Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 20



Tố Vân Đào dẫn cả hai tới phòng giáo vụ, cùng lúc này từ ở bên góc phố nào đó, Ngọc Tiểu Cương đi tới cổng.

“ Vừa nãy có chuyện gì sao? ” Âm thanh khàn khàn, kèm lẫn bộ mặt ai cũng nợ hắn tiền, hướng về hai tên gác cổng hỏi.

“ Dạ Đại sư không có chuyện gì! ” Hai tên ấp úng trả lời.

“ Ừm, mở cửa ra để ta vào! ”

Kẽo Kẹt ~



Nặc đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng không có lớn như bề ngoài vừa nhìn qua, chủ yếu chia làm mấy khu vực, chủ giáo học lâu (tòa nhà dạy học chính), thao trường cùng với túc xá lâu phía đông của thao trường.

Mặc dù chỉ là sơ cấp hồn sư học viện, nhưng nơi này đối với đệ tử yêu cầu phi thường nghiêm khắc, sợ là nhà bên cạnh học viện, đệ tử cũng phải vào ở trong học viện, tiếp nhận quản lý thống nhất.

Giáo vụ nằm ở tầng một Chủ giáo học lâu, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một gã sư phụ nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi làm thủ hạ cho lão sư phụ.

Bên trong phòng giáo vụ.

“ Cái gì! 6 tuổi hồn sư! ”

“ Hồn sư! ”

Ngay lúc này, trong phòng giáo vụ Tô chủ nhiệm và hai gã thầy giáo trẻ đứng đằng sau dùng ánh mắt kinh ngạc… không mà là ngưỡng mộ.

“ Tố huynh, đệ đệ của huynh là tiên thiên mãn hồn lực sao? ” Tô chủ nhiệm lắp bắp hỏi.

“ Chuyện này thì không, nó lúc giác tỉnh là cấp 4 hồn lực, còn người này mới là Tiên Thiên Mãn hồn lực! ” Tố Vân Đào bình thản uống trà, rồi lắc đầu chỉ về Đường Tam.

“ Cái gì! Tiên Thiên Mãn Hồn Lực! ” cả ba lần nữa bật dậy, kinh ngạc nhìn về Đường Tam.

Đường Tam bị nhìn vậy cũng xấu hổ, hắn gãi đầu cười nhìn ba tên thầy giáo.

“ Đây là chứng minh của hai đứa nó có gì, mong Tô Huynh giúp đỡ hai đứa nó! ” Tố Vân Đào đưa giấy xác minh cho Tô chủ nhiệm, rồi khách khí đạo.

“ Ha ha, Tố huynh sao lại khách khí với ta! Cứ để hai đứa nó cho ta, đảm bảo không mất sợ lông nào! ” Tô chủ nhiệm vỗ ngực đảm bảo.

“ Vậy thì đa tạ trước, có dịp ta mời huynh đi ăn một bữa! ”

“ Nếu thế ta không khách khí đâu nha. ” Tô chủ nhiệm mặt già cười nhăn lại, sau đấy ngó nhìn chứng minh của Phan Vũ và Đường Tam.

“ Vũ hồn: Hỏa tử minh lang! ” lão cầm lấy đọc thầm trong miệng, cái của Phan Vũ cũng bình thường, không quá đáng để chú ý.

Nhưng khi lướt tới của Đường Tam, mặt hắn liền trợn mắt không tin tưởng vào mắt của chính mình, rồi xoa mắt nhìn lại.

“ Lam Ngân Thảo? ”

“ Tố huynh! ” Tô chủ nhiệm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tố Vân Đào.

Tố Vân Đào chỉ dùng ánh mắt bình thản đáp lại, thấy vậy Tô chủ nhiệm thở dài, hai tên lão sư trẻ tuổi lại đỡ lão ngồi xuống.

“ Haz… đáng tiếc! ” Lão cảm thán, ban đầu khi nghe Tố Vân Đào nói có một tên nhóc ở đây là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, trong lòng lão liền nghi hoặc rồi.

Nếu là Tiên Thiên Mãn Hồn lực thật, thì Tố Vân Đào đường đường là chấp sự của Vũ Hồn Điện phân điện sao có thể bỏ qua nhân tài như vậy được chứ.

Khi biết đó là Lam Ngân Thảo, thì lão cũng đã hiểu ra rồi, Tô chủ nhiệm dùng ánh mắt tiếc nuối nói: “ Hài tử, đây là giáo phục, vị lão sư kia sẽ dắt hai người tới kí túc xá ”

"Cám ơn ngài." Tiếp nhận từ Tô chủ nhiệm cái gì đó, Đường Tam hành lễ rồi xoay người đi ra văn phòng giáo vụ.

Tô chủ nhiệm cho Đường Tam và Phan Vũ mỗi người một bộ giáo phục (quần áo học viên – đồng phục) tiêu chuẩn của Nặc đinh sơ cấp hồn sư, chất liệu màu xanh lam nhìn qua rất sạch sẽ.

Tố Vân Đào đi ra cửa cùng với Phan Vũ, sau đấy hướng về Tô chủ nhiệm gật đầu nói: “ Được rồi, ta cũng phải về rồi, tạm biệt! ”

“ Vậy ta không tiễn! ” Tô chủ nhiệm đứng dậy ôm quyền chào.

Cạch ~

Cửa giáo vụ đóng lại, tên lão sư trẻ tuổi hướng về hai người Phan Vũ và Đường Tam nói: “ Hai người đi theo ta, chào Tố đại sư! ”

“ Tiểu Vũ, nhớ chăm sóc bản thân, ta đi đây! ” Tố Vân Đào, vỗ vai Phan Vũ dặn dò, rồi mới nhìn tên lão sư trẻ tuổi gật đầu coi như là đáp lễ.

“ Ừm ta biết rồi, huynh về chăm sóc vợ đi! ” Phan Vũ móc lỗ tai, vẫy tay đuổi Tố Vân Đào về.

“ Thằng nhóc này! ” Tố Vân Đào quay người rời đi, miệng cười khổ.

Vị lão sư trẻ tuổi, liền dẫn cả hai người Phan Vũ đi tới kí túc xá, vẫn không quên phổ cập về nơi này.

Kí túc xá của đệ tử tổng cộng có bảy gian, bởi vì đệ tử của sơ cấp hồn sư học viện tuổi đều tương đối nhỏ, vì để thống nhất quản lý cho tốt, nên đệ tử của mỗi niên cấp đều thống nhất ở tại một phòng. Mà đệ tử của mỗi niên cấp ở Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng bất quá trong khoảng 40 người mà thôi.

Túc xá lâu có ba tầng, đã có bảy gian phòng lớn mà đệ tử ở, mỗi gian túc xá đều có một gã sư phụ phụ trách.

Gian số bảy gian phòng trong bảy gian túc xá của đệ tử tồn tại tương đối đặc thù, điều kiện cũng là kém nhất, là địa phương chuyên môn cấp công độc sinh ở. Dù sao, học viện không phải thiện đường, học phí công độc sinh mặc dù giảm miễn, nhưng đãi ngộ cũng không có khả năng tốt như đệ tử bình thường.

Thất xá cũng là túc xá duy nhất có tuổi tác hỗn tạp, bất luận là cấp nào, tất cả đều công độc sinh ở lại chỗ này.

Phan Vũ và Đường Tam vừa mới đi tới trước cửa phòng số bảy, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo..

Đang tính mở cửa ra thì, một âm thành khàn đặc gọi Đường Tam.

“ Ngươi là Đường Tam sao? ”

Sau lưng Đường Tam từ lúc nào đã xuất hiện một bóng ảnh, thân hình cao tầm 1m77 – 1m79, mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt thì như là có người nợ tiền hắn vậy, còn lại để đầu đinh nữa chứ.

“ Không biết vị này là … ” Đường Tam vội lui về sau, cánh tay từ từ đưa ra sau lưng.

“ Vị này là khách khanh của học viện, mọi người thường gọi là vô địch lý luận Đại sư! ” Chưa để Ngọc Tiểu Cương tự giới thiệu, vị lão sư trẻ tuổi kia đã nói ra thân phận của hắn kèm chút chế giễu.

“ Khục, đúng vậy ngươi có thể cùng ta ra ngoài nói chuyện một lúc được không! ” Ngọc Tiểu Cương, ho nhẹ không thèm để ý những lời chế giễu của tên lão sư kia, hắn hướng về Đường Tam nói ra ý định của hắn tới.

Đường Tam suy nghĩ một chút, hắn đang tính toán xem người này có gây hại cho mình không, nhưng khi nghe tới vô địch lý luận hắn liền xem xét lại.

“ Được, lão sư ”

“ Tốt đi theo ta! ” Ngọc Tiểu Cương mừng rỡ nói, rồi dẫn Đường Tam tới phòng làm việc của hắn.

Chỉ có Phan Vũ lộn xộn trong gió, hắn trong bụng chửi má nó: “ cái móe gì vậy sao tên Ngọc Tiểu Cương vẫn tìm đến tên Đường Tam này được chứ! ”

“ Ngươi vào đi! ” vị lão sư kia cũng rời đi nói với Phan Vũ.

Phan Vũ cũng không thèm để ý, nhún vai mở cửa ra, hắn đi tới cửa nhìn vào bên trong.

Đây là một phòng rất rộng, chừng gần ba trăm thước vuông ( 300 m2 ), bên trong đặt tổng cộng 50 cái giường, nhưng cũng chỉ có giường, chỉ có 11 cái giường có đẩy đủ: chăn, ga, gối, đệm. Lúc này, bên trong đang có bảy tám đứa nhỏ tuổi từ 8 đến 12 tuổi đang huyên náo.

Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc