Sau khi nói chuyện xong thì Thiên Đạo Lưu bắt đầu chuẩn bị nghi thức thức tỉnh.
“Thiên Sứ phụ thể!”
Một cái Lục Dực Thiên Sứ hư ảnh xuất hiện ở phía sau lưng của Thiên Đạo Lưu.
Đó là một nữ tử thân mang váy trắng tinh kiết, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, như bị sương mù che đi mất, phía sau có sáu chiếc cánh chim màu trắng. Cả Vũ Hồn toả ra khí tức quang minh cùng thần thánh.
Dưới chân Thiên Đạo Lưu hiện lên từng vòng Hồn Hoàn.
Hắc Hắc Hắc Hắc Hắc Hắc Hắc Hắc Hồng!
Sau đó từ bên trong Hồn Đạo Khí, hắn lấy ra 6 viên hình thoi bảo thạch, dùng Hồn Lực khiến chúng lơ lửng trên không trung, trật tự tạo thành một cái Lục Mang Tinh Trận.
“Tiểu Tuyết, bắt đầu thôi.” Thiên Đạo Lưu nhìn về phía khẩn trương Thiên Nhận Tuyết nói.
“Ta biết rồi, gia gia.” Thiên Nhận Tuyết lấy lại bình tĩnh nói, sau đó bước chân đến bên trong Lục Mang Tinh Trận.
“Bắt đầu!” Đằng sau Thiên Đạo Lưu tiếng nói là Hồn Lực của hắn đổ vào pháp trận.
6 viên Lục Mang Tinh Trận bắt đầu xoay vòng, đồng thời toả ra thải sắc quang mang.
Thiên Nhận Tuyết thì cảm nhận được dòng nước ấm chảy dọc theo cơ thể của mình.
“Răng rắc…” Như có một thứ gì đó vỡ ra.
“Tù…” Một tiếng kèn tù và phát ra từ người của Thiên Nhận Tuyết.
Sau đó là một hư ảnh Lục Dực Thiên Sứ xuất hiện sau lưng của Thiên Nhận Tuyết.
Khác biệt duy nhất với Thiên Đạo Lưu cùng Thiên Tầm Tật Vũ Hồn là thay vì hư ảnh mang một chiếc váy trắng thì của Thiên Nhận Tuyết lại là một chiếc thiếp thân kim giáp.
Đồng thời trên người của Thiên Nhận Tuyết xuất hiện nhiều hơn một khí chất thần thánh cùng thánh khiết.
“Quả nhiên chính là Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn.” Thiên Đạo Lưu nhớ lại đoạn thần tín từ Thiên Sứ Thần mà nghĩ.
“Đây là ta Vũ Hồn sao! Rất giống gia gia cùng phụ thân.”
“Tuyết nhi, thử thu hồi Vũ Hồn như thế nào.” Thiên Nhận Tuyết vừa mới từ Vũ Hồn thức tỉnh nghi thức tỉnh lại, thì nghe được tiếng nói từ phụ thân của minh Thiên Tầm Tật.
Khoảng 5 giây sau, thì Thiên Nhận Tuyết cũng thu hồi được Vũ Hồn.
“Tiểu Tuyết, mau đến kiểm tra Hồn Lực!” Thiên Đạo Lưu có chút dằn không được nói.
“A!” Nàng sau đó cũng là chạy đến bên cạnh Thiên Đạo Lưu, nhận quả cầu ở trên tay hắn, theo gia gia của mình thuyết pháp mà rót Hồn Lực vào.
Cả quả cầu thuỷ tinh toả ra hoàng sắc quang mang.
“Tiên thiên 20 cấp Hồn Lực!” Cả đám người đồng thời hô.
Kích động nhất là Thiên Đạo Lưu cùng Thiên Tầm Tật, phải biết bọn hắn tiên thiên Hồn Lực cũng chỉ là 16 cấp cùng 15 cấp mà đã được thành tựu như hiện tại.
Mà 20 cấp đâu, lúc trước hắn còn có chút hoài nghi Thiên Sứ Thần thần tín, bây giờ thì hoá thành mây khói.
Chỉ cần Thiên Nhận Tuyết thuận lợi trưởng thành, chắc chắn thành Thần.
“Trời phù hộ ta Thiên gia.” Thiên Đạo Lưu tại chỗ cầu nguyện hướng về Thiên Sứ Thần tượng.
“Chậc, chậc, đúng là Thần chi gia tộc, 20 cấp!” Ngôn Thiếu Triết có chút cảm thán.
“Ân, đúng là khủng khiếp thiên phú!” Độc Bất Tử cũng coi như là chấp nhận ngưu bức mà Thiên Đạo Lưu thổi trước đây.
