Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đến sân khảo hạch, khu vực này khá rộng, dài khoảng hai trăm mét, rộng một trăm mét, chính giữa khu vực này có một nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế ngủ gật, nhìn qua có vẻ hơn 50 tuổi.
"Triệu lão sư, ta dẫn người mới đến cho bài khảo hạch thứ tư."
"Hửm? Năm nay có thể đến vòng thứ tư? Vậy mà có tới bốn người?" nam nhân trung niên mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, có chút kinh ngạc nhìn bốn thiếu nam thiếu nữa trước mặt, như là gặp phải một điều gì đó khó tin.
Đới Mộc Bạch nói: "Bốn người bọn họ không chỉ tới vòng thứ tư, mà đều được miễn vòng thứ hai và thứ ba."
Ánh mắt Triệu lão sư sáng lên, từ trên ghế đứng lên, dáng người hắn không cao, tướng mạo thực bình thường nhưng nhìn qua lại cực kỳ rắn chắc. Bả vai rộng lớn như là tường thành, áo khoác không che dấu được cơ bắp rắn chắc như thép đúc của hắn, tuy rằng biểu tình trên mặt hòa khí, nhưng dáng người cường tráng sẽ tạo cho người ta một loại áp bách mãnh liệt trong vô hình.
Ánh mắt mỉm cười quét qua bốn người Đường Tam, ôn hòa nhìn bốn người, "Ta là Triệu Vô Cực, nếu bốn người các ngươi đều miễn khảo hạch vòng hai và vòng ba, ta đây sẽ tự mình chơi với các ngươi. Hiện tại ta cho các ngươi thời gian một nén hương hiểu biết và thương thảo với nhau. Sau khi hết một nén hương, khảo hạch sẽ bắt đầu. Nội dung khảo hạch là bốn người các ngươi liên thủ ngăn cản công kích của ta trong thời gian một nén hương. Chỉ cần có một người có thể kiên trì đến cuối cùng thì các ngươi sẽ được tính qua khảo hạch. Đồng thời, ta cũng nhắc nhở các ngươi, chỉ dựa vào năng lực của bản thân sẽ không có khả năng ngăn cản công kích của ta. Phối hợp lẫn nhau là cơ hội thành công duy nhất của các ngươi."
Chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người.
Triệu Vô Cực nhíu mày, có chút tức giận, nha đầu này cầm lông vũ của viện trưởng đương lệnh tiễn, thật vất vả có chút trò vui, "Ngươi đừng xen vào việc của người khác, viện trưởng chỗ đó tự ta về nói!"
Chu Trúc Thanh nghe được thanh âm quen tai, đôi mắt đỏ lên, nhìn về hướng âm thanh, quyển sách trong tay nữ tử phóng ra hai sợi tơ quấn quanh thân thể Triệu Vô Cực, dùng sức kéo mạnh đem chính mình đến trước mặt mọi người, Triệu Vô Cực không chút sứt mẻ, trên mặt bình đạm không có chút dao động nào.
"Nha đầu này, vẫn luôn coi ta như một bức tường!" Hiển nhiên chuyện này không phải lần đầu tiên nữ tử làm.
"A Vu!" Chu Trúc Thanh nhìn hình bóng quen thuộc đang cùng người khác chuyện trò vui vẻ, rốt cuộc nhịn không được mà xông lên, ôm chặt lấy cô, đôi mắt ngân ngấn nước, nức nở kêu.
Đới Mộc Bạch thấy thế âm thầm bực, cao hứng khi thấy Chu Trúc Thanh mà quên nói cho nàng nữ nhân khiến người ghét này cũng tới nơi này trước đó không lâu.
Nữ tử chính là Kỷ Vu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi nói: "Được rồi A Thanh, đừng khóc, mọi người đang nhìn kìa!"
Chu Trúc Thanh đang khóc thì ngừng lại, nhận ra hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, mặt đẹp đỏ lên, lau lau nước mắt, lại khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, nắm tay nàng đứng ở bên cạnh cô. Kỷ Vu nhỏ giọng nói ở bên tai nàng, khảo hạch xong lại tâm sự sau.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn băng sơn phá băng, băng tuyết tan chảy, trong mắt đều mang theo vài phần bội phục mà nhìn Kỷ Vu, Kỷ Vu thản nhiên nhận lấy ánh mắt mọi người, nghịch ngợm mà xoa tay nhỏ của Chu Trúc Thanh.
Kỷ Vu nhìn Chu Trúc Thanh, đột nhiên nổi lên một ý niệm, xoay người cười nói: "Triệu lão sư, hay là để ta đến khảo hạch bọn họ đi!"
