Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 479: Vương Đông Nhi Cường hãn



Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:
- Để mọi người làm quen quy chế mới cũng như kiểm định lại thực lực chính bản thân các ngươi, chúng ta quyết định cho phép tân - cựu chiến đội giao đấu một trận. Vì chiến đội mới chỉ vừa thành lập, việc phối hợp đoàn đội còn cần phải bàn tính kỹ càng, do vậy hôm nay chỉ tiến hành đấu cá nhân. Thêm nữa do thực lực hai bên không đều, do vậy cho phép chiến đội mới thi đấu với cả 10 người.

Đấu cá nhân đối kháng? Thất quái Sử Lai Khắc, sắc mặt chẳng đổi khác.

Chiến đội mới, kể cả Thu Nhi cũng háo hức ra mặt.

Hiển nhiên, đối với chiến đội cũ, họ cũng không phục tùng.

- Đối kháng sẽ diễn ra ở Đấu Hồn Khu. Xuất phát.

Một con đò đã chờ sẵn ở bờ Hải Thần Đảo. Mọi người lên thuyền ngồi, tất cả hướng về Đấu Hồn Khu ở ngoại viện. Khu vực rộng rãi càng tiện thi triển năng lực.

Đái Hoa Bân ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo ngồi đối diện, tà mâu song đồng lộ vẻ âm tình bất định. Hắn rất tự tin vào năng lực bản thân, nhưng bao nhiêu năm nay chẳng hề thắng được Hoắc Vũ Hạo lần nào. Nhất là hôm trước, đại hội Duyên Hải Thần, cả mấy người cùng liên thủ đối phó vẫn bại vào tay hắn và Đông Nhi. Thậm chí có thể nói là chẳng một chút cơ hội, đó là một đả kích lớn với Đái Hoa Bân.

Dù cố trấn an bản thân rằng Hoắc Vũ Hạo và Đông Nhi thi triển võ hồn dung hợp kỹ nên thắng. Nhưng thực ra hắn và Chu Lộ cũng có thể thi triển võ hồn dung hợp kỹ, cho dù là thế cũng có thể thắng được họ sao? Đái Hoa Bân cũng không thể cho mình một đáp án chính xác.

Cơ hội. Lần nữa cơ hội lại đặt trước mặt. Lần này sẽ chân chính là 1vs1, không có võ hồn dung hợp kỹ. Đối đầu trực tiếp, ta có thể thắng?

Hoắc Vũ Hạo ngồi đối diện, ánh mắt không nhìn Đái Hoa Bân, dĩ nhiên càng không chú ý xem tên kia đang mưu tính cái gì. Đối mặt với một trong những kẻ thù hại chết mẫu thân, cho dù hiện tại tâm bình khí hòa hơn xưa, nhưng chỉ cần nhìn thấy kẻ này, ám ảnh thù hận lại từ sâu trong tâm khảm trồi lên, hắn sợ bản thân không kềm chế được mà giết tên kia.

Hồn Vương, mẫu thân, người có thấy không? Con đã là Hồn Vương, tương lai không lâu nữa, con sẽ đến trước phủ công tước Bạch Hổ, đòi lại công bằng cho người, để những kẻ thương tổn mẹ con chúng ta phải trả giá.

Ý niệm đó đang quay cuồng trong đầu, hai mắt Hoắc Vũ Hạo ngây dại, mà trùng hợp ánh mắt đó lại chiếu thẳng vào Thu Nhi.

Đông Nhi ngồi bên cạnh nhéo hắn một cái, làm hắn giật mình tỉnh lại.

- Nhìn tới thẫn thờ vậy sao?
Đông Nhi nhếch môi cười nguy hiểm.

Hoắc Vũ Hạo méo mặt:
- Không phải, ta đang nghĩ chuyện khác.

Đông Nhi gật đầu, nhìn ra mặt hồ:
- Ngươi không cần giải thích.

-Ta...

Tào Cẩn Hiên cười khì:
- Lớp trưởng, sao không giới thiệu mỹ nhân bên cạnh cho chúng ta làm quen với chứ? Mỹ nhân, xin chào, ta là Tào Cẩn Hiên, trước kia là bạn cùng lớp với lớp trưởng.

Đông Nhi liếc hắn:
- Giới thiệu cái gì? Bổn cô nương đổi kiểu tóc là nhà ngươi nhận không ra à?

Nàng dứt lời, cả bốn đứa bạn cùng lớp đang ngồi trên thuyền ngẩn ngơ. Giọng nói này sao quen quen, lại còn cái ngữ điệu khinh khỉnh kiêu ngạo ấy.

Tào Cẩn Hiên và Chu Tư Trần hai mặt nhìn nhau, tròn mắt, không hẹn cùng hô lên thất thanh:
- Vương Đông?

Đông Nhi vênh mặt cố nén cười:
- Đúng là bổn cô nương.

Tào Cẩn Hiên trợn mắt:
- Ngươi, ngươi, ngươi... ngươi lại là nữ? Lại còn giống y chang đội trưởng của ta. Cái chuyện gì thế này, rốt cuộc là cái chuyện quái gì đây? Lớp trưởng, lớp trưởng mau nói cho ta biết cái chuyện này là thế nào? Các ngươi chơi trò gì vậy?

Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
- Nữ cải nam trang!

Chu Tư Trần run run ngón tay chỉ vào Hoắc Vũ Hạo, rồi quay qua chỉ chỉ Đông Nhi:
- Nữ cải nam trang? Vậy lúc trước các ngươi ở chung một phòng, chẳng lẽ ngươi đã biết từ sớm? Trời ạ! Các ngươi còn nhỏ như vậy, chưa cưới đã ở chung... Úi mẹ ơi!

Đông Nhi bật dậy, đỏ mặt nổi quạu:
- Cái gì mà chưa cưới đã ở chung. Khi đó, ta là nam học viên, bọn ta không ở chung.

Chu Tư Trần cười gian xảo:
- Đúng, đúng, không có ở chung, chỉ là ngủ cùng phòng thôi.

Nghe hắn nói, mọi người xung quanh cũng cười ồ lên.

Đông Nhi hai mắt híp lại, nghiến răng:
- Chu Tư Trần, có bản lãnh ngươi hãy ra đánh đầu tiên, không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, bổn cô nương sẽ không mang họ Vương!

Chu Tư Trần mồm mép cũng không tệ, ra vẻ khẳng khái nghiêm chỉnh:
- Thứ tự ra đánh, ta không thể tự ý quyết định, phải nghe theo đội trưởng.

- Ừm, vậy ngươi đánh trận đầu đi.
Giọng Thu Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp lại.

- Ác.... đội trưởng.
Chu Tư Trần nghệt mặt ra nhìn Thu Nhi.

Thu Nhi chẳng màng, không hiểu nàng đang suy nghĩ gì mà lại giúp Đông Nhi xả cơn giận.

Đông Nhi lập tức phấn khởi:
- Hay lắm, vậy gặp lại trên đấu trường. Đại sư huynh, ta muốn đánh trận đầu.

Bối Bối mỉm cười vuốt cằm.

Chu Tư Trần vẻ mặt bi ai lẩm bẩm:
- Sao ta lại quên nàng ta và đội trưởng giống nhau như đúc chứ, hai người ắt hẳn phải là tỷ muội, sao lại ngu xuẩn như vậy chứ! Tào Cẩn Hiên, cũng tại ngươi, ngươi xui khiến ta nói như vậy. Lớp trưởng, oan uổng quá!

Đông Nhi khi trước cũng là lớp trưởng, lúc này hắn gọi không phải là Hoắc Vũ Hạo.

Thuyền cập bờ bên kia, mọi người thay nhau nhảy lên bờ. Huyền lão, Ngôn Thiểu Triết và Thái Mị Nhi dẫn tất cả mọi người hào hứng tiến đến Đấu Hồn Khu, chỉ Chu Tư Trần vẻ mặt mếu máo.

Đấu Hồn Khu đã chuẩn bị sẵn, bên trong an tĩnh, khán giả cũng chỉ có ba vị lãnh đạo học viện kia mà thôi. Và họ cũng đảm nhiệm luôn chức trách trọng tài.

Huyền lão và Thái Mị Nhi đứng ngoài sân, Ngôn Thiểu Triết lớn tiếng tuyên bố:
- Các ngươi chia ra hai phía nam bắc, đội trưởng tự sắp xếp thứ tự xuất chiến, đợi lát nữa người đầu tiên lên chiến, ta là trọng tài, cho các ngươi mười phút chuẩn bị.

Hai bên phân ra, thất quái Sử Lai Khắc không có gì thay đổi, Bối Bối sắp xếp thứ tự chiến đấu, như đã nói Đông Nhi là người đầu tiên ra trận.

Bên kia lại khá náo nhiệt.

- Ngươi ra đầu tiên.
Thu Nhi chỉ Chu Tư Trần.

Chu Tư Trần mặt đau mày khổ:
- Đội trưởng, bây giờ chúng ta đối kháng với họ đó, chúng ta phải mê hoặc họ, ngươi phải chọn ai có năng lực tương khắc với Vương Đông ấy, ta thấy ta không được đâu.

Thu Nhi nhíu mày:
- Không ai không được! Nếu chấp nhận rồi thì sẽ làm được. Ngươi ra đầu tiên, có vấn đề gì nữa không?

Chu Tư Trần tính cách cũng thoải mái, gặp Thu Nhi cứng cỏi, không nói gì thêm nữa.

Nhưng hắn không nói thì không có nghĩa là người khác cũng không có ý kiến.

