Đâu Là Công Lý Thật Sự

Chương 18: Ngọt ngào và Bí mật



Doãn trầm ngâm một lúc rồi nói. "Thật khó để chắc chắn. Những người như anh ta thường rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc và tạo ra vỏ bọc hoàn hảo. Nhưng điều khiến chị lo lắng là sự ngưỡng mộ của anh ta dành cho kẻ giết ông Đại. Nó không chỉ là một hành động bệnh hoạn, mà còn là sự tôn sùng nguy hiểm. Chúng ta cần phải cẩn trọng hơn."

Hải Thanh gật đầu đồng ý, ánh mắt bé ấy trở nên kiên quyết. "Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, không để ai thoát tội. Dù là ai đứng sau cũng sẽ phải trả giá." Bé ấy nói xong rồi bước đi về phía bãi đậu xe, lòng tràn đầy quyết tâm.

Doãn cũng không để ý nhiều, nàng cũng đi đến chiếc xe của mình. Chiếc xe dần lăn bánh trên con đường quen thuộc, những ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi qua cửa xe. Ánh đèn xe mờ ảo trong màn sương mỏng, càng làm cho không gian thêm phần lặng lẽ. Đèn đường lướt qua như những đốm sáng nhạt nhòa trong màn đêm, tạo nên một bầu không khí cô đơn và tĩnh mịch. Tiếng động cơ của xe đều đặn, nhịp nhàng hòa cùng nhịp tim lặng lẽ của nàng, như một bản nhạc ru dành cho ngủ giữa đêm khuya.

Doãn chìm trong những suy nghĩ miên man về vụ án, đôi mắt nhìn chăm chú về phía trước nhưng tâm trí như trôi dạt về phía xa xăm. Trên con đường vắng lặng này, nàng cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi giữa những bộn bề của cuộc sống.

"Em về rồi đây". Nàng vừa về đến nhà đã liền nằm ì xuống sofa.

Thẩm Vân Hi thấy bé con về đã lăn quay ra sofa nằm, cô cũng không nói gì. Chỉ đến bên bé mà cởi áo khoác ra, rồi xốc thẳng em ấy lên, đi vào phòng tắm. Y chậm rãi cởi đồ Á Hiên ra từng chút một, quần áo đã thấm đẫm mồ hôi.

Cô nhẹ nhàng đặt em vào bồn tắm, vặn mở vòi nước ấm để em cảm thấy dễ chịu. Dòng nước ấm áp tràn qua cơ thể mảnh khảnh của Á Hiên, dần dần làm dịu đi những mệt mỏi. Thẩm Vân Hi lấy một chiếc khăn mềm, nhúng vào nước rồi nhẹ nhàng lau khắp cơ thể nhỏ nhắn của em. Cô cẩn thận chà nhẹ, làm sạch từng ngón tay, ngón chân, thậm chí là những ngóc ngách mà Á Hiên thường bỏ qua.

Mùi hương tinh dầu thoang thoảng lan tỏa khắp phòng tắm, tạo nên không gian ấm áp và thư giãn cho người thiếu sức sống. Khi cảm thấy em đã hoàn toàn thư giãn, Thẩm Vân Hi nhẹ nhàng giúp Á Hiên đứng dậy, dùng khăn lau khô cơ thể em rồi mặc cho một bộ đồ mềm mại.

Cô dịu dàng vuốt ve má em, cười trìu mến. "Cảm thấy đỡ hơn chưa, bảo bối của chị?". Đôi mắt tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.

"Thoải mái hơn nhiều rồi, mà chị có nấu ăn không?".

"Nay chị lười chút, hay chúng ta ra ngoài ăn được không?". Thật ra Thẩm có chút chuyện nên không thể nấu được.

"Chị mà cũng biết lười nữa hả?". Á Hiên nói với giọng bông đùa trêu chọc con người kia. "Thôi vậy, coi như lần này miễn cưỡng đi với chị đấy".

