Làm sao có thể kích hoạt trận pháp cấp thần dễ dàng như vậy, Kỷ Vu biết rõ, có Pháp Tắc âm thầm hỗ trợ, nếu không, lấy hồn lực của cô và Chu Trúc Thanh tuyệt đối không thể chống đỡ trận pháp to lớn như thế.
Xu hướng phát triển của đại lục sẽ phát triển theo hướng đã định, không phải một mình cô là có thể thay đổi, mà những gì cô có thể làm cũng chỉ là tận lực giảm bớt thương vong, giảm bớt oán khí cho thế giới.
Sau đó, Kỷ Vu sẽ đi du lịch đại lục với Chu Trúc Thanh, một bên nói chuyện yêu đương, một bên đánh quái thăng cấp, thuận tiện huấn luyện cho các Hồn Sư ngoài Võ Hồn điện một chút.
Thế lực của Võ Hồn điện trải rộng cả đại lục, những gì Kỷ Vu làm cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa. Tuy rằng không phải là động thái gì lớn nhưng cũng đủ làm cho bọn họ khó chịu.
Thân hình hai người cân đối, khí chất thượng thừa, luôn cùng xuất hiện, hơn nữa chỉ là nhằm vào Võ Hồn điện, không rõ mục đích, không rõ bộ dạng, thế nhưng dần dần đã tạo nên tên tuổi ở đại lục.
Trong khoảng thời gian ngắn, những Hồn Sư đơn lẻ cấp thấp của Võ Hồn điện đều đang cảm thấy bất an.
"Cái gì mà Hắc Bạch Song Sát, đặt tên thật là khó nghe!"
Trên ghế lô trong tửu lầu, Kỷ Vu nghe thuyết thư tiên sinh đang diễn thuyết đến mức tình cảm mãnh liệt mênh mông bên ngoài, nước miếng cuồn cuộn liên miên không ngừng như nước sông, không khỏi trợn mắt, "Ngày mai chị sẽ đổi xiêm y khác."
"Ai bảo chị mặc đi mặc lại mấy bộ quần áo cũ kia làm chi, quần áo mới em mua cho chị đều bị bỏ vào hồn đạo khí bám bụi bặm." Chu Trúc Thanh uống ngụm trà, giải trừ lửa giận.
Tưởng tượng đến Kỷ Vu vậy mà tức giận với nàng bởi vì một bộ quần áo cũ, Chu Trúc Thanh hận không thể lấy mấy bộ quần áo bị mặc đến rách chỉ trong hồn đạo khí kia đốt hết.
Nhưng vì sao vẫn còn chưa đốt? Chu Trúc Thanh thở dài, nàng thật sự không hiểu sao Kỷ Vu lại chung tình với quần áo cũ như thế. Nhưng nghĩ lại, đây cũng là một loại biểu hiện tường tình của Kỷ Vu, trong lòng nàng vừa hỗn loạn vừa có một tia ý ngọt.
"Chị quen rồi mà, hơn nữa nó vẫn chưa cũ lắm, vẫn còn có thể mặc." Kỷ Vu sờ sờ trường bào bảo bối của mình, cũng không cảm thấy nó cũ nát nơi nào.
Hơn nữa đây là lúc trước Chu Trúc Thanh mua cho cô, cạnh biên cổ tay áo còn có đồ án Võ Hồn nàng tự tay khâu, một chiếc bút nhỏ tinh xảo và một quyển sách chỉ vàng phác hoạ Võ Hồn thư cô vô cùng yêu thích, làm sao có thể vứt đi chứ!
"Nhưng mà chị như vậy, người khác còn tưởng rằng em đang ngược đãi chị." Váy trên người mình là Kỷ Vu mua có giá trị mấy trăm Kim Hồn tệ, mà trên người Kỷ Vu vẫn là quần áo nàng thu thập khi cô tỉnh lại rời đi Tinh La đế quốc.
Nếu những người không quen biết thấy hai người, còn tưởng rằng là đại tiểu thư và hộ vệ.
"... Có sao?" Chu Trúc Thanh bắt được tử huyệt của Kỷ Vu dễ như trở bàn tay, cô sợ nhất người khác nói các nàng không xứng đôi.
"Đùa thôi." Thấy cô tin, Chu Trúc Thanh khẽ cười một tiếng, đút cô ăn một miếng thịt.
Kỷ Vu nhẹ nhàng thở ra, phồng má như một hamster nhỏ đang ăn hạt, lặng lẽ cúi đầu nhìn quần áo "sạch sẽ" của mình.
Quang minh chính đại lén lút làm Chu Trúc Thanh nhịn không được cười ở đáy lòng một trận, hy vọng nữ nhân của nàng sẽ không lui bước.
Kỷ Vu nhớ chuyện cũ, nàng cũng sẽ không ép cô đi đổi quần áo mới, cho nên tùy ý cô mặc một bộ quần áo mấy năm. Nếu nàng may vài bộ xiêm y cho Kỷ Vu, e rằng cô sẽ không chủ động đổi.
Người này, khoe khoang còn thích khoe ra, tiểu ngọt ngào hận không thể cho mọi người đều biết.
Thật là làm người thẹn thùng lại ngọt phiền não.
Hẹn ước năm năm với đồng đội đã sắp đến, Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh đã du lịch ở bên ngoài cũng đủ rồi, sau đó không lâu liền trở về Học viện Sử Lai Khắc.
Vòng đi vòng lại, lại về tới nơi ban đầu.
Học viện Sử Lai Khắc không thay đổi gì nhiều so với năm năm trước, thời gian vẫn để lại rất nhiều hồi ức không thể xóa nhòa.
Từ năm năm trước, sau khi Sử Lai Khắc Thất Quái đã đánh bại Võ Hồn điện hoàng kim một thế hệ ở Tinh anh đại tái toàn bộ đại lục, thanh danh của Học viện Sử Lai Khắc đã trở nên vang dội, nổi bật thậm chí áp đảo cả Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia.
Tuy nhiên, dưới sự nỗ lực của Kỷ Vu nên mối quan hệ giữa hai học viện đã thân mật đến gần như không thể so sánh được, không chỉ có kế hoạch liên hợp bồi dưỡng mà còn chia sẻ rất nhiều tài nguyên cho những Hồn Sư nghèo khó không ít cơ hội, không chỉ về hồn lực mà còn cả sự nghiệp.
Đương nhiên, việc quản lý Học viện Sử Lai Khắc cũng càng thêm nghiêm khắc, Kỷ Vu bị ngăn ở cửa không có cách nào đi vào đang nghĩ như thế.
"Ngươi không nhận ra ta? Ta là viện trưởng Kỷ Vu của Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia ngày trước, đây là học tỷ Chu Trúc Thanh của ngươi, hai chúng ta trước kia đều là Sử Lai..."
Thủ vệ trực ban nhìn cô khinh miệt, "Chưa từng nghe nói ai là Kỷ Vu." Sau đó nhìn về phía Chu Trúc Thanh, xem thường càng thêm trắng trợn, "Đây đã là vị Chu Trúc Thanh thứ hai mươi tám kể từ khi tôi trực ban rồi, không tin cô cứ chờ ở nơi này, trong chốc lát sẽ có vị thứ hai mươi chín tới."
Chu Trúc Thanh nhướng mày, nhìn Kỷ Vu, quả nhiên chúng ta khá nổi tiếng ~
Kỷ Vu thở ra một hơi, cô cũng sẽ không đến mức nổi giận với thủ vệ này, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Người ta thường nói thật không thể giả, giả không không thể thật, vậy hiện tại các nàng phải tính sao đây?
Không giằng co lại thủ vệ, Kỷ Vu thở dài, "Quên đi, chúng ta đi tửu điếm đối diện ở vài ngày, cũng có thể ngồi xổm đợi cô Nhị Long bọn họ."
Thủ vệ thấy hai người từ bỏ, không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh, "Hai người các cô là hai người diễn kịch tốt nhất tôi từng thấy, nhưng người ngoài không được phép tiến vào!"
"Ngươi..." Quên đi quên đi, không đáng nổi giận.
Kỷ Vu chật vật xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước đã quay lại hô với thủ vệ: "Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ trở về!"
"Ha ha ha ha ha, lão Kỷ cậu mà cũng có hôm nay!"
Một trận tiếng cười sang sảng mà Kỷ Vu lại nghe thành tiếng cười chói tai, người tới là tóc vàng dị đồng, thân hình cao lớn, cơ bắp cả người căng phồng, vừa thấy là biết rất mạnh...
"Đới Mộc Bạch." Kỷ Vu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu được lắm."
"Đây là thế giới nhìn mặt, vừa nhìn đã biết, mức độ nổi tiếng của mặt tôi có có thể nổi tiếng hơn người nào đó ngủ một năm." Đới Mộc Bạch cười như tắm mình trong gió xuân, đi về phía thủ vệ.