“Tuyết nhi thật giỏi a, tới đây cho mẫu thân hôn nào!” Vui vẻ nhất chắc hẳn là Lưu Nhược Thuỷ, Thiên Nhận Tuyết cũng là nàng mang nặng đẻ đau.
Sau đó ôm lên Thiên Nhận Tuyết, hung hăng hôn mấy ngụm, làm nữ hài thẹn thùng không thôi, dù sao nơi đây cũng còn ngươi a, mặt mũi của ta để ở đâu a.
“Thuỷ nhi phu nhân, cảm tạ ngươi đã sinh Tuyết nhi cho ta.” Đột nhiên Thiên Tầm Tật nói lời thâm tình khiến đám người không theo kịp tiết tấu.
“Sinh con cho ngươi ta cũng rất hạnh phúc đâu, Tật Tật!” Lưu Nhược Thuỷ cũng đáp lại lời thương của Thiên Tầm Tật.
“Ô,ô…” Sau đó ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, hai người ôm hôn nhau, nhường như quên mất Thiên Nhận Tuyết nhân vật chính của ngày hôm nay đang nằm ở giữa.
Diệp Tịch Thuỷ thấy cảnh này, nhiều thâm ý nhìn về phía Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao cũng dùng ánh mắt đầy tình yêu nhìn về phía Diệp Tịch Thuỷ.
Ngay trong lúc mọi người bên trong Giáo Hoàng Điện sắp bị no bụng bởi cẩu lương thì một tiếng động vang lên cắt đứt màn này tình yêu nồng cháy.
“Rắc.”
Sau đó Diệp Tịch Thuỷ, Long Tiêu Dao, Độc Bất Tử, Ngôn Thiếu Triết cùng Mã Tiểu Đào như cảm nhận được cái gì, đều chạy đến quanh 10 năm bất động quả trứng.
Cả Thiên gia đám người đều đến xem, dù sao tôn đại thần này cuối cùng sau 10 năm cũng có động tĩnh.
…
Ta tên là Đông Quân Thế Hoa.
Một người bình thường sống một cuộc sống bình thường.
6 tuổi học tiểu học,
11 tuổi lên trung học,
18 tuổi hoàn thành cấp ba.
Nhưng đến khi thi xong đại học thời điểm, đang nghĩ đến tiền đồ xán lạn phía trước thì mệnh của ta lại táng tại tuổi xuân xanh.
Khi ta thử hỏi hai vị Hắc Bạch Vô Thường, họ cũng nói là ta hết mệnh mà chết, chỉ thế thôi.
Hiện thực tàn khốc ta chấp nhận, phụ mẫu gia đình phía trên ta chỉ có thể hi vọng họ sống thật tốt, quên đi người đã không còn trên thế gian rộng lớn.
Hợp tác đi theo hai vị Vô Thường, ta được dẫn đến trước mặt hai vị đầu trâu cùng mặt ngựa.
Ta cũng không lấy quá làm kinh hãi, dù sao ngươi cũng đã chết rồi, mà trên đời còn gì kinh hãi hơn cái chết đâu, tâm tính cũng phải khác.
Hai người bọn họ cũng không quá thế nào hung dữ, chào hỏi hai vị Vô Thường rồi im lặng mà dẫn ta đi.
Ta được đưa đến Âm Tào Địa Phủ, được các vị Đại Phán Quan xét tội, nào là sát sinh, tà dâm, bất hiếu các loại tội nhỏ đến lớn.
Ta cũng chấp nhận, dù sao là người, thất tình lục dục đủ cả. Tuy bản thân ta nhận là một người “tốt”, nhưng có những lúc, tiêu cực hành vi vẫn là diễn ra.
Những lần kia thắp hương thành khẩn, làm công tác xã hội, thiện nguyện vẫn được cân nhắc, nhưng những “công đức” đó không giảm được án, mà là sẽ được “kiếp sau” của bản thân nhận được.
Ta cũng chấp nhận điều này, dù sao ta của kiếp sau vẫn là chính ta, không phải sao?
Dọc theo đường đi đến Nại Hà Cầu, ta thấy được rõ hơn các cảnh ở dưới đây.
Nào là Hoàng Tuyền Lộ, nơi quỷ dị màu đỏ bởi hoa Bỉ Ngạn cùng cô hồn dã quỷ.
Tam Sinh Thạch, hai vị Vô Thường nói nơi đây ta có thể tìm thấy ghi chép kiếp trước, kiếp này cùng kiếp sau của mình. Ta cũng vô tâm tìm kiếm, ta biết, mọi thứ rồi sẽ đi vào quên lãng, kể cả ký ức.
Vọng Hương Đài, là nơi có thể thấy được thân nhân của mình. Tâm cảnh của ta có chút dao động, nhưng cũng vẫn từ bỏ, ta không muốn trước khi đầu thai lại có chút nuối tiếc nào.