"Không được! Thật vất vả mới có thể có được trò vui......Không phải," Tròng mắt Triệu Vô Cực chuyển động, chỉ Chu Trúc Thanh nói: "Ngươi tới làm sao có thể đảm bảo ngươi sẽ không nương tay với nha đầu này?"
"Cái này......" Kỷ Vu nghẹn lời, thế nhưng đã quên mất điều này.
"Được rồi, được rồi, đừng có này kia nữa, ta tới, này, các ngươi, hương đã thắp, nếu muốn thông qua, mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đi, tiểu Bạch, ngươi có thể đem đặc điểm năng lực của ta chỉ điểm cho bọn chúng." Nói xong, lại một lần nữa trở về ghế dựa của mình mà híp mắt.
Hương không biết được cắm xuống đất vào khi nào, đã rơi xuống một nhúm tro hương rồi. Cả ba nắm chặt thời gian vây đến bên người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh tạm thời thu hồi tâm tình kích động, buông tay Kỷ Vu ra nhập bọn.
Đường Tam, Khí Võ Hồn - Lam Ngân Thảo, cấp 29, chiến Hồn Sư hệ khống chế.
Tiểu Vũ, Thú Võ Hồn - Nhu Cốt Thỏ, cấp 29, chiến Hồn Sư hệ cường công.
Ninh Vinh Vinh, Khí Võ Hồn - Thất Bảo Lưu Ly Tháp, cấp 28, chiến Hồn Sư hệ mẫn công.
Chu Trúc Thanh, Thú Võ Hồn - U Minh Linh Miêu, cấp 28, chiến Hồn Sư hệ mẫn công.
Sau khi bốn người lần lượt giới thiệu bản thân, ba người còn lại, bao gồm Đới Mộc Bạch, tập trung vào Ninh Vinh Vinh, ngoại trừ Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh không quan tâm Võ Hồn nàng ấy là Khí Võ Hồn hệ phụ trợ mạnh nhất, không quan tâm nàng ấy là ai, đến từ đâu, bởi vì tâm trí của nàng đã trôi về phía Kỷ Vu.
Kỷ Vu đang cùng Triệu Vô Cực nói chuyện phiếm cảm nhận được ánh mắt của nàng, cười nhẹ nhàng với nàng, ánh mắt ý bảo nàng hảo hảo cùng người khác thảo luận chiến thuật.
Mặt Chu Trúc Thanh ửng đỏ, trong lòng dâng lên vài phần xin lỗi vì sự thiếu chú ý của mình. Nửa nén hương kế tiếp nghiêm túc nghe bọn hắn an bài, đáy lòng thầm khuyến khích chính mình, nhất định phải hảo hảo bày ra thành quả ba năm tu luyện này trước mặt cô.
Cuối cùng bốn người nhất trí quyết định, Ninh Vinh Vinh sẽ phụ trợ ba người, Tiểu Vũ phụ trách trợ công, Đường Tam phụ trách khống chế công kích của Triệu Vô Cực, đồng thời phụ trợ Tiểu Vũ đánh chính diện, Chu Trúc Thanh sẽ dùng tốc độ để ngăn chặn hai bên sườn.
Khi hương đã cháy hết, bốn người đã sẵn sàng, Triệu Vô Cực đứng dậy đốt hương, khởi động gân cốt, xương khớp khắp người vang lên tiếng răng rắc, áp lực vô hình tăng thêm vài phần.
Có tầng quan hệ này với Kỷ Vu, Chu Trúc Thanh không bị áp lực chút nào, không cần tiểu Hồn Sư hệ phụ trợ Ninh Vinh Vinh, Triệu Vô Cực phát động công kích đánh gãy hiệu quả phụ trợ của Ninh Vinh Vinh, đồng thời nó cũng ảnh hưởng đến ba người còn lại ở mức độ khác nhau, trong đó Chu Trúc Thanh là bị nghiêm trọng nhất.
Kỷ Vu ở một bên quan sát trận chiến thầm mắng một tiếng, không phải bình thường áp bách ngươi nhiều một chút thôi sao, lòng dạ hẹp hòi đến nỗi phát tiết lên người A Thanh?
Oanh một tiếng, mặt đất kịch liệt chấn động, một vòng thổ hoàng sắc đột nhiên cuộn sóng theo mặt đất phóng về hướng bốn người Đường Tam.
Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh đều phản ứng cực nhanh, Tiểu Vũ nhảy lên chính diện, Chu Trúc Thanh nhảy ra từ một bên, đồng thời xẹt qua chấn động.
"Tiểu Vũ, lên!" Đường Tam khẽ quát một tiếng, đôi tay ở trước ngực nâng lên đẩy về phía trước.
