Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 54: Vì yêu em thôi



Kể từ cái ngày định mệnh đó thì Lý Thanh Phong và Cao Tuyết Nghênh cũng đã xác nhận hẹn hò, đương nhiên công thần lớn nhất chính là Trịnh Tương Hảo rồi. Bình thường Cao Tuyết Nghênh đã rất thích cô, bây giờ lại còn yêu cô hơn bất kỳ ai, thậm chí còn tuyên bố rằng Trịnh Tương Hảo mới là em gái ruột của mình, còn Niên Cầm Bách chỉ là ruột thừa thôi.

Tuy nhiên, nếu xét theo vai vế thì bây giờ Lý Thanh Phong đang là anh rể của Niên Cầm Bách, nên mỗi khi ở gần “em vợ” thì cậu ta rất kiêu ngạo.

Nhưng mà…

Niên Cầm Bách có quan tâm đâu.

Thứ anh quan tâm hiện tại là đứa bé trong bụng của Trịnh Tương Hảo, lần khám thai tiếp theo thì anh đã sắp xếp thời gian và cùng cô đến bệnh viện. Không cần nói cũng biết bác sĩ đã dặn dò anh đủ thứ chuyện, còn anh cũng rất chịu hợp tác, thậm chí là anh còn mang cả một quyển tập để ghi ghi chép chép nữa mà.

Nói chung công cuộc mang thai của Trịnh Tương Hảo đến bây giờ vẫn rất bình thường, cô cũng chưa có dấu hiệu ốm nghén hay khó chịu gì, thậm chí là cô thấy sinh hoạt còn tốt hơn cả khi chưa mang thai.

Nhưng!

Nhưng vì phát hiện mang thai quá sớm, nên cứ cách năm bữa nửa tháng là Vương Diễm lại nhờ Cao Tuyết Nghênh đem cho cô không ít đồ bồi bổ, nào là bào ngư, vi cá, nào là nhân sâm ngàn năm, rồi còn có cả tổ yến đủ loại. Nói chung thì hiện tại đồ tẩm bổ cho mẹ con cô đã chất thành núi rồi.

Nhưng được một cái là anh chồng nhà cô rất biết tính toán theo khoa học, dù rằng bình thường anh cũng đã rất bận với việc của công ty, nhưng chỉ cần là lúc rảnh rỗi là anh lại làm phiền bác sĩ, hết hỏi về chuyện này thì lại hỏi đến chuyện kia, nói thật thì hình như bác sĩ cũng rất cọc vì anh hỏi quá nhiều… Nhưng bù lại thì bác sĩ cũng mừng cho Trịnh Tương Hảo vì đã gả cho đúng người.

Một bên là nhà cung cấp dinh dưỡng, một bên là bác sĩ dinh dưỡng, cho nên Trịnh Tương Hảo cũng thấy rằng bản thân ăn uống cũng khá là khoa học.

[…]

Mang thai đến tháng thứ tư, đến đây thì cô vẫn chưa nhìn thấy rõ bụng mình là như thế nào, dáng của cô hiện tại thì có da có thịt hơn bình thường một chút, nhưng chung quy thì vẫn rất xinh đẹp, gương mặt cũng mịn màn không có gì thay đổi.

Có lẽ trộm vía là vì em bé khá ngoan, lại thêm việc Trịnh Tương Hảo được chồng yêu chiều chuộng nên tinh thần vô cùng thoải mái, mà mẹ bầu thoải mái thì em bé cũng sẽ vui vẻ. Chẳng những vậy mà bây giờ còn là đang bước vào mùa xuân nên không khí cũng rất vui vẻ, lại làm cho tâm trạng của Trịnh Tương Hảo trở nên thoải mái hơn.

Ngồi ở nhà, ở bên cạnh là Niên Cầm Bách đang làm việc, cô chỉ nhỏ giọng nói:

- Ngày mai là cha về Thành Đô rồi đó, em cùng anh đi đón cha nha?

- Không được đâu bé cưng. Cha đã dặn là em phải ở nhà, không được đi đâu hết. Chỉ có anh được đi đón cha thôi.

- Hả? Gì mà kì vậy? Em cũng muốn gặp cha mà.

