Minh Hạo Vũ một mắt nhắm một mắt mở nhìn vào máy ảnh, căn chỉnh ống kính cho thật rõ: " Sắp xong rồi, cậu không thể đợi một chút được à? ".
Chỉnh cho đến khi hài lòng, cậu mới chạy đến bên hai cô gái xinh đẹp. Từ lúc chạy đến, hướng của Minh Hạo Vũ luôn nhắm về phía Hi Nhiễm, thế nên cậu hiển nhiên đứng bên cạnh cô để tạo dáng chụp hình.
' 1 2 3 cười nào " Lâm Nhã Tịnh nở nụ cười thật rạng ngời, hai ngón tay tạo thành hình chữ V, hô lớn lên.
Chụp xong, cả ba chạy lại xem hình. Minh Hạo Vũ nhìn vào, phụt cười một tiếng: " Chà, Lâm Nhã Tịnh, cậu đúng là xấu rất khác biệt luôn đấy ".
' Minh Hạo Vũ " Lâm Nhã Tịnh gắn ba chữ, tức giận chạy đến bên cậu đánh vài cái.
Hi Nhiễm che miệng cười, đứng ở chính giữa vòng quanh hai người đang chạy: " Được rồi, hai cậu đừng đánh nhau nữa ".
Minh Hạo Vũ dù đau nhưng vẫn bật cười, nhanh chóng đầu hàng: " Khoan đã, khoan đã, khoan đã ".
"Chụp lại, chụp lại ".
Lúc này động tác của Lâm Nhã Tịnh mới chịu dừng lại.
Minh Hạo Vũ: " Bỏ tay ra ".
Thuận theo yêu cầu của Lâm Nhã Tịnh, cậu kê máy ảnh lên gậy. Sau đó chạy nhanh đến vị trí cũ chụp lại.
" Nào, 1 2 3 ".
Tách.
Trong hình là ba người cùng nhau tạo kiểu trước ống kính, thứ làm người ta cảm thấy đẹp nhất chính là nụ cười trên môi của ba người bọn họ.
Minh Hạo Vũ thừa lúc cả hai cô gái đang nói chuyện tranh thủ chụp trộm ngay.
So với việc cả thế giới ngoài kia đang hối hả thay đổi từng ngày, cạnh tranh với nhau từng chút một để tốt hơn thì một góc phía sau của thành phố lại chọn cách sống bình yên, êm ả qua từng ngày.
Sáng hôm nay, vừa mới tới cửa lớp, cả hai đã nghe thấy tin tức trường sẽ tổ chức một buổi leo núi cho toàn thể khối 10 theo như thường lệ mỗi năm. Vì thông báo đó mà cả khối 11 và khối 12 đều lên tiếng phản ứng kịch liệt, đòi quyền lợi cũng muốn được đi.
Lâm Nhã Tịnh nghe thấy liền khoái chí, nhảy cẫng lên ở cửa lớp: " Leo núi, mình thích leo núi lắm. Trường thật tốt, muôn năm yêu trường ".
Trái lại với cô bạn của mình thì Hi Nhiễm lại suy tư không chút ít. Nếu cô vắng nhà nguyên cả ngày cộng với tình trạng sức khoẻ của Chúc Lan, điều đó làm cô không tài nào an tâm được khi đi chơi cả.
Cậu sao thế Hi Nhiễm? ".
" Chắc tớ không đi " Cô cắn môi dưới nói, " Tớ không yên tâm khi để bà ở nhà một mình ".
" Tưởng chuyện gì " Lâm Nhã Tịnh khoác vai cô bạn, " Hôm đi leo núi sẽ là chủ nhật, vừa hay bố mẹ tớ ở nhà cơ mà. Tớ sẽ nhờ bố mẹ trông chừng bà nội, cậu đừng lo."
Không được " Hi Nhiễm khẽ từ chối, " Như thế phiền cô chú lắm ".
'Có gì mà phiền chứ " Lâm Nhã Tịnh cau mày nói, " Đừng khách sáo, bà của cậu cũng như bà của tớ ".
Nhưng.....
Lâm Nhã Tịnh nhanh cắt ngang lời cô:
Không nhưng nhị gì cả, cứ thế đi. Còn bây giờ thì mau vào lớp thôi ".
