Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 1011: Bát kỹ liên phóng (1)



Sắc mặt của Long Tiêu Dao có chút biến đổi, khàn giọng nói: "Không có nghiêm trọng như ngươi nói. Ngươi cho rằng tà hồn sư trời sinh chính là tà ác? Một điểm này, ngươi cùng tuyệt đại đa số hồn sư đều sai. Trên thực tế, mỗi một vị tà hồn sư cơ hồ đều là người đáng thương. Bởi vì tính đặc thù của vũ hồn bản thân bọn hắn mà không được thế nhân dung thân, lúc đầu, bọn hắn cũng nhận qua không biết bao nhiêu cực khổ, mới tạo thành cực đoan trong tính cách. Ta tin tưởng, nếu như đế quốc Nhật Nguyệt thật thống nhất đại lục, vì tà hồn sư làm ra chính danh về sau, hết thảy đều sẽ trở nên khác biệt, bản thân bọn hắn sẽ ước thúc chính mình. Về phần ai thống trị đại lục, cũng không phải sự tình ta quan tâm."

Hoắc Vũ Hạo cười, cười rất khinh thường, "Không sai, có lẽ ngài nói có đạo lý nhất định. Rất nhiều tà hồn sư thuở thiếu thời đều là người đáng thương. Thế nhưng, bọn hắn bởi vì bản thân nhận bất công liền triển khai giết chóc, dùng các loại phương thức tà ác tăng lên thực lực bản thân. Chẳng lẽ chính là đúng sao? Người khác ta không biết, liền nói Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy tiền bối đi. Bởi vì duyên cớ lão sư, ta nguyện ý xưng nàng một tiếng tiền bối. Thế nhưng, trong mắt của ta, nàng căn bản chính là nhân gian ma vương."

"Không cho phép ngươi bình luận Tịch Thủy." Ánh mắt Long Tiêu Dao đột nhiên ngưng lại, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy thân thể của mình phảng phất bị một cỗ đại lực ngăn chặn, lực lượng kinh khủng chèn ép thân thể của hắn, phảng phất muốn đem hắn ép thành bụi phấn.

Nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng chống đỡ lấy, chật vật nói: "Ta có nói sai sao? Nàng là Tử Thần Đấu La, nàng nắm trong tay Tử Thần Tháp. Tử Thần Tháp sở dĩ uy lực mạnh mẽ, cũng bởi vì thời điểm nó toàn lực phát xạ, thiêu đốt linh hồn người khác. Mỗi lần toàn lực phát xạ, ít nhất cũng phải tiêu hao ngàn cái linh hồn. Lần trước ta tận mắt gặp qua, từ tình huống Tử Thần Tháp mà xem, trong đó chí ít ẩn chứa hơn vạn linh hồn, chính là hơn vạn đầu sinh mệnh a! Tà hồn sư hết thảy mới có bao nhiêu? Mỗi người bọn họ cũng là một sinh mệnh, chẳng lẽ người bị bọn hắn tàn sát liền không phải sinh mệnh sao? Diệp Tịch Thủy chẳng những giết người, còn cầm tù linh hồn của bọn hắn, cuối cùng thiêu đốt linh hồn làm thủ đoạn công kích, làm bọn hắn hình thần câu diệt. Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, chính là ngài muốn nhìn thấy?"

Nghe Hoắc Vũ Hạo liên tiếp chỉ trích, Long Tiêu Dao trầm mặc, lão đương nhiên biết Hoắc Vũ Hạo nói tới mỗi một câu đều là thật.

Than nhẹ một tiếng, Long Tiêu Dao lắc đầu, nói: "Ta đã sớm không có đường lui. Vì Tịch Thủy, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Ta bây giờ có thể làm, chính là tuân thủ bản thân, để bản thân không đi giết chóc. Về phần Thánh Linh Giáo làm sự tình gì, ta cũng không rõ ràng. Ta chỉ biết, Tịch Thủy nói cho ta, khi đại lục thống nhất về sau, sẽ có trật tự mới sinh ra. Tới lúc đó, mới có hòa bình chân chính."

Hoắc Vũ Hạo không tiếp tục nói cái gì, hắn biết, muốn dao động Long Hoàng Đấu La đã là không thể nào. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn lấy, nhưng trong lòng có chút buồn vô cớ. Bất quá, hắn cũng không phải một tia hi vọng đều không có.

Nếu như chỉ có bản thân hắn, đương nhiên không có khả năng đối kháng Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao. Nhưng mà, tuyệt đối không được quên, trên người hắn còn mang theo nghịch lân Thần Thú.

Lúc trước là bằng vào nghịch lân Thần Thú bảo hộ, hắn mới từ trong tay Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy đào mệnh. Một khi Long Tiêu Dao công kích hắn, thời điểm hắn cảm giác được uy hiếp tuyệt đối, Thần Thú tự nhiên sẽ xuất hiện. Hơn nữa, hắn bây giờ chẳng những có hồn hạch, bản thân sau khi hấp thu Vạn Năm Huyền Băng Tủy, năng lực chịu đựng của thân thể so với trước kia đều tăng nhiều. Muốn giết hắn cũng không có dễ dàng như vậy.

