Gì cơ!!! Muốn mình thay đổi con người ăn chơi như anh ta sao? Chuyện này sao lại chọn mình chứ! Ông ấy có ý gì đây? Ông ấy không thấy là con trai ông ta đang coi mình như kẻ thù không đội trời chung sao? Chọn mình làm bạn với anh ta, mình thấy ông ta trong đầu đang toàn tính để con trai ông ta dày vò mình đúng hơn đấy!
"Lão gia, ông đang đùa gì vậy, tôi sao có thể..."
"Tôi biết việc này không hề dễ dàng, nhưng chỉ cần cô làm cho nó chấp nhận về lại Phó thị làm việc, thì tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô."
"Lão gia hình như ông tìm sai người rồi, tôi vừa nhát gan vừa sợ chết, chuyện lớn mà ông giao tôi e là mình không thể làm được đâu ạ."
"Vậy thì cô lập tức rời khỏi Phó gia đi! Tôi không thích chứa chấp một người vô dụng."
Trở mặt nhanh như vậy sao? Một là phục tùng, hai là biến ư? Phó gia này đúng là không ai đơn giản mà. Mình chân ướt chân ráo vừa bước lên đây, ngoài dì ra mình đâu có người thân nào. Nhưng nếu bây giờ mình rời khỏi Phó gia thì mình sẽ đi đâu về đâu đây? Sao cứ thích làm khó một cô gái quê mùa như mình vậy chứ!
Đắn đo suy nghĩ mãi, Diệp Bảo Ngọc đành bạo gan quyết định. Mặc kệ vậy, không thử thì sao biết khả năng mình đến đâu! Cơ hội được học miễn phí còn có công việc ổn định sao lại phải từ chối chứ!
"Phó lão gia tôi suy nghĩ lại rồi, nhưng tôi muốn lão gia xác nhận lại lời ông nói, ông không lừa tôi chứ?"
"Phó Từ Ân tôi trước nay chưa từng lừa ai bao giờ, đặc biệt là một đứa trẻ chưa đủ tuổi như cô."
Ai nói mình chưa đủ tuổi chứ! Mình mười tám rồi, chỉ có điều còn thiếu hai tháng thôi.
"Nếu như cô đồng ý thì coi như chúng ta đã thỏa thuận xong. Tôi sẽ cho người soạn thảo bản hợp đồng cho cô ký vào. Nhớ chuyện này ngoài tôi và cô ra, không được nói cho bất kỳ ai biết. Cô hiểu chứ?"
"Tôi hiểu ạ."
"Còn nữa, trong quá trình thực hiện hợp đồng, cô không được có tình cảm với Từ Minh. Nếu như cô phát sinh tình cảm yêu đương với nó thì coi như cô vi phạm hợp đồng, và mức bồi thường là năm tỉ. Cô nhớ chứ!"
"Tôi nhớ rồi ạ! Phó lão gia yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phát sinh bất cứ tình cảm nào với thiếu gia đâu ạ."
"Tốt lắm! Từ hôm nay người trong nhà này sẽ không ai được quyền sai bảo cô ngoại trừ tôi và Từ Minh.Bây giờ cô có thể đi được rồi."
"Vâng, lão gia."
Diệp Bảo Ngọc bước ra khỏi phòng Phó lão gia với một tâm trạng khó tả. Có chút hồi hộp, có chút lo lắng và cũng có chút vui mừng. Hồi hộp và lo lắng không biết những ngày tiếp theo của cô sẽ ra sau khi tiếp cận vị đại thiếu gia ăn chơi này, vui mừng là vì cô có thể tiếp tục được học để thực hiện ước mơ đang dang dỡ của mình. Hy vọng mọi thứ rồi sẽ ổn.
Vừa bước xuống đến phòng khách đã thấy Lý Nhã Quân ngồi ở sofa nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Sắc mặt bà ta đằng đằng sát khí khiến Bảo Ngọc có chút sợ sệt, cô cúi đầu định bước đi cho êm chuyện thì bà ta đã lên tiếng.
"Đứng lại đó! Vừa rồi lão gia nói gì với cô?"
"Thưa phu nhân, lão gia chỉ căn dặn tôi hầu hạ đại thiếu gia cẩn thận thôi ạ."
"Chỉ đơn giản như vậy mà gọi cô lên phòng hàng giờ sao? Cô coi tôi là trẻ con à?"
"Phu nhân tôi không lừa bà đâu ạ, thật sự lão gia chỉ nói có vậy thôi. Tôi chỉ là một người giúp việc mới đến thì lão gia có thể nói chuyện gì khác với tôi được chứ!"
"Bà đang nghi ngờ chuyện gì thế?"
Lý Nhã Quân ngước mắt nhìn lên đã thấy Phó lão gia đứng ở cầu thang từ lúc nào. Bà ta có chút kinh ngạc vội thay đổi sắc mặt bước đến đỡ lấy tay ông nói.
"Tôi có nghi ngờ gì đâu chứ! Tôi chỉ thuận miệng hỏi cô ta thế thôi."
"Thuận miệng, tôi thấy bà đang muốn điều tra chuyện tôi vừa nói với cô ấy thì đúng hơn. Sẵn đây tôi cũng nói cho bà biết luôn. Từ hôm nay Diệp Bảo Ngọc không cần làm việc nhà như bao giúp việc khác nữa, cô ấy chỉ phục tùng lời nói của Từ Minh mà thôi. Không ai được quyền sai khiến cũng như bắt buộc cô ấy làm bất cứ thứ gì khi chưa có sự đồng ý của Từ Minh."
"Lão gia, như thế không hay cho lắm. Diệp Bảo Ngọc dù gì cũng là người làm trong nhà, làm như thế cô ta sẽ ỷ lại mà không coi ai ra gì mất."
"Bà muốn chống đối ý của tôi sao?"
"Tôi... tôi không dám."
"Lưu quản gia!"
Nghe tiếng gọi Lưu quản gái nhanh chóng có mặt lên tiếng hỏi.
"Lão gia cho gọi tôi."
"Ngày mai ông chuẩn bị mọi thứ đưa Diệp Bảo Ngọc vào trường đại học kinh tế Đông Kinh dưới cương vị Phó gia đưa đến, nhớ không được để con bé chịu bất cứ thiệt thòi gì."
"Vâng, lão gia."
Phó Từ Ân nói xong liền rời khỏi nhà đến công ty. Lý Nhã Quân siết chặt bàn tay đầy tức giận nhìn Diệp Bảo Ngọc. Vì sao đột nhiên lão gia lại ưu ái con khốn này như vậy chứ! Chẳng lẽ ông ấy từng ấy tuổi mà vẫn rung động trước vẻ bề ngoài của nó sao? Không thể nào, Lão gia không phải người như thế. Hai mươi mấy năm qua trừ lần mình gài bẫy ông ta thì chưa một lần ông ta chạm vào mình, có lý nào lại dễ dàng thích một đứa nhà quê như vậy chứ!
"Nhất định có ẩn tình gì đó, mình phải cẩn thận điều tra mới được. Không thể để bất cứ mầm mống nào có thể làm lay động vị trí của mình, bất kỳ ai cản đường đều phải chết."