Khi Hi Nhiễm vào lớp, người đầu tiên nhìn thấy cô là Ôn Chính Phàm. Ánh mắt cô sững sờ khi nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình, rồi đột nhiên cô lại nhớ đến khung cảnh ngượng ngùng của hai người khi ở trong bếp nhà mình.
" Buổi sáng tốt lành " Ôn Chính Phàm chủ động chào hỏi cô, bản thân cậu cũng không thể quên được giây phút đó.
Hi Nhiễm có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: " Chào buổi sáng ".
Cô ngồi xuống chỗ của mình, tháo cặp sách để ra sau lưng. Hàng mi dài của cô rũ xuống nhìn dưới mặt bàn.
Ngày mốt trường ta có buổi đi chơi, cậu sẽ đi chứ?".
Hi Nhiễm ừm một tiếng: " Có thể ".
Ôn Chính Phàm ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi nhỏ: " Sao lại là có thể? Cậu bận gì à?"
Không có, tớ chỉ là đang suy nghĩ thôi "
" Đi đi, cơ hội hiếm có mà trường ban phát cho khối lớp 10 tụi mình đấy ".
" Mình biết rồi " Hi Nhiễm lấy tập sách ra, viết tiêu đề bài học hôm nay vào.
Dật Hiên nằm dài trên bàn học ngủ bù cho tối hôm qua cậu thức khuya chơi game đến tờ mờ sáng.
Giáo viên đang giảng bài hăng say, ánh mắt chợt va vào cậu nhưng không nói gì. Hứng thú muốn tiếp tục giảng cũng tụt mood, liền đặt sách xuống giao bài tập cho học sinh.
Tan tiết, Âu Dương Thiên sang lớp cậu, phát hiện thấy cậu vẫn còn nằm sấp trên mặt bàn mà ngủ. Cậu liền đi đến, nhỏ giọng hỏi: " Làm sao đó? Tối qua lại thức khuya game nữa chứ gì? ".
Khóe miệng Âu Dương Thiên giật giật: " Hay là xem phim không lành mạnh đó anh Hiên ".
Lời vừa nói ra đã bị Duệ Khải ngồi bên cuối cùng không nhịn nổi mà phụt cười một trận.
Dật Hiên bực mình hừ một tiếng rõ khó chịu, cậu ngẩng đầu lên lười biếng ngã về phía sau rồi dựa vào lưng ghế duỗi chân đá mỗi người một cái.
Giọng nói cậu khàn khàn: " Ngứa đòn hả? ".
Âu Dương Thiên xoa xoa chỗ vừa bị đá, cười xuề nói: " Chiều nay có hẹn chơi bóng với tụi trường bên đó, đi không? ".
Dật Hiên chỉnh lại tóc tai, tùy tiện gật đầu.
Tối qua không ngủ hay sao mà đến đây ngủ vậy? " Duệ Khải khoanh hai tay ngực, nhếch mép nói: " Lần nào tụi tớ qua đây cũng thấy cậu ngủ cả, ngủ ở trường cảm giác ngon hơn hả? ".
Dật Hiên không thèm nhìn, trực tiếp đứng dậy:
Quản được tôi à? ".
Cả ba rảo bước đi đến căn tin của trường, trên đường đi, Dật Hiên tình cờ nghe được tiếng bàn tán xôn xao của mọi người về việc leo núi Đông Nhạc vào ngày mốt.
" Leo núi gì vậy?".
Âu Dương Thiên đứng rung chân, cậu à một tiếng: " Lớp cậu chưa thông báo sao?".
" Rõ là thông báo rồi mà cậu ta có nghe đâu, hỏi thừa " Duệ Khải thuận miệng nói.
" Chủ nhật tuần này, trường tổ chức cho toàn học sinh lớp 10 leo núi Đông Nhạc nguyên một ngày " Cậu nhìn thấy Dật Hiên chăm chú lắng nghe nên nói tiếp: " Khối lớp 12 và 11 không được đi ".
Cậu đi chứ? " Duệ Khải hỏi, " Nhưng tớ hỏi thế thôi chứ thừa biết câu trả lời rồi ".
" Tớ đi " Dật Hiên nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Hả? " Âu Dương Thiên và Duệ Khải với nét mặt ngỡ ngàng đến bật ngửa.
'Này, các hoạt động trường cậu có bao giờ tham gia đâu, chẳng phải lúc trước bảo nhàm chán còn gì " Âu Dương Thiên thắc mắc hỏi.
Bây giờ khác " Dật Hiên cầm chai nước bỏ đi một hơi về phía trước.
" Gì kì là vậy " Âu Dương Thiên nhíu mày quay sang hỏi Duệ Khải với giọng điệu ngàn lần khó hiểu.
Ngày đi chơi chớp nhoáng cũng đến,
Tối qua trước khi ngày mai lên đường đi leo núi, Hi Nhiễm chuẩn bị nào là thức ăn, thuốc men, thuốc bổ cho Chúc Lan.
Thấy đứa cháu nhỏ của mình cứ chạy hết chỗ này đến chỗ kia, tất bật chuẩn bị mọi thứ, bà đứng lên đi lại nói: " Cháu cứ để đó, bà tự làm được rồi. Mau vào trong chuẩn bị đồ để ngày mai đi chơi đi ".
Chỉ có một ngày thôi mà ạ, cháu đơn giản lắm nên chuẩn bị xong cả rồi " Hi Nhiễm phân thuốc ra từng hộp cho bà.
Chúc Lan không quên dặn dò cô: " Bà nghe bảo núi Đông Nhạc rất cao, đường đi lên đỉnh núi thật sự rất cheo leo. Nếu cháu thấy mệt, thì phải nói một tiếng xin nghỉ với thầy cô liền, đừng để bản thân mệt mỏi, nhớ chưa? ".
Hi Nhiễm từ nhỏ rất dễ bị say nắng, nên lần đi chơi kì này lại là hoạt động ngoài trời, điều đó làm Chúc Lan rất lo.
" Vâng ạ " Cô gật gật đầu.
Tối đó, Chúc Lan vào phòng xem những thứ đồ cô chuẩn bị đã đủ chưa, sau đó bà còn vào bếp làm thêm một phần cơm hộp để cô ăn trưa và hộp trái cây bên cạnh, một bình nước bù khoáng.
Đây là năm thứ tư trường Nhất Nam tổ chức hoạt động leo núi cho toàn thể học sinh khối 10. Đây cũng xem như là một nghi thức truyền thống của trường vậy, cứ mỗi năm, nhà trường đều tổ chức hai đợt leo núi dành cho khối 10 và khối 12. Xem như là quà chào đón các em khối 10 bước vào trường, về phần khối 12, cứ đến gần kì thi đại học, họ đều sẽ được đưa đến ngọn núi Thái Sơn. Đây là ngọn núi linh thiêng nhất để họ được cầu nguyện đạt được điểm số
cao.
Việc leo núi cũng có những rủi ro của nó, thế nên lãnh đạo nhà trường cực kỳ cẩn trọng trong khâu chuẩn bị giám sát các em trong quá trình leo. Đội ngũ y tế, những người chuyên trong việc leo núi phải luôn đảm bảo tất cả đều không xảy ra chuyện gì trong việc di chuyển lên đỉnh núi.
Sáng nay khi đến trường, các học sinh khối 10 đều háo hức mong chờ cho chuyến đi lần này, trên mặt ai cũng tràn ngập nụ cười phấn khích.
Bộ ba cùng sáng vai nhau đi từ nhà đến trường, Lâm Nhã Tịnh đi về trước, cứ luôn miệng bảo khi lên tới đỉnh núi nhất định Minh Hạo Vũ phải chụp cho cô vài bức ảnh.
Minh Hạo Vũ đi bên cạnh Hi Nhiễm, thỉnh thoảng cậu sẽ quay qua liếc nhìn cô một chút, sau đó khuôn mặt liền đỏ bừng, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác tủm tỉm cười.
Hôm nay, cậu không hiểu lí do gì mà cô trở nên xinh đẹp như vậy, còn xinh hơn ngày thường nữa. Đơn giản chỉ là mái tóc được cô thắt lệch sang một bên, chiếc mũ tai bèo màu hồng nhạt được cô hất ra phía sau trông vô cùng đáng yêu.
Ánh sáng ban mai của sáng sớm chiếu rọi xuống gương mặt Hi Nhiễm, cả mặt cô như được dác một thứ ánh sáng nhu hòa mỹ lệ vậy.
Khi đến trường, không chỉ riêng Minh Hạo Vũ tán thưởng trong lòng mà có rất nhiều nam sinh kể cả nữ sinh các lớp khác không nhịn được nhìn sang đây.
Hiệu trưởng nhà trường đứng lên bục bắt đầu phát biểu từng nội quy cũng như lịch trình họ sẽ diễn ra trong ngày hôm nay.
Lâm Nhã Tịnh đứng khom người, tựa vào vai Hi Nhiễm lẳng lặng nghe.
Lớp 10A1 đứng kế bên lớp cô, vì Dật Hiên rất cao nên cậu luôn luôn đứng ở cuối, một phần cũng là do cậu thích như thế.
Hi Nhiễm xoay xoay cổ, quay mặt ra sau lưng, đột nhiên không hẹn mà gặp liền đụng phải cậu. Chỉ thấy cậu không di chuyển, khoé miệng mang theo ý cười tựa như đã nhìn thấy cô rồi. Ánh mắt hai người giao nhau giữa biển người ngoài kia, nhưng trong mắt của đối phương cũng chỉ tồn tại một thân ảnh.
Ôn Chính Phàm đứng hàng bên cạnh, cách cô 3 hàng nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cậu cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Từng tốp học sinh lần lượt đi đến xe buýt mà trường phân cho mỗi lớp, lúc bọn họ đến nơi chỉ mất tầm khoảng hai tiếng.
Vì là toàn thể học sinh khối 10 gần một trăm người nên tốc độ di chuyển khá chậm, các học sinh vừa đi vừa luyên thuyên miệng không ngừng nghỉ, có vài ba người nhanh chóng mang điện thoại lên chụp hình nơi đây, bọn họ không khác gì như những chú chim non được thả ra khỏi lồng, người nào người nấy trông hưng phấn cực kỳ.
Tuy họ có chút mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười tươi. Lúc đầu thì vậy, vẫn rất hào hứng, tự nhủ với nhau là gần đến nơi rồi nhưng đi mãi đi mãi vẫn chưa thấy đỉnh núi đâu, mới ngộ nhận ra rằng cuộc leo núi này quả thật khác xa so với những gì họ tưởng tượng vào mấy ngày trước.
Hi Nhiễm dù rất mệt nhưng vẫn cố gắng bước đi, Lâm Nhã Tịnh đi bên cạnh, cô nàng có cảm giác mình đang cõng một người sumo trên vai vậy, đôi chân nặng nề cực kì, nhấc không nổi.
'Mệt chết tớ mất thôi! Không đi nữa có được không? Cứ tưởng leo núi thích lắm, ai mà ngờ. Leo núi này này so với chạy mấy vòng quanh sân thể chất còn khổ cực hơn ".
Hi Nhiễm nắm tay cô kéo đi: " Cậu ráng lên, chỉ còn một chút nữa thôi ".
Không chỉ có học sinh la than, không còn sức để chịu đựng được nữa mà ngay cả giáo viên nữ cũng thở hổn hển không kém vì sức họ không mạnh bằng giáo viên nam.
Tình Nhi vừa đi vừa mắng thầm trong miệng:
" Mình chẳng hiểu leo núi làm gì không biết, ngày nghỉ này nằm ở nhà chơi có phải sướng hơn không ".
Hoàng Tranh Huệ dẫn đoàn đi phía trước, bản thân cô cũng mệt vô cùng, nhưng thân là chủ nhiệm của lớp phải làm gương cho học sinh của mình: " Các em cố gắng lên nha, leo núi cũng tựa như việc học vậy, cố sức lê từng bước lên đến đỉnh để có được một tương lai tốt đẹp, chiêm ngưỡng những điều tinh túy. Tất cả học sinh của cô đều phải kiên trì đi tiếp đấy ".
Lâm Nhã Tịnh mệt muốn hộc máu ra ngoài, nghe thấy thế liền nhỏ giọng nói bên tại Hi Nhiễm: " Ai mà chẳng muốn có một tương lai tốt đẹp đâu nhưng quả thật là chân mình mỏi lắm rồi ".
Hi Nhiễm dùng khăn lau mồ hôi trên trán, hai bên thái dương giúp cô nàng.
Bọn họ xuất phát lúc bảy giờ sáng, đi đến nơi cũng mất một tiếng đồng hồ, sau khi xuống xe liền không nghỉ ngơi giây phút nào đã bắt đầu leo núi, bây giờ đã hơn mười giờ rồi mà chỉ mới tới được một nửa chặng đường, như thế ai mà không tuyệt vọng cơ chứ.
Hoàng Tranh Huệ nhận được lệnh của đoàn trường, quay xuống nói lớn: " Các em, chúng ta đi thêm chút nữa sẽ có một khu trạm dừng chân. Nhà trường cho các em dùng bữa trưa và nghỉ ngơi ở đó một lúc rồi sẽ đi tiếp ".
Nghe được nghỉ ngơi, không hiểu sao tốc độ đi của mỗi người lại nhanh hơn rõ rệt.
Lúc bọn họ nhìn thấy trạm dừng chân như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình vậy.
Ba người họ chọn một chỗ gần chân đồi ngồi xuống trên một tảng đá lớn.
Toàn thân Hi Nhiễm giờ đây toàn là mồ hôi, cô đặt ba lô bên cạnh mình, lấy bình nước bù khoáng được Chúc Lan chuẩn bị cho đưa mở ra uống mấy ngụm, gió trên núi mát lạnh vô cùng khiến cho tâm trạng của cô cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hi Nhiễm cởi áo khoác cùng mũ đặt lên cặp, bây giờ trên người cô chỉ mặc một chiếc áo phông màu hồng nhạt, tựa như một chú hello kitty trông đáng yêu vô cùng. Cô thoải mái chiêm ngưỡng cảnh vật nơi đây, làn gió phả trên mặt vô cùng dễ chịu.
Nhìn từ trên xuống, giữa mây núi bồng bềnh trôi nhè nhẹ như chốn bồng lai tiên cảnh, đã lâu lắm rồi cô chưa được tận hưởng cảnh thiên nhiên đẹp hùng vĩ này.
Nhưng khi cô đang say sưa ngắm nhìn nơi đây thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của cả hai cô bạn bên cạnh bỗng dưng ngưng lại.
Ngay sau đó là tiếng nói của Tình Nhi phát lên: " Tới đây làm gì hả tiểu tử thối?
Âu Dương Thiên nhíu mày, khụy chân ngồi xuống: " Cái gì mà tiểu tử thối? Khó nghe thế không biết ".
Tình Nhi: " Chứ muốn gọi là gì? ".
" Anh đẹp trai ".
Đám người còn lại: "..."
Ôn Chính Phàm đi lại ngồi thấp xuống bên cạnh cô: " Cậu có mệt lắm không? Uống chút nước đi ".
Mình có rồi, cảm ơn cậu " Hi Nhiễm nhẹ xích qua bên phải một chút.
Biểu tình trên mặt Tình Nhi đông cứng lại, đôi mắt cô dừng lại trước khung cảnh kia, trong mắt mang theo nét buồn rười rượi.
Duệ Khải: " Các cậu đói chưa? Chúng ta qua bàn kia ngồi dùng cơm cùng đi ".
Được đó ".
Hi Nhiễm chưa thấy đói lắm với cả cô còn muốn ngồi ở nơi đây thêm một lát nên vội nói ngay.
" Các cậu ăn trước đi, tớ chưa thấy đói ".
Lâm Nhã Tịnh: " Sáng giờ leo mệt người thế rồi mà cậu chưa thấy đói sao? ".
" Ừm, tớ muốn ngồi đây thêm một chút ".
'Vậy cũng được, tớ qua ăn trước nha " Lâm Nhã Tịnh xoa xoa bụng: " Tớ đói lắm rồi ".
Được ".
Tình Nhi nhanh đứng dậy, chạy đến kéo tay Ôn Chính Phàm cũng đang muốn từ chối ăn trưa cùng mọi người: " Cậu qua đây ăn chung với tớ đi ".
Nhưng mà tớ..".
Bấy giờ, xung quanh cô mới trở nên yên tĩnh. Cơn gió thổi nhẹ làm vạt áo cô bay lên, lộ ra dáng người mảnh mai, eo của cô rất nhỏ, khuôn mặt và cổ đều trắng nõn nhưng vì có chút mệt nên hơi ửng hồng lên.