"Học đệ, thỉnh thông báo viện trưởng một tiếng, cứ nói Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đã trở lại, à... Người kia thì đừng quan tâm, anh không quen biết cậu ta..."
Đới Mộc Bạch cố ý đưa tay che miệng Kỷ Vu, giảo hoạt cười nói. Hắn rất hy vọng học đệ có thể phối hợp với kế hoạch của hắn, nhưng...
Thủ vệ vốn đang là vẻ mặt bình tĩnh, sau khi nghe hắn nói xong, không chỉ không phối hợp với hắn, còn bày ra vẻ mặt khinh thường, "Ồ, còn cả một đội gây án, một người thì Đới Mộc Bạch, một người thì Chu Trúc Thanh, còn có một người là cái gì Kỷ, sao không nhìn thấy Đường Tam, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn!"
Thủ vệ rõ ràng là không tin, còn châm chọc hắn một phen, sắc mặt Đới Mộc Bạch ẩn ẩn không quá đẹp.
Quay đầu thấy biểu cảm hài hước kia của Kỷ Vu, trong lòng càng thêm nghẹn khuất nói không nên lời.
"Ha ha ha, là ai chọc Đới lão đại của chúng ta không vui thế!" Giọng nói tiện hề hề truyền đến từ một bên.
Ánh mắt ba người bị hấp dẫn qua, dưới bóng cây bên cổng học viện, một tên mập đang đứng ở nơi đó, vẻ mặt hài hước nhìn bọn họ.
Tên này cao lớn to mọng, cái đầu tròn vo, tóc ngắn ở giữa đã biến thành kiểu Mohicans, còn mang theo vẻ mặt tươi cười.
Dù đã trôi qua năm năm, dù hắn đã thay đổi rất nhiều nhưng Đới Mộc Bạch nhìn thoáng qua một cái là đã nhận ra tên mập mạp này là ai. Tiểu Mập Mạp đã trưởng thành đại Mập Mạp, đây không phải là lão tứ của thất quái, Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn sao?
"Trời ạ, tên mập chết tiệt, cậu lại béo lên rồi." Đới Mộc Bạch nhanh chóng đi về phía Mã Hồng Tuấn. Mã Hồng Tuấn cười ha ha, hai tay cánh tay mập mạp giang ra, hung hăng ôm chặt lấy Đới Mộc Bạch. Từ tiếng răng rắc của xương trên người hai là biết cái ôm này của bọn họ dùng sức đến bao nhiêu.
"Đới lão đại. Cậu vẫn bạo lực như vậy. Thật ra, tôi định đi ôm Trúc Thanh."
"A ——" Một tiếng kêu thảm thiết...
"Tôi sai rồi, buông tha tơi đi. Đới lão đại, thân thể nhỏ xinh này của tôi không thể chịu nổi ngược đãi như vậy, lão Kỷ, tôi sai rồi, trời ạ! Cậu cấp bao nhiêu rồi, hồn lực áp tôi thở không nổi, a ——" Hỗn hợp đánh kép, tiếp tục kêu thảm thiết...
Chu Trúc Thanh dứng ở bên cạnh nhìn, vành mắt lại hơi hơi đỏ lên.
Một học viên khác làm nhiệm vụ gác cổng Học viện Sử Lai Khắc cũng đã đã đi tới, lẩm bẩm: "Lần này giả trang thật đúng là giống! Kỹ thuật diễn cũng tốt hơn mấy lần trước rất nhiều."
"Xong rồi, xong rồi, uy áp này không giống làm bộ." Học viên trực ban bị uy áp của Kỷ Vu làm cho kinh sợ, tức khắc sắc mặt đại biến cuống quít ngã xuống.
"Năm năm không thấy, hình thể Mập Mạp anh lại tăng lên gấp bội nha!" Tiếng nói thanh thúy truyền từ xa đến gần.
Mã Hồng Tuấn thật vất vả thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ của Đới Mộc Bạch, đột nhiên xoay người lại, thấy rõ người tới, lập tức mở rộng vòng tay, lao tới như bay, "Oa, Vinh Vinh biến thành mỹ nữ rồi. Mau để ca ca ôm một cái."
