Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 785: Khổ chiến thú triều! (1)



Tống lão liếc qua Bối Bối đang bận rộn, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không đi truy vấn, hiện tại lúc này hiển nhiên cũng không phải thời điểm tốt để hỏi chuyện.

- Mẹ, người không sao chứ?

Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi đi đến bên cạnh Tống lão, thấp giọng hỏi.

Tống lão lắc đầu, lên tiếng:

- Thực lực của Phỉ Thúy Thiên Nga quả nhiên cường đại, chỉ với năng lực phụ trợ thuần túy vậy mà khiến công kích của ta không cách nào làm nàng bị thương. Luận tu vi, nàng còn ở trên ta, cũng tiếp cận tồn tại Cực Hạn Đấu La. Có nàng, uy lực của thú triều lần này ít nhất tăng ba thành trở lên. Đáng tiếc, ta không cách nào toàn lực tập kích giết chết nàng.

Tiên Lâm Nhi truyền âm hỏi:

- Người biết Huyền lão và Mục lão có thể vây khốn Thú Thần Đế Thiên trong thời gian bao lâu không?

Tống lão khẽ lắc đầu, lên tiếng:

- Ta cũng không biết, bí mật của Hoàng Kim Thụ chỉ có các đời Các chủ của Hải Thần Các mới có quyền lợi biết được. Bất quá, với năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong Hoàng Kim Thụ, ít nhất phong ấn Đế Thiên ba ngày cũng không có vấn đề gì lớn. Nói cách khác, trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định phải đem thú triều đánh lui, hoặc là mời đến cường viện mới được. Tín hiệu cầu viện đều đã phát ra chưa?

Tiên Lâm Nhi nhẹ gật đầu, trả lời:

- Tín hiệu cầu viện cho tam đại đế quốc đều đã phát ra. Thú triều tới quá mức đột nhiên, hơn nữa tinh lực hiện tại của tam đại đế quốc chủ yếu đều tập trung đối kháng đế quốc Nhật Nguyệt, đại quân cũng đều ở biên cảnh, trong lúc nhất thời chỉ sợ cứu viện rất khó đến. Lần này chỉ sợ thật sự gặp đại phiền toái. Tình thế trước mắt tuy vẫn còn tốt, nhưng mà, theo hồn đạo khí không ngừng tiêu hao, một khi đánh giáp lá cà, chúng ta liền gặp khó khăn.

Tống lão thở dài một tiếng, nói:

- Hiện tại chỉ có thể kiên trì chờ đợi viện quân tới. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm phát động thú triều cũng không phải chuyện của riêng Sử Lai Khắc chúng ta. Một khi thành Sử Lai Khắc bị phá, tiếp theo sẽ là cục diện sinh linh đồ thán. Đối phó đế quốc Nhật Nguyệt tất nhiên trọng yếu, nhưng mà, nếu như nội bộ bất ổn, bị đại quân hồn thú khổng lồ trùng kích tổn thất, cũng là điều mà tam đại đế quốc đều không chịu nổi. Với vị trí của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, bọn hắn ai cũng khó mà nói thú triều sẽ nhằm vào phương hướng nào kế tiếp. Tin tưởng tam quốc vẫn sẽ có chút quyết đoán. Chỉ là vấn đề thời gian viện quân đến mà thôi. Hi vọng đợt viện quân thứ nhất có thể đến trong vòng ba ngày đi.

Tiên Lâm Nhi lên tiếng:

- Cũng chỉ đành như thế. Ngũ đại hung thú cũng thật giảo hoạt, ngoại trừ Thú Thần Đế Thiên và Phỉ Thúy Thiên Nga bên ngoài, ba tên còn lại đều không thấy tăm hơi, cao giai hồn thú cũng đều không vùi đầu trong chiến đấu, bọn hắn hiển nhiên đang dùng hồn thú thông thường suy yếu chúng ta, bảo tồn thực lực bản thân. Chờ đợi cơ hội tốt hơn.

Tống lão trầm giọng nói:

- Cho nên chúng ta cũng nhất định phải có chỗ giữ lại mới được, một khi tất cả cường giả hồn thú đều vùi đầu vào trong chiến đấu, áp lực của chúng ta tất nhiên sẽ tăng nhiều. Con đi mời chư vị trưởng lão Hải Thần Các, lưu lại hai người, những người khác tất cả đều đến Tàng Binh Động phía dưới nghỉ ngơi, bảo toàn trạng thái. Bọn hắn không phái cường giả xuất thủ sao? Chúng ta bên này, cấp bậc Phong Hào Đấu La mỗi nửa canh giờ xuất thủ một lần, sau đó lập tức minh tưởng khôi phục hồn lực. Mỗi lần do bốn vị Phong Hào Đấu La xuất thủ, những người khác nghỉ ngơi, thay phiên thay ca. Không phải bọn hắn muốn tiêu hao tích trữ của chúng ta sao, chúng ta liền khiến bọn hắn tiêu hao sinh mệnh hồn thú. Ta ngược lại muốn nhìn xem, cuối cùng ai chịu không nổi trước. Vạn năm nội tình của Sử Lai Khắc chúng ta, cũng không phải hồn thú bọn chúng muốn phá liền có thể phá.

- Vâng.

Tiên Lâm Nhi đáp ứng một tiếng, lập tức an bài xuống dưới.

Huyền lão không có ở đây, địa vị của Tống lão là cao nhất, nhưng lão cũng sẽ không trực tiếp tham dự chỉ huy quân đội, mà là chỉ huy chiến lực cao tầng.

Mệnh lệnh của Tống lão vừa mới hạ xuống, người thứ nhất chấp hành là phòng quan Thì Hưng.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc!

Tiếng đồng hồ bấm giờ thanh thúy vang lên, một cái ngân bàn khổng lồ trôi nổi trên không, phía trên chỉ có kim giây chậm rãi quay tròn.

Trước tường thành Sử Lai Khắc, bên trong một phiến khu vực đường kính năm trăm mét, tất cả hồn thú đều trở nên trì trệ, cho dù Phỉ Thúy Thiên Nga đang phụ trợ và trị liệu cho bọn nó, tại thời khắc này cũng không cách nào khiến chúng nó tăng tốc nửa phần.

Ngay sau đó, trong phạm vi này bắt đầu xuất hiện một cỗ khí lưu màu đen kỳ dị. Thời điểm cỗ khí lưu này xuất hiện, trong phạm vi đường kính năm trăm mét thế mà xuất hiện cảnh tượng trời sao lấp lóe kỳ dị. Ngay sau đó, tất cả hồn thú vốn trong phạm vi này đều biến mất. Chỉ có mấy con hồn thú thực lực cường đại ở tít ngoài rìa mới kịp thời liền xông ra ngoài.

Thời Gian Đấu La Thì Hưng, vũ hồn của hắn tên là Thời Không Ngân Bàn. Hắn khống chế không chỉ là thời gian, trên thực tế là ở vào khoảng giữa thời gian và không gian, đối với cả hai đều có chỗ am hiểu. Còn nguyên nhân vì sao hắn lại gọi là Thời Gian Đấu La, cũng chỉ có chính hắn mới hiểu được. Cho nên, có lúc, phong hào của Phong Hào Đấu La cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Một vài vị Phong Hào Đấu La giảo hoạt sẽ tận lực phong hào của bản thân để mê hoặc đối thủ.

Thời Không Loạn Lưu, đây chính là năng lực Thì Hưng vừa mới thi triển.

Phạm vi đường kính năm trăm mét a, coi như cứ năm mét vuông một con hồn thú, vậy thì đã có một trăm cái hồn thú trực tiếp biến mất khỏi chiến trường, trong đó thậm chí không thiếu tồn tại cấp bậc vạn năm. Một kích này, liền làm trung ương đại quân hồn thú xuất hiện một phiến đất trống.

Mọi chuyện hết thảy phát sinh rất nhanh, cũng rất quỷ dị. Đến mức các hồn thú vốn thẳng tiến không lùi đều hơi có vẻ bối rối, công kích cũng hơi chậm lại mấy phần.

Ngay sau đó, một cột sáng màu đỏ đột nhiên phóng lên tận trời, mảng lớn mảng lớn mây đỏ phun trào, mắt thấy sắp có đại chiêu lại phát ra.

Phía trên không trung đại quân hồn thú phía xa, sắc mặt Bích Cơ trở nên hết sức khó coi, nhân loại cường đại đã vượt ra khỏi phán đoán của bọn hắn.

Một trăm năm trước, lấy năng lực phòng ngự thú triều của thành Sử Lai Khắc so với hiện tại phải kém hơn nhiều. Lúc này bất quá chỉ trôi qua một trăm năm thời gian mà thôi, nhưng những nhân loại này vậy mà đã có được nhiều thủ đoạn phòng ngự như thế. Thậm chí ngay cả Đế Thiên đều tạm thời phong ấn. Không biết bọn hắn có thể phong ấn Đế Thiên bao lâu, nhưng không có Đế Thiên, tất cả hồn thú liền thiếu đi tín niệm tất thắng.

Mắt thấy lại có Phong Hào Đấu La xuất thủ, Bích Cơ không dám thất lễ, đôi cánh màu xanh phỉ thúy triển khai, một tầng quang tráo vô hình xuất hiện giữa không trung, ý đồ ngăn cản hồn kỹ trên không.

Muốn ngăn cản mây đỏ trên không, tự nhiên là phải tiến hành trên không trung. Nó ít nhất cũng là do một vị cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La thả ra. Bích Cơ mặc dù thực lực cường đại, nhưng cũng muốn tập trung tinh thần đối mặt.

Nhưng mà, mây đỏ còn chưa từng xuất hiện uy lực công kích, Chư Cát Thần Nỗ Pháo trên đầu thành lại lần nữa phát ra tiếng rít. Lượng lớn đạn pháo bắn nghiêng xuống, lại một lần nữa nở rộ trong đám hồn thú.

Thì Hưng chắp tay về hướng một vị lão ấu đúng bên trái bản thân cách đó không xa, sau đó duỗi ra ngón cái.

Bà lão một thân váy dài màu đỏ chót chỉ cười nhạt một tiếng, mây đỏ trên bầu trời phiêu động, bộ dáng như muốn bộc phát công kích.

Bích Cơ trong lòng trầm xuống, một cánh tay khác duỗi ra, trị liệu chi lực bao trùm, nhưng mà, nàng đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Những nhân loại này thật sự quá giảo hoạt, hồn thú không cách nào so sánh được với bọn hắn lẫn nhau phối hợp, đây cũng là sự tình phiền toái nhất.

Hiện tại thú triều vừa mới phát động không lâu, nhưng tổn thất đã vượt ra khỏi kế hoạch và dự đoán lúc trước của bọn hắn. Cứ tiếp tục như vậy, bao nhiêu hồn thú còn phải bỏ mình đây?

Nhưng mà, dựa theo kế hoạch của Đế Thiên, ngoại trừ nàng bên ngoài, cường giả chân chính của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không thể tham dự tiến công. Bởi vì chiến lực hạch tâm đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là thứ trọng yếu nhất, không thể tuỳ tiện tổn thất.

Chỉ có sau khi đem Sử Lai Khắc tiêu hao tới trình độ nhất định, mới có thể khiến một kích sau cùng giải quyết dứt khoát bọn hắn. Ngay cả tộc nhân của nàng đều không được cho phép tiến vào chiến trường trong lúc này. Phỉ Thúy Thiên Nga nhất tộc thật sự quá yếu đuối, ngoại trừ Bích Cơ bên ngoài, tuyệt đại đa số các tộc nhân khác của nàng đều không có được năng lực tự vệ. Một khi tiến vào chiến trường, rất dễ trở thành mục tiêu của các cường giả học viện Sử Lai Khắc.

Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, ưu điểm và khuyết điểm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đồng dạng rõ ràng, trong phiến đại sâm lâm rộng lớn, hồn thú sinh hoạt đến trăm vạn mà tính, bọn chúng có số lượng khổng lồ, hơn nữa chỉ cần sinh tồn hơn mười năm trở lên, xem như có sức chiến đấu. Có thể xem thành binh lính hồn thú, được cao giai hồn thú điều khiển, căn bản cũng không có ý niệm phản kháng, chỉ có vọt tới trước công kích.

Đợt tấn công thứ nhất của thú triều kéo dài đến ba canh giờ mới dừng lại, dải đất bình nguyên ngoài thành Nam lúc này lưu lại lượng lớn thi thể.

Nhưng những thi thể này lại bị đại quân hồn thú tạm thời rút lui đều mang đi. Bởi vì bọn chúng còn có thể trở thành đồ ăn của hồn thú còn lại. Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, luật rừng.

Ngoài thành Nam lúc này đã là một mảnh hỗn độn, mảng lớn cháy đen, từng miệng hố lồi lõm, còn có các loại huyết dịch hồn thú màu sắc khác nhau, cảnh hoàng tàn khắp nơi.

Nhưng mà, đối với thành Sử Lai Khắc mà nói, trận chiến đầu tiên không thể nghi ngờ là bọn hắn đạt được thắng lợi, nhân viên tổn thương rất nhỏ, chỉ có một ít chiến sĩ thông thường bị hồn thú công kích từ xa thỉnh thoảng tác động đến. Người chết trận bất quá chỉ hơn mười người, thụ thương cũng không cao hơn trăm người. Mà hồn thú bị bọn hắn sát thương lại ít nhất vượt qua năm ngàn.

Nói đến đánh cho bị thương, kỳ thật là chí tử, bởi vì tuyệt đại đa số hồn thú thụ thương đều đã được Bích Cơ chữa khỏi. Nếu như không có Bích Cơ tồn tại, số lượng thương vong của đại quân hồn thú ít nhất còn muốn gia tăng gấp đôi.

Vấn đề lớn nhất của thành Sử Lai Khắc chính là số lượng quân đội không đủ, nhất là hồn sư. Trong số ba ngàn tên hồn sư, tuyệt đại đa số đều là Hồn Tôn đến Hồn Vương, bọn hắn mặc dù trải qua huấn luyện, nhưng dù sao niên kỷ còn nhỏ, kinh nghiệm trên chiến trường càng ít.

Có lẽ, ba ngàn tên hồn sư tạo thành quân đội, trong nhân loại, nếu nói về số lượng thì có thể được xem là một chi đội quân tiếp cận vô địch, thậm chí có thể chống lại đệ nhất vương bài của đế quốc Nhật Nguyệt, quân đoàn hồn đạo sư hoàng gia. Nhưng mà, bọn hắn hiện tại phải đối mặt chính là đại quân thú triều gần như vô cùng tận.

Đã là con người đều sẽ biết mệt mỏi, Phong Hào Đấu La sẽ mệt mỏi, hồn sư bình thường càng mệt mỏi.

Sau trận đại chiến, thân thể rã rời, tâm linh rã rời, hồn lực tiêu hao, tất cả đều hiện ra. Thì Hưng hạ lệnh cho nhóm hồn sư lập tức nghỉ ngơi tại chỗ.