Hai mũi chân Tiểu Vũ dừng một chút trên lòng bàn tay Đường Tam, mượn lực đẩy của Đường Tam, đột nhiên bắn về phía Triệu Vô Cực tựa như một mũi tên.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã hoàn thành quá trình Võ Hồn bám vào người, đồng thời hai chân giẫm hai bên sườn Triệu Vô Cực.
Mà Chu Trúc Thanh ở lúc lực chú ý của Triệu Vô Cực đặt ở trước mặt lặng lẽ giấu đi thân mình, chờ đợi thời cơ.
Hai chân Tiểu Vũ dính ở trên người Triệu Vô Cực, cộng thêm Lam Ngân Thảo của Đường Tam quấn quanh cơ thể Triệu Vô Cực, cùng nhau động thủ mạnh mẽ đem thân thể hắn xoay tròn lên. Khi ba người đang giằng co, xoẹt một tiếng, dây leo khắp người Triệu Vô Cực đồng thời rách nát, bay tứ phía, hai chân hắn đứng vững vàng trên mặt đất.
Mà ngay vào lúc này, sắc mặt Triệu Vô Cực đột nhiên hơi đổi, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt bành trướng.
Bảy vòng Hồn Hoàn huyễn lệ đồng thời dâng lên, hai vàng, hai tím, ba đen, bảy cái Hồn Hoàn khủng bố quay quanh người hắn.
Leng keng leng keng leng keng leng keng --
Một loạt âm thanh sắc sảo dày đặc phát ra từ sau lưng Triệu Vô Cực, là Chu Trúc Thanh phát động công kích.
Ở thời điểm nàng bắt đầu hiện thân, tốc độ được huấn luyện trong Tinh La đế quốc đại sâm lâm một năm trời đã được thể hiện ra hết, đáng sợ nhất chính là, bất luận Chu Trúc Thanh làm gì đều không phát ra tiếng động, cả người lặng yên nhảy ra, lặng yên công kích, không có nửa phần năng lượng phóng ra ngoài, cũng không có thanh âm hồn lực phá không.
Sau khi Chu Trúc Thanh tiến hành Võ Hồn bám vào người, miêu trảo của nàng lại là gai nhọn. Sau khi Võ Hồn bám vào người, hai mắt Chu Trúc Thanh đồng thời đổi màu, mắt trái xanh sẫm, mắt phải xanh lam, tóc dài trên đầu tự nhiên dính ở trên lưng, trong lúc thân thể chuyển động, chỉ có một chuỗi ảo ảnh nhàn nhạt, rất khó để người biết được vị trí chính xác của nàng. Mà công kích của nàng cũng cực kỳ sắc bén, lợi trảo luôn tìm điểm yếu mà xuống tay, bức cho Triệu Vô Cực không thể không phóng xuất ra Võ Hồn của mình.
Lúc ra tay, Chu Trúc Thanh nắm giữ thời cơ rất tinh tế, vừa lúc là Triệu Vô Cực lơi lỏng hồi lực trong nháy mắt. Nếu không, lực công kích của nàng không đủ để phá vỡ đòn tấn công của Triệu Vô Cực.
Tuy nhiên, sau khi Triệu Vô Cực đã hoàn thành Võ Hồn bám vào người, công kích của Chu Trúc Thanh đã không còn dễ dàng có hiệu quả nữa. Thân thể hắn giống như được đúc từ sắt thép, miêu trảo của nàng sử dụng toàn lực, cũng chỉ có thể đâm thủng quần áo trên người Triệu Vô Cực.
Trước đó Triệu Vô Cực cũng không có dùng hồn lực, trước khi Chu Trúc Thanh tìm kiếm chỗ yếu nhất của hắn, thậm chí hắn cũng chưa nghĩ tới phải dùng Võ Hồn bám vào người.
Triệu Vô Cực kéo kéo lạn sam rách nát trên người mình, tức giận nói: "Thật con mẹ nó @$#%. Xem ra không thể không nghiêm túc với các ngươi."
Kỷ Vu lo lắng nhìn Chu Trúc Thanh, tuy rằng ba năm qua đã tiến bộ rất lớn, nhưng bốn người ở trước mặt một Hồn Thánh cấp 76, hiển nhiên không đủ để đặt vào mắt. Kỷ Vu chuyên tâm nhìn trận chiến trong sân, thời khắc chuẩn bị can ngăn. Rốt cuộc, nếu như Triệu Vô Cực thật sự động thủ chỉ sợ sẽ đổ máu, huống chi năng lực thực chiến của bọn họ đã sớm thông qua khảo hạch của học viện, làm gián đoạn Triệu Vô Cực khảo hạch cũng hợp tình hợp lí.