Niên Cầm Bách lúc này liền đặt laptop sang một bên, anh còn dịu dàng hôn lên môi cô, thấp giọng nói:

- Bé cưng ngoan, cha cũng là lo cho sức khỏe của em thôi. Hơn nữa ở sân bay đông người phức tạp, lỡ như em xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao đây?

Nghe vậy thì Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết bĩu môi, nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo thôi.

- Đợi anh về sẽ mua bánh ngọt cho em, được không?

- Dạ được.

Dù rằng Trịnh Tương Hảo không phải nôn nghén như các mẹ bầu khác, nhưng cô lại đặt biệt thích bánh ngọt… Tuy nhiên, vì sức khỏe thai sản nên Niên Cầm Bách đã hỏi bác sĩ rất kĩ về vấn đề này, dù rằng thích ăn đồ ngọt nhưng bác sĩ chỉ cho phép Trịnh Tương Hảo ăn một ít bánh ngọt trong một tháng thôi, vì ông ấy sợ cô ăn nhiều quá sẽ tiểu đường thai kì, tới đó đứa bé sẽ không có đủ chất, lại khiến cho mẹ bé cũng mệt nữa.

Và… Trịnh Tương Hảo cũng rất sẵn lòng hợp tác, thậm chí là em bé trong bụng cũng rất ngoan ngoãn nghe theo, nói thật thì đây là lần đầu tiên bác sĩ thấy được một đứa bé hiểu chuyện đến mức đó.

- Ông xã, sắp tới là Tết rồi, anh có định đến mộ của ông bà nội, ông bà ngoại để lau dọn không?

- Cuối tuần này anh sẽ đến mộ của ông bà ngoại trước. Còn về ông bà nội… Chắc anh phải hỏi Niên An Dực trước đã, anh không muốn chạm mặt Niên gia ở đó.

Trịnh Tương Hảo cũng gật đầu hiểu ý.

Kể từ sau khi Nguyễn Thư Kỳ nói rằng Nguyễn thị gặp trục trặc, Niên An Dực đòi từ hôn thì mối quan hệ giữa Niên An Dực và Niên Cầm Bách cũng đã khá hơn một chút.

Dù bình thường cũng không nói chuyện quá nhiều với nhau, nhưng quan hệ xã giao thì vẫn ổn.

Hiển nhiên… Trịnh Tương Hảo rất đồng ý về chuyện Niên Cầm Bách và Niên An Dực làm bạn, dù sao hai người họ cũng là anh em, ganh ghét nhau mãi cũng chẳng được gì.

Hơn nữa… Bây giờ Niên An Dực đã cãi nhau với Niên Thiệu Quý vì đã từ hôn Nguyễn Thư Kỳ, Cao Dung cũng đã tỏ ý là sẽ theo phe của Niên An Dực rồi… Ở trên dưới Niên gia bây giờ đã loạn cào cào.

Trịnh Tương Hảo nhìn Niên Cầm Bách, cũng may… Cũng may là anh yêu của cô đã không còn là người của Niên gia nữa rồi!

- Bé cưng, vậy còn mộ của mẹ thì sao?

- Thường thì việc dọn dẹp sẽ do cha đảm nhận. Chúng ta chỉ cần mùng một đi viếng mẹ là được rồi… Ông ấy rất yêu mẹ, nên mộ phần của mẹ sẽ không để cho phận làm con như em động tay vào đâu.

- Anh cũng nghĩ vậy.

Thật sự… Niên Cầm Bách dù rằng đang rất hạnh phúc với Tiểu Ngọt Ngào của mình, nhưng tình cảm mà cha vợ dành cho mẹ vợ thật sự rất tuyệt vời.

Dù rằng… Niên Cầm Bách vẫn đang gọi Trịnh Tương Hảo là bé cưng, nhưng đó là vì hai người họ mới kết hôn, tuổi đời cũng còn rất trẻ.

Còn Trịnh Hoài và An Trâm Hy đã kết hôn hơn ba mươi năm rồi, nhưng ông ấy lúc nào cũng gọi vợ mình là “Bé Hy”, thật sự mà nói thì Niên Cầm Bách thấy rằng… Dù mẹ vợ còn sống hay không, thì trong mắt cha vợ… Bà ấy vẫn là em bé.

Hiển nhiên, bé cưng của anh cũng vậy.

- Bé cưng, anh yêu em.

- Sao đột nhiên lại nói yêu em vậy?

- Vì anh yêu em, vậy thôi.

#Yu~