Áo khoác và quần dài cùng màu hồng phấn, tóc dài rối tung cập hông, Ninh Vinh Vinh cũng đã trưởng thành. Vẻ đẹp của cô nàng khác với Chu Trúc Thanh. Chu Trúc Thanh là dáng người nóng bỏng cùng lãnh diễm kiều nhan giao ánh rực rỡ, mà Ninh Vinh Vinh lại là viên dung nhu mỹ, toàn thân đều tản ra vẻ cao quý đặc thù, tựa như Võ Hồn Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của cô nàng. Cứ việc cô nàng còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng trên người cũng đã có loại khí độ ung dung.
Không chờ Ninh Vinh Vinh cãi lại, bên cạnh cô nàng là người có thân hình cao gầy khí chất ôn nhuận, đôi mắt đột nhiên lạnh lùng, cất bước đi về phía trước che ở trước người Ninh Vinh Vinh, người này chính là Tuyết Thanh Hà.
Ngại với Ninh Vinh Vinh, cô ấy cũng không có khai Võ Hồn làm ra tư thế công kích, nếu không, một người dám đùa giỡn Ninh Vinh Vinh như vậy đã chết dưới tay cô ấy.
"Ông xã ~ đừng lo lắng, chỉ là đùa chút thôi, Mập Mạp không dám đụng vào em!" Thấy sắc mặt Tuyết Thanh Hà không tốt, Ninh Vinh Vinh vội vàng xoa dịu cô ấy, cô nàng không muốn ngày đầu tiên gặp lại các đồng đội đã làm loạn không thoải mái với cô ấy.
"Ông xã?!" Mã Hồng Tuấn trợn mắt há hốc mồm, nhìn Ninh Vinh Vinh lại nhìn Tuyết Thanh Hà, "Sao em lại tráng niên tảo hôn a?! Vậy tiểu Áo ngay cả một cơ hội cũng không có?!"
Nhờ cái miệng rộng của hắn, sắc mặt Tuyết Thanh Hà đã hoàn toàn đen xuống, Ninh Vinh Vinh nghĩ thầm, lại phải đi dỗ.
"Chào buổi trưa các vị, tôi là chồng của Vinh Vinh, Tuyết Thanh Hà."
Gấp không chờ nổi biểu thị công khai chủ quyền, Tuyết Thanh Hà ôm vòng eo mảnh khảnh của Ninh Vinh Vinh, ánh mắt thâm trầm quét Mã Hồng Tuấn một lượt, làm hắn sởn tóc gáy.
Tuy là thần kinh thô như Mã Hồng Tuấn, giờ phút này cũng đã nhận ra không thích hợp, ngượng ngùng cười nói: "Là ca ca lỗ mãng, chớ trách chớ trách ha ha."
Một khắc Ninh Vinh Vinh và Tuyết Thanh Hà cùng xuất hiện kia, biểu cảm trên mặt học viên trực ban đã hoàn toàn cứng lại rồi.
Thanh Hà bệ hạ và nương nương?!
Ninh Vinh Vinh thấy không khí có chút cứng đờ, tức giận đến nhéo Tuyết Thanh Hà, trừng cô ấy, xem chuyện tốt chị đã làm kìa.
"E hèm... Đã đến cửa trường rồi, sao không vào đi dạo đi, chúng ta đã lâu không gặp, phải ôn chuyện mới được!" Ninh Vinh Vinh cười dịu dàng, chậm rãi đỏ vành mắt.
Đới Mộc Bạch nghe vậy xấu hổ gãi gãi cái ót, ánh mắt hung hăng trừng hai học viên trực ban kia một cái, cũng không còn mặt mũi đối diện với việc mình xoát mặt không thành công.
Lúc này trong lòng Kỷ Vu thế nhưng nhất trí với hắn một cách đáng kinh ngạc, chỉ cần mình không nói lời nào, việc mất mặt sẽ không bị lộ ra ngoài.
Nhưng bọn họ đã quên mất Mã Hồng Tuấn miệng rộng.
"Ha ha ha ha, Vinh Vinh, vừa rồi bọn họ và học đệ... A, đánh tôi làm gì, a —— nhẹ chút, đừng đánh đừng đánh!" Lại hai đánh một.
Đang đánh hăng say, Chu Trúc Thanh đột nhiên ngăn hai người bọn họ lại, khuyên nhủ: "Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa."
Mã Hồng Tuấn đang giả đau, vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Chu Trúc Thanh, "Biết em thương ca ca nhất, mau tới đây để ca ca ôm một cái!"
Nắm tay mới vừa ngừng nghỉ lại nắm chặt lần nữa, ngày hôm nay mập mạp phải trả một cái giá đắt vì cái miệng của hắn.