Sừng sững bất động! Khí tức Bát Giác Huyền Băng Thảo tiếp tục phóng thích. Thời gian dần trôi qua, hàn khí trong mây mù vậy mà không ngừng bị Bát Giác Huyền Băng Thảo hấp thụ, xung quanh mảng lớn, mảng lớn đám mây bắt đầu dâng trào lên trời cao. Thiên địa nguyên lực nồng đậm lấy Bát Giác Huyền Băng Thảo làm trung tâm, nhanh chóng hướng về Hoắc Vũ Hạo.
Thiên địa nguyên lực trải qua Bát Giác Huyền Băng Thảo tinh lọc, truyền vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, nhanh chóng bổ sung tiêu hao lúc trước hắn phi hành tới đây.
Thiên địa nguyên lực cũng không bá đạo, ngược lại vô cùng nhu hòa, tinh khiết. Sau khi tiến vào thân thể hắn, lập tức liền cùng hồn lực Huyền Thiên Công hòa làm một thể, không còn phân biệt. Ngay cả tinh thần lực tựa hồ cũng đạt được thiên địa nguyên lực xoa dịu.
Hoắc Vũ Hạo hơi kinh ngạc nhìn vào Bát Giác Huyền Băng Thảo, nói khẽ:
- Cảm tạ, Bát Giác.
Bát Giác Huyền Băng Thảo hết thảy mang cho hắn bốn cái hồn kỹ, trong đó, hồn cốt giữ hai cái, trên hồn hoàn thứ sáu của vũ hồn Băng Đế hai cái. Mà năng lực lúc này Bát Giác Huyền Băng Thảo thi triển, hiển nhiên cũng không phải bất kỳ cái nào trong bốn cái hồn kỹ này, mà là do bản thân nó hấp thụ dung nhập trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Chính xác mà nói, hẳn là thuộc về kỹ năng của hồn hoàn thứ bảy. Chỉ là hồn kỹ này bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không thể sử dụng, hồn hoàn thứ bảy là Vũ Hồn Chân Thân, nhưng Bát Giác Huyền Băng Thảo lại có thể tự hành khống chế, thi triển giúp hắn.
Đây là một hồn kỹ phụ trợ, hấp thu thiên địa nguyên lực cho mình dùng, chính là năng lực hồn thú hệ thực vật am hiểu nhất. Hơn nữa, trong quá trình hấp thu, Bát Giác Huyền Băng Thảo càng khuấy động thiên địa nguyên lực xung quanh, cứ thế mà phá hết hộ sơn đại trận của Hạo Thiên Tông. Luận năng lực chiến đấu, hồn thú hệ thực vật kém xa hồn thú hệ động vật, nhưng muốn nói thể ngộ đối với khí tức thiên địa, hồn thú hệ thực vật chỉ có thể bình tĩnh chậm chạp tăng trưởng không thể nghi ngờ là mạnh hơn.
- A?
Âm thanh lúc trước phát ra một tiếng kêu khẽ, ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo liền thấy bảy, tám đệ tử mặc phục sức Hạo Thiên Tông chặn đường phía trước.
Đường lên đỉnh Hạo Thiên Phong vô cùng dốc, cơ hồ phải dùng cả tay chân mới có thể bám trụ, lúc này, bọn hắn cũng đều dựa vào vách núi, nhưng ánh mắt nhìn vào Hoắc Vũ Hạo cũng không có một chút thiện ý.
- Chào mọi người, ta chỉ muốn đến thăm Đông Nhi, không có ác ý gì.
Hạo Thiên Tông bên này, người cầm đầu tuổi chừng chừng ba mươi, thản nhiên nói:
- Mời trở về đi. Ta mới vừa nói qua, Hạo Thiên Tông chúng ta không chào đón ngươi.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày:
- Ta chỉ là muốn nhìn xem Đông Nhi.
- Mời về.
Tráng hán Hạo Thiên Tông trừng mắt, một cỗ khí thế cường thịnh lập tức từ trên người hắn phóng xuất ra. Hai vàng, hai tím, ba đen, bảy vòng hồn hoàn bay lên, rõ ràng là một vị cường giả Hồn Thánh.
Sáu tên hồn sư còn lại cũng riêng phần mình phóng ra hồn hoàn, tất cả đều là ngũ hoàn Hồn Vương. Trong tay mỗi người bọn họ đều có thêm một cây búa đen như mực. Còn không phải là Khí vũ hồn cường đại của Hạo Thiên Tông, Hạo Thiên Chuy sao?
Hạo Thiên Chuy, Hoắc Vũ Hạo từng thấy qua trên tay Đông Nhi, nhưng đó lại là vũ hồn song sinh thứ hai của Đông Nhi, Hạo Thiên Chuy rất ít sử dụng, đa phần là bằng vào Quang Minh Nữ Thần Điệp chiến đấu.
Trước mặt bảy chuôi Hạo Thiên Chuy tản ra khí tức cường thế, Hoắc Vũ Hạo cũng không nhịn được âm thầm kinh hãi.
- Ngươi đi đi. Nếu ngươi không đi, cũng đừng trách chúng ta đuổi người." Tráng hán hừ lạnh một tiếng.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:
- Ta không thể đi, ta là tới thăm Đông Nhi. Trước khi nhìn thấy Đông Nhi, ta tuyệt sẽ không đi. Các vị, xin nhường đường.
Vẻ ôn hòa trên mặt hắn cũng thu vào. Hắn không biết đệ tử Hạo Thiên Tông đệ tử là tự phát, hay là ý tứ của hai vị Tông chủ. Nhưng mà, bọn họ ngăn cản hắn, ít nhất mang ý nghĩa tình huống hiện tại của Đông Nhi chỉ sợ không tốt lắm.
Hoắc Vũ Hạo ngày thường tỉnh táo, nhưng một khi liên lụy đến Vương Đông Nhi, tâm tình của hắn lập tức không thể bình tĩnh. Hai tròng mắt sáng lên hào quang màu tử kim, bảy vòng hồn hoàn cũng đồng dạng từ dưới chân bay lên.
Thời điểm bên phía Hạo Thiên Tông thấy được màu sắc hồn hoàn của hắn cũng không nhịn được có chút biến sắc. Đây hoàn toàn không phải màu sắc hồn hoàn mà một tên hồn sư thông thường nên có a! Người này đến tột cùng có được lực lượng như thế nào?
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:
- Các vị, xin nhường đường.
- Lên.
Tráng hán cầm đầu quát lạnh một tiếng, Hạo Thiên Chuy trong tay giơ cao, lập tức, hai vòng hồn hoàn thứ nhất, thứ ba trên thân mình tỏa sáng hào quang. Hạo Thiên Chuy vốn không lớn, trong quá trình nâng lên vậy mà cấp tốc biến lớn, trong giây lát lập tức biến thành một cây búa lớn dài đến mười mét, chỉ riêng đầu búa lập tức vượt qua hai mét.
Búa lớn vung lên, mang theo khí thế cực kỳ khủng bố đập về hướng Hoắc Vũ Hạo.
Trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo hiện ra một tầng hàn ý, hắn vẫn đứng ngay tại chỗ, cũng không né tránh. Mà nắm tay phải nâng lên, cứ thế oanh kích ra. Dưới tình huống không có bất luận hồn kỹ gì kèm theo, vậy mà chỉ dùng nắm đấm của mình đi đối mặt Hạo Thiên Chuy cường hoành như vậy.
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trên toàn bộ Hạo Thiên Phong, cách đó không xa, một đống lớn tuyết đọng lập tức trượt xuống, mang theo một phiến bông tuyết bay lên.
Sáu tên đệ tử Hạo Thiên Tông đang lao đến đều bị chôn chân xuống, âm thanh mang theo chấn động có ảnh hưởng không nhỏ đối với bọn hắn. Nhưng tâm thần bọn hắn nhận ảnh hưởng lại càng lớn, từng người trừng lớn con mắt nhìn vào Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo đứng trên vách núi đá, hai chân hơi hạ xuống, quả thực là giẫm vào mặt núi cứng rắn, nhưng mà, Hạo Thiên Chuy thế mà lập tức bắn ngược bay lên, khiến dưới chân tráng hán Hạo Thiên Tông lảo đảo một cái, suýt chút nữa từ trên vách núi lăn xuống.
Đây là lực lượng gì? Vậy mà dùng nắm đấm đối cứng Hạo Thiên Chuy? Chuyện này sao có thể? Trong ánh mắt tất cả đệ tử Hạo Thiên Tông đều tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn vẫn là nhân loại sao?
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo hiện lên màu xanh ngọc, phía trên còn mơ hồ mang theo một tầng ánh sáng màu vàng.
Trước mặt Thú Thần Đế Thiên, hắn nhỏ yếu đến nỗi thậm chí không có khả năng động thủ, nhưng mà, đối mặt với đối thủ cùng cấp bậc, thậm chí tu vi còn không bằng hắn, hắn lại thế nào khả năng thất bại? Cho dù đối thủ đến từ đệ nhất tông môn về Khí vũ hồn Hạo Thiên Tông cũng không được.
Huyền Ngọc Thủ cộng thêm Hoàng Kim Long Lực, trên lực lượng nhục thể, Hoắc Vũ Hạo cơ hồ có thể cùng Vương Thu Nhi lúc trước so sánh. Đây chính là truyền thừa của Đế Hoàng Thụy Thú.
Một quyền chấn văng Hạo Thiên Chuy, trong hai con ngươi Hoắc Vũ Hạo lóe lên ánh sáng, không khí xung quanh lập tức bắt đầu vặn vẹo kỳ dị. Trong mắt tất cả đệ tử Hạo Thiên Tông, bao gồm cả vị tráng hán, mọi thứ trước mắt đều trở nên không chân thật. Sương mù phảng phất lại xuất hiện, nhưng cũng không còn là thứ bọn hắn quen thuộc. Còn Hoắc Vũ Hạo lập tức hư không tiêu thất.
Hoắc Vũ Hạo căn bản không có tâm tư dây dưa cùng đệ tử Hạo Thiên Tông, hắn muốn đi tìm Đông Nhi, tìm Đông Nhi của hắn!
Lĩnh vực Tinh Thần Triền Nhiễu phóng thích, muốn mê hoặc người có tinh thần lực cách một trời một vực so với hắn là chuyện quá dễ dàng.
- Phế vật.
Một tiếng hừ tức giận trầm thấp vang lên, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, lĩnh vực Tinh Thần Triền Nhiễu đang phóng thích cũng dừng lại một chút, hiển lộ ra bản thể.
Trên đỉnh Hạo Thiên Phong, Nhị tông chủ Thái Thản hai tay chắp sau lưng đứng trên tuyết phong, lạnh lùng nhìn vào Hoắc Vũ Hạo.
- Thái Thản thúc thúc.
Nhìn thấy hắn, Hoắc Vũ Hạo vội vàng tiến lên mấy bước, cung kính hành lễ.
- Đừng gọi ta là thúc thúc, ta cũng không có chất nhi như ngươi. Ngươi đi đi. Ta sẽ không để ngươi gặp Đông Nhi.
Thái Thản lạnh lùng nói.
Hoắc Vũ Hạo cắn môi dưới, lên tiếng:
- Thái Thản thúc thúc, Đông Nhi hiện tại thế nào? Nàng đã tỉnh lại sao?
Thái Thản lạnh lùng nói:
- Chuyện này không quan hệ gì với ngươi. Ngươi căn bản không bảo vệ được nàng, còn tới làm gì?
Sau lưng Thái Thản không xa là đại môn Hạo Thiên Bảo, nhưng Hoắc Vũ Hạo biết, nếu không có sự đồng ý của vị Nhị tông chủ này, bản thân vô luận như thế nào cũng không cách nào đi tới.
Hắn đã từng được chứng kiến thực lực của Nhị tông chủ Thái Thản, lực lượng và uy áp kinh khủng tuyệt đối thuộc về cấp bậc Siêu Cấp Đấu La. Bậc này chênh lệch, quyết không phải tinh thần lực cường đại của hắn liền có thể bù đắp. Huống chi, hắn là đến nhìn xem Đông Nhi, cũng không phải để chiến đấu.
- Thái Thản thúc thúc, hết thảy đều là lỗi của ta. Ta chỉ muốn nhìn xem Đông Nhi một chút, van cầu người, để cho ta liếc nhìn nàng một cái.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo cắn răng một cái, quỳ một gối xuống trước mặt Thái Thản.
Lông mày Thái Thản khẽ nhăn một cái, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, tức giận mắng:
- Ngươi cái tên không có cốt khí, đầu gối nam nhân lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, trên đầu gối của ngươi không có xương cốt sao? Càng ngày càng không có tiền đồ. Với bộ dáng này của ngươi còn muốn gặp Đông Nhi, cút cho ta.
- Thái Thản thúc thúc, muốn như thế nào người mới bằng lòng để cho ta nhìn thấy Đông Nhi?
Thái Thản khinh thường hừ một tiếng:
- Muốn gặp Đông Nhi, trước đánh bại ta đi. Lúc nào ngươi có được năng lực đánh bại ta, ta lập tức tin tưởng ngươi có thể bảo hộ nàng, liền để ngươi nhìn thấy nàng.
Nói xong câu đó, Thái Thản xoay người, hướng thẳng đến Hạo Thiên Bảo, tựa hồ cũng khinh thường không tiếp tục nói chuyện với Hoắc Vũ Hạo.
- Thái Thản thúc thúc, người chờ một chút.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên kêu một tiếng. Hắn vẫn như cũ quỳ một gối xuống ở đó, nhưng lại cúi đầu.
Thái Thản quay người lại, lên tiếng:
- Như thế nào? Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ có thể đánh bại ta rồi hả? Muốn khiêu chiến ta?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:
- Không, ta biết, ta và người so sánh, có chênh lệch cực lớn.
Thái Thản lạnh lùng nói:
- Biết là tốt rồi. Cút đi.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt của hắn, tử kim sắc hào quang lóa mắt đã biến thành hồng kim sắc, trên trán, Vận Mệnh Nhãn cũng từ từ mở ra.
- Nhưng mà, ta muốn thử xem. Ta muốn biết, chênh lệch với người đến tột cùng lớn bao nhiêu.
Tưởng niệm đối với Đông Nhi, một mực giày vò tinh thần của hắn, thật vất vả đến nơi này, lại bị Thái Thản ngăn cản ngoài cửa, hắn rốt cục không bảo toàn được trạng thái tỉnh táo, vào giờ phút này, trong đầu hắn cũng chỉ có Đông Nhi. Đánh bại người trước mắt, liền có thể nhìn thấy Đông Nhi, liền có thể nhìn thấy Đông Nhi của ta.
Dù biết rõ giữa bản thân và Thái Thản có chênh lệch lớn như vực sâu, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn nhịn không được muốn thử một chút. Nếu không phát tiết lúc này, hắn sợ bản thân sẽ phải bởi vì tưởng niệm Đông Nhi mà điên mất. Hơn nữa, Thái Thản cũng đã đưa ra điều kiện, không thử một chút, hắn làm sao biết chênh lệch giữa bản thân và hắn đến tột cùng có bao nhiêu?