Lượt trận thứ hai không có bao nhiêu hấp dẫn, đa phần người thắng cuộc chính là nhờ may mắn, thực lực của bọn hắn trong mắt Quỷ Mị được đánh giá là “cũng chỉ đến thế”.
Lượt trận thứ ba đánh dấu sự xuất hiện của Thiên Tầm Tật. Được vinh danh là thiên tài đứng đầu đại lục lại sở hữu cho mình Thiên Sứ vũ hồn, ngỡ tưởng Thiên Tầm Tật sẽ có một trận thắng áp đảo toàn diện nào ngờ hắn lại đi đúng vào bảng đấu tử thần. Trong số 17 người trên sân thì đã có đến 3 người là Hồn Tông tu vi, một vị trong đó còn là trực hệ Hạo Thiên Tông. Một trận chiến này, Thiên Tầm Tật hoàn toàn bị nhắm vào. Mười bảy người vây công, hồn kỹ đánh đến liên miên bất tuyệt. Nếu không phải Thiên Sứ vũ hồn quá mức nghịch thiên, Thiên Tầm Tật sớm đã bị lượt công kích đầu tiên đào thải. Dù thế, bị thương là điều khó tránh khỏi. Là một kẻ kiêu ngạo, Thiên Tầm Tật không thể nào chịu được việc bản thân bị những tên “sâu kiến” làm tổn thương đến, hồn cốt kỹ năng trên chân trái vận dụng, Thiên Tầm Tật giống như một u linh giữa đêm tối, lúc ẩn lúc hiện, mỗi khi hắn xuất hiện, lại có một người bay ra khỏi sân thi đấu. Có lẽ bực tức, Thiên Tầm Tật hạ thủ đặc biệt nặng, những người bay ra sân thi đấu khuôn mặt đều biến dạng. Quỷ Mị ở dưới đài chỉ biết lắc đầu, trêu ai không trêu, đi trêu lên đầu con ông cháu cha làm gì, đừng tưởng hắn tu vi thấp mà bắt nạt, nhà hắn giàu, trang bị hiếm gì mà chẳng có, đánh dăm ba cái nhà quê dễ như trở bàn tay.
Lượt thứ bốn, Phong lên sân. Phong thực lực là không cần bàn cãi, hắn mới hiển lộ ra hồn hoàn liền dọa cho đám người run sợ thế thì còn đánh đấm gì được nữa. Sợ hãi là một cảm xúc đặc biệt tiêu cực, nó khiến cho bản thân hồn sư bị suy giảm đáng kể sức chiến đấu. Nghe nói, trên Đại lục này từng có người sở hữu cho mình lĩnh vực như vậy, không biết có thật hay chăng? Cục diện của Phong tương tự như Thiên Tầm Tật khi hắn bị đám người liên thủ nhắm vào, chỉ là Phong không phải như Thiên Tầm Tật cần dùng ra át chủ bài. Hắn vũ hồn là chân do vậy hắn vừa là mẫn công vừa là cường công. Quỷ Mị vì sao nói mình dám ám sát Hồn Đấu La, phải chăng hắn thực lực đã đạt đến cấp độ đó. Hoàn toàn không phải, đó là bởi vì tốc độ của hắn đã vượt xa những Hồn Đấu La khác. Khi tốc độ nhanh đến mức độ nhất định, bản thân hắn dù đối diện với kẻ địch mạnh hơn vẫn sẽ ung dung bởi hắn biết mình đã bất bại, thích đến thì đến, thích đi thì đi, không ai làm gì được hắn cả. Phong lại toàn diện hơn khi mà hắn hơn đám người cả ba yếu tố tốc độ, sức mạnh và tu vi. Có lợi thế như vậy, quần ẩu hay đánh đơn đối với hắn không có gì khác biệt. Trên sân, Phong chỉ dùng ra hai cái kỹ năng trăm năm của mình là Thiên Ảnh Bộ và Liên Hoàn Cước liền đã đánh cho đám người đại bại, tất cả bọn hắn khi rơi ra ngoài sân vẫn không hiểu là có chuyện gì xảy ra, bản thân bị loại như thế nào. Trận chiến vừa mới bắt đầu được hơn nửa phút, chiến đấu đã kết thúc. Phong thực lực làm tất cả mọi người đều ngoác mồm kinh ngạc, ngay cả 4 sân thi đấu đang đánh nhau cũng dừng lại mà nhìn sang.
Quỷ Mị cười nói: “Huynh đệ, chúc mừng ngươi nhất chiến thành danh”
Phong khoát tay, cười nhạt: “Có gì mà nhất chiến thành danh, bọn hắn quá yếu, tiểu đệ không có tâm tư cùng bọn hắn chơi. Kết thúc sớm nghỉ ngơi cho khỏe”
Quỷ Mị chỉ tay vào mấy người bị Phong đánh bại còn đang ngẩn người nói: “Bọn hắn mà nghe được ngươi nói vậy nhưng sẽ tự bế luôn đấy”
Nguyệt Quan đi sau Quỷ Mị cũng tiến lên góp lời: “Biết ngươi là Hồn Vương nhưng không nghĩ tới ngươi mạnh như vậy, thật là khiến ta mở rộng tầm mắt. Làm quen lại cái nha, ta là Nguyệt Quan bạn thân của Lão Quỷ”
Nói rồi hắn chìa tay về phía Phong ý bảo bắt tay. Phong vui vẻ đáp lại: “Hàn Thiên Phong, rất hân hạnh”
Nguyệt Quan thu tay về tỏ mò hỏi: “Phong huynh, ngươi thực lực mạnh như vậy, vì sao gọi Lão Quỷ là đại ca, chẳng lẽ các ngươi là huynh đệ họ hàng”
Phong ngẩn người nhìn Quỷ Mị. Quỷ Mị vẻ ngoài không nói gì, đằng sau lại bí mật truyền âm cho Phong
Quỷ Mị: “Ngươi cứ nói với hắn ta là biểu huynh bà con xa”
Nguyệt Quan: “Thế nào? Ta nói không đúng sao?”
Phong giật mình, nhìn Nguyệt Quan cười haha nói: “Đâu có, Nguyệt Quan huynh đệ đoán chính xác, Đại ca và ta là bà con xa”
Nguyệt Quan cười đắc ý bảo: “Ta đã nói mà, Lão Quỷ thực lực làm sao mà hơn ta được, chắc chắn là Phong huynh và hắn có quan hệ họ hàng cho nên mới gọi hắn là Đại ca.”
Quỷ Mị và Phong đồng loạt haha cười to sau đó khoác vai nhau rời đi, để lại Nguyệt Quan đứng một mình nơi đó không hiểu ra sao.
Lượt đấu thứ năm kết thúc cũng là lúc mặt trời lên đến thiên đỉnh. Hạo Thiên Đấu La tuyên bố tạm hoãn thi đấu cho mọi người nghỉ ngơi, đầu giờ chiều lại tiếp tục. Hạo Thiên Tông khá chu đáo khi chuẩn bị đồ ăn đầy đủ cho tất cả mọi người, nhất là những người tham gia thi đấu có chế độ ăn đặc biệt riêng. Khách quý có chỗ của khách quý, bọn họ có quan hệ riêng nên không có tham gia ăn chung cùng đám người.
Trên bàn cơm, Nguyệt Quan nhìn Quỷ Mị lo lắng nói
“Lão Quỷ, theo tiến độ như thế này, chiều nay là đến phiên ngươi thi đấu sớm, dưới ánh nắng mặt trời chói chang như vậy, thực lực của ngươi liệu có được ổn định hay không?”
Nghe Nguyệt Quan nói, đám người đồng loạt lo lắng nhìn về Quỷ Mị. Mọi người đều biết, Quỷ Mị vũ hồn bị ánh sáng khắc chế gắt gao, bình thường ánh sáng sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu nên Quỷ Mị vẫn hoạt động ban ngày bình thường nhưng khi mặt trời lên đến thiên đỉnh, ánh sáng mặt trời đạt đến cường độ lớn nhất, liệu Quỷ Mị còn có thể thích nghi hay không.
Cho mọi người nụ cười yên tâm, Quỷ Mị nói: “Ảnh hưởng tất nhiên là phải có nhưng sẽ không lớn bao nhiêu, cùng lắm là suy giảm một thành chiến lực thôi nhưng nếu có đối thủ quang minh hệ như Thánh tử vậy thì sẽ khá phiền phức”
Quỷ Mị chắc chắn như vậy, mọi người lo lắng được thả xuống. Thiên Tầm Tật thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn cơm. Phong như có điều nghi hoặc nhìn Quỷ Mị. Ở chung với Quỷ Mị một tháng, trong đó 10 ngày liên tục bay trên bầu trời hắn chưa bao giờ thấy Quỷ Mị khó chịu khi bị mặt trời chiếu tới, có mấy lần Quỷ Mị còn rủ hắn dậy sớm ngắm mặt trời mọc. Nếu khó chịu với ánh sáng vì sao hắn có thể có sở thích ngược đời như vậy chứ?
Trong lúc mọi người nói chuyện, Thiên Đạo Lưu từ nơi xa đi đến. Hắn giờ này không có mang theo trang phục thường ngày mà chỉ khoác trên người một quần áo vải màu vàng, trông khá giản dị. Thấy hắn đi tới, mọi người đồng loạt đứng lên hành lễ
“Tham kiến Giáo Hoàng” “Cha”
Thiên Đạo Lưu khoát tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, sau đó hắn mỉm cười nhìn đám người nói
“Các ngươi sáng nay biểu hiện rất tốt, Nguyệt Quan ngươi là người đầu tiên lên sân thi đấu, đối diện cục diện xấu, biết dùng cái đầu để chiến thắng, bản tọa đối với ngươi rất hài lòng.”
Nguyệt Quan: “Đa tạ Giáo Hoàng khen ngợi”
Thiên Đạo Lưu gật đầu, nhìn về phía Phong nói: “Vị huynh đệ này chắc là cháu đích tôn của Hàn Lão Đầu. Hàn Lão Đầu và bản tọa năm xưa từng có giao tình không cạn, đáng tiếc hắn bị thương ảnh hưởng đến căn cơ, bản tọa cũng không có cách giúp hắn. Cuộc đời hắn hy vọng có thể bước vào Phong Hào Đấu La nhưng hiện tại tuổi hắn đã cao, ước mơ này e rằng phải đặt lại trên vai ngươi thôi. Cố lên con trai, tất cả hy vọng, ước mơ của hắn đều gửi hết lên người ngươi đấy.”
Phong đứng dậy, chắp hai tay nói: “Đa tạ Giáo Hoàng khích lệ, tiểu bối nhất định cố gắng hoàn thành tâm nguyện của gia gia”
Nói xong Phong chuyện, Thiên Đạo Lưu chuyển hướng sang Quỷ Mị và Quỷ Báo: “Chiều nay còn hai người các ngươi nữa, nghỉ ngơi cho tốt để chiến đấu, Bản tọa ở trên khán đài vẫn dõi theo từng bước tiến của các ngươi”
“Vâng”, Quỷ Mị, Quỷ Báo đồng thanh đáp lại.
Trò chuyện một lát, Thiên Đạo Lưu rời đi. Hắn tới đây dụng ý rất đơn giản, đó là động viên đám người. Thiên Đạo Lưu làm như vậy thì hắn có phải là người hiền lành không. Trên thực tế, lấy hắn địa vị và thực lực là sẽ không thể nào đi ân cần quan tâm đám người, theo Quỷ Mị, đây là một thủ đoạn cao minh của hắn. Thông qua mấy lời hỏi thăm và khen ngợi, Thiên Đạo Lưu để cho đám người Vũ Hồn Điện cũng như những thiên tài đang có mặt tại đây ấn tượng hắn là một người lãnh đạo có tâm, dễ gần. Từ đó, những nhân viên Vũ Hồn Điện sẽ càng trung thành hơn mà những người chưa có thế lực cũng sẽ suy xét tham gia vào Vũ Hồn Điện. Thiên Đạo Lưu không phải là kẻ hiền lành, hắn là một con cáo già chân chính. Những kẻ nhìn chỉ biết nhìn bề ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn biến thành con cờ.
Giờ nghỉ trưa thoáng chốc liền qua. Mọi người lần nữa hội tụ tại quảng trường. Giờ này, quảng trường đã được phủ lên một lớp chống nắng, khán giả và khách quý đã có thể an tâm tiếp tục quan chiến mà tuyển thủ cũng không cần sợ cái nắng gay gắt làm giảm thể lực.
Bước lên sân đấu, Quỷ Mị đánh giá đối thủ của mình. Mười một vị Hồn Tôn, 5 vị Hồn Tông và một vị Hồn Vương. Đây có lẽ là lượt đấu khủng bố nhất trong Đại Hội lần này. Gặp đội hình như vậy, không ai nói chắc mình có thể vượt qua, có chăng chỉ có Quỷ Mị khác biệt.
Dưới đài, mọi người lắc đầu tiếc hận thay cho Quỷ Mị. Gặp phải bảng đấu như thế, hắn vận may có lẽ đã dùng hết. Nguyệt Quan buồn bã nói: “Thôi xong, Lão Quỷ lần này bị loại là nhất định rồi”
Phong mỉm cười không nói. Chính hắn chứng kiến, Quỷ Mị giết Hồn Đế như giết heo chó, dăm ba con tôm nhỏ này thì đáng gì. Còn chưa đủ cho hắn nóng người.
Trên ghế khách quý, Tinh La Đại Đế nói với Lôi Long Đấu La – Ngọc Thiên Đạo
“Lần này Đại hội, ta vẫn chưa thấy có thành viên Lam Điện gia tộc tiến vào vòng sau, không biết Lôi Long Đấu La đối với chuyện này có sắp xếp gì không?”
Ngọc Thiên Đạo chỉ vào thanh niên mặc trang phục Lam Điện Phách Vương Long nói
“Bệ hạ xem, kia chính là đệ tử của tộc ta. Tuy hắn không phải kẻ dẫn đầu nhưng lấy hắn thực lực, vượt qua vòng loại dễ như ăn cháo”
Tinh La Đại Đế kinh ngạc nói: “Ồ, hắn ở xa quá, ta không cảm giác được hắn thực lực. Lôi Long Đấu La liệu có thể tiết lộ một chút được không?”
Ngọc Thiên Đạo cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ không cần nóng vội, chút nữa hắn liền sẽ thể hiện cho ngài xem”
Tinh La Đại Đế: “Haha, vậy ta sẽ cùng ngài chờ xem hắn biểu diễn”