấy tôi ham học nên giúp đỡ tôi đi học tiếp, nhưng tôi không biết Phó lão gia lại đưa tôi vào ngôi trường danh tiếng này"
Hóa ra là ba cài cô ta vào đây theo dõi mình. Cũng hay thật, vừa mới vào làm đã lọt vào tầm ngắm và trở thành con cờ trong tay ông ấy rồi.
"Vậy ba tôi ra điều kiện gì cho cô?"
"Điều kì gì ạ?"
"Ông ấy chưa bao giờ giúp không ai chuyện gì cả, ông ta đưa cô vào đây học chắc chắn là đã trao đổi với cô một điều kiện gì rồi. Nói nghe thử xem, điều kiện là gì?"
"Không... không có ạ."
"Không có! Cô lừa con nít ba tuổi à? Này nhóc, tôi ra đời trước cô bốn năm cũng gặp qua nhiều dạng người, và đặc biệt tôi sống chung với ông ấy hai mươi mấy năm, tôi chưa từng thấy ông ấy giúp không ai chuyện gì cả. Cô nghĩ cô là gì mà ông ấy giúp không cô mà không đòi phúc lợi cho mình hả?"
"Tôi... tôi nghĩ tới là trường hợp ngoại lệ. Con người ai cũng có mặt tốt mặt xấu, tâm thiếu cũng đừng quá khắc khe suy nghĩ về ba mình như thế. Nếu tâm thiếu không có ý định chỉ đường giúp tôi thì tôi tự tìm tiếp đây, không làm phiền tam thiếu nữa."
Bảo Ngọc nói xong liền quay lưng đi, Phó Doãn Kiên như suy nghĩ rồi thu dọn bước theo cô. Hắn nhanh chóng lướt qua cô, không một ánh nhìn hắn lên tiếng.
"Theo tôi!"
Bảo Ngọc dừng lại đưa mắt khó hiểu nhìn hắn, Doãn Kiên đi được vài bước dừng lại nhìn về phía cô lên tiếng hỏi.