Nhắm mắt tranh thủ tận hưởng tiết trời này, nhưng khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một thiếu niên tóc màu hạt dẻ đứng trước mặt mình. Hi Nhiễm giật bén mình hơi ngã người ra sau, ôm ngực lẩm bẩm:
Doạ chết mất thôi ".
Dật Hiên nhanh tay đỡ lấy cô, đôi mắt mang theo ý cười: " Thấy đẹp trai quá nên giật mình à ".
Hi Nhiễm: "... Gương mặt cô ửng đỏ lên, thầm nghĩ trong đầu sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy chứ! Tự kiêu thật.
Không thèm đáp lại, cô quay đâu sang chỗ khác.
Dật Hiên ngắm nhìn gương mặt trắng nõn của cô, cái sự xinh đẹp này cậu chưa từng được thấy qua, thật hiếm có.
Rất nhanh nhận ra cô không thèm đáp lại cậu, nhưng cậu cũng chẳng bực tức gì mà chỉ mỉm cười nhẹ.
Dật Hiên không kiêng nể gì mà ngồi xuống bên cạnh cô. Hi Nhiễm nhìn thế liền hoảng sợ nhìn sang phía mọi người. Vì đang là giờ nghỉ nên họ đã ngồi thành một đám dùng cơm trưa, ca hát,...nên cũng chẳng ai thèm để ý đến hai người.
Cô nhích sang bên phải một chút thì cậu liền nhích theo, cô cứ nhích ra xa cậu thì cậu lại càng lại gần bên cô hơn. Dật Hiên liếc mắt nhìn bên kia đã gần hết chỗ, cong môi nói:
" Nếu còn nhích nữa là cậu xuống đất ngồi luôn đó ".
" Thế thì cậu đừng ngồi gần cạnh tớ nữa ".
" Tớ không thích đó ".
Cậu..."
Ngay tức khắc, Dật Hiên không báo trước liền ôm trọn cả người Hi Nhiễm kéo sát sang cạnh mình, trong mắt anh mang theo đùa giỡn.
Cậu sợ mọi người bàn tán chứ gì? ".
Hi Nhiễm bị cậu ôm eo sát đến, tiếng kinh hô bỗng đè nén trong cổ họng.
Gương mặt anh áp sát đến dịu dàng cười, vừa cười vừa nói: " Vậy thì để tớ cho cậu thử nghiệm xem sao ".
Hi Nhiễm vừa tức vừa xấu hổ, đôi mắt hoang mang nhìn quanh tứ phía như sợ sẽ bị mọi người phát hiện. Cô nhanh chóng vùng vẫy khỏi cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: " Cậu mau thả tớ ra đi, mau lên ".
" Sợ à? ".
" Không...không có " Hi Nhiễm dùng sức gỡ những ngón tay của cậu đang giữ chặt lấy eo cô không buông: " Làm ơn đi mà ".
Dật Hiên cũng không muốn làm khó cô nên rất nhanh đã bỏ tay ra, Hi Nhiễm vội vàng dịch người ra xa trước khi bị mọi người thấy.
Khung cảnh trước mặt họ bây giờ là một mảnh núi non xanh biếc, đồ sộ tựa như chốn tiên cảnh. Cậu nhận ra được cô đang sợ hãi vì hành động của mình, hai tay ôm lấy đùi.
Thiếu nữ tuổi mười lăm, nhẹ nhàng tựa như nụ hoa chớm nở trên cành cây, trông e ấp thẹn thùng.
Tâm tình cậu có chút bực bội, bộ cậu đáng sợ lắm hay sao mà ngồi sát bên cũng đủ làm cô sợ hãi chứ?
Nhưng dù có thế nào, cậu cũng phải tìm mọi cách để chứng minh cho cô biết việc ở bên cạnh cậu chẳng có gì là khiếp sợ cả.
Cậu rũ mắt nhìn cô, hạ giọng nói: " Giận à? ".
Hi Nhiễm liền vội vàng lắc đầu.
Cậu khịt mũi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó di chuyển sang chai nước đang đặt bên cạnh chân cô:
" Tớ không mang theo nước, bỗng dưng khát khô cả họng. Cho xin một ngụm nước được không?"