Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 224: Phôi thai Hồn Thú mười vạn năm (Hạ)



Hoàng đế Tinh La nhìn Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Hộ quốc Đấu La đã nói ta biết cậu bé này có Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng vô cùng hiếm thấy. Khối Hồn Cốt kia hẳn là đã có người có thể sử dụng. Có câu bảo kiếm tặng anh hùng, dù sao trên đại lục cũng không thể tìm được người nào có được Cực Hạn Chi Băng nữa. Đã vậy thì thay vì để nó bị phủ bụi, chẳng thà tặng cho gười có thể sử dụng không phải sẽ tốt hơn sao. Đương nhiên, điều kiện quan trọng là mọi người phải đạt được chức quán quân. Hồn Cốt tuy có thể trở thành quà tặng nhưng phải có vinh quang mới xứng đáng có được nó.
- Cám ơn bệ hạ.
Dù sao đây cũng là lần đầu Hoắc Vũ Hạo được gặp người đứng đầu của cả một đế quốc, làm sao hắn không hồi hộp cho được.
Hoàng đế Tinh La nói:
- Cậu bé, cậu tên là Hoắc Vũ Hạo à? Ta thấy trong bảng đăng kí viết nơi sinh là Tinh La, có nghĩa cậu là con dân của ta, phù sa không chảy ruộng người khác, cánh cửa của chúng ta luôn mở rộng chào đón cậu trở về. Thôi ta phải trở về tiếp tục chủ trì buổi đấu giá. Có lẽ lát nữa vật phẩm kia sẽ được bán với cái giá trên trời. Mọi người xem hết rồi về cũng không muộn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vị Hoàng đế kia nói xong liền hơi hơi cúi người chào rồi xoay người rời đi.
Ấn tượng đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo về vị hoàng đế này chính là oai phong và trầm tĩnh. Mà người này lúc nào cũng mỉm cười vô cùng bình tĩnh khiến mọi người xung quanh không khỏi tự nhiên cảm thấy kính phục.
- Thật sự cho chúng ta sao?
Tiêu Tiêu giật mình nói.
Vương Ngôn lắc đầu:
- Không, nói chính xác là cho học viện Sử Lai Khắc và Hoắc Vũ Hạo. Tin tức của Hoàng đế bệ hạ thật nhanh nhạy.
Hắn nói xong liền đảo mắt nhìn từng đệ tử của mình, mỗi người sau khi trông thấy ánh mắt của hắn đều lập tức hiểu ý, tất cả đều im lặng không nói về chuyện này nữa. Dù sao trong phòng vẫn còn người ngoài là Thanh Nhã và hai cô người hầu.
Hoàng đế Tinh La rời khỏi phòng số 7 liền mỉm cười, lẩm bầm:
- Hi vọng đứa bé kia không khiến ta phải thất vọng, chúng ta đã cho bọn họ thấy thiện ý của mình rồi, không biết bên phía học viện Sử Lai Khắc sẽ phản ứng thế nào.
- Cửu Cửu, sau cuộc thi này, lập tức tăng cường quan hệ với học viện Sử Lai Khắc. Mà bất cứ thương đoàn nào của học viện Sử Lai Khắc đến buôn bán ở đế quốc chúng ta đều giảm một nửa thuế.
- Dạ. Ca, có động tĩnh rồi.
Công chúa Cửu Cửu thấp giọng nói.
Hoàng đế Tinh La phất tay, hắn không hỏi gì thêm mà bước nhanh về phòng đấu giá số 1, công chúa Cửu Cửu cũng không về sảnh đấu giá mà bước vào phòng theo hắn. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở một bên tai của cô có gắn một cái tai nghe nho nhỏ màu trắng, mà cô thì thỉnh thoảng im lặng như đang lắng nghe gì đó.
Cửa phòng số 1 đóng lại, bên trong chỉ còn hai huynh muội bọn họ.
- Nói đi.
Hoàng đế Tinh La lên tiếng hỏi.
Công chúa Cửu Cửu đáp:
- Mục tiêu đã mắc câu, bọn họ đã đến phòng giao dịch của chúng ta bán một số Hồn Đạo Khí. Chúng ta yêu cầu là sản phẩm của Minh Đức Đường và giảm 10% giá chính thức, cuối cùng đã thương lượng thành công với bọn họ, đúng là bọn họ bị ép buộc phải đồng ý.
Hoàng đế Tinh La mỉm cười:
- Vậy là tin tức của chúng ta hoàn toàn chính xác, cháu trai của đường chủ Minh Đức Đường hiện nay là thiên tài ưu tú nhất của đế quốc Nhật Nguyệt từ trước đến nay. Nếu như tên nhóc kia có thể thành công dung hợp phôi thai ấy thì sẽ như hổ thêm cánh. Cơ hội tuyệt vời này làm sao bọn họ có thể bỏ qua được. Tính đi tính lại, vụ đầu tư này của bọn họ là hoàn toàn chính xác. Tất cả các sản phẩm của Minh Đức Đường mà chúng ta vừa thu mua được lập tức mang đến phòng nghiên cứu.
- Dạ.
Công chúa Cửu Cửu ngoan ngoãn đáp, nhưng ánh mắt lại có chút gian xảo.
- Hihi, đợi khi nào bọn họ tìm được vị Hồn Đạo Sư cấp chín đã chế tạo ra Phong Ấn Đài kia đã. Khả năng dung hợp ấy nếu không được sự giúp đỡ của người đó thì không thể thành công.
Hoàng đế Tinh La nói:
- Kế hoạch lần này đúng là không chê vào đâu được. Sau buổi đấu giá này, muội có thể khởi động giai đoạn đầu. Ba tháng sau liên hệ với Công Hội Mạo Hiểm Giả phát lệnh đoạt bảo đến Minh Đức Đường, tiền thưởng cao nhất một triệu kim hồn tệ. Đứa cháu của đường chủ Minh Đức Đường đúng là quá tài giỏi, tuy nhiên ít nhất trong mười năm tới nó vẫn chưa thể thử dung hợp. Nhưng với thiên tài địa bảo, sau mười năm thế nào thì khó nói lắm.
Công chúa Cửu Cửu buột miếng nói:
- Ca, muội phát hiện ca càng lúc càng xấu.
Hoàng đế Tinh La nghe thấy em mình nói vậy, hai mắt cũng trở nên ảm đạm:
- Nếu thực lực chúng ta đủ mạnh thì ta cần gì phải làm thế này. Theo tin tình báo, Minh Đức Đường càng lúc càng thành công trong việc nghiên cứu Hồn Đạo Khí. Nếu theo cái đà này, chỉ sợ không đến mười năm bọn họ sẽ không chịu yên phận nữa. Chúng ta tốt nhất nên có chuẩn bị sẵn sàng thì hơn.
Công chúa Cửu Cửu lên tiếng an ủi:
- Ca, chuyện này không thể trách anh được. Anh đã cố gắng rất nhiều rồi. Có điều về phương diện nghiên cứu Hồn Đạo Khí này chúng ta không được thiên nhiên ưu đãi như đế quốc Nhật Nguyệt. Hơn nữa, trước khi bọn họ sát nhập với chúng ta đã có rất nhiều năm nghiên cứu rồi mà.
Hoàng đế Tinh La khoát tay nói:
- Dù với lý do gì cũng không thể thay đổi sự thật. Chúng ta chỉ còn cách cố gắng để bù đắp khoảng cách mà thôi. Sắp tới, ta muốn đích thân đế học viện Sử Lai Khắc. Sau này nếu đúng là đế quốc Nhật Nguyệt không chịu yên phận thì chúng ta chỉ còn cách nhờ vào mỗi bọn họ thôi. Mấy Tông Môn khác có phản ứng gì không?
Công chúa Cửu Cửu nói:
- Tất cả đều có phản ứng. Trong đó có hai nhà có phản ứng tương đối cụ thể. Bọn họ đã bán cho chúng ta không ít đồ tốt. Sau buổi đấu giá hôm nay, chúng ta có thể thu dược hơn năm trăm ngàn kim hồn tệ tiền lời. Số tiền này mang sang cho người của chúng ta ở đế quốc Nhật Nguyệt có lẽ mua được không tí đồ tốt.
Hoàng đế Tinh La hai mắt lóe ra chút lạnh lùng:
- Cố gắng được càng nhiều càng tốt.
- Dạ.
30' là một thời gian tương đối đủ cho mọi người làm khá nhiều việc.
Rốt cuộc mấy người học viện Sử Lai Khắc cũng không uổng công nán lại, tình hình của buổi đấu giá kia càng lúc càng kịch liệt.
Phôi thai Hồn Thú mười vạn năm có giá khởi điểm đến một triệu kim hồn tệ. Công chúa Cửu Cửu nói không sai, cái giá này đúng đã tạo thành một kỷ lục mới cho phòng đấu giá Tinh Quang.
Mà buổi đấu giá này, như đã nói ở trên, nó chỉ có thể dùng hai chữ thảm thiết để miêu tả. Lúc bắt đầu, có ba thế lực cạnh tranh, giá cả tăng vọt như tên băng, rất nhanh đã tăng đến một triệu ba trăm ngàn kim hồn tệ. Sau đó mới từ từ tăng chậm lại.
Dù sao, con số này không phải bất cứ thế lực nào cũng có thể tùy tiện bỏ ra.
Đúng lúc này, con số bỗng nhiên biến đối: "Một triệu năm trăm ngàn!", người kia nặng tay đến nỗi trực tiếp tăng 2000 vạn kim hồn tệ.
Bên trong căn phòng có đánh số 2, một gã thiếu niên đứng trước màn hình nắm chặt tay nói:
- Để xem lần này còn ai dám tranh với ta nữa.
Trên ghế sô pha phía sau hắn là mười mấy người, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, có hâm mộ, có bình thản, có ganh tị cũng có cả sự bất mãn.
Nếu mấy người học viện Sử Lai Khắc ở đây sẽ nhận ra những người kia đều là thành viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đến dự thi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Còn cậu nhóc đang đứng trước màn hình đấu giá chính là đội trưởng đội dự bị, Tiếu Hồng Trần.
Ông lão bên cạnh hắn khẽ nói:
- Tiếu Hồng Trần, lần này tăng giá hơi quá rồi, một lần tăng hai ngàn vạn kim hồn tệ có chút...
Tiếu Hồn Trần lắc đầu, cười lạnh nói:
- Ta chính là muốn hù bọn người kia không dám tăng giá nữa. Nếu cứ từ từ tăng lên không biết còn tăng đến mức nào nữa
Mã Như Long trầm giọng nói:
- Một lần tiêu nhiều như vậy có đáng không?
Tâm trạng của Tiếu Hồng Trần đã bị kiện phôi thai kia kích động trở nên hưng phấn, hắn lập tức đáp:
- Đương nhiên đáng. Ta cũng không dùng tiền của học viện. Có thứ này rồi, ta sẽ có thể trở thành Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh hoặc Hồn Hoàn, Hồn Cốt mười vạn năm. Đây là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, làm sao ta bỏ qua được.
Sắc mặt Mã Như Long càng lúc càng khó coi, nhưng hắn thấy Mã lão trừng mắt nhìn mình nên cũng không nói thêm gì nữa.
Phòng khách quý số 3.
- Khốn kiếp, ta mà biết là kẻ nào nhất định ta sẽ giết chết nó.
Trong căn phòng này chỉ có hai người trung niên khoảng 40 tuổi. Người vừa lên tiếng có thân hình cao lớn, nhất là cánh tay phải của hắn đặc biệt cường tráng, ít nhất to gấp đôi cánh tay trái. Cả người tỏa ra hơi thở của mãnh thú vô cùng đáng sợ.
Người còn lại thì gầy yếu hơn, trên mặt đeo cái mặt nạ, đầu lưa thưa vài sợ tóc, nhưng đều có màu vàng kim, hai mắt khép hờ lóe ra tinh quang.
- Ta nghĩ ta có cách biết người mua được là ai. Món đồ này chúng ta không thể mua cho Thiếu chủ vậy chỉ còn cách chính xác nó đi đâu để còn cướp về.
Gã trung niên đó vừa dứt lời, không khí xung quanh hắn liền vặn vẹo méo mó. Tình huống này y hệt như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong không khí vậy. Mọi thứ trong căn phòng cũng dần trở nên mờ ảo.
Bên trong gian phòng cũng có một vị Đấu Giá Sư và hai cô người hầu có trách nhiệm phục vụ các vị khách quý. Dĩ nhiên lúc này bọn họ là những người đứng mũi chịu sào, cả ba cảm thấy cả người run rẩy, ánh mắt dần trở nên mê mang, rồi không còn nhúc nhích gì nữa.
Người trung niên đeo mặt nạ ấy ngồi xuống ghê sô pha rồi vẫy tay gọi vị Đấu Giá Sư mặc trang phục màu đen, nói:
- Cô, đến đây.
Vị Đấu Giá Sư kia ngoan ngoãn bước đến, nhìn hắn với vẻ ngơ ngắc.
- Ra ngoài, kiểm tra xem người vừa đấu giá được cái phôi thai kia có lai lịch gì.
- Dạ.
Cô nàng Đấu Giá Sư cung kính đáp rồi xoay người ra ngoài.
Nếu anh chàng Hồn Sư có vũ hồn Nhiếp Hồn Linh, Thượng Quan Tàn của học viện Chính Thiên có mặt ở đây nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Vì người trung niên đeo mặt nạ kia không cần phóng thích vũ hồn cũng có thể dễ dàng điều khiển người khác. Đây chẳng phải nói thần kỹ của hắn không phải là duy nhất sao.
- Nhị ca, anh càng lúc càng lợi hại. Hay chúng ta trực tiếp khống chế phòng đấu giá này rồi cướp món đồ ấy đi cho nhanh.
Người trung niên cường tráng còn lại thấp giọng nói. Hai mắt hắn lóe ra ánh sáng lạnh lùng, bên cánh tay phải cường tráng liên tục phát ra tiếng răng rắc, đấy không phải là âm thanh từ khớp xương của hắn mà là những dòng khí quanh cơ thể hắn biến hóa vang lên.