Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 962: Vạn Năm Huyền Băng Tủy (2)



Giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy băng tuyền thủy xung quanh thân thể đã đạt tới trình độ độ không tuyệt đối, loại nhiệt độ siêu thấp này làm thân thể hắn bắt đầu tê liệt. Nhưng hồn lực trong cơ thể cũng đang tham lam hấp thu cực hạn hàn ý.

"Phốc ——" thân thể đột nhiên chợt nhẹ đi, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy áp lực xung quanh chợt giảm, cả người đã ngã vào một cái động quật nho nhỏ.

Trong động quật hoàn toàn là hắc ám, nhưng lại không có sự tồn tại của tuyền thủy. Hoắc Vũ Hạo cơ hồ vô thức hé miệng, hô hấp lấy.

Lập tức, một cỗ hàn khí cực kỳ kinh khủng nương theo hô hấp của hắn chui vào trong cơ thể. Trong chốc lát, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy hết thảy tất cả trong thân thể của mình, bao quát linh hồn tựa hồ đều đông kết. Cả người lập tức cứng nhắc, đình trệ tại chỗ.

Hoắc Vũ Hạo tự nhận đối với băng thuộc tính nhận biết đã rất sâu sắc, nhưng giờ phút này, hắn mới thật sự hiểu, bản thân nhận biết vẫn như cũ là không đủ. Chí ít, hắn chưa hề nghĩ tới, băng thậm chí ngay cả linh hồn đều có thể đông kết. Đây mới thật sự là băng thuộc tính?

Trên trán, Vận Mệnh Nhãn thâm thúy mà u tĩnh lặng yên mở ra, hồn hạch bên trong điên cuồng vận chuyển, tinh thần lực khổng lồ hướng ra ngoài cuộn trào, ngạnh sinh trợ giúp tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo tránh khỏi bị băng thuộc tính đông cứng.

Cùng lúc đó, hào quang màu bích lục trước người hắn sáng lên, Băng Đế yên tĩnh lơ lửng ở trước mặt hắn. Hoắc Vũ Hạo cũng rốt cục thấy rõ ràng hết thảy xung quanh.

Đây là một cái động quật rất nhỏ, hết thảy chỉ lớn chừng mười mét vuông, độ cao bất quá khoảng mét rưỡi, bản thân Hoắc Vũ Hạo bây giờ là nghiêng người chui vào.

Trong động quật có từng băng trụ kỳ dị. Hết thảy chỉ mười mấy cây giăng khắp nơi, có lớn có nhỏ. Mỗi một cây băng trụ đều trắng noãn. Dù là hào quang màu bích lục trên người Băng Đế chiếu rọi, cũng vẫn như cũ trắng noãn như ngọc.

Bên trong băng trụ trắng noãn mơ hồ có chất lỏng lưu chuyển, hàn ý kinh khủng chính là từ những băng trụ xuất ra.

Cùng Băng Cực Thần Tinh cực hàn nội liễm khác biệt, hàn ý bên trong căn bản không có cách nào nội liễm. Không khí tựa hồ cũng là sền sệt. Nồng độ băng nguyên tố đã đến mức Hoắc Vũ Hạo căn bản cũng không có cách nào hấp thu. Chỉ có hồn linh như Băng Đế, Tuyết Đế, Bát Giác ở thế giới này mới không chịu ảnh hưởng quá nhiều. Còn không chỉ là bởi vì bọn hắn là tinh thần thể, mà bởi vì bọn hắn bản thân là bản thể có được được Cực Hạn Băng biến thành.

"Đây chính là Vạn Năm Huyền Băng Tủy." Băng Đế tràn ngập cảm khái nói.

Vạn Năm Huyền Băng Tủy!

Nghe tới năm chữ này, Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ, hắn bây giờ thân thể đã không cách nào di động, cả người giống như là đông cứng, nhưng dựa vào sự giúp đỡ của hồn hạch, cảm giác cùng tinh thần đều bình thường.

Băng Đế nói: "Vũ Hạo, đệ không cần lo lắng. Đệ chỉ là trong lúc nhất thời không thích ứng cực hàn bên trong mà thôi. Bên trong diện tích quá nhỏ, Vạn Năm Huyền Băng Tủy số lượng lại nhiều, cho nên nhiệt độ quá thấp. Nhiệt độ trong này cùng độ không tuyệt đối cũng chỉ hơn kém năm độ. Mặc dù chỉ là năm độ, nhưng đều nhiệt độ thấp nhất ta từng thấy qua."

Hoắc Vũ Hạo ý niệm khẽ động, hướng Băng Đế tuân hỏi: "Cực Hạn Băng của chúng ta chẳng lẽ không phải độ không tuyệt đối?"

Băng Đế lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải. Khi nhiệt độ thấp hơn âm một trăm năm mươi độ liền có thể nói là cực hạn. Như vậy cũng đã là sinh mệnh cấm khu. Nhưng mà, khoảng cách độ không tuyệt đối chân chính lại còn có chênh lệch không nhỏ. Nhưng trong này lại không giống. Ở đây là thật sự đến gần độ không tuyệt đối a! Bên trong Vạn Năm Huyền Băng Tủy mặc dù không có nhiều như lúc trước Thiên Mộng trùng hợp tìm được, nhưng trong không gian quá nhỏ đến mức hàn khí không cách nào tỏa ra ngoài, hoàn toàn đọng lại ở đây. Cho nên, nhiệt độ siêu thấp bên trong đều là chúng ta cuộc đời ít thấy. Đệ bây giờ đều không cần làm gì, chỉ cần ở đây yên tĩnh đợi. Đối với đệ cũng là có lợi thật lớn. Chúng ta trước tiến hành hấp thu những Vạn Năm Huyền Băng Tủy này, từ đó giảm xuống nồng độ hàn khí bên trong, sau đó đệ liền sẽ dần dần thích ứng. Đệ chỉ cần bảo trì tâm thần của bản thân thanh minh liền tốt."

"Được." Hoắc Vũ Hạo cũng không nhiều lời cái gì, hắn hiểu được ý của Băng Đế. Ở cực hàn thế giới cơ hồ thế gian khó mà xuất hiện trải nghiệm, đối với hắn tu luyện Cực Hạn Băng là có chỗ tốt cực lớn.

Tinh thần lực tập trung, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu yên lặng cảm thụ được hết thảy xung quanh, mà thân thể của hắn mặc dù đông cứng, nhưng bên ngoài thân thể lại có một tầng màu băng lam lặng yên thủ hộ lấy bản thân. Hắn có được vũ hồn Cực Hạn Băng, luôn sẽ không bị chết cóng. Chỉ là bên trong hàn khí quá mạnh, hắn bây giờ cũng không có cách nào ứng đối.

Quang mang lóe lên, Thiên Mộng Băng Tằm cũng từ trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo chui ra ngoài. Mặc dù hắn nguyên bản không phải thuộc tính Cực Hạn Băng. Nhưng muốn nói đối mặt Vạn Năm Huyền Băng Tủy, hắn lại không hề nghi ngờ là người có kinh nghiệm nhất.

"Băng Băng, nàng dự định làm sao?" Thiên Mộng Băng Tằm hướng Băng Đế hỏi.

Trong tứ đại hồn linh, thần trí hai người bọn họ là giữ lại hoàn chỉnh nhất, Bát Giác mặc dù cũng còn có thể, nhưng nó xuất thân là hồn thú hệ thực vật, lại chỉ có tu vi mười vạn năm, trí tuệ tương đối khá thấp. Mà Tuyết Đế bây giờ dung hợp hồn linh bị phong ấn ký ức, tự nhiên là không có biện pháp giúp bọn hắn quyết định.

Băng Đế trầm giọng nói: "Mặc dù chúng ta đã không có thân thể, nhưng mà, Vạn Năm Huyền Băng Tủy lại là thiên tài địa bảo băng thuộc tính tinh khiết nhất. Lấy nó làm tài liệu, thông qua bản nguyên chúng ta dung nhập, là có khả năng một lần nữa ngưng tụ thân thể. Loại thân thể này mặc dù vẫn như cũ là lấy năng lượng làm chủ. Nhưng mà, chúng ta chỉ cần dung hợp thành công, tương lai cho dù là rời đi Vũ Hạo khoảng cách nhất định cũng có thể sống sót. Đồng thời, nếu như Vũ Hạo có sự tình gì, chúng ta cũng có thể. . ."

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo thông qua ý niệm truyền lại ý nghĩ của mình, "Có thể cái gì?"

Băng Đế hít sâu một cái, ánh mắt sáng rực nhìn lấy hắn, nói: "Có thể rời khỏi đệ, tìm kiếm túc chủ kế tiếp có khả năng trợ giúp chúng ta vĩnh sinh. Có Vạn Năm Huyền Băng Tủy, tinh thần bản nguyên của chúng ta liền có thể có được một cái vật dẫn, không có tiêu tán dễ dàng như vậy."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Tốt! Là chuyện tốt, mọi người nhanh dung hợp đi."

Ánh mắt Thiên Mộng Băng Tằm lại trở nên thâm thúy rất nhiều, "Băng Băng, như vậy không tốt."

Băng Đế lạnh lùng nhìn lấy hắn, nói: "Có gì không tốt?"

Thiên Mộng Băng Tằm nhíu mày, "Ta có thể hiểu tâm tình của nàng, nhưng mà, đã lúc trước chúng ta đều quyết định đi theo Vũ Hạo, liền phải toàn tâm toàn ý. Mọi người chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử nhiều lần, chẳng lẽ nàng đều không nhớ sao?"

Băng Đế hơi trầm mặc một chút, nói: "Ta chỉ là muốn dùng Vạn Năm Huyền Băng Tủy để bản nguyên của bản thân tăng cường một chút, để tinh thần bản nguyên của ta có chỗ dựa vào, có cái gì sai?"

Thiên Mộng Băng Tằm lắc đầu, nói: "Không, đây không phải toàn bộ ý nghĩ của nàng. Ta minh bạch, nàng là muốn thử nghiệm, dùng Vạn Năm Huyền Băng Tủy đến tái tạo nhục thân. Ta có thể nói cho hai nàng điểm, thứ nhất, nàng là không thể nào làm được. Vạn Năm Huyền Băng Tủy mặc dù là thiên tài địa bảo băng hệ, nhưng muốn tái tạo nhục thân, đến nó cũng không làm được. Không có chỗ ủy thác, như thế nào tái tạo? Thứ hai, nếu như nàng làm như vậy, nàng liền sẽ không tiếp tục ở cùng với chúng ta. Ta minh bạch tâm tình của nàng khi nhìn thấy Vạn Năm Huyền Băng Tủy, thế nhưng, ta nhất định phải ngăn cản nàng. Đây là sự tình không lối về. Chẳng lẽ nàng còn không có nhìn thấy hi vọng trên người Vũ Hạo? Chúng ta đã có hi vọng, nàng vì sao lại muốn mạo hiểm?"

Băng Đế phản kháng nói: "Ta không có nghĩ qua muốn thương tổn Vũ Hạo, ta chỉ là. . ."

Thanh âm Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên trở nên nghiêm nghị, "Im ngay. Ta đương nhiên biết nàng không nghĩ tới muốn thương tổn Vũ Hạo, thế nhưng, nàng vừa rồi vì sao không nói cho Vũ Hạo biết trong quá trình này sẽ tiếp nhận áp lực bao lớn? Nàng đơn giản là không hi vọng Vũ Hạo sẽ ngăn cản mình. Hấp thu Vạn Năm Huyền Băng Tủy đến củng cố bản thân không có vấn đề, ta sợ, là tâm tính nàng không cân bằng. Băng Băng, đừng để bản thân đi vào vực sâu a!"

Băng Đế trầm mặc, vô luận nàng có nguyện ý thừa nhận hay không, bản thân cũng minh bạch, Thiên Mộng nói là sự thật.

Vạn Năm Huyền Băng Tủy, làm nàng cho tới nay bình tĩnh như nước hồ bốc lên gợn sóng, nàng phảng phất nhìn thấy hi vọng. Bởi vì không chân chính dung hợp qua loại thiên tài địa bảo này, nàng ôm một phần vạn hi vọng, muốn thử nghiệm tái tạo nhục thân. Đi theo Hoắc Vũ Hạo quả thật là để nàng nhìn thấy hi vọng, nhưng mà, nàng càng thêm khát vọng tự do.

"Thiên Mộng ca." Tiếng kêu của Hoắc Vũ Hạo vang lên.

Thiên Mộng Băng Tằm trở lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, một mặt áy náy nói: "Thật có lỗi, Vũ Hạo. Băng Băng nàng không phải cố ý, Vạn Năm Huyền Băng Tủy đối với bất kỳ băng thuộc tính hồn thú nào mà nói, lực hấp dẫn đều rất to lớn."

"Đệ minh bạch, đệ không có trách Băng Đế." Hoắc Vũ Hạo nói: "Đệ rất rõ ràng tự do đáng ngưỡng mộ. Thiên Mộng ca, đệ gọi huynh là muốn hướng huynh hỏi thăm, nếu như lấy Vạn Năm Huyền Băng Tủy làm căn cơ, hoặc phải nói xem như là chủ dược, có khả năng thật trợ giúp mọi người tái tạo nhục thân hay không? Nếu như có khả năng, đệ nguyện ý giúp mọi người. Dù mọi người đem toàn bộ Vạn Năm Huyền Băng Tủy đều hấp thu cũng không cần gấp."

Thiên Mộng Băng Tằm chau mày, nói: "Vũ Hạo, đệ là ý tứ gì?"

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Thiên Mộng ca, Băng Đế. Đệ vẫn luôn biết mọi người ký thác kỳ vọng rất cao trên người đệ. Mà phần kỳ vọng này đối với đệ mà nói, kỳ thật là một phần áp lực cực lớn a! Nếu như mọi người đều có thể tái tạo nhục thân, như vậy, đối với đệ mà nói, phần áp lực này cũng liền tự nhiên mà biến mất. Đệ càng có thể dễ dàng đi làm một chút chuyện mình muốn làm. Mọi người không cần lo lắng cái gì, vũ hồn Linh Mâu của đệ đã trưởng thành, cho dù Băng Đế rời đi, sẽ lấy đi vũ hồn thứ hai của đệ, cũng không có cái gì. Tự do đáng ngưỡng mộ, đệ rất rõ ràng. Cho nên, nếu như Thiên Mộng ca thật sự có biện pháp mà nói, huynh giúp đỡ Băng Đế, còn có bản thân mình. Nếu như Tuyết Đế cũng có thể vì vậy mà tỉnh lại, cũng không thành vấn đề. Lúc trước, thời điểm mọi người trở thành hồn linh của đệ, kỳ thật mục đích chính là muốn sống sót tốt hơn a! Bây giờ đã có cơ hội như vậy, vì sao muốn từ bỏ chứ?"

Thiên Mộng Băng Tằm lông mày nhíu chặt giãn ra, thần sắc trên mặt ngược lại trở nên ngạc nhiên, hắn có thể nghe ra được, lời nói của Hoắc Vũ Hạo mười phần chân thành, cũng không có nửa phần châm chọc.