Đấu La Đại Lục

Chương 350: Đối trận, cùng bản giáp cự tê so phòng ngự



Dịch: duynguyen84

Biên tập: A Vớ

Ngưu Cao sắc mặt cũng vẫn khó coi như trước, trừng mắt liếc Thái Thản một cái, nói: "Lão tinh tinh, nếu như đổi lại là người khác dẫn hắn đến, ta đã sớm đuổi cổ hắn đi rồi. Ngươi mau kêu hắn biến khỏi nơi này, ta không muốn chứng kiến bất kỳ kẻ nào có cái gì liên quan đến Hạo Thiên Tông ở đây. Nếu không, đừng trách ta không nể mặt ngươi."

Thái Thản cũng có chút nổi giận, trong lòng hắn cực kỳ coi trọng Đường Tam, thậm chí còn có ý muốn đem tương lai của Lực chi nhất tộc hoàn toàn giao phó cho hắn. Đứng phắt dậy, cả giận nói: "Được lắm, chúng ta cùng đi thôi. Lực chi nhất tộc bọn ta cũng không cần tham gia lần tụ hội này nữa. Thiếu chủ, chúng ta đi thôi."

Nói xong đã sải bước nhanh hướng ra ngoài mà đi.

Ngưu Cao cũng không ngờ là Thái Thản lại có phản ứng mãnh liệt như thế, sắc mặt nhất thời thay đổi, hắn cùng Thái Thản kết nghĩa huynh đệ lâu năm như vậy, tự nhiên cũng biết là ông bạn già này cũng không phải là người có thể dễ dàng ra quyết định như vậy. Nhưng mà, hắn đã lỡ nói ra rồi, thân là tộc trưởng, lời nói đã ra khỏi miệng, hiện tại nếu như hắn thay đổi lại, thì nói làm sao cũng không còn chút mặt mũi a.

"Thái Thản tiền bối, chờ một chút." Đường Tam kéo cánh tay Thái Thản lại, nêu như bây giờ mà đi như vậy, chỉ sợ sau này cũng không còn đường nào để vãn hồi được nữa. Trước mặt có người ngoài như vậy, hắn đương nhiên cũng không có kêu Thái Thản bằng hai tiếng Trưởng lão.

Thái Thản nhìn về phía Đường Tam, Đường Tam hướng hắn gật đầu một cái. Sau đó hướng Ngưu Cao cúi đầu thấp vái dài một cái: "Ngưu Cao tiền bối, lúc đầu Hạo Thiên Tông và cha ta đã mang đến cho đơn chúc tứ tông tộc nhiều phiền toái, nay ta thay mặt họ hướng ngài xin lỗi. Ta biết, chỉ xin lỗi như vậy cũng không thể đại biểu cho cái gì hết. Ta lần này đi theo Thái Thản tiền bối đến đây, chính là hi vọng có thể tìm ra phương thức đền bù cho tứ tông tộc."

Ngưu Cao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tam: "Hạo Thiên Tông các người đã giải trừ phong bế?"

Đường Tam lắc đầu: "Ta chỉ đại diện cho ta cùng với cha ta, cũng không có đại diện cho Hạo Thiên Tông. Tông môn vẫn như lúc trước phong bế."

Ngưu Cao hừ lạnh một tiếng: "Mặc kệ Hạo Thiên Tông đã giải phong hay vẫn còn phong bế, đều không có liên quan gì đến Ngự chi nhất tộc bọn ta. Chúng ta trước giờ sống cũng tốt lắm, cũng không cần ngươi phải bồi thường gì cả. Cũng không phải một tên tiểu tử chưa dứt sữa như ngươi có khả năng mà bồi thường."

Nghe xong những lời này của Ngưu Cao, Đường Tam chẳng những không giận, ngược lại còn mừng, từ hàm ý trong lời nói của Ngưu Cao, hắn đã nghe được vài phần có khả năng vãn hồi đường lui, đương nhiên, đường lui này cũng không phải Ngưu Cao cấp cho hắn, mà là cấp cho Thái Thản.

Lúc này, Thái Thản cũng đã xoay người lại, đứng bên cạnh Đường Tam.

Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Ngưu Cao, Đường Tam ngược lại có vẻ rất thong dong, hai tay ôm Tiểu Vũ trong lòng, khí chất ưu nhã không có chút bối rối. Phải biết rằng, Ngưu Cao dù sao cũng là một gã cường giả cấp bậc Hồn Đấu La. Cứ việc hắn không có cố ý phóng thích áp lực đến áp chế Đường Tam, nhưng những hơi thở áp lực tự thân của một vị tộc trưởng mấy chục năm tích súc khí phách, khi nóng giận vô thức phóng ra cũng không phải một người bình thường có khả năng thừa nhận được.

"Ngưu Cao tiền bối, ta đương nhiên không thể hướng ngài phát thệ ta có thể làm gì cho tứ tông tộc. Lời nói không bằng chứng, đừng nói ngài không tin, ngay cả bản thân ta, cũng có cảm giác lời nói của ta cũng không đủ làm người khác phục được. Nhưng mà, ta hy vọng ngài có thể cho ta một cơ hội, để cho ta ở lại, tham gia vào lần tụ hội này. Ta không hi vọng Ngự chi nhất tộc đối đãi với ta giống như là đang nhìn kẻ thù."

Ngưu Cao đột nhiên cười, chỉ bất quá, vẻ tươi cười này của hắn so với khi nãy là khác nhau, biểu tình lãnh liệt từ đó phát ra càng khiến có người khác có cảm giác băng giá. Một cỗ áp lực mạnh mẽ từ trên người hắn phóng thích ra, tựa như kinh đào hãi lãng hướng về phía Đường Tam áp bách mà đến.

"Cho ngươi một cơ hội? Lúc đầu khi Hạo Thiên Tông tuyên bố phong bế, có hay không cấp cho tứ tông tộc chúng ta một cơ hội? Lúc đầu khi phụ thân ngươi cùng với Võ hồn điện tranh đấu, có hay không nghĩ đến lợi ích của chúng ta? Ta tại sao lại phải cấp cho ngươi cơ hội? Biến. Ngươi cút ra ngoài cho ta. Nếu không, dừng trách lão phu đối với ngươi không khách khí."

Thái Thản trong mắt lửa giận chợt lóe lên, đương khi muốn phát tác ra, lại bị Đường Tam mạnh mẽ ép xuống: "Thái Thản tiền bối, để cho ta chính mình xử lý đi."

Mục tiêu của Đường Tam là muốn thành lập Đường môn tại dị giới, làm cho Đường môn ở Đấu La đại lục này phát dương quang đại. Nếu như ngay cả chuyện như trước mắt hắn cũng không xử lý được, tương lai sau này như thế nào có thể khống chế cả một tông môn đây chứ?

Đối mặt với áp lực thật lớn phóng thích ra từ trên người Ngưu Cao, Đường Tam không lùi mà tiến, tiến lên từng bước một. Một tầng bạch quang nhàn nhạt từ trên người hắn hiện lên, nhưng tầng bạch quang này cũng không có phát rộng ra ngoài, mà chỉ bao trùm xung quanh thân thể của hắn. Ngay khi áp lực cường đại do Ngưu Cao phóng ra chạm đến người hắn, một màn kỳ dị xuất hiện, cỗ áp lực khổng lồ giống như là bị thân thể Đường Tam cắt ra làm hai phần, từ hai bên thân hắn lướt qua, không sinh ra bất kỳ tác dụng nào đối với cơ thể hắn.

Đường Tam là ai? Năm xưa khi thực lực hắn còn thấp, lúc đối mặt với ba vị giáo ủy của Thiên Đấu hoàng gia học viện, hắn cũng mạnh mẽ đè ép được áp lực cường đại của đối phương, càng không nói đến hiện tại, thực lực hắn đã tăng tiến. Tầng bạch quang ấy, không thể nghi ngờ, chính là Sát thần lĩnh vực, thiên phú lĩnh vực được khắc trên Hạo Thiên Chùy. Mà khi nãy xuất ra, chính là hiệu quả của Sát thần lĩnh vực sau khi đã tiến hóa – Sát thần đột kích.

Giống như khả năng của Lam Ngân lĩnh vực sau khi tiến hóa là Quấn quanh quần thể, sát thần đột kích cũng là một khả năng đạt được sau khi Sát thần lãnh vực tiến hóa theo thực lực tăng tiến của Đường Tam. Kỹ năng quần thể quấn quang của Lam ngân lĩnh vực chính là kỹ năng khống chế nhiều đối tượng, trên phạm vi rộng lớn. Mà kỹ năng Sát thần đột kích của Sát thần lĩnh vực lại là kỹ năng tấn công đơn độc. Khi Đường Tam đem Sát thần lĩnh vực thu nhỏ lại, bao bọc xung quanh cơ thể mình, như vậy hiệu quả của Sát thần đột kích là biến cả thân thể của hắn thành một lưới dao bén nhọn, đối với các áp lực không có thực thể nhất thời có khả năng mạnh mẽ cắt đứt toàn bộ.

Tại hồn sư giới, thực lực mạnh mẽ có thể nói lên rất nhiều vấn đề. Ngưu Cao cảm giác được áp lực do mình phóng thích ra đã bị Đường Tam cắt mất, cũng không khỏi cảm thấy thất kinh. Ánh mắt nhìn Đường Tam nhất thời thay đổi.

Có chút kinh ngạc nhìn Đường Tam. Ngưu Cao nói: "Không hổ là con trai Đường Hạo, có thể dễ dàng ngăn cản uy áp của ta. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Đường Tam lạnh nhạt cưới: "Gần hai mươi mốt tuổi."

Ngưu Cao ánh mắt lại biến đổi, hiển nhiên bởi vì tuổi tác hiện tại của Đường Tam mà giật mình, ánh mắt chuyển sang phía Thái Long, nhưng lại phát hiện lúc này Thái Long đang nhìn mình, ánh mắt mang theo vài phần vẻ mặt như là đang xem kịch vui. Nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, nói: "Được, ngươi muốn lưu lại cũng được. Ở chỗ này, trong tình huống không được làm tổn hại bất cứ thứ gì, nếu ngươi có thể dưới tay ta kiên trì được trong khoảng thời gian một nén nhang, ta sẽ cho phép ngươi tham gia lần tụ hội này. Mặt khác, với hai tông môn kia, ta sẽ giải thích."

"Ngươi nói thật không?" Mở miệng nói câu này cũng không phải là Đường Tam, mà là Thái Thản. Lúc này trên mặt hắn đã hiện ra vẻ tươi cười.

Ngưu Cao nhìn vẻ tươi cười của Thái Thản, đột nhiên có cảm giác lông tóc dựng hết cả lên, có chút bất mãn hướng về phía Thái Thản nói: "Lão Ngưu ta thân cũng là tộc trưởng, chẳng lẽ còn có thể nói chuyện không tính sao chứ?"

Thái Thản cười hắc hắc, nói: "Được, tốt lắm. Xem ra, hôm nay không cần đi nữa rồi. Tối nay vẫn có thể đem toàn bộ rượu ngon của ngươi uống sạch hết."

Ngưu Cao tức giận hừ một tiếng: "Lão tinh tinh ngươi tựa hồ đối với tiểu gia hỏa này tự tin lắm? Hai năm nay hồn lực ta tiến bộ không ít, mặc dù so với ngươi vẫn còn kém, nhưng cũng đã là tám mươi bốn cấp. Hắn được bao nhiêu tuổi rồi? Ta nói đây là kiên trì trong vòng một nén nhang đó."

Thái Thản cười thần bí: "Ngươi thử xem thì biết. Cam đoan ngươi không thử thì không biết, thử rồi nhất định bị hù cho giật mình. Lão Tê Ngưu, đừng trách ca ca ta không nhắc nhở ngươi. Đường Tam này, tại Hạo Thiên Tông không một tên đồng bối nào có khả năng so sánh với, thiên phú so với cha hắn chỉ có hơn chứ không kém. Chính là nhân vật đứng đầu trong đám tộc nhân đời thứ ba của Hạo Thiên Tông. Có thực lực đủ để cạnh tranh cho chức vị tông chủ tiếp theo của Hạo Thiên Tông đó. "

Nghe xong những lời này của Thái Thản, Ngưu Cao sắc mặt nhất thời biến đổi, ngưng trọng hẳn lên, những điều khác không quan trọng, nhưng câu nói của Thái Thản, so với Đường Hạo thiên phú còn cao hơn, lại làm cho hắn phải chú ý. Hắn với Thái Thản thân nhau như huynh đệ, Thái Thản tuyệt đối không có dối gạt hắn, hơn nữa, trong lời nói của Thái Thản, dĩ nhiên mơ hồ có ý ngầm nhắc nhở hắn. Tựa hồ là nhắc hắn không nên bị "Lật thuyền trong ao" vào lúc này.

Đường Tam lại nói tiếp: "Ngưu Cao tiền bối, ngài cùng Thái Thản tiền bối là huynh đệ tốt với nhau, tự nhiên cũng là trưởng bối của ta. Ngài xem như vậy có được không? Chúng ta tỉ thí đơn giản một chút. Chúng ta đều không sử dụng hồn kỹ, nhưng có thể đề tụ hồn lực. Mỗi người đánh người kia ba quyền, đối phương không được phép né tránh, chỉ có thể gồng người ngăn cản. Nếu như hết ba quyền rồi, vãn bối vẫn còn có thể đứng được ở chỗ này, như vậy thỉnh tiền bối cho phép vãn bối lưu lại tham gia lần tụ hội này, như thế nào?"

Nghe Đường Tam vừa nói như thế, đừng nói là Ngưu Cao ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Thái Thản cũng giật mình mở to cả hai mắt mà nhìn. Tự nhiên không phải bởi vì Đường Tam tìm cho mình một phương pháp đối phó dễ dàng hơn, mà là bởi vì hắn đưa ra yêu cầu này, đối với tộc trưởng Ngự chi nhất tộc Ngưu Cao là hoàn toàn có lợi.

Ngự chi nhất tộc cùng Lực chi nhất tộc giống nhau, là một đơn thuộc tính tông tộc, bọn họ toàn bộ tâm lực đều dùng cho việc nghiên cứu lực phòng ngự. Xét về mặt lực phòng ngự, trong giới hồn sư, nếu là ngang cấp, không người nào là có thể so sánh. Thậm chí ngay cả Tượng Giáp Tông, vốn nổi tiếng về lực phòng ngự xét về phương diện lực phòng ngự tinh thuần, cũng không dám nói là vượt qua được Ngự chi nhất tộc.

Không dùng đến hồn kĩ, không thể né tránh, ngạnh kháng ba quyền công kích của đối thủ, đây hiển nhiên là phương thức tỉ thí mà đem lực phòng ngự kinh khủng của Ngự chi nhất tộc phát huy đến trình độ cao nhất. Không nói đến vấn đề khác, ít nhất đã để cho Ngưu Cao tuyệt đối là có lợi thế. Mà Ngưu Cao dù sao cũng là một cường giả cấp bậc Hồn Đấu La, cho dù là không sử dụng đến hồn kỹ, đơn thuần chỉ oanh kích bằng hồn lực thôi cũng là tương đương đáng sợ.

Thái Thản có chút lo lắng hường Đường Tam nháy mắt liên tục, nhưng Đường Tam dường như là không thấy được, vẻ mặt vẫn như trước ưu nhã nhìn chăm chú vào Ngưu Cao, đợi hắn trả lời.

Ngưu Cao trừng mắt nhìn Đường Tam, hồi lâu không chớp mắt. Hắn là đang suy nghĩ không ra, tại sao Đường Tam lại đưa ra điều kiện tỉ thí có lợi cho mình đến như vậy. Hiển nhiên, tên tiểu tử trước mặt mình tuyệt sẽ không nghĩ đến chuyện muốn rời đi, như vậy, cũng chỉ có khả năng chứng minh được một điều, hắn đối với chính mình là tuyệt đối tin tưởng.

"Tiểu tử, ngươi rất là ngông cuồng a?" Ngưu Cao lạnh lùng nói.

Đường Tam mỉm cười lắc đầu, nói: "Không dám, trước mặt hai vị tiền bối, vãn bối như thế nào dám cuồng vọng đây? Chỉ là không hi vọng làm tổn thương hoà khí hai bên thôi. Tiền bối, thỉnh ngài ra tay đi." Vừa nói, hắn vừa đem Tiểu Vũ thu vào bên trong túi Như Ý Bách Bảo.

Ngưu Cao đi nhanh tới trước mặt Đường Tam. Ngừng bước lại: "Ngươi đưa ra phương pháp này đã để cho ta chiếm tiện nghi rất lớn, ta sao lại có khả năng xuất thủ trước. Tiểu tử, ngươi ra tay trước đi."

Đường Tam cũng không khách khí: "Tốt lắm, tiền bối cẩn thận." Vừa nói, hắn đơn giản tiến lên trước một bước, nắm tay hướng trước ngực Ngưu Cao đánh tới. Động tác phi thường trực tiếp. Nhưng làm Ngưu Cao kinh ngạc chính làm trên nắm tay Đường Tam dĩ nhiên không hề có cảm giác tia hồn lực nào cả.

Một tiếng phanh nhẹ vang lên, Đường Tam đã thu hồi nắm tay lại, Ngưu Cao rõ ràng hơi sửng sốt một chút, bởi vì hắn căn bản không có cảm giác bất kỳ lực công kích nào, không khỏi giận dữ: "Tiểu tử, ngươi đùa với ta hay sao?"

Đường Tam mỉm cười lắc đầu: "Hoàn toàn không dám. Chỉ là ngưỡng mộ đã lâu tiền bối xét về lực phòng ngự cực mạnh là đệ nhất đại lục, cần gì phải tự bêu xấu chứ? Dù sao lực công kích của vãn bối đối với tiền bối cũng sẽ không có chút hữu hiệu. Chi bằng đem toàn bộ tinh lực để tăng cường phòng ngự trước sự công kích của tiền bối đi. Như vậy mới có càng nhiều cơ hội có thể lưu lại."

Lời nịnh hót đúng lúc, không nặng không nhẹ này của Đường Tam nhất thời làm cho sắc mặt của Ngưu Cao hoà hoãn xuống: "Vậy ngươi hãy tiếp nhận quyền đầu tiên của ta đây."

Ngưu Cao cũng sẽ không khách khí, nếu như sau ba quyền mà ngay cả một tên tiểu bối hai mươi mấy tuổi đầu cũng đánh không ngã được, đây tuyệt đối là chuyện hết sức mất mặt. Bất quá, dù sao đối với chuyện này Đường Tam cũng là có thiện ý, cho nên, quyền đầu tiên này hắn chỉ sử dụng có ba thành lực đạo.

Ngàn vạn lần không được xem thường ba thành lực lượng của một gã hồn đấu la cường giả, mặc dù hồn lực của Ngưu Cao không mạnh mẽ bằng Thái Thản, nhưng là một gã phòng ngự hình hồn sư, lực lượng của hắn cũng tuyệt đối không kém, hơn nữa còn là hồn lực của bản thân. Lực công kích của một quyền này, tuy chỉ có ba thành lực lượng, nhưng cũng tương đương với một gã hồn sư sáu mươi cấp dùng toàn lực công kích.

Đường Tam quả thật không có né tránh, cũng không có sử dụng võ hồn của mình, sắc mặt không đổi, ưỡn ngực ra đón nhận một quyền này.

Một tiếng phanh lớn vang lên trên người của Đường Tam.

Đang lúc Ngưu Cao thầm nghĩ tên tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ không thể ngăn cản nổi một quyền chỉ với ba thành lực lượng của mình sao? Bất quám quả thật hẳn là hắn cũng không ngăn cản nổi. Hắn được bao nhiêu tuổi chứ? Có thể đạt được bốn mươi cấp hồn lực cũng đã xuất sắc lắm rồi. Hắn lựa chọn phương thức này vốn là đối với bản thân phi thường bất lợi.

Nhưng là, ý niệm trong đầu Ngưu Cao còn chưa kịp biến mất, ánh mắt hắn lại một lần nữa trợn trừng lên.

Đường Tam cả thân người ngã ra phía sau khoảng bốn mươi lăm độ, thân thể lấy phần eo làm trục, cả thân trên kịch liệt nghiêng lên ngã xuống, giống như là sóng cuộn không ngừng nhấp nhô, nhưng chính là cả người cũng không có bật ngửa ra sau, cũng không lui lại nửa bước.

Tình huống như vậy duy trì trong thời gian khoảng vài lần hô hấp, sau đó thân thể Đường Tam ổn định lại, mặt không đổi sắc, hô hấp không loạn, đứng thẳng lên nhìn Ngưu Cao, mỉm cười nói: "Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình."

"Hạ thủ lưu tình?" Ba thành công lực quả thật xem như là hạ thủ lưu tình, nhưng mà Ngưu Cao vốn dĩ không nghĩ là Đường Tam có khả năng trụ vững được. Hắn sở dĩ không có thi triển quá nhiều hồn lực công kích, chỉ là sợ một quyền này đánh chết Đường Tam, khiến cho Ngự chi nhất tộc gặp phải phiền toái lớn. Càng không hi vọng làm cho lão huynh đệ Thái Thản này bởi vì vậy mà làm khó hắn.

Nhưng là, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến, tên tiểu tử trước mặt này sau khi thừa nhận một quyền với ba thành công lực của mình như vậy, dưới tình huống không sử dụng võ hồn, lại

phảng phất như là bình yên vô sự, tựa hồ như là một quyền vừa rồi của mình dường như là không có đánh lên người hắn vậy.

Một quyền kia của Ngưu Cao đương nhiên là đánh trúng, chỉ là, tuyệt đại bộ phận lực lượng lại đề bị Đường Tam xảo diệu tháo gỡ đi hết. Đường Tam thân thể lắc lư liên hồi cũng không phải là dừng lực lượng chi trì lại, mà là hắn đem Khống Hạc Cầm Long thuật của mình ứng dụng lên chính thân thể hắn. Thân thể hắn mỗi lần đong đưa, là mỗi lần đem lực lượng oang kích của đối phương lên cơ thể tháo gỡ bớt một chút. Cuối cùng thì, thực tế hắn cũng không có thừa nhận bao nhiêu lực công kích lên cơ thể. Kĩ thuật "Tứ Lạng Bạt Thiên Cân" có thể xem như là một kĩ năng thần kỳ, chỉ bất quá tại thế giới này cũng không ai biết đến tuyệt kĩ này.

Đường Tam hướng Ngưu Cao nhoẻn miệng cười: "Tiền bối, tới lượt vãn bối đánh quyền thứ hai, ngài nên cẩn thận, lần này vãn bối phát lực." Vừa nói, một quyền của Đường Tam cũng vừa đánh ra.

Ngưu Cao căn bản là không cần phòng bị, hắn cũng không tin là một quyền công kích này của Đường Tam có khả năng gây ra tác dụng gì đối với hắn. Trong mắt hắn, một quyền này của Đường Tam đánh ra, so với quyền đầu tiên, nắm tay di chuyển càng chậm hơn trước, nhẹ nhàng hướng về lồng ngực mình ấn vào. Lúc này trong đầu hắn chỉ tập trung suy nghĩ xem quyền tiếp theo của mình nên sử dụng bao nhiêu hồn lực cho thích hợp, vừa đủ để đánh bại Đường Tam, mà không gây ra quá nhiều thương tổn cho tên tiểu tử kia.

Ngay khi khoảng cách từ nắm tay của Đường Tam đến ngực của Ngưu Cao còn cách khoảng một tấc, đột nhiên, một cỗ bạch quang đậm đặc chợt từ trên người hắn tràn ra, cái này cũng không phải là võ hồn phóng thích, càng không phải là hồn kĩ, mà là thiên phú lĩnh vực khắc trên Hạo Thiên Chuỳ của hắn.

Bạch quang trong nháy mắt từ khắp thân thể Đường Tam tràn đến tập trung vào tay phải hắn, Sát thần lĩnh vực tiến hoá kĩ năng Sát thần đột kích trong tích tắc ngưng tụ lại trên nắm tay. Từ khoảng cách một tấc này, nắm tay Đường Tam chợt tăng tốc, bằng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được oanh kích mạnh lên ngực của Ngưu Cao. Quỉ dị chính là, một quyền oanh kích này đánh lên lồng ngực của Ngưu Cao, cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Quá mức khiêm tốn sẽ làm cho người khác xem thường chính mình, điều này Đường Tam hiểu được sau chuyến trở về Hạo Thiên Tông. Đây là thế giới mà chỉ người mạnh mới có thể nói chuyện. Nắm tay của ai lớn, người đó có quyền quyết định. Nếu như không bày ra chút thực lực của mình, ở chỗ này chỉ khiến cho người khác xem thường mà thôi.

Quyền đầu tiên của hắn không phát lực, tự nhiên nguyên nhân cũng không phải là lý do như hắn nói ra, mà chính là muốn làm cho Ngưu Cao xem thường hắn, đến quyền thứ hai đánh ra, đã có thể sử dụng đến bản lãnh thực sự của hắn. Sát thần đột kích là kĩ năng tiến hoá của Sát thần lĩnh vực, hơn nữa là trong nháy mắt bộ phát, đã sử dụng toàn lực. Nếu như quan sát kỹ sẽ phát hiện ra được, bàn tay phải của hắn, bao phủ bên trong lực áp súc của Sát thần lĩnh vực, đã hoàn toàn biến thành màu ngọc, toàn bộ nội lực của Khống Hạc Cầm Long đã hoàn toàn bộc phát hết. Trước khi đánh ra quyền thứ hai, hắn đã có nhắc nhở Ngưu Cao, về phần Ngưu Cao có thật sự để ý đến hay không, không phải là chuyện hắn quan tâm.

Động tác Đường Tam rất nhanh, từ lúc ngưng tụ Sát Thần lĩnh vực đến khi nhanh chóng bộc phát, chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngưu Cao thân là đơn thuộc tính phòng ngự hồn sư, tại phương diện phản ứng vốn là không nhanh nhạy cho lắm. Đột nhiên cảm giác được trước ngực một trận phát lãnh, nắm tay Đường Tam đã in vào vị trí lồng ngực của hắn.

Một quyền vừa chạm vào đã lập tức rút về, trên mặt Đường Tam ửng đỏ lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Mà gương mặt Ngưu Cao lúc đó đang thừ ra dần dần trở nên cổ quái. Đột nhiên, sắc mặt hắn đại biến, ngay sau đó "phách, phách, phách" liên tiếp lui về sau ba bước, mới đứng vững được thân mình. Hé miệng, phun ra một ngụm bạch khí.

"Hảo tiểu tử." Ngưu Cao lúc này là vừa sợ vừa giận. Lúc một quyền của Đường Tam như tia chớp oanh kích vào trước ngực hắn, trong lòng hắn còn đang âm thầm cười lạnh, muốn dùng phương pháp này để đối phó ta sao? Lực phòng ngự của lão phu ngươi há có thể tưởng tượng được hay sao? Dù cho là không có dùng võ hồn, da dẻ của Ngưu Cao độ cứng cỏi cũng không kém một con tê ngưu bình thường là bao nhiêu.

Nhưng là, đương khi nắm tay của Đường Tam đánh vào, hắn mới phát hiện ra cũng không đơn giản như hắn nghĩ. Đầu tiên, vị trí mà một quyền này của Đường Tam đánh trúng, chính là chỗ một đại huyệt trước ngực hắn, hơn nữa, hồn lực bộc phát chỉ trong vòng khoảng cách một tấc, lại tương đương giống như là hồn lực ngưng tụ toàn lực, đáng sợ nhất là lực áp súc của Sát thần đột kích. Sát khí trong nháy mắt bộc phát vốn là vật lý phòng ngự bình thường không có khả năng ngăn cản.

Ngưu Cao chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực mạnh truyền đến, vốn là cỗ lực lượng này hắn có khả năng ngăn cản. Nhưng là, cỗ lực lượng này lại còn hàm chứa một cỗ hàn khí tựa như một thanh cương châm sắc nhọn đâm sâu vào lồng ngực hắn, nhất thời gây ra một trận tê dại toàn thân. Cỗ hàn khí đó không chỉ bức ép hắn cơ hồ không thở nổi, mà ngay cả trái tim hắn cũng phảng phất như bị kích thích mãnh liệt. May mà thực lực hắn mạnh mẽ, lực phòng ngự vốn mạnh lại càng mạnh hơn, có được một trái tim mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, lúc này mới thật vất vả chống đỡ mà chi trì tại đây. Há mồm phun ra một ngụm bạch khí, chính là sát khí do Sát thần lĩnh vực của Đường Tam chuyển hoá mà thành.

Chứng kiến Ngưu Cao thối lui liên tiếp cả ba bước, Thái Thản cũng giật mình không tin vào mắt mình. Lực phòng ngự của Ngưu Cao mạnh bao nhiêu hắn biết rõ nhất, hắn tự hỏi, nếu như là chính diện đối kháng, ngay bản thân hắn dù cho là dùng toàn lực ứng phó cũng chưa chắc có thể đả thương được lão gia hoả này nửa phần. Nhưng một quyền của Đường Tam lại có thể đẩy lui lão ta đến ba bước. Đường Tam đến tột cùng là đã làm như thế nào?

Một trận băng lãnh như trước vẫn còn bao trùm tái tim Ngưu Cao, luồng lãnh khí bốc ra từ sâu trong nội tâm làm cho hắn phải rùng mình một cái. Luồng sát khí lạnh như băng kia đã tẩy lễ cả thể các lẫn tâm hồn hắn. Lực công kích tuy mạnh, nhưng hắn vẫn có thể thừa nhận được, nhưng mà cỗ sát khí kinh khủng kia, lại làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng vào lời nói trước đây của Thái Thản. Đường Tam chính xác so với Đường Hạo là càng xuất sắc hơn, hắn có thể khẳng định, Đường Hạo hồi còn ở tuổi của Đường Tam, tuyệt đối không có thực lực như vậy. Mà luồng khí lạnh thấu xương kia, không sai, chính là một luồng sát khí mạnh mẽ.

Thái Thản sau thời khắc ngạc nhiên ngắn ngủi đã bật lên cười ha hả, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Ngưu Cao đối với Đường Tam hắn vui không nói nên lời. Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy được bộ dáng xấu hổ của huynh đệ tốt của mình.

Kì thật, lúc này Đường Tam cũng rất là giật mình, hắn đối với khả năng phòng ngự của Ngưu Cao cũng đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng là, lúc một quyền này của hắn oanh kích vào ngực của Ngưu Cao, hắn lại phát hiện ra rằng, lực phòng ngự của Ngưu Cao cũng không có đơn giản như mình tưởng tượng.

Đầu tiên, hắn đánh vào trước ngực của Ngưu Cao, nắm tay cũng không có cảm giác như là đã đánh vào vị trí huyệt đạo yếu hại. Da dẻ cùng cơ thể của Ngưu Cao, cứng rắn giống như là cơ thể của trâu bò vậy, không chỉ là cực kì cứng rắn, ngoài ra còn có tính chất co dãn thần kì nữa. Một quyền của Đường Tam đánh ra, chỉ riêng lực phản hồi đã làm cho cỗ tay hắn chịu một trận đau nhức. Trừ bỏ lực công kích của Sát thần lãnh vực tiến hoá kĩ năng Sát thần đột kích ra, toàn bộ lực lượng súc tích trong một quyền kia đã hoàn toàn bị chắn ở bên ngoài da Ngưu Cao.

Mặc dù chỉ có một thuộc tính, nhưng đơn thuộc tính thuần tuý này có bao nhiêu kinh khủng, cũng chỉ có khi chính thức cảm nhận mới có thể hoàn toàn hiểu được.

Ánh mắt Ngưu Cao hung hăng nhìn Thái Thản trừng mắt một cái, mặt đã đỏ lên thành màu như mỡ heo: "Hảo tiểu tử, quyền thứ hai của ta cũng sẽ không khách khí." Mãnh liệt hét lớn một tiếng, khiến cho cả sảnh run rẩy một trận. Chân trái tiến lên trước một bước, tay phải trực tiếp hướng Đường Tam đánh tới. Vốn là hắn đã chuẩn bị sẵn năm thành hồn lực, giờ đã biến thành bảy thành. Một quyền này đánh ra, Ngưu Cao đã lâm vào tình thế bắt buộc, bị một tên tiểu tử nhỏ hơn mình đến vài chục tuổi đánh lui đến ba bước, đối với một phòng ngự đại hồn sư như hắn mà nói, quả thực là một sự sỉ nhục lớn.

"Oanh…", một âm thanh kịch liệt trước ngực Đường Tam ầm vang lên, nụ cười của Thái Thản nhất thời thu liễm lại.

Thân người Đường Tam bọ oang kích bật ngửa ra, dưới chân đã lảo đảo lui về phía sau. Ngay tại lúc nắm tay Ngưu Cao đánh đến người hắn, trong nháy mắt, một lam một bạch hai luồng quang mang đã đồng thời bộc phát ra.

Ngưu Cao chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh lẽo hẳn lên, trái tim lại lần nữa co rút lại một chút, một quyền này lực lượng nhất thời yếu bớt vài phần, mà một quyền này của hắn đánh lên người của Đường Tam cũng đã cảm thấy cả kinh. Là một gã phòng ngự đại sư, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể Đường Tam tràn ngập cảm giác mềm dẻo, mà bên trong sự mềm dẻo lại bao hàm một loại cứng cỏi đặc thù. Một quyền này của mình oanh kích ra, mặc dù nhìn như là đem Đường Tam đánh bật ra sau, hơn nữa chân đã nhấc lên khỏi mặt đất. Nhưng trên thực tế Ngưu Cao lại phát hiện ra, lực lượng của mình căn bản là không có toàn bộ tác dụng lên người tên tiểu tử này.

Thân thể Đường Tam như trước lại đong đưa kịch liệt, đồng thời, có thể nghe được rõ ràng bộ xương trên người hắn không ngừng phát ra âm thanh rung động răng rắc. Bạch quang phóng xuất trên người hắn thu liễm lại, mà trong luồng lam quang lại xuất hiện thêm một tầng quang mang màu vàng đỏ nhàn nhạt.

Lui về phía sau hơn mười bước, Đường Tam mới miễn cưỡng đứng vững lại được, nhưng đã không còn thong dong như lúc trước nữa, sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt, trước ngực đã nhấp nhô nhẹ. Nhưng là, hắn lại như trước cũng không có ngã xuống. Dưới một quyền bảy thành công lực của một gã hồn sư cấp bậc Hồn đấu la oanh kích, hắn còn có thể đứng được, cũng đã chứng minh được rất nhiều sự tình.

Ngưu Cao sao khi oanh kích Đường Tam xong chợt có chút hối hận, nếu như Đường Tam thật sự bị đánh chết, phiền toái của hắn tuyệt không ít chút nào. Mặc dù không có sử dụng hồn kĩ, nhưng hắn đối với lực lượng cùng với hồn lực của mình là tuyệt đối tin tưởng. Nhưng mà, Đường Tam sau khi thối lui hơn mười bước lại như trước đứng vững vàng lại.

Đơn giản cử động thân thể lại một chút, tầng kim sắc lam quang trên người chậm rãi thu hồi lại. Sắc mặt tái nhợt của Đường Tam một lần nữa trở lại hồng hào như trước, hướng về phía Ngưu Cao nhoẻn miệng cười: "Tiền bối, hồn lực mạnh thật a."

Ngưu Cao ngơ ngác nhìn hắn: "Tiểu tử, võ hồn của ngươi không phải là con gián hay sao? Cho dù là đệ tử của Ngự chi nhất tộc bọn ta, bốn mươi tuổi trở xuống cũng không có khả năng ngăn cản được một quyền với trình độ này của ta."

Đường Tam trên mặt vẫn tươi cười không thay đổi, nói về lực phòng ngự, hắn như thế nào lại kém đây chứ? Từ những trải nghiệm của hắn, có thể biết được lực phòng ngự của hắn đã trải qua biết bao nhiêu thống khổ mới có được thành quả như ngày nay.

Đầu tiên, là hắn có sáu cái hồn hoàn, từ cái hồn hoàn thứ ba trở đi cũng đã là vượt cấp hấp thu. Lúc đầu, hắn thừa nhận được nỗi thống khổ to lớn đến mức nào mới có thể hoàn thành được hành động vĩ đại này. Thành quả của việc hấp thu hồn hoàn vượt cấp này, chính là khiến cho thực lực của hắn đồng thời tăng lên, hơn nữa, hồn hoàn cải tạo thuộc tính cơ thể hắn so với các hồn sư khác còn mạnh hơn nhiều.

Sau nữa, hắn lại có dùng qua Bát giác huyền băng thảo cùng với Liệt hoả hạnh kiều sơ, trong Băng hoả lưỡng nghi nhãn hấp thu, giúp cơ thể hắn cải tạo. Thêm sự cải tạo cơ thể khi Lam Ngân Hoàng lần thứ hai tỉnh giấc. Lại còn sự cải tạo thân thể của mười vạn năm hồn hoàn của Tiểu Vũ hiến tế. Cùng với sự may mắn do trời ưu ái đạt được bốn khối hồn cốt tăng phúc đối với cơ thể. Tất cả các yếu tố này tập trung lại một chỗ, làm cho Đường Tam có được một lực phòng ngự cực kì kinh khủng. So với các hồn sư cùng cấp bậc (hồn đế), lực phòng ngự của hắn tuyệt đối có thể xem là cực mạnh. Hoặc cũng có thể nói là, trong số hồn sư dưới bảy mươi cấp, không có kẻ nào có thể cùng hắn so về lực phòng ngự. Cho dù là người của Ngự chi nhất tộc cũng vậy.

Tại lúc hắn còn chưa có được hồn hoàn cùng hồn cốt của Tiểu Vũ, cũng đã có khả năng thừa nhận sự công kích của mấy tên Hồn thánh mà không chết. Lúc cuối cùng, khi hắn chặt đứt đùi phải, cũng là do chính hắn tự thu liễm lực phòng ngự của mình, vì cứu Tiểu Vũ mà tận lực hi sinh.

Đường Tam hướng Ngưu Cao mỉm cười lắc đầu: "Vãn bối xuất thân từ Hạo Thiên Tông, như thế nào lại có thể có được võ hồn là con gián đây chứ?"

Thái Thản thấy Đường Tam không có việc gì, cũng thở dài một hơi, ha hả cười, nói: "Ta xem cứ như vậy đi, mỗi người hai quyền được rồi. Tiếp tục đánh nữa sẽ làm tổn thương hoà khí. Ta cũng không muốn thấy ai trong hai người các ngươi bị bất kỳ tổn thương nào cả. Lão tê ngưu, ngươi đầu cũng đã hai thứ tóc rồi, sao không trầm ổn lại một chút đi? Vẫn còn tranh cường háo thắng như vậy sao?"

Ngưu Cao tức giận nói: "Thúi lắm, hắn có khả năng đả thương ta sao? Ta thừa nhận, tiểu tử này quả thật không tồi, ngươi đối với hắn đánh giá cũng không có chút phóng đại. Bất quá, với thực lực của hắn bây giờ, muốn đả thương được ta vẫn là khó có khả năng."

Thái Thản bĩu môi: "Khó có khả năng? Vừa rồi khi hắn đánh ra quyền thứ hai, ngươi có nghĩ rằng hắn có thể đem ngươi đánh lui ba bước không? Ngươi vẫn là phải thối lui đấy thôi? Ngươi sao biết hắn không có tuyệt chiêu đánh ra quyền thứ ba, cho lão tiểu tử ngươi bị một cú thua thiệt đây."

Ngưu Cao giận dữ: "Nói như thế nào lão phu cũng là Hồn đấu la, nếu nói như vậy, ta sao này cũng không cần lăn lộn nữa. Lão tinh tinh, ngươi cũng quá xem thường ta. Được, Đường Tam, chỉ cần quyền thứ ba của ngươi có thể làm cho ta so với ngươi vừa rồi lui xa hơn một chút, ngươi chẳng những có thể lưu lại, sau này Ngự chi nhất tộc cũng không xem ngươi là kẻ thù nữa, chuyện năm đó, cũng một bút xoá hết."

Đường Tam mừng rỡ, hắn cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội hoá giải được đoạn cừu hận này, lập tức nói: "Chúng ta đây một lời đã định."

Ngưu Cao hai chân chuyển hướng, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nói: "Đến đây đi."

Thái Thản đứng kế bên lại che miệng cười thầm: "Ngưu Cao ơi Ngưu Cao, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn như xưa dễ xúc động, sao không trầm ổn giống như ta chút nào thế. Sợ rằng lần này ngươi thật sự thua rồi. Thoát ly Hạo Thiên Tông lâu rồi, ngươi ngay cả kỹ năng cường đại của Hạo Thiên Tông cũng đã quên mất rồi sao. Đường Tam vừa rồi có khả năng làm cho ngươi lui ba bước, như vậy, hiện tại nhất định có thể làm cho ngươi lui xa hơn hắn khi nãy."

Đường Tam là người thông minh, lại càng sẽ không làm Thái Thản thất vọng. Đứng tại khoảng cách trước mặt Ngưu Cao năm bước, hắn hít sâu một ngụm khí, hồn lực toàn thân nhất thời tăng nhanh lên. Huyền Thiên công gia tốc vận chuyển, làm cả người hắn nhìn qua nhất thời khí thế đại thịnh.

Ngưu Cao đứng ở khoảng cách gần hắn nhất, tự nhiên cũng cảm thụ sâu sắc nhất, Hồn lực trên người Đường Tam phóng xuất ra làm cho hắn thất kinh, hồn lực như vậy ít nhất là trên sáu mươi cấp a! Chẳng lẽ nói rằng, tên tiểu tử trước mặt mình này lại có được thực lực trên sáu mươi cấp hay sao? Không, chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng là, chuyện mà hắn không tin, lại đang hiển hiện ra trước mắt hắn.

Đường Tam chậm rãi giơ cánh tay phải mình lên, lúc này đây, hắn cũng không có nóng lòng sử dụng Sát thần lĩnh vực của mình. Bàn tay phải dưới tác dụng của Huyền thiên ciing đã dần dần chuyển sang màu oánh ngọc. Vì nếu không oanh kích được đối thủ, ngược lại sẽ làm chấn thương chính mình, do đó, hắn đã đem Huyền Ngọc Thủ phát huy đến cực hạn.

"Tiểu tử, lề mề đứng đó làm gì? Đến đây đi." Ngưu Cao hét lớn một tiếng. Lúc này đây, hắn không hề có chút nào ý khinh thường. Trước sự tình thể hiện như vậy, hắn đem hồn lực trải rộng toàn thân, lực phòng ngự tăng lên đến cực hạn. Lúc này dưới tình huống không có võ hồn cùng với hồn kĩ, đây là trạng thái phòng ngự mạnh nhất của hắn rồi.

Đường Tam động thân, mũi chân chỉ xuống đất, lấy bắp chân phát lực, thân thể đột ngột xoay tròn nửa vòng, cánh tay phải huy động lên. Chỉ là, một quyền này của hắn cũng không phải là đánh về phía Ngưu Cao, mà là đánh vào trong không khí.

Động tác Đường Tam rất nhanh, quyền thứ nhất đánh xong, ngay sau đó chính là quyền thứ hai, khí thế trong nháy mắt chất chồng, dưới sự áp súc của hồn lực, đã ẩn hiện bạch quang.

Chứng kiến quyền thứ hai này của Đường Tam, sắc mặt Ngưu Cao đã biến đổi, trong đầu hắn rốt cuộc cũng đã nhớ lại cái kia. Đúng vậy, tiểu tử này xuất thân từ Hạo Thiên Tông, như thế nào lại không biết được cái kĩ năng kia đây chứ? Chỉ là, lúc này hắn không dùng chuỳ, mà là dùng tay, như vậy có thể phát huy được bao nhiêu thành uy lực đây?

Không sai, Đường Tam sử dụng chính là Loạn Phi Phong chuy pháp. Lấy tay thay chuỳ, vốn là tình huống rất ít khi xuất hiện, bởi vì Hạo Thiên Chuỳ chính là võ hồn, tuỳ thời lúc nào cũng có thể sử dụng. Nhưng lấy tay thay chuỳ mặc dù mất đi sự tăng phúc của Hạo Thiên Chuỳ, nhưng hiệu quả của Loạn Phi Phong chuy pháp cũng không suy giảm bao nhiêu.

Đường Tam khổ luyện dưới thác nước cũng không phải là uổng phí. Một người cả đời có thể có được mấy lần một năm như thế? Lúc đó, cũng đã thu hút ít nhất một phần trăm thời gian tính mạng của hắn hoàn toàn tập trung vào trong loại chuỳ pháp không mấy phức tạp này. Lúc này, lần nữa thi triển ra, là điều khiển hoàn toàn thành thục, không hề trì trệ.

Lấy chân trái làm trục, thân thể Đường Tam nhanh chóng xoay tròn liên tục. Trước đó cũng không có ai quy định trước mỗi lần công kích là không được súc lực, chỉ là phương pháp súc lực này của Đường Tam làm cho sự tin tưởng mười phần của Ngưu Cao trước đó bắt đầu xuất hiện một chút vết rách.

Loạn Phi Phong chuỳ pháp chia làm mấy cảnh giới, đơn giản nhất chính là chín chuỳ, sau đó là mười tám chuỳ, ba mươi sáu chuỳ, sáu mươi bốn chuỳ, cuối cùng mạnh nhất chính là tám mươi mốt chuỳ.

Bình thường khi các hồn sư chiến đấu, loại chuỳ pháp này kỳ thật là khó có được tác dụng (tuyệt thế kỹ năng của đệ nhất tông môn mà lại khó có tác dụng T_T), trừ khi giống như lần trước Đường Tam gặp phải Tật Phong Ma Lang tam thập lục liên trảm của Phong Tiếu Thiên trước đây, cùng loại kỹ năng thi triển mới có khả năng đối chạm.

Nhưng lúc này, hắn lại có được dư dả thời gian súc lực. Ngưu Cao chỉ có thể trong lòng cầu khẩn, hi vọng Loạn Phi Phong chuy pháp của Đường Tam chỉ mới luyện đến được cảnh giới dưới sáu mươi bốn chuỳ. Lực phòng ngự của hắn tuy cường đại, nhưng nếu như thật sự đối mặt với lực công kích của tám mươi mốt chuỳ chồng chất, hắn cũng không có bất cứ thứ gì nắm chắc. Càng huống chi hồn lực của Đường Tam so với hắn tưởng tượng còn cường đại hơn nhiều.

Tựa như một con quay bình thường đang xoay tròn, mỗi một quyền Đường Tam đánh ra đều cực kỳ có tiết tấu, thân thể quay tròn liên tục cực nhanh, nhưng chân trái thuỷ chung cũng không có rời khỏi khoảng cách một tấc vuông. Điều làm cho Ngưu Cao trong lòng không yên chính là, hồn lực do Đường Tam phóng ra cũng không gây cho hắn chút áp lực, mà toàn bộ tụ lại bên trong vòng tròn mà hắn đang xoay kia.

Bạch quang dần dần đậm lên, đem thân thể đang xoay nhanh của Đường Tam bao trọn lại bên trong, làm cho người khác không cách nào chứng kiến được thân hình của hắn. Thân là Hồn đấu la, bất luận là Thái Thản hay Ngưu Cao, cũng có thể cảm nhận được lực lượng của đoàn bạch quang kinh khủng kia đang không ngừng đề thăng liên tục.