Đấu La Đại Lục

Chương 374: Phong Hào Đấu La chín mươi chín cấp



Dịch: A Tù

Biên: A Nèo

Ánh mắt Trần Tâm đảo qua mọi người:"Hồn lực vượt qua chín mươi lăm cấp, xem như một ranh giới lớn của Phong Hào Đấu La. Từ chín mươi mốt đến chín mươi lăm cấp, hồn lực chênh lệch mặc dù không nhỏ, nhưng vẫn có thể dựa vào ưu thế là phẩm chất võ hồn hay hồn cốt, hồn kĩ để đền bù. Nhưng nếu như có hai gã Phong Hào Đấu La giao chiến, trong đó có một gã vượt qua chín mươi lăm cấp, tình huống sẽ phát sinh biến hóa. Phong Hào Đấu La chín mươi sáu cấp, hồn lực nhiều hơn Phong Hào Đấu La chín mươi lăm cấp khoảng hai mươi phần trăm."

Ánh mắt Đại sư sáng lên, nhất thời hiện ra quang mang hưng phấn cùng cuồng nhiệt. Cả đời nghiên cứu võ hồn, kinh nghiệm một trong những cường giả hàng đầu như Kiếm Đấu La đối với nghiên cứu của hắn thật sự rất trọng yếu.

"Chín mươi sáu cấp so với chín mươi lăm cấp hồn lực nhiều hơn hai mươi phần trăm, như vậy thì không phải phẩm chất võ hồn cùng với hồn kĩ, hồn cốt có khả năng đền bù. Trừ phi song phương hồn kĩ có bản chất quá chênh lệch, nếu không Phong Hào Đấu La chín mươi sáu cấp hoàn toàn có thể áp chế Phong Hào Đấu La chín mươi lăm cấp trở xuống. Vậy thì, Phong Hào Đấu La chín mươi sáu cấp cùng Phong Hào Đấu La chín mươi bảy cấp có chênh lệch bao nhiêu đây?"

Kiếm Đấu La Trần Tâm nhìn về phía Trữ Phong Trí, Trữ Phong Trí hướng hắn gật đầu.

"Hồn lực của Phong Hào Đấu La chín mươi bảy cấp so với chín mươi sáu cấp cũng nhiều hơn đến hai mươi phần trăm."

Nghe xong những lời này, các cường giả nơi đây đều không khỏi hít một ngụm lương khí.

Cốt Đấu La cười khổ nói:"Cho nên, nhiều năm như vậy rồi mà ta vẫn bị hắn áp chế. Ta đã đạt đến chín mươi lăm cấp hơn mười năm rồi nhưng đến giờ vẫn không hề tiến thêm được bước nào."

Nhìn đồng bọn của mình, trên mặt Trần Tâm toát ra một tia cười nhàn nhạt:"Tới chín mươi lăm cấp rồi, mỗi lần muốn tăng một bậc không chỉ đơn giản là tích lũy hồn lực mà còn cần phải có lĩnh ngộ. Hơn nữa vì võ hồn của mỗi người là khác nhau nên lĩnh ngộ cái gì cũng không giống nhau, bất kì ai cũng không thể truyền kinh nghiệm của mình cho người khác để hỗ trợ. Ngươi đã tích súc đủ hồn lực rồi, nhưng vẫn còn kém ở chỗ chưa lĩnh ngộ được."

Cổ Dong thở dài một tiếng:"Chín mươi chín phần trăm cố gắng, nhưng một phần trăm còn lại chẳng khác gì trời cho thì thành công, không cho thì chịu. Xét về ngộ tính, ta quả không bằng ngươi."

Trần Tâm nói:"Đó là bởi vì ngươi không chuyên chú bằng ta."

Đường Tam đứng một bên lẳng lặng lắng nghe. Được nghe các cường giả hàng đầu nói chuyện đối với quá trình tu luyện sau này vô cùng có ích.

Đại sư ở một bên hỏi:"Nói như vậy, một người Phong Hào Đấu La chín mươi bảy cấp, so với chín mươi lăm cấp hồn lực sẽ nhiều hơn khoảng năm mươi phần trăm. Dựa theo thực lực mà nói, chẳng phải một người Phong Hào Đấu La chín mươi bảy cấp có thể đồng thời nghênh chiến hai gã Phong Hào Đấu La chín mươi lăm cấp trở xuống sao?"

Trần Tâm trong mắt toát ra một tia quang mang tán thành, ý tứ hắn muốn nói chính là vấn đề này:"Nếu không tính đến tình huống võ hồn tương khắc, hồn kĩ khắc chế nhau, xét về hồn lực thì đúng là như thế. Sau khi vượt qua chín mươi lăm cấp, cách biệt giữa mỗi cấp chính là một trời một vực. Chín mươi bảy cấp cùng chín mươi tám cấp hồn lực chênh lệch khoảng ba mươi phần trăm, chín mươi tám cấp cùng chín mươi chín cấp độ chênh lệch lại lên đến bốn mươi phần trăm. Nói cách khác, một gã Phong Hào Đấu La chín mươi chín cấp, ít nhất có thể đồng thời đối mặt với bốn gã Phong Hào Đấu La chín mươi lăm cấp trở xuống."

Đại sư gật đầu. Hắn lại tiếp tục đặt vấn đề:"Dựa theo tính toán, như vậy hồn lực của Phong Hào Đấu La chín mươi chín cấp, hơn Phong Hào Đấu La chín mươi lăm cấp khoảng hai phