Mỗi ngày tổng phí thu vào có thể lên đến hai trăm vạn kim hồn tệ, vị chi một tháng sáu ngàn vạn kim hồn tệ. Trừ bỏ chi phí duy trì trật tự và đầu tư, đế quốc vẫn còn hời một số tiền lớn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sau bốn đại đế quốc lại chấp nhận luân phiên tổ chức cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp. Phải biết rằng, tiền thuế cả một năm của thành Tinh La cũng chỉ đến những con số này thôi. Khi các khán giả bên ngoài tràn vào thì Hoắc Vũ Hạo và các đồng đội yêu quý của mình đã đi đến khu vực của các tuyển thủ rồi. Hôm nay tất cả học viên của học viện Sử Lai Khắc đều mặc đồng phục truyền thống màu xanh lục, đây là màu đồng phục chuẩn của học viện. Hơn nữa bọn họ còn đứng ở vị trí đầu tiên, các học viện khác cũng không có ý kiến gì về vấn đề này, đây là thành quả mà học viện Sử Lai Khắc dùng thực lực của mình tích tụ vinh quang suốt trăm ngàn năm. Bất quá những học viện đứng ở phía sau khi thấy đội hình của học viện Sử Lai Khắc đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ có mười người, mà tuổi tác của mười người này lại chênh lệch khá hơn, đa số bọn họ đều có vẻ cách độ tuổi hai mươi rất xa. Không cần trực tiếp kiểm tra xương cốt cũng có thể nhìn ra tuổi tác của bọn họ. Ba người đi trước xấp xỉ tuổi nhau nhưng bọn họ đều mặc áo choàng che đi dung mạo. Đa số các học viện đang đứng ở đây đều âm thầm cầu nguyện trong vòng loại trực tiếp ngàn vạn lần đừng gặp phải học viện Sử Lai Khắc hay học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Nếu không chẳng khác nào tuyên bố học viện của bọn họ đã bị loại. Các thành viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đứng ngay phía sau học viện Sử Lai Khắc, như thế càng giúp bọn họ quan sát các học viên của học viện Sử Lai Khắc dễ dàng hơn. Trong mười người của học viện Sử Lai Khắc, nhỏ tuổi nhất là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu. Hoắc Vũ Hạo còn đỡ, vì sau khi hắn dung hợp với hồn cốt của Băng Đế, cơ thể hắn đã phát triển không ít, bộ dạng không kém một thiếu niên mười bốn, mười ăm tuổi. Nhưng Vương Đông và Tiêu Tiêu thì khác, cả hai vẫn còn dáng vẻ ngây thơ khả ái. Nhất là Tiêu Tiêu, dáng người cô bé chưa phát triển nên vừa nhìn liền biết đây chỉ là một cô bé bình thường. Ngay cả Tiếu Hồng Trần vô cùng cao ngạo cũng cực kỳ thắc mắc, không biết tại sao học viện Sử Lai Khắc lại phải đến một đội như vậy. Khán giả bên ngoài mất chừng nửa canh giờ mới ổn định được, số lượng rất là nhiều. Quảng Trường Tinh La vốn vô cùng trống trải nay đã chật kín người.May mà có lưới sắt chia thành từng khu vực và có quân đội duy trì trật tự nên mới không xảy ra tình trạng hỗn loạn. Lúc này, mặt trời cũng đã lên cao. - Yên lặng. Một giọng nói đột ngột vang lên truyền khắp mọi nơi. Sau khi nghe thấy giọng nói này, tất cả binh lính lập tức đứng thẳng và giơ cao thanh giáo trong tay, khiến bầu không trí trở nên vô cùng nghiêm trang, quảng trường đang ồn ào cũng an tĩnh lại. - Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm. Sột soạt sột soạt... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Dân chúng đồng loạt quỳ xuống. Mấy chục vạn người đồng loạt cùng làm một hành động vô cùng ngay ngắn chỉnh tề cũng khá là hùng tráng. Các quân lính thì quỳ một chân, còn các học viên của các học viện đến dự thi thì được đặc biệt miễn cho bọn họ không cần chỉ, nhưng phải cúi đầu chín mươi độ để hành lễ, đây là lễ tôn kính bậc đế vương. - Các khanh bình thân. Giọng nói của Hoàng Đế đế quốc Tinh La vang lên từ Hồn Đạo Khí Khuếch Âm. Lúc này dân chúng mới ồn ào đứng dậy, các học viên cũng từ từ đứng thẳng dậy. Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý lên đầu thành của Hoàng Thành. Hoàng Đế Tinh La và Hoàng Hậu cùng văn võ bá quan đã đi đến đầu tường, y dùng ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm nhìn một loạt ngang các con dân của mình. - Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp trên khắp đại lục là một sự kiện trọng đại của giới Hồn Sư tại đại lục Đấu La của chúng ta. Lần này, đế quốc Tinh La chúng ta được phép đăng cai tổ chức khiến ta rất vui mừng. Ở đây, ta thay mặt đế quốc Tinh La hoan nghênh các học viện với học viện dẫn đầu là học viện Sử Lai Khắc đã đến đây tham dự. Hi vọng mọi người có thể trong một tháng này bộc lộ ra thực lực ưu tú của mình. - Tạ ơn Bệ Hạ. Học viên và người dẫn đầu của một trăm ba mươi ba học viện đồng loạt khom mình hành lễ. - Được, ta tuyên bố, cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp trên khắp đại lục Đấu La chính thức bắt đầu. Hoàng Đế Tinh La cao giọng tuyên bố. - Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Dân chúng bên dưới đồng loạt hô to. - Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng... Từng tiếng pháo hoa chúc mừng không ngừng vang lên ở đâu thành, sau khi pháo nổ hết một trăm lẻ tám tiếng mới dừng lại. Trên Quảng Trường Tinh La khắp nơi người người hưng phấn hoan hô không ngớt. Hoàng Đế Tinh La lại quay về chỗ ngồi của mình, hắn và Hoàng Hậu ngồi xuống xong liền quay sang Thủ Tương phất tay. Thủ Thương lập tức hiểu ý, liền lập tức truyền lệnh cho thủ hạ bắt đầu. Sau đó lại vang lên một giọng nói khác: - Theo quy tắc của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp trên khắp đại lục, vòng thứ nhất cũng chính là vòng loại trực tiếp. Tổng số các học viện Hồn Sư hoặc Hồn Đạo Sư cao cấp báo danh là một trăm ba mươi ba. Sau khi rút thăm, có một học viện thắng không cần đấu, các học viện còn lại chia thành sáu mươi sáu trận thi đấu. Học viện nào thua trong vòng thứ nhất này sẽ trực tiếp bị loại khỏi cuộc thi. Tiếp theo, trận đấu đầu tiên sẽ lập tức bắt đầu. Hai đội bao gồm một đội đến từ đế quốc Đấu Linh, học viện Hồn Sư Cấp Cao Thiên Linh. Đội còn lại chính là đội đã giữ chức quán quân suốt gần một ngàn năm nay, học viện Sử Lai Khắc. Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố, cả Quảng Trường Tinh La nhất thời ôn ào đến cực điểm. - Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc... Tên của học viện Sử Lai Khắc vang dội khắp mọi ngõ ngách. Tình huống trước mặt khiến đội dự bị chuẩn bị ra thi đấu vô cùng lo lắng. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ rơi vào tình huống này, ở đây đang có mấy chục vạn người đến xem. Nếu... chẳng may... bọn họ thua, học viện Sử Lai Khắc bị loại, kết quả thế nào bọn họ không dám tưởng tượng tiếp nữa. - Tất cả không cần lo lắng. Đây chính là vinh quang của học viện Sử Lai Khắc, và nó cũng sắp là vinh quang của các ngươi. Ngày xưa, lần đầu tiên chúng ta trông thấy một cuộc thi lớn như vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng ta tin chắc, đối thủ của chúng ta còn hoảng sợ và hồi hộp hơn chúng ta gấp mươi lần, bởi vì chúng ta chính là học viện Sử Lai Khắc. Giọng nói của Mã Tiểu Đào truyền vào tai của từng người đội dự bị. Tình huống trước mắt cũng chính là lần đầu tiên Vương Ngôn gặp phải. Ở đây chỉ có ba người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần khi xưa trong đội dự bị mới từng trải qua. Cho nên lúc này lời nói của Mã Tiểu Đào sẽ có sức thuyết phục hơn. Đái Thược Hành lập tức tiếp lời: - Tiểu Đào nói không sai. Mọi người hoan hô chính là hoan hô vì vinh quang suốt mấy ngàn năm nay của học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Hiện giờ các ngươi lên sàn đấu cứ bộc lộ hết thực lực của bản thân, chứng minh cho mọi người thấy đệ tử của học viện Sử Lai Khắc là mạnh mẽ đến mức nào. Đi thôi, ưỡn ngực thẳng người, dùng dáng vẻ tự tin nhất để đáp lại tấm lòng của những người đang ủng hộ mình đi chứ. Được hai vị học trưởng ủng hộ, tâm trạng của mọi người mới bình tĩnh lại vài phần, nhưng lòng bàn tay vẫn ước đẫm mồ hôi. Bọn họ đương nhiên không biết, từ trước đến nay, học viện Sử Lai Khắc chưa bao giờ cho đội dự bị ra thi đấu ở trận đầu tiên. Bởi vì trận này đại biểu cho vinh dự của học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa người xem sẽ rất phấn khích, nếu để đội dự bị ra thi đấu chắn chắc khó mà giữ được bình tĩnh. Cho nên thông thường đều để đội chính thức mở màn. Có điều, lúc này bọn họ căn bản không còn lựa chọn nào khác a! Đúng lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình lại vang lên: - Trước tiên chúng ta xin mời các đội viên của học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh lên sàn đấu. Bên phía cánh phải, một đội ngũ gồm các thanh niên mặt không còn chút máu lơ mơ bước lên sàn đấu. Mã Tiểu Đào phì cười nhìn mấy người Hoắc Vũ Hạo nói: - Các ngươi thấy chưa, đây là đối thủ của các ngươi. Chú ý một chút. Có thấy mỗi ngươi bọn họ đều đang run rẩy tay chân không? Danh tiếng của học viện là một gánh nặng rất lớn nhưng đồng dạng cũng là một vũ khí vô cùng lợi hại. Tự tin lên, tự tin vào thực lực của bản thân mình, học viện Sử Lai Khắc tất thắng. Mã Tiểu Đào vừa nói vừa đi đến bên cạnh Bối Bối đưa ra cánh tay phải của mình, nhất thời những người khác cũng ào ào tiến lên, mười một cánh tay phải đặt cùng một chổ. Vương Ngôn thấp giọng nói: - Hoắc Vũ Hạo, lát nữa lên sàn đấu con sẽ chỉ huy chiến đấu. Những người khác cứ việc làm theo hướng dẫn của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Vũ Hạo, nếu có thể thì sử dụng cho tốt Hồn Kỹ thứ hai của mình. Hoắc Vũ Hạo vốn còn chút ngỡ ngàng nhưng nghe Vương Ngôn nhắc nhở một chút cộng với lời nói của Mã Tiểu Đào, cả người đột nhiên trở nên vô cùng tự tin. Đôi mắt Linh Mâu cũng sáng lên, hắn gật đầu nói: - Vương lão sư, đệ tử hiểu rồi. Các vị học trưởng cứ yên tâm. Chúng ta sẽ không để học viện Sử Lai Khắc mất mặt. Sử Lai Khắc tất thắng. Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hoắc Vũ Hạo đồng thời nghe thấy ba chữ Sử Lai Khắc, không hiểu tại sao trong lòng mỗi thành viên đội dự bị liền trở lên vô cùng hăng hái. Đúng vậy, bọn họ là một thành viên của học viện Sử Lai Khắc, bọn họ đang đại diện cho vạn năm vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Đối thủ vừa gặp bọn họ đã cảm thấy sợ hãi. Cho nên việc đầu tiên bọn họ cần làm chính là chiến thắng, gạt hết mọi cản trở trước mặt. Bọn họ đã không con đường lui, cho nên nếu không thể lui thì chỉ còn cách không ngừng không ngừng tiến về phía trước. - Tốt lắm, các học viện của học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh đã có mặt. Tiếp đến, mọi người hãy quan sát cho kĩ, đây là các thành viên của học viện đệ nhất đại lục, học viện Sử Lai Khắc. Giọng nói của người dẫn chương trình đột nhiên cao vút lên tận trời cao, từng tiếng hoan hô Sử Lai Khắc vang dội khắp nơi. Ngay cả vị Hoàng Đế đang ngồi yên trên đầu thành cũng không kềm được xúc động mà đứng thẳng dậy nhìn. Nào ai biết ngày xưa khi y còn là một hoàng tử cũng đã từng dùng tên giả đến học tập lại học viện Sử Lai Khắc. Cho đến bây giờ, trong lòng y vẫn còn yêu sâu sắc một người, người con gái đã tình nguyện ở lại nội viện của học viện Sử Lai Khắc... M2: dự là người mà mấy chương gần đây hay nhắc đến, Nhạc Huyên thì phải.