Vong Xuyên Hà, là một con sông màu đỏ chứa đầy rắn trùng cùng chưa đầu thai linh hồn cắt ngang Âm Phủ cùng Hoàng Tuyền Lộ. Những cơn gió tanh mùi máu thổi vào mặt của ta, làm đung đưa mái tóc, như thể đuổi ta đi ra khỏi nơi này.
Ta cũng cười trừ, nhanh mau đến nhận Mạnh Bà Thang, bắt đầu một kiếp mới.
Thế nhưng, mọi chuyện cũng không phải “bình thường” như vậy.
Cuộc sống là như thế mà, đúng không?
Bỗng trước mặt ta có một vết rách, nó rất mỏng, như một tờ áp phích dán trên không khí.
Ta đi đến gần nó thì thấy được hư không vũ trụ, các vì sao lấp lánh cùng các hành tinh đang theo quỹ đạo chuyển động.
Ta cũng tự hỏi tại sao một vết nứt không gian lại ở Âm Phủ, nhưng cũng không có ý định tìm hiểu, vẫn là đi đầu thai tốt.
Đi được vài bước thì thấy được vết nứt kia càng ngày càng lớn, cảm thấy không ổn, ta lấy tốc độ cực hạn mà chạy.
Thế nhưng một nguồn năng lượng không tên phủ xuống, đánh bay ngược bản thân ta lại vào khe nứt, sau đó biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Trôi nổi giữa không gian rộng lớn, ta kinh ngạc không biết làm gì, bởi điều này không bình thường.
Đang lúc ta vắt óc suy nghĩ cách giải quyết vấn đề thì một giọng nói vang lên.
“Sao lại dây vào Âm Phủ linh hồn a?”
Ta quay lại, thì thấy một đôi mắt khổng lồ đang nhìn ta.
Một vàng một tím, một trăng một trời, cổ lão tang thương mang theo bất đắc dĩ nhìn ta.
…
Đông Quân Thế Hoa chắp tay nhìn hắn, hỏi.
“Tiểu bối họ kép Đông Quân, tên Thế Hoa, không biết tiền bối biết ta vì sao lại ở đây hay không?”
“Uy, tiểu tử, cũng rất biết hành xử a.” Ánh mắt lại giờ mang theo một số bất ngờ, nhìn Thế Hoa nói.
Tiểu tử này cũng quá bình tĩnh a.
Nhưng nghe đến câu hỏi của hắn, giọng nói lại vang lên, lúc này có chút xấu hổ.
“Chuyện là ta có làm một chút thí nghiệm, để mặt trời cùng hố đen va vào nhau nhằm tạo ra vụ nổ siêu tân tinh để thu thập năng lượng. Ách, tiểu tử, cũng phải nói ngươi cũng là có chút xui xẻo, vụ nổ như vậy không ngờ lại đem ngươi đem ra khỏi Âm Phủ…” Giọng nói cho vế đầu đầy hưng phấn, thế nhưng về vế sau thì giọng càng không có lực.
“Ta hiểu.” Thế Hoa cuối cùng cũng hiểu một chút nội tình.
Thứ nhất, vị này thực thể “toàn năng” này rất mạnh, nếu không cũng chẳng thực hiện thí nghiệm “nguy hiểm” này.
Thứ hai, từ ngữ điệu mà nói, vị này cũng biết lỗi thuộc về bản thân.
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, có khả năng lớn là hàng này có cách để cho hắn trở về Âm Phủ đầu thai.
“Vậy ngài có thể giúp ta trở về Âm Phủ được không?” Thế Hoa cẩn thận hỏi một câu hỏi.
“Ngạch, tiểu tử, có vẻ là không được a.” Giọng nói có chút lúng túng.
“Bởi kể từ lúc ngươi bị hút ra khỏi Âm Phủ, nhân quả của ngươi với Âm Phủ đã biến mất, thay vào đó là nhân quả của ta và ngươi.”
“Vậy ngài có cách giải quyết sao? Hay là ngài sẽ giết ta sao?” Thế Hoa có chút cảnh giác nói.
Nếu không giải quyết được vấn đề, vậy hãy giải quyết người tạo ra vấn đề.
Dù sao lần nữa chết thì hắn sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.
“Tiểu tử ngươi không cần quá cảnh giác, nhân quả dù sao cũng phải giết là được.” Giọng nói bình tĩnh lại nói.
“Thế ngài định giải quyết như thế nào?” Thế Hoa biết đây không phải lĩnh vực mình có thể hiểu được, nên để cặp mắt kia suy nghĩ.
