Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 809: Thuyết phục Thần Thú (3)



Trong vòng vài ngày, hàng loạt viện quân cũng bắt đầu chia nhóm chạy đến. Nhóm đầu tiên đến quả nhiên đều là cường giả hồn sư tam quốc. Sau khi biết được đại quân hồn thú đã thối lui, những cường giả này vẫn như cũ tạm thời lưu lại thành Sử Lai Khắc, trong lúc nhất thời, toàn bộ Sử Lai Khắc đều trở nên vô cùng náo nhiệt.

Học viện Sử Lai Khắc bởi vì tổn thất nặng nề, cũng không xuất ra thu hoạch trong lần đại chiến này đến cảm tạ nhóm hồn sư. Đây không phải là Sử Lai Khắc hẹp hòi, mà là sự tình trùng kiến cần lượng tài nguyên quá lớn.

Nhưng mà, hồn sư đến đây viện trợ cũng tuyệt đối không có uổng phí. Học viện Sử Lai Khắc thừa dịp cơ hội này nói đến một đề mục nghiên cứu trọng yếu.

Hồn Linh!

Hết thảy chuyện liên quan tới Hồn Linh, cùng với tiến độ nghiên cứu trước mắt của học viện Sử Lai Khắc, thậm chí là Hoắc Vũ Hạo cùng Thần Thú tạm thời đạt thành hiệp nghị đều được nói ra. Nhóm hồn sư của Thiên Hồn, Tinh La, Đấu Linh, tam đại đế quốc lần đầu tiên biết được, trên thế gian, lại còn có một cỗ lực lượng có thể thay thế hồn hoàn. Hơn nữa, thậm chí so với hồn hoàn càng thêm cường đại.

Học viện Sử Lai Khắc tận lực tuyên truyền khiến tác dụng của Hồn Linh được phóng đại hơn nhiều. Mặc dù, học viện Sử Lai Khắc hiện tại cũng không có hàng mẫu, nhưng mà, đừng quên, Hoắc Vũ Hạo từng tại lần thứ hai tham gia Đấu Hồn Đại Tái phóng thích qua Tuyết Nữ. Hồn sư hôm nay tới đây cứu viện, phần lớn đều đã từng tham gia qua đại tái, hơn nữa còn có người được Hoắc Vũ Hạo dẫn người cứu ra. Tự nhiên là rất rõ ràng đối với tác dụng vô cùng thần kỳ trên chiến trường của Tuyết Nữ. Nhất là Hoắc Vũ Hạo lúc trước với tu vi Hồn Vương đánh tan Cốt Long Chân Thân của vị tà hồn sư Hồn Thánh, không phải liền dùng hợp lực của Tuyết Đế và Băng Đế sao? Những chuyện này đều bị biến trở thành lực lượng của Hồn Linh.

Trong lúc nhất thời, hai chữ Hồn Linh bắt đầu lặng yên xuất hiện trong giới hồn sư trên toàn đại lục. Đáng tiếc duy nhất chính là, học viện Sử Lai Khắc cũng không công bố chú ngữ dung hợp Hồn Linh. Chỉ là ngỏ lời, một khi nghiên cứu thành công, lập tức đem thành Sử Lai Khắc trở thành thí điểm chuyển hóa Hồn Linh, phục vụ đông đảo hồn sư. Đồng thời, cũng tại lần này phát ra lời kêu gọi tất cả hồn sư có hồn lực đạt tới bình cảnh. Ai cũng có thể tới, nhưng danh ngạch chỉ có một trăm cái. Một trăm cái danh ngạch này không thu lấy bất luận thù lao gì, nhưng những danh ngạch này không bảo đảm dung hợp hồn linh thành công, hơn nữa còn sẽ có tính chất nguy hiểm nhất định.

Trong nhân tính luôn có một phần mạo hiểm. Lần này hồn sư tiến tới nhiều đến mấy ngàn người, trong đó không thiếu người có hồn lực đạt tới bình cảnh. Trong đó có năm mươi sáu người báo danh, mặc dù tham dự rất có thể gặp nguy hiểm, nhưng cũng rất có thể trở thành thí nghiệm có tính khai sáng. Còn lại bốn mươi bốn danh ngạch thì toàn bộ do học viện Sử Lai Khắc lấy ra.

Trong một trăm tên hồn sư này, người có tu vi thấp nhất có Hồn Tôn, tu vi cao nhất thậm chí có cả Hồn Đấu La, có thể nói đã cơ hồ vượt ngang đại đa số cấp bậc hồn sư. Những người tình nguyện này đều đưa tạm thời lưu lại thành Sử Lai Khắc, chờ đợi tin tức của Hoắc Vũ Hạo bên đó.

Học viện Sử Lai Khắc lại một lần nữa dùng tâm tính chí công vô tư thể hiện cho toàn bộ giới hồn sư nguyên thuộc Đấu La Đại Lục thấy. Đương nhiên, đây cũng là chỗ thông minh nhất của bọn họ. Một khi nghiên cứu Hồn Linh là thành công, thông qua những người tình nguyện miễn phí thu hoạch được dung hợp Hồn Linh, rất nhanh liền có thể đem sự tồn tại của Hồn Linh lan truyền ra ngoài. Đây cũng chính là học viện Sử Lai Khắc muốn thúc đẩy sự tình.

Lợi ích của Hồn Linh chính là động lực phát triển trong tương lai của chính nó, chỉ có khiến tất cả hồn sư đều cảm giác được chỗ tốt của nó, mọi người mới có thể buông bỏ săn giết hồn thú, chuyển thành một loại phương thức khác để dung hợp cùng hồn thú. Cái này cũng rất có thể là địa phương trọng yếu nhất để giải quyết mâu thuẫn cừu hận giữa hồn sư cùng hồn thú.

Học viện Sử Lai Khắc bên này khua chiêng gõ trống an bài. Mà ngay sau khi đại chiến kết thúc, Hoắc Vũ Hạo cũng bị Thần Thú trực tiếp mang về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, bên trong khu vực hạch tâm của Đại Hung Chi Địa.

Đôi cánh khổng lồ được thu liễm, sau khi tiến vào phạm vi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thân thể Đế Thiên liền bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ. Rất nhanh, hắn lập tức khôi phục được bộ dáng nhân loại. Một luồng hắc sắc quang mang từ trên người hắn xuất ra, quấn lấy thân thể của Hoắc Vũ Hạo, tiếp tục mang theo hắn phi hành.

Hai người đồng thời bay về hướng Đại Hung Chi Địa, lúc này nhìn đến càng giống như một đôi huynh đệ, mà không phải nhân loại cùng hồn thú.

Hoắc Vũ Hạo cũng không lên tiếng, hắn biết rõ, bản thân sau đó phải hoàn thành nhiệm vụ nặng nề đến cỡ nào. Nhưng trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì trí tuệ cùng tỉnh táo của Đế Thiên. Lần này, hồn thú thương vong tiếp cận hai mươi vạn a! Mặc dù hồn thú sinh hoạt trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ít nhất lấy trăm vạn mà tính, nhưng số lượng bị Đế Thiên mang ra ngoài mới thật sự là có sức chiến đấu, ít nhất là một bộ phận lớn trong đó đều có khả năng chiến dấu.

Lần tổn thất này, tất nhiên đã đả thương nguyên khí của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đại Hung Chi Địa.

Đế Thiên mang theo Hoắc Vũ Hạo xuyên qua tán cây thật dày, chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống.

Hoắc Vũ Hạo trước đó một mực đang suy nghĩ, cảnh vật bên người đột nhiên biến hóa mới làm hắn giật mình tỉnh lại. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức sợ ngây người.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm Đại Hung Chi Địa, được vinh dự là Hung Địa kinh khủng nhất trên toàn đại lục. Cũng không có hồn sư nào dám tuỳ tiện đặt chân nơi này, có thể nói nơi này là cấm khu nhân loại.

Hoắc Vũ Hạo không chỉ một lần nghĩ đến cảnh tượng của Đại Hung Chi Địa, hắn lúc còn trẻ một mực suy nghĩ, Đại Hung Chi Địa nhất định tràn ngập các loại hung ác cùng dữ tợn. Nhưng lúc này hiện ra trước mắt hắn, lại là một cảnh tượng như thế nào cơ chứ?

Đầu tiên đập vào mắt là một phiến hồ nước. Hồ nước lớn không tính là quá lớn, một chút liền có thể nhìn tới bờ bên kia, cảm giác tựa hồ cùng hồ Hải Thần lớn nhỏ không kém bao nhiêu.

Hồ nước trơn nhẵn như gương, nước hồ màu xanh nhạt giống như một khối Phỉ Thúy đẹp nhất, lóe ra lục quang tràn ngập sinh mệnh, xung quanh hồ nước có từng gốc cổ thụ che trời đâm thẳng vào mây trời. Trên mặt hồ có hơi nước nhàn nhạt, không khí ướt át mang theo hương thơm đặc hữu của thực vật đập vào mặt.

Ở nơi này tràn đầy khí tức sinh mệnh, sinh mệnh lực cường thịnh ít nhất gấp mấy lần ngoại giới. Ở nơi này, lại sinh ra các loại nguyên tố thuộc tính tự nhiên, mức độ đậm đặc của nó tuyệt không kém hơn so với Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mà hắn đã từng đi qua.

Địa phương này giống như khởi nguyên của sinh mệnh, phảng phất hết thảy sinh linh của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều từ nơi này dựng dục ra. Ở chỗ này càng tràn đầy khí tức thiên địa. Phảng phất cho dù là một điểm âm thanh cũng sẽ phá hoại vẻ đẹp cùng sự bình thản nơi này.

Đây là Đại Hung Chi Địa sao? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thấy nơi này lại càng giống như một thiên đường của sinh linh a!

Khí lưu màu đen vờn quanh trên người hắn rút đi, Đế Thiên lẳng lặng đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Cảm thấy sao? Nơi này đẹp chứ?

Hoắc Vũ Hạo không chút do dự hồi đáp:

- Quá đẹp. Đây quả thực là Nhân Gian Tiên Cảnh. Phảng phất là địa phương sinh hoạt của Nữ Thần Tự Nhiên.

Đế Thiên thản nhiên nói:

- Đúng vậy, đây chính là địa phương thai nghén sinh mệnh. Hồ nước ngươi vừa thấy chính là Sinh Mệnh Chi Thủy thánh khiết nhất Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chúng ta. Sớm tại trăm vạn năm trước, mảnh này hồ nước đã tồn tại, là nó dựng dục hết thảy sinh vật của Tinh Đấu. Bản thân nó chính là Thần Tích. Là nó dùng trăm vạn năm thời gian, khiến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có cân bằng sinh thái như hiện tại. Lúc trước, ta và. . .

Nói đến đây, hắn dừng lại, trong mắt cũng là tràn đầy vẻ đạm buồn, còn có mấy phần kính sợ.

Hoắc Vũ Hạo không có nhìn hắn, cho nên, không nhìn thấy thần sắc trong mắt hắn, hắn đã hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt rung động.

Sinh Mệnh Chi Thủy, đúng a! Chỉ có cái tên này mới có thể biểu đạt vẻ đẹp của nó.

- Thật không nghĩ tới, khu vực bị nhân loại chúng ta xưng là Đại Hung Chi Địa lại có vẻ đẹp như thế.

Đế Thiên buồn bã nói:

- Nơi này là kiệt tác của thiên nhiên, là suối nguồn sinh mệnh mà thiên nhiên trao cho cái thế giới này. Hi vọng điều ngươi nói hôm nay đều là thật.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, quay người nhìn về phía Đế Thiên, lên tiếng:

- Hồn thú cũng là một phần của thế giới này, nếu không có hồn thú, tự nhiên cũng sẽ không có hồn sư, chỉ sợ cũng không có địa phương mỹ lệ bậc này. Ngài yên tâm, ta sẽ đem hết khả năng, ngài hẳn cũng biết, tiền đặt cược của ta là sinh mệnh, mà sinh mệnh của nhân loại cũng giống như hồn thú, đều chỉ có một lần.

- Gràooooo!! Vì sao, Đế Thiên, nguyên nhân vì sao!

Đúng lúc này, tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên, một đạo thân ảnh màu vàng sậm cơ hồ như thiểm điện xuất hiện bên này.

Cũng là hình người, lại là bộ dáng tráng hán, thân hình cao hơn hai mét, bắp thịt toàn thân cực kỳ hùng tráng, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh Đế Thiên, hắn khẽ khoát tay, trên móng vuốt nhô ra lợi nhận khủng bố màu vàng sậm, vồ thẳng đến Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo đứng đó không nhúc nhích, ở địa phương này, hắn biết rõ bản thân nhỏ bé đến cỡ nào.

Đế Thiên nhướng mày:

- Hùng Quân, không cần để ý chuyện cũ.

Đế thiên vung tay phải lên, một đạo bình chướng màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo, trong tiếng cọ xát chói tai chặn lại một kích của Hùng Quân.

Không sai, tráng hán chính là bộ dáng nhân loại của Hùng Quân.

Hùng Quân căm tức nhìn Đế Thiên, lên tiếng:

- Đế Thiên, ngươi có biết chúng ta chết bao nhiêu huynh đệ tỷ muội, chết bao nhiêu đồng bạn hay không? Mắt thấy nhân loại đáng giận sắp bị chúng ta tiêu diệt hết, ngươi vì sao hạ lệnh rút lui? Nguyên nhân vì sao?

Hai mắt Đế Thiên đột nhiên sáng lên, kim sắc rực rỡ tản ra vẻ uy nghiêm kinh người, quân vương uy áp mạnh mẽ vậy mà ngưng kết thành trạng thái hữu hình hữu chất, hóa thành một tầng kim sắc quang tráo, trực tiếp đem Hùng Quân bao phủ bên trong.

Âm thanh của Hùng Quân đột nhiên ngừng lại, vẻ phẫn nộ trên mặt lập tức biến thành sợ hãi, thân mình tản mát ra một tầng ánh sáng màu vàng sậm, chống cự lại uy áp của Đế Thiên.

- Nhớ kỹ, nếu như ngươi lại dùng loại giọng nói này nói chuyện, bữa sáng của ta liền là tay gấu của ngươi.

Đế Thiên thản nhiên nói.

Khí thế của Hùng Quân rõ ràng bị chèn ép, cúi đầu xuống:

- Thật xin lỗi, Đế Thiên. Nhưng mà, nhiều tộc nhân chết đi như vậy, ta. . .

Đế Thiên cũng thu hồi uy áp của bản thân:

- Ta biết. Chẳng lẽ ta không đau lòng sao? Lần này, thực lực của nhân loại vượt xa chúng ta dự đoán. Hơn nữa viện quân của bọn hắn đã tới. Ngươi có nghĩ tới không, nếu như chúng ta không tiếc bất cứ giá nào đem thành Sử Lai Khắc hủy diệt. Ba cái quốc gia của nhân loại sẽ có phản ứng gì? Chúng ta ở thành Sử Lai Khắc tiêu hao quá lớn, nếu như tiếp tục nữa, sẽ là tai hoạ ngập đầu.

Hùng Quân ngẩn ngơ, phương diện trí khôn của hắn rõ ràng không bằng lực công kích của hắn. Trong lúc nhất thời bị nói cho có chút ngây ngẩn cả người.

Mấy đạo quang ảnh hiện lên, trước mặt Đế Thiên lại nhiều ra mấy người, chính là Phỉ Thúy Thiên Nga Bích Cơ, Yêu Nhãn Ma Thụ Vạn Yêu Vương cùng Xích Ma Ngao ba đầu Xích Vương.