"Em nghĩ ngày mai bản thân còn đi không được?". Thẩm có chút răng đe kẻ đang trêu mình.

Sau đó, Thẩm lái xe chở bé con đến một nhà hàng. Buổi đêm ở thành phố Quý Châu cho ta không khí mát mẻ và đem đến cảm giác dễ chịu, khi làn gió nhẹ thổi qua tóc và làn da. Ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu lên những tòa nhà cao chọc trời, tạo nên một bức tranh sống động và lung linh. Âm thanh của thành phố pha lẫn giữa tiếng cười nói của những nhóm người dạo phố và cặp mặt đổ dồn lên con xe đắt tiền này, nhất là người đang cầm vô lăng kia.

Á Hiên cũng đã quen với cảm giác được người khác chú ý đến, nhưng tối nay, sự chú ý đó dường như đặc biệt hơn. Mỗi ánh mắt đều là một câu chuyện, một lời bình phẩm vô hình trong tâm trí người đối diện.

"Em muốn ăn gì nào? Á hay Âu".

"Ăn Âu đi, dạo này không có cảm giác với mấy món Á lắm". Nàng nói nhưng mắt vẫn cứ nhìn xung quanh.

"Được, vừa may chị biết có chỗ này hợp khẩu vị em".

Lát sau, hai người đã đậu xe trước một nhà hàng sang trọng ngay lòng thành phố. Thẩm dẫn Á Hiên vào trong, đôi mắt nàng không ngừng quan sát. Nơi đây được bày trí một cách thanh lịch, tỉ mỉ. Khiến con người ta nhìn vào lại có chút xao xuyến không thể rời mắt, tông màu chủ đạo là đen và trắng cho thấy một sự đối lập tinh tế.

"Nhóc con, đừng ngẩn ra đó. Chúng ta đến ngồi ở phía gần cửa sổ đi, chị đã đặt bàn ở đấy rồi".

Hai người nhanh chóng đến bàn, khung cảnh bên ngoài cửa sổ như một bức tranh tuyệt dịu được vẽ nên nhiều màu sắc của những ánh đèn thành phố. Sau đó, có phục vụ đến đưa cho họ menu.

"Bảo bối, em chọn đi".

"Cho tôi, một sốt bí đỏ, bít tết kiểu Pháp và crème brûlée". Á Hiên đưa lại menu cho chị.

"Tôi giống em ấy là được, thêm một chai rượu ngọt Moscato nữa".

"Vâng, các cô đợi chút". Người phục vụ nhanh chóng đi chỗ khác.

Nàng quay sang chị với vẻ mặt nghi ngờ. "Chị lái xe mà lại đi uống rượu?".

"Không sao, rượu ngọt vốn dĩ có nồng độ thấp vả lại đừng nghi ngờ chị chứ".

Lát sau, các món ăn đều đã đến. Phục vụ cẩn trọng để những món ăn lên bàn rồi đi sang chỗ khác.

Thẩm Vân Hi từ tốn rót rượu vào hai ly, y đưa lên nhấm nháp một chút rồi nhìn bé mèo trước mặt. Cô không nhận ra bản thân đã tha hóa nàng dần dần, để nàng từ một người không thích cồn đến độ mời là uống.

"Đồ ăn có hợp khẩu vị em không?". Y đưa muỗng xúp lên miệng.

"Bình thường, miễn ngon hơn chị nấu là được".

Vân Hi và Á Hiên thưởng thức bữa tối của mình. Không khí trong nhà hàng ấm cúng, nhẹ nhàng với tiếng nhạc nền du dương. Thỉnh thoảng, ánh mắt Thẩm Vân Hi lại dõi theo em, như muốn chắc chắn rằng bé con vẫn đang thoải mái và hài lòng về sự xa hoa này.

"Cô cảnh sát nhỏ, vụ án của mấy em đã bắt được hung thủ rồi phải không?".

"Ừm, chiều hôm nay đã tóm được hung thủ rồi. Cơ mà hắn khai rằng vụ ông Đại không phải do hắn làm mà là người khác. Việc này khiến tụi em đau đầu đây, khoan đã, sao chị nghe ngóng hay vậy?". Nàng có chút không vui khi nói đến việc này.

"Đoán thôi, em không cần bận tâm. Nói thử chị nghe xem nào, tên hung thủ đó đã khai gì?".

"Đây là thông tin tuyệt mật đấy, em nói phát là mất việc, chưa kể còn dính về pháp lý thì xong đời ". Nàng có phần trêu chọc nhưng ánh mắt nghiêm túc nhìn Thẩm.

Thẩm Vân Hi khẽ cười, đôi mắt nàng ánh lên vẻ dịu dàng. "Chị biết, chị chỉ tò mò thôi. Nếu em không thể nói thì cũng chẳng sao cả. Chị chỉ muốn hiểu thêm để có thể chia sẻ với em những áp lực này".

Nàng đặt chiếc muỗng xuống và nhìn thẳng vào mắt Vân Hi. "Thật ra, bọn em đã tìm ra vài manh mối mới. Hắn ta không làm việc một mình mà còn có một người tên 'Thần' đứng phía sau. Và nó thật sự đáng lo ngại... Ngày mai, đợi tòa xét duyệt chắc hẳn có thêm manh mối".

"Được thôi, khó khăn gì chị đều ở sau lưng em". Y nói xong đã uống cạn ly rượu trên tay.

Chỉ là sợ em không dám đối mặt sự thật. Lúc đó, em sẽ phản ứng ra sao đây? Á Hiên bé bỏng của tôi.

Khi bữa tối dần kết thúc, Vân Hi và Á Hiên tận hưởng món tráng miệng cuối cùng. Bầu không khí nhẹ nhàng, thoải mái trở lại khi họ tiếp tục nói với nhau về những điều thường ngày, tránh xa những căng thẳng từ công việc và vụ án.

Sau đó, y đã trở nàng về nhà và mua thêm ly trà sữa cho bảo bối. Thẩm nói với bé con rồi lái xe định đi nơi khác.

"Chồng ơi, em có thể vào phòng mượn vài quyển sách trong phòng của chị được không?". Nàng có phần làm nũng trong sự cho phép này.

"Em mà cũng biết đọc sách hả? Không thành vấn đề, cửa không khóa đâu". Thẩm nói xong liền lái xe đi.

Nàng có cảm giác chị ấy đang trả đũa mình lại vậy. Kệ đi, miễn chị ấy đồng ý là được.

Á Hiên lát sau đi vào phòng đọc sách của Thẩm, căn phòng này còn rộng lớn hơn cả phòng ngủ của hai người. Có thể hình dung như một thư viện thu nhỏ, đầy đủ các loại sách về tâm lý, chính trị, y học,... Ngay chính giữa phòng có một bộ bàn ghế để ngồi, trên bàn có để một quyển sách bìa đen với dòng chữ đỏ "Người Đưa Ra Phán Quyết".

Nàng có phần kinh ngạc, tại sao cuốn sách này lại có chứ, không phải cuối tháng này mới phát hành sao?

Đúng vậy, sự tò mò sẽ giết chết con mèo. Á Hiên cũng không phải là ngoại lệ, nàng thường tự hỏi giá như mình đừng bao giờ mở nó ra. Cảnh tượng trong đó đã khắc sâu vào tâm trí nàng, không thể nào phai nhòa.

"Le petit est vraiment intelligent, il a déjà découvert le secret. Que va-t-il faire maintenant ?". Y đang quan sát camera ẩn qua điện thoại.

“Ngắm nhìn khuôn mặt của em tuyệt vời làm sao, tuyệt hơn khi em đối đầu với tôi”

***Dịch câu trên: "Bé con thật thông minh, đã tìm ra bí mật rồi. Em sẽ làm sao nhỉ?"

Lúc đầu t định ghi tiếng Trung mà thôi, tại mẻ ng Pháp nên lái sang.