Đái Hoa Bân hừ một tiếng:
- Ngươi làm đội trưởng, ngay cả ý kiến mọi người cũng không hỏi đã sắp xếp lên đài, ngươi có muốn thắng không chứ? Ta thấy ngươi rõ ràng thân thiết với bọn kia, cố ý muốn đội chúng ta thua.

Thu Nhi liếc nhìn hắn, không hiểu sao Đái Hoa Bân cảm thấy căng thẳng, cứ như bị một con quái thú khủng bố đang nhìn chòng chọc vào mình.

- Ta không biết rõ các ngươi, trận tỷ thí này chính là để cho mọi người hiểu rõ lẫn nhau, lên trước lên sau có vấn đề gì? Tỷ thí trong học viện, thắng bại quan trọng sao? Chính yếu phải là đánh bại họ ở Đấu Hồn Thanh Niên. Ngươi không phục tùng ta, có thể rời khỏi đội.

- Ngươi...
Đái Hoa Bân nổi cáu, nhưng Chu Lộ kéo hắn lại, nhìn hắn lắc đầu.

Tuổi tác mọi người so với năm xưa đã lớn hơn nhiều, không phải ai cũng nóng nảy như Đái Hoa Bân. Ngày trước nhất thời nóng giận, Đái Hoa Bân ngày trước vì một phút lỗ màng, hắn mất cơ hội học lớp 1-1, dù rằng sang lớp 1-2 cũng nhận được ưu đãi rất tốt, nhưng so ra phát triển kém hơn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông một chút. Chu Lộ biết rõ Đái Hoa Bân rất coi trọng đại tái lần nầy, nên không để hắn vì nóng nảy mà mất đi cơ hội nữa.

Đái Hoa Bân không nói gì nữa, nhưng Vu Phong lại cất giọng kỳ quái:
- Đội trưởng, ngươi và Đông Nhi giống nhau như đúc, các ngươi là tỷ muội sao?

Thu Nhi mặt lạnh đi:
- Ta chỉ nói một lần, ta và Đông Nhi không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Ta và nàng ta là đối thủ, ngoài lần đó ra, không có chuyện gì khác nữa. Nghe rõ chưa?

Vu Phong trừng mắt:
- Ngươi ăn phải thuốc súng hả? Nói chuyện sao không dễ nghe một chút!

Thu Nhi xoay lại đối diện Vu Phong, phút chốc khí tức cường đại không gì sánh kịp toát ra từ cơ thể nàng.

Bản thân Vu Phong cũng có võ hồn thuộc chủng rồng, nhưng trước khí thế của Thu Nhi, võ hồn của nàng bị áp lực đến mức tự phóng thích ra.

Hơi thở nóng cháy, vảy rồng đỏ rực bao trùm cơ thể Vu Phong, thế nhưng cũng không làm cho trái tim của nàng bình tĩnh lại được.

Khiếp sợ bước lui, ánh mắt Vu Phong nhìn Thu Nhi đã thay đổi:
- Thượng vị áp chế, không thể nào, võ hồn của ngươi là gì?

Thu Nhi chẳng thèm trả lời, quay sang Chu Tư Trần:
- Ngươi ra đấu không cần biết thắng thua, phát huy hết sức là được.

- Dạ.
Chu Tư Trần ngoan ngoãn vâng lời, xoay người vào sân đấu. Vừa bước đi, lòng hắn vừa nhủ thầm. Thu Nhi so với Đông Nhi càng đáng sợ hơn! Đái Hoa Bân và Vu Phong hai kẻ hung hăng như vậy lại bị áp chế dễ dàng, khó trách vì sao học viện chọn nàng ta làm đội trưởng, không nên đắc tội nàng là khôn nhất.

Nhanh chân ra sân, Đông Nhi cũng đã ra tới.

Chu Tư Trần mặt mày đau khổ:
- Lớp trưởng, ngươi phải nương tay đó! Đừng làm cho gương mặt anh tuấn của ta bầm dập te tua đó, hạnh phúc cả đời ta phải trông mong vào cái mặt đẹp trai này thôi hà.

Đông Nhi bật cười:
- Không phải chớ, sao ta lại thấy cái mặt ngươi thật chẳng ra làm sao, hay để ta giúp ngươi chỉnh lại dung nhan.

Ngôn Thiểu Triết đang đứng giữa sân nói:
- Được rồi, bắt đầu đi.

Vừa nói, lão chậm rãi lui về sau.

Hoắc Vũ Hạo, Đông Nhi và Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên là bạn học cùng lớp, nhưng đã nhiều năm không tu luyện cùng nhau, lúc này cũng không hiểu rõ lẫn nhau, mọi ký ức đều chỉ dừng lại ở năm xưa.

Ngôn Thiểu Triết vừa cho bắt đầu, Chu Tư Trần lập tức giải phóng võ hồn của mình.

Bảo điển dày cộp từ hư vô xuất hiện giữa trời. So với năm ấy, hào quang bảo điển toát ra cường thịnh hơn nhiều. Bốn hồn hoàn 2 vàng 2 tím lượn lờ cao thấp, Chu Tư Trần hiện tại là Hồn Tông. Dù vậy hồn lực cũng đã cấp 48, không xa nữa đã đến cấp bậc Hồn Vương, trong lớp cũng là người xuất chúng.

Chính lúc hắn giải phóng bảo điển, Đông Nhi đã hành động, nàng không giải phóng võ hồn, mà bắn thẳng tới, nhắm hướng Chu Tư Trần.

Chu Tư Trần cũng đồng thời lui ra sau, hắn cũng xem là Chiến Hồn Sư hệ cường công, nhưng lại theo đường triệu hồi. Võ hồn Bảo Điển khá đặc biệt, khi thu hoạch Hồn Hoàn có thể phong ấn hồn thú đã giết vào bảo điển, tuy rằng hồn thú đó chỉ còn bảo tồn một hồn kỹ, nhưng khi triệu hồi nó ra, hồn thú vẫn giữ những thuộc tính nền tảng của nó. Đó chính là ưu thế của võ hồn Bảo Điển. Chiến Hồn Sư triệu hồi như hắn vốn rất hiếm, mà võ hồn Bảo Điển lại rất xuất chúng đặc biệt trong số đó.

Vương Đông tốc độ rất nhanh, nhưng Chu Tư Trần cũng không chậm. Năm xưa Chu Y bắt họ chạy bộ, tất cả đều tham gia. Chu Tư Trần nhanh chóng lui về sau, bảo điển mở ra, hồn hoàn thứ nhất sáng lên.

Hào quang kim sắc xuất hiện, từ bảo điển rơi xuống trước mặt hắn, một con gấu to thình lình xuất hiện chặn đường Đông Nhi. Hồn kỹ thứ nhất của Chu Tư Trần, triệu hồi Đại Địa Hùng.

Đông Nhi vẫn xông lên trước, sau khi Đại Địa Hùng xuất hiện, đôi tay gấu to bè giơ cao, rồi vỗ xuống thật mạnh.

Chu Tư Trần không bảo nó tấn công Đông Nhi, hắn biết rõ Đông Nhi rất linh hoạt hơn nữa Đại Địa Hùng chỉ là hồn kỹ thứ nhất, không có khả năng đánh trúng, hắn chỉ muốn giảm tốc độ của nàng.

Đại Địa Hùng nện mạnh hai tay xuống mặt đất, nhất thời vang lên tiếng nổ dữ dội, sóng địa chấn lan tới ảnh hưởng Đông Nhi.

Nhưng lúc đó, Đông Nhi nhảy lên. Luận về kinh nghiệm chiến đấu, nàng cho dù không bằng Hoắc Vũ Hạo cũng không kém quá nhiều.

Giữa không trung, hai luồng hào quang lam kim rực rỡ lấp lánh, đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp bung ra sau lưng, đưa thân hình nàng tung bay trên không. Giữa trời vỗ cánh vài cái, đột nhiên tốc độ tăng lên, lướt qua đầu Đại Địa Hùng hướng tới Chu Tư Trần.

Chu Tư Trần cũng không đứng chơi, ngay khi Đại Địa Hùng phát động công kích, cùng lúc ba hồn hoàn thứ 2-3-4 cũng thay nhau lấp lánh.

Triệu hồi Hỏa Diễm Ma Hổ, Kinh Cức Sâm, U Minh Mãng ba hồn thú lần lượt gần như cùng lúc phóng ra.

Hồn kỹ của Chu Tư Trần cũng có khuyết điểm, mỗi hồn kỹ chỉ có thể sử dụng cùng lúc một lần. Nghĩa là Đại Địa Hùng chỉ có thể tồn tại một con một lúc, không thể triệu hồi mãi mãi. Khi nó mất đi thì mới có thể triệu hồi con khác.

Hỏa Diễm Ma Hổ gầm lên, hỏa cầu to lớn từ trong miệng bắn ra oanh kích Đông Nhi trên không trung, còn Chu Tư Trần trốn biến trong Kinh Cức Sâm.

Kinh Cức Sâm của hắn rất lợi hại, cứ như sinh ra vì chiến Hồn Sư triệu hồi vậy. Kinh Cức Sâm khi xuất hiện, lập tức sinh trưởng không ngừng, dĩ nhiên, việc sinh trưởng của nó sẽ tiêu hao hồn lực của Chu Tư Trần.

Chỉ chốc lát, Kinh Cức Sâm đã lan đến phạm vi đường kính hơn 20m, một khoảng rất lớn. Những cây gai sinh trưởng rất nhanh, cao ngang đầu người, những mũi gai sắc nhọn hướng tới Đông Nhi mà đâm, rồi còn nhiều cành gai khác thì vươn ra trước, dáng vẻ như Đông Nhi nếu có gan đến gần sẽ lập tức công kích.

Được Kinh Cức Sâm che phủ, bóng dáng Chu Tư Trần hoàn toàn biến mất. Ý định của hắn thật rõ ràng, tự biết mình không phải đối thủ của Hồn Đế Vương Đông Nhi, chỉ mong kéo dài thời gian, tiêu hao hồn lực của Đông Nhi. Đây là đấu cá nhân, kẻ thắng sẽ đánh tiếp đến khi nào thua hoặc từ bỏ mới hạ đài, mà tu vi Hồn Sư cũng chỉ có hạn.

Ngôn Thiểu Triết đứng xem gật gù liên tục. Chu Tư Trần là học viên rất thông minh, phát huy hết ưu thế bản thân, không ngại hao phí hồn lực, mấu chốt chính là để đối thủ cũng hao tốn như mình.

Đông Nhi ở giữa không trung, giang cánh vỗ, hồn hoàn thứ hai sáng lên, những khối cầu ánh sáng kim sắc từ trên cao hạ xuống, bắt đầu oanh kích phạm vi rộng, chính là Điệp Thần Quang.

Hỏa Diễm Ma Hổ phun hỏa cầu bị trực tiếp đánh nổ. Những nhánh gai đâm tới, dù số lượng rất lớn, khí thế hùng hổ nhưng lực công kích không mạnh, bị Điệp Thần Quang cản lại một phần, còn lại cũng chẳng đâm qua nổi hồn lực hộ thể của Đông Nhi.

Đông Nhi đột nhiên lộn vòng, không bay ra trước, mà quay lại chỗ Đại Địa Hùng.

Uốn lượn trên không, chân nàng hạ xuống đạp lên vai Đại Địa Hùng, hai tay hợp lại, một khối cầu ánh sáng bắn ra, mục tiêu là Hỏa Diễm Ma Hổ.

Đại Địa Hùng được Chu Tư Trần điều khiển, thấy Đông Nhi bay tới, dĩ nhiên không do dự giơ tay tấn công.

Nhưng Đông Nhi là cường giả Hồn Đế! Thực lực chênh lệch lúc này hiện rõ.

Hào quang lam kim lóe sáng, Đông Nhi hạ xuống đất, sau lưng là Đại Địa Hùng với một vết thương to bự bắt chéo từ hai vai kéo xuống hai chân. Đối diện Sí Dực Trát Đao, lực phòng ngự của nó căn bản chỉ như đậu hũ.

Đông Nhi lại đột ngột tăng tốc, khối cầu ánh sáng bắn tới Hỏa Diễm Ma Hổ chợt nổ tung, hóa thành vô số lưỡi đao quang phủ lấy Hỏa Diễm Ma Hổ. Dù chỉ là hồn kỹ thứ ba, nhưng với hồn lực cấp 6x, mỗi lưỡi đao ẩn chứa lực phá hoại cực mạnh, Hỏa Diễm Ma Hổ nháy mắt bị xé nát.

Bốn hồn kỹ triệu hồi, nháy mắt bị phá vỡ hết hai.

Đông Nhi không nhân đó mà bay tới Kinh Cức Sâm, cánh của nàng lại biến đổi.

Đôi cánh lam kim, những đốm vàng đột nhiên phát sáng, rồi ngọn kim hỏa bốc lên trên khắp cánh bướm, ngay cả chân thân Đông Nhi cũng sáng rực ánh kim, ngọn kim hỏa giữa ban ngày vẫn rất chói mắt.

Chốc lát tạm dừng, Đông Nhi phóng thẳng đến Kinh Cức Sâm.

Chu Tư Trần không triệu hồi lại hai con hồn thú, hắn giấu mình trong Kinh Cức Sâm. Chu Tư Trần biết rõ hai con thú đó căn bản không cầm chân được Đông Nhi, đã vậy thì tập trung hồn lực vào hai hồn kỹ triệu hồi còn lại.

U Minh Mãng đã lặng lẽ ẩn nấp trong Kinh Cức Sâm, Kinh Cức Sâm cũng đã dừng tăng trưởng, không mở rộng phạm vi bao phủ nữa.

Đông Nhi vọt tới, nhất thời một đám gai lớn đâm lên.

Đông Nhi hừ một tiếng, thân hình đột nhiên mờ ảo.

Tuyệt học Đường môn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.

Đơi cánh với kim hỏa bập bùng kết hợp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, khung cảnh tựa như vũ đạo Quang Nghê Thường khi trước, rất hấp dẫn. Mái tóc lam nhạt tung bay, mép cánh lại như Hỏa Dực Trát Đao kiêu ngạo tung hoành.

Những bụi gai cứng chỉ vừa chạm phải kim hỏa, lập tức tháo chạy. Hỏa Dực Trát Đao như lưỡi liềm gặt lúa xông vào Kinh Cức Sâm, nơi nàng lướt qua, cây gai văng tứ tung, ngọn lửa bén vào lan ra, bùng cháy dữ dội.

Chu Tư Trần sầu não vô cùng, đúng là đẳng cấp áp đảo. Hắn tin chắc nếu như bản thân cũng là Hồn Đế, Đông Nhi nhất quyết không thể nào dễ dàng tung hoành giữa Kinh Cức Sâm của mình. Bây giờ Kinh Cức Sâm đối với Đông Nhi là quá yếu ớt, đặc biệt đối với quang minh hỏa trên cánh của nàng, rất khắc chế Kinh Cức Sâm.

Chỉ có thể tiêu hao, Chu Tư Trần vừa bổ sung lại vừa không ngừng đổi vị trí, không để cho Đông Nhi tìm ra mình. Cùng lúc đó, U Minh Mãng lặng lẽ tìm cơ hội tiếp cận Đông Nhi.

Quang minh hỏa chính là tác dụng của Hoàng Kim Mang. Tinh thần lực của nàng cũng khuếch tán tìm kiếm vị trí Chu Tư Trần. Nhưng Chu Tư Trần cũng rất linh hoạt, Kinh Cức Sâm tiêu hao nhanh, hắn bổ sung cũng nhanh chẳng kém.

Đông Nhi trong lòng thầm khen, tình hình này không muốn dùng hồn kỹ cao cấp hơn giải quyết Chu Tư Trần cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi hồn lực đối phương tiêu hao sạch sẽ là thắng. Tiêu hao thì tiêu hao, ta sợ ngươi không kéo dài được thôi.

Bất chợt, một cái bóng từ bên phải Đông Nhi phóng lên, hơi mờ ảo nhưng khá lớn, cấp tốc quấn lấy Đông Nhi, ngay cả Hỏa Dực Trát Đao cũng bị quấn chặt, bị quang minh hỏa đốt cháy xèo xèo cũng vẫn cố kiên trì, kéo dài thời gian cho Chu Tư Trần.

"Thành công!"
Chu Tư Trần mừng rỡ reo lên trong lòng, lập tức không chút do dự điều khiển Kinh Cức Sâm toàn diện công kích. Nếu Đông Nhi vì sơ ý lại để cho mình có cơ hội chiến thắng, thì quả thật rất đáng tự hào.

Chỉ tiếc là mộng ước tươi đẹp, hiện thực lại cay đắng.

Chính lúc đó, một cỗ hồn lực mạnh mẽ bùng phát.

Một chùm sáng kim sắc đường kính 3m vọt lên, U Minh Mãng hoàn toàn bị chùm sáng đó tịnh hóa tan biến, Kinh Cức Sâm đang ào ạt xông lên cũng hóa thành tro bụi.

Hồn hoàn thứ 4,5 của Đông Nhi lấp lánh. Lục Mang Tinh Trận bộc phát, Đông Nhi lại có biến hóa. Ngón tay nàng chỉ một phát, Lục Mang Tinh Trận trên mặt đất bay lên, cột sáng kim sắc lớn dài đến trăm mét quét ngang, uy thế hung mãnh khiến cho toàn bộ Kinh Cức Sâm trên mặt đất nháy mắt tan rã. Chân thân Chu Tư Trần cũng bị quét qua, thổi tung hắn lên.

Bị trói bởi ánh sáng, hắn không cách nào nhúc nhích, hai tay giơ lên cao, nhận thua.

Hồn kỹ thứ năm của Đông Nhi, Lục Mang Tinh Khống. Đây vẫn chưa phải là trạng thái đầy đủ của nó, chỉ dựa vào Lục Mang Tinh Trận mà thôi. Nếu hồn kỹ kia do nàng thi triển, uy lực sẽ khác xa. Nhưng trước mắt cách này tiết kiệm được hồn lực.

Kim quang biến mất, Chu Tư Trần vẻ mặt đau khổ đứng trên mặt đất, quang minh hỏa xâm nhập vào cơ thể làm hồn lực tiêu hao nhanh chóng, Đông Nhi nếu không thu hồi kịp thời, e rằng quần áo của hắn cũng cháy rụi.

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười:
- Tư Trần rất khá. Đi đi, tiếp theo.

Chu Tư Trần mừng rơn. Được Ngôn viện trưởng khen ngợi, có ấn tượng chính là thu hoạch tuyệt vời. Hắn vội vàng thi lễ với Ngôn Thiểu Triết, rồi ra dấu tán thưởng Đông Nhi, lật đật chạy về nhóm mình.

Thu Nhi thoáng nhìn đồng đội bên cạnh, chỉ một người:
- Ngươi lên đi.

Những người khác nhìn cái bộ dáng của nàng, căn bản là chỉ bừa. Người thứ hai mà nàng chọn là tỷ tỷ trong hai chị em song sinh, Lam Tố Tố.

Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc đều là Hồn Tông, hai nàng cũng là Chiến Hồn Sư hệ khống chế, võ hồn bản thể là mái tóc của mình. Nhưng sở dĩ hai người này được chọn làm thành viên dự bị, chính là vì họ có võ hồn dung hợp kỹ. Thế nhưng chiến đấu 1vs1, họ sao có thể là đối thủ của Đông Nhi?

Quả nhiên, hai tỷ muội lần lượt thượng đài, dễ dàng bị Đông Nhi đánh bại.

3-0, thất quái Sử Lai Khắc hoàn toàn áp đảo, giành 3 điểm.

- Ngươi lên đi.
Thu Nhi chỉ người thứ tư, Tà Huyễn Nguyệt.

So sánh với Lam thị tỷ muội, chiến lực Tà Huyễn Nguyệt mạnh hơn nhiều. Dù sao, xét tu vi, khi mới nhập học, hắn và Đái Hoa Bân, Ninh Thiên chính là những người mạnh nhất cùng lứa. Ngày đó tài năng của Vũ Hạo còn chưa là cái gì đâu.

Tà Huyễn Nguyệt thượng đài quả nhiên khác biệt, dù rằng cuối cùng cũng thua, nhưng đã khiến Đông Nhi tiêu hao rất nhiều hồn lực.

- Đông Nhi, xuống đi. Trận này chúng ta nhận thua, đổi người.

Thắng liên tiếp bốn trận, Đông Nhi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Bối Bối liền thay nàng ra để nghỉ ngơi trong lúc Thu Nhi chọn Ninh Thiên làm người thứ 5 lên đấu.

- Thái Đầu!
Bối Bối ra hiệu cho Hòa Thái Đầu.

Hòa Thái Đầu thản nhiên lên đài, cái đầu bóng lưỡng cực kỳ thu hút. Ngày trước ở đại hội chợ tình, hắn đã khiến cho mọi người có ấn tượng sâu sắc, Ninh Thiên khi đó cũng tham gia, mặc dù cuối cùng tìm chồng thất bại...

Ninh Thiên là Chiến Hồn Sư hệ phụ trợ, nàng là một cô gái rất thông minh, Thu Nhi còn chưa biết năng lực của nàng mà đưa lên đài, nàng vẫn sẵn sàng bước lên chẳng do dự. Võ hồn của nàng không có khả năng chiến đấu, nhưng nàng vẫn có thể sử dụng hồn đạo khí. Thất Bảo Lưu Ly tông trên phương diện ứng dụng hồn đạo khí, cũng vì nét đặc thù của võ hồn mà trở nên tiến bộ đi đầu những tông môn khác.

Chỉ đáng tiếc, Bối Bối rất lão luyện, lần trước đã thấy Ninh Thiên sử dụng hồn đạo khí ở chợ tình, lại còn hiểu rõ Thất Bảo Lưu Ly Tháp, ngay lập tức chọn cho nàng kẻ am hiểu hồn đạo khí nhất trong đội làm đối thủ.

- Ngươi nhận thua đi.
Hòa Thái Đầu không chút khách khí.

Ninh Thiên hậm hực:
- Còn chưa đánh, sao biết ta nhất định sẽ thua?

Nói xong, đôi cánh hồn đạo khí sau lưng bung ra, hào quang phụt sáng, đưa nàng lơ lửng lên không trung.

Không chỉ như thế, Ninh Thiên cũng lập tức vũ trang đầy đủ.

Hồn đạo pháo khiêng trên vai, những giáp trụ hồn đạo khí cũng xuất hiện che chắn nhiều chỗ trên người, hồn lực ngưng tụ, lập tức bắn ngay một pháo oanh kích Hòa Thái Đầu.

Hòa Thái Đầu thở dài bất đắc dĩ. Tay phải giơ lên, một tia sáng trắng xuất hiện, viên đạn pháo Ninh Thiên vừa bắn ra nổ tung trên không.

Rồi lúc đó, Ninh Thiên tròn mắt.

Hòa Thái Đầu lúc này như Biến Hình Kim Cang. Trong tiếng leng keng lanh canh, hắn đã bám rễ chắc chắn trên mặt đất, những ống pháo to bự thi nhau xuất hiện trên người, toàn bộ khóa mục tiêu Ninh Thiên. Lúc này cô nàng lơ lửng trên không lại trở thành cái bia ngắm bắn.

Trong thất quái Sử Lai Khắc, thực lực cá nhân của ai mạnh nhất?

Vấn đề này nếu để Hoắc Vũ Hạo trả lời, hắn nhất định sẽ nói nếu khoảng cách hai bên dài hơn 200m, thực lực mạnh nhất, tất nhiên là nhị sư huynh.

Hòa Thái Đầu chủ yếu nghiên cứu hồn đạo pháo đài chiến pháp và định trang hồn đạo pháo. Hắn theo đuổi công phá mạnh nhất, khi tu vi mọi người chưa đạt tới Hồn Thánh, chưa có võ hồn chân thân, Hồn Đạo Sư Hòa Thái Đầu tuyệt đối chiếm ưu thế.

Dĩ nhiên, ưu thế của hắn là tầm xa, nếu bị Hồn Sư cùng cấp áp sát, thì hắn chẳng còn ưu thế gì. Nói đơn giản, nếu Bối Bối đối mặt Hòa Thái Đầu, khoảng cách ban đầu 200m, Hòa Thái Đầu thắng là cái chắc. Khoảng cách là 100m, thắng thua khó đoán. Khoảng cách còn lại 50m, Bối Bối hoàn toàn có thể làm gỏi Hòa Thái Đầu.

Lúc này Ninh Thiên, bản thân là Hồn Sư chuyên phụ trợ, nhưng lại đang chiến đấu với phương thức của Hồn Đạo Sư, đối mặt Hồn Đạo Sư tuyệt đỉnh của học viện Sử Lai Khắc, Hòa Thái Đầu, nàng làm sao có được chút cơ hội nào?

Hòa Thái Đầu chỉ mới phóng ra sóng tập trung công kích đã bị Ngôn Thiểu Triết chặn lại. Ninh Thiên, bại.

Bên phía này, ngoài Thu Nhi, sắc mặt mọi người đều khá khó coi.

Bắt đầu thi đấu đến giờ, dù chiếm ưu thế nhân số, nhưng đã thua năm trận. Bên kia chỉ có Đông Nhi đã đánh hết sức nên không tiếp tục được mà thôi. Hồn đạo khí khủng bố của Hòa Thái Đầu làm ai nấy biến sắc.

Họ chỉ còn lại 5 người.

Thu Nhi thoáng quay nhìn đồng đội, lòng than thầm. Chênh lệch thực lực quả là không nhỏ a! Phía bên kia, chiến lực kẻ nào cũng mạnh mẽ khó so bì, trận tỷ thí này muốn thắng thật là khó. Tính toán như vậy, cũng không được để sĩ khí phe ta tan nát, nhất định phải chấn chỉnh.

Nghĩ vậy, Thu Nhi thản nhiên nói:
- Trận tiếp theo, ta lên.

Nói xong nàng nhanh chóng cất bước vào sân.

Thấy Thu Nhi tự đi ra, bốn người còn lại hơi sửng sốt. Họ đoán Thu Nhi trước đó tùy tiện chỉ người lên, thì tất nhiên là nàng sẽ ra trận cuối cùng, chứ đâu ngờ.

Thu Nhi vừa bước ra, sắc mặt Hòa Thái Đầu lập tức nghiêm túc. Chính mắt nhìn thấy Thu Nhi chiến thắng Quý Tuyệt Trần ra sao, tuy rằng có quan hệ lớn với vũ khí của Quý Tuyệt Trần, nhưng cũng thể hiện đầy đủ bản lĩnh Vương Thu Nhi.

Bữa cơm tối đó mọi người còn rất chú trọng hỏi năng lực của Thu Nhi. Hoắc Vũ Hạo và Đông Nhi sơ lược kể ra, lúc này nàng ra trận dĩ nhiên Hòa Thái Đầu phải đề cao cảnh giác.

Ngôn Thiểu Triết thấy Thu Nhi ra trận, trong lòng cũng tán thưởng. Cô nương này cũng không phải loại hữu dũng vô mưu, ra sân lúc này chắc là muốn tăng sĩ khí đây.

Thu Nhi nhìn Hòa Thái Đầu, quay sang Ngôn Thiểu Triết gật đầu, ý bảo mình đã chuẩn bị xong.

Ngôn Thiểu Triết lớn tiếng:
- Bắt đầu!

Vì trận đấu công bằng, Hòa Thái Đầu đã thu hồi toàn bộ hồn đạo khí sau khi kết thúc trận trước, trận này muốn dùng nữa phải lấy ra lại.

Ngay lúc Ngôn Thiểu Triết hô vang, Thu Nhi hành động. Kim quang chói mắt bùng nổ, chân trái nàng giậm một bước trên đất, sàn đấu cứng rắn như bị một con rồng bự giẫm nát, vang lên tiếng nổ làm ai nấy giật mình, phạm vi 5m mặt nền lún xuống, nứt nẻ.

Một bước lấy đà, Thu Nhi như tia chớp bắn ra, tốc độ cực nhanh khiến nhiều người quáng mắt phải tìm kiếm bóng dáng của nàng.

Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên thì đang tròn miệng, mắt chẳng nhìn theo Thu Nhi, chăm chăm chết trân chỗ mặt đất bị nàng giậm xuống.

Chu Tư Trần thì thào:
- Này, con người đây sao? Sức mạnh cỡ nào mà làm được vậy a! Thật là đáng sợ.

Tào Cẩn Hiên thì run rẩy:
- Đúng vậy! Thật là đáng sợ. Lúc nàng phát lực, thậm chí võ hồn cũng chưa phóng thích!