“Thế này đi, ta am hiểu là nguyên tố cùng tinh thần (sao trời) sức mạnh. Ta biết Trái Đất khu vực các ngươi có cái gọi là chuyển sinh, nếu không ta cho ngươi chuyển sinh thế nào?” Thực thể đề ra cách giải quyết.
“Ngoạ tào! Đây là cái gì kỳ hoa cách giải quyết.” Thế Hoa trong đầu tràn đầy mộng bức.
“Toàn năng đại nhân, ngài liệu có cách giải quyết nào khác sao? Dù sao chuyển sinh loại sự tình này cũng không quá đáng tin a?” Thế Hoa bờ môi rung rẩy nói.
“Ngươi nói cũng đúng, dù sao đi qua một thế giới xa lạ cũng quá nguy hiểm.” Giọng nói cũng đồng tình nói.
“Phew.” Hắn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy nếu qua một thế giới ngươi biết sẵn thì chắc ngươi sẽ ổn a?” Giọng nói vang lên khiến Thế Hoa mới bình tĩnh tâm liền gợn sóng.
“Ý ngài là…?”
“Ân, một thế giới ngươi biết. Bản thần có thể bảo đảm ngươi, chỉ có thế giới ngươi nghĩ không ra, chứ không có một thế giới nào bản thần không biết.” Cặp mắt tràn đầy tự tin nói.
“Đây có lẽ là đường duy nhất a.” Thế Hoa cảm thán cuộc sống vô thường.
Nghe vị này toàn năng thực thể nói, hắn biết là vị thần này chỉ có cách này để giải quyết.
“Vậy ngài kiểm tra giúp ta có Đấu La Đại Lục thế giới này không?” Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi, dù sao 18 tuổi hắn xem phim, đọc tiểu thuyết cũng biết cái này nổi tiếng tác phẩm.
“Ân…Hưm…Đấu La vị diện… Hồn Thú…Hồn Hoàn…Vũ Hồn.” Đôi mắt kia bỗng phát sáng, sau đó nói.
“Ân, vị diện này có tồn tại.”
“Thật sự? Vậy thì tốt quá! Vậy thì ta muốn đi đến Đấu La Đại Lục!”
“Hảo tiểu tử.” Đôi mắt hào sảng nói, sau đó thu nhỏ biến thành một hư ảnh.
“Bặc..” Búng tay một cái, cả Đông Quân Thế Hoa cùng hư ảnh biến mất.
…
Trong vùng không gian vô tận màu trắng,
Hư ảnh nhìn về phía đang tò mò nhìn xung quanh Đông Quân Thế Hoa, nói.
“Tiểu tử, tuy thiên phú của cơ thể mới ta can thiệp, nhưng tạo hoá như thế nào thì phải xem ngươi, cái này ta không giúp được.”
“Nhưng “tân thủ đại lễ bao” cái này ta vẫn có thể làm được. Nói, ngươi muốn cái gì?” Hư ảnh hào phóng nói.
“Trước tiên cho ta hỏi là ngài định thả ta vào khoảng thời gian nào a?” Thế Hoa hỏi đối diện hư ảnh.
“Theo ngươi nói thì là Đấu La Đại Lục phần một.” Hư ảnh suy nghĩ sau đó trả lời.
“Phần một sao?” Hắn lẩm bẩm.
“Có thể nói chi tiết lúc nào sao?” Hắn vẫn là hỏi thêm một câu, nếu mà sinh lúc Đường Tam thành thần thì ngủ khoẻ.
“Trước lúc khí vận chi tử Đường Tam chưa được sinh ra thời điểm, còn khoảng nào thì xin giữ bí mật. Khặc, khặc…” Hư ảnh cười tà mà nói.
Thế Hoa mặt đen lại, đây là cái gì câu trả lời.
“Thôi được rồi.”
“Ta đã nghĩ kỹ, ta cần ngài cho ta bảo tiêu, một vị Cực Hạn Đấu La bảo tiêu.” Lúc đó, hắn tương lai phát triển sức mạnh cũng yên tâm cùng thuận lợi hơn. Còn phàm nhân, ha ha, hắn không tin hư ảnh trước mặt lại để hắn làm phàm nhân.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Hư ảnh nói.
“Hơn nữa…” Thế Hoa chưa kịp nói gì thì đã bị thu nhỏ, tiến vào một chiếc lông vũ trên tay của hư ảnh.
“…Vũ Hồn… Điện…” Đó là âm thanh cuối cùng của hắn, hắn ngủ mất.
“Vũ Hồn Điện sao… Hảo, tới đó.” Hư ảnh tiêu thất, chỉ để lại âm thanh của hắn vang vọng trong không gian.
Địa điểm tiếp theo của hắn mà Vũ Hồn Thành, Đấu La Đại Lục.