Long Tiêu Dao thản nhiên nói: "Ngươi là đang trông cậy vào sức mạnh của Thú Thần Đế Thiên bảo hộ ngươi đi."

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo ngưng lại, vẫn không có lên tiếng.

Nhìn lấy dáng vẻ Hoắc Vũ Hạo ngầm thừa nhận, Long Tiêu Dao mỉm cười, "Người trẻ tuổi, kỳ thật ta đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú. Tuổi còn nhỏ, liền có thể tu luyện tới trình độ như vậy. Ngươi cũng coi như được trời ưu ái. Tịch Thủy sớm liền nói cho ta biết tình huống của ngươi, ta tự nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Trước mặt một vị Cực Hạn Đấu La, cũng không phải có chút sức mạnh thủ hộ liền có thể bảo vệ ngươi chu toàn. Huống chi. . ."

Nói đến đây, Long Tiêu Dao đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác. Nhìn về phía trên nóc nhà một bên đường, tay phải hướng bên đó làm ra một động tác khẽ vồ, "Nhìn đủ rồi, ra đi cô nương."

Nguyên bản thế giới hắc ám yên lặng dường như lập tức khôi phục bình thường, thanh âm trước đó nghe không được toàn bộ đều xuất hiện.

"A!" Tiếng kinh hô thanh thúy vang lên, một thân ảnh đã bị lực lượng vô hình kéo lấy từ trên trời giáng xuống, rơi xuống sau lưng Hoắc Vũ Hạo cách đó không xa.

Trên thân mình Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chợt nhẹ, áp lực trên người hắn toàn bộ đều biến mất, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, lần này, hắn là thật kinh ngạc đến ngây người.

Tựa như lúc trước hắn không cảm nhận được vị trí Long Tiêu Dao, vị trí người này hắn cũng đồng dạng không dùng Tinh Thần Tham Trắc cảm nhận được.

Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo tuy mạnh, lại đều có tính nhắm vào, ví dụ như thời điểm thăm dò bao trùm phạm vi lớn, chỉ những dao động hồn lực cường đại mới có thể trước hết nhất bị hắn chú ý tới, mà những người bình thường không có dao động hồn lực, hắn tự nhiên sẽ không chú ý quá nhiều. Dù sao những người này đối với hắn cũng không có uy hiếp. Nếu như có người trong đám người này tận lực áp chế hồn lực, dùng phương pháp này mà nói, Hoắc Vũ Hạo cũng rất khó phát hiện. Nhưng chỉ cần đối phương muốn ra tay với hắn, liền tất nhiên phải điều động hồn lực, hơn nữa phải tới gần hắn.

Hắn cũng không phát hiện người trước mắt, nguyên nhân chỉ một cái, bởi vì người này đối với hắn đủ quen thuộc. Biết năng lực Tinh Thần Tham Trắc của hắn, cho nên mới vẫn giấu kín trong con đường bên cạnh hoàng cung này, áp chế hồn lực của bản thân, cũng không có bất kỳ hành động gì.

"Ngươi. . . , ngươi như thế nào ở đây?" Cùng trước đó tỉnh táo so sánh, thanh âm Hoắc Vũ Hạo lúc này vậy mà hơi run rẩy.

Một mình hắn đối mặt Long Thần Đấu La Long Tiêu Dao, hắn không sợ. Cùng lắm là chết mà thôi, hắn sớm liền bên bờ sinh tử giãy dụa qua không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng, nhìn người thấy trước mắt, hắn lại không thể bình tĩnh. Bởi vì, không phải ai khác, chính là người cùng Đông Nhi giống nhau như đúc, Đường Vũ Đồng!

Đường Vũ Đồng hạ xuống đất mặc dù bất ổn, nhưng cũng không có mất hết mặt mũi, Hắc Ám Thánh Long đối đãi nữ hài tử vẫn là thủ hạ lưu tình.

Nàng đứng lên, bình tĩnh nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói: "Vì sao ta lại không thể ở đây?"

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo toát ra một nụ cười khổ, bây giờ nói đến cũng không làm được gì, đối mặt Hắc Ám Thánh Long, lại há nói là chạy liền có thể chạy? Truy hỏi Đường Vũ Đồng vì sao sẽ ở đây cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Long Tiêu Dao mỉm cười, "Thật là tiểu cô nương xinh đẹp. Nàng giấu ở bên một bên, ta sau khi xuất hiện, không chỉ một lần muốn xuất thủ, chỉ bất quá cũng không tìm tới cơ hội mà thôi. Có nàng, ta tin tưởng lực lượng Thần Thú của ngươi liền sẽ không có tác dụng quá lớn. Đi thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác, ở đây quá ồn."

Vừa nói, Long Tiêu Dao vung tay lên, xung quanh lại toàn bộ đều lâm vào yên tĩnh cùng hắc ám. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng đều lập tức cảm giác được một cỗ dao động hồn lực cực kỳ kinh khủng dâng lên, cỗ dao động hồn lực này từ bốn phương tám hướng phóng ra, hơn nữa hoàn toàn lấy thân thể hai người bọn họ làm trung tâm.

Hồn lực cường đại tràn ngập khí tức hắc ám, lại căn bản không có cách chống lại, càn quét thân thể của bọn hắn, không gian xung quanh dường như cũng bắt đầu trở nên vặ̣n vẹo. Hoắc Vũ Hạo muốn sử dụng Tinh Thần Tham Trắc đi thăm dò, nhưng tinh thần lực của hắn lại căn bản không ly thể được.

Đây chính là thực lực của Cực Hạn Đấu La?

Mặc dù tu vi của bản thân còn xa xa không đủ, nhưng bởi vì nhìn qua nhiều vị đỉnh cấp cường giả, hơn nữa cảm giác lại tương đối mạnh, Hoắc Vũ Hạo lúc này mơ hồ cảm giác được, luận tu vi, vị Hắc Ám Thánh Long này chỉ sợ còn muốn ở trên Diệp Tịch Thủy. Đều là Cực Hạn Đấu La, sức chiến đấu thuần túy của lão chỉ sợ càng mạnh. Chỉ không biết năm đó lão sư thời kỳ toàn thịnh cùng vị Hắc Ám Thánh Long này ai mạnh ai yếu.

Đường Vũ Đồng vô thức tới gần bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, một tay khẩn trương bắt lấy cánh tay của hắn, Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng, thôi động hồn lực bảo vệ hai người.

Đường Vũ Đồng nhìn lấy hắn, nói: "Rất muốn biết ta vì sao sẽ ở đây sao?"

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Ngươi cho rằng bây giờ còn có ý nghĩa gì sao? Sau khi phát hiện Hắc Ám Thánh Long, ngươi vì sao không chạy?"

Đường Vũ Đồng thản nhiên nói: "Ta vì sao phải chạy? Hơn nữa, ngươi cho rằng ta sẽ chạy được sao? Cảm giác của lão cùng Tinh Thần Tham Trắc của ngươi khác biệt, ngươi thăm dò là chỉnh thể, mà lão cảm giác lại là vi thể. Thời điểm lão xuất hiện, phát hiện ngươi ẩn tàng bên trong hồn kỹ Mô Phỏng, tự nhiên cũng liền phát hiện ta. Khi đó ta muốn đi cũng không được."

Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, "Vậy ngươi vì sao muốn tới?"

Đường Vũ Đồng nói: "Đại sư huynh không yên lòng ngươi, Thu Thu sau khi trở về, đại sư huynh liền muốn để người tới tìm ngươi mau đi trở về. Không để ngươi lại tiếp tục tìm kiếm Đường Nhã. Ta là tới truyền lại tin tức. Ta nghe Nam Thu Thu giới thiệu của hành trình của các ngươi, đoán chừng ngươi liền sẽ đến thành Thiên Đấu tìm hiểu tin tức. Cho ta nên mới tới đây. Vừa vặn nghe nói trong hoàng cung phát sinh trận đại bạo tạc. Liền ở xung quanh tìm kiếm tung tích của ngươi. Bất quá, bây giờ đã tìm được."

Hoắc Vũ Hạo đã không biết nên nói gì mới tốt, nói Đường Vũ Đồng vận khí không tốt? Chỉ không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy Đường Vũ Đồng, trong lòng hắn lại có loại cảm giác mười phần an ổn.

Hắc Ám Thánh Long xem ra có biện pháp che đậy sức mạnh của Thú Thần Đế Thiên. Chẳng lẽ ta phải cùng Đường Vũ Đồng đồng sinh cộng tử ở đây sao? Dường như, cũng không tính quá kém. Tối thiểu, nàng mặc dù không phải Đông Nhi, nhưng dáng dấp lại cùng Đông Nhi giống nhau như đúc.

Đường Vũ Đồng liếc hắn một cái, nói: "Ngươi suy nghĩ cái gì? Nghĩ thế nào thoát thân?"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: " Trước mặt một vị Cực Hạn Đấu La, chúng ta muốn thoát thân quá khó. Ta có thể cảm giác được, thực lực của Hắc Ám Thánh Long chỉ sợ so với chúng ta lúc trước gặp phải Tử Thần Đấu La càng mạnh. Ngươi thế nào xem ra không có chút nào lo lắng?"

Đường Vũ Đồng cười, nụ cười của nàng rất đẹp, tựa như Đông Nhi. Chỉ là không có ôn nhu như lúc Đông Nhi nhìn lấy bản thân, lại nhiều hơn một phần khí khái hào hùng.

"Ta tại sao phải lo lắng? Lo lắng chẳng lẽ liền có thể bình an sao? Đã không được, lo lắng còn có ý nghĩa gì. Cho dù chết, chiến tử là được. Chúng ta kề vai chiến đấu cũng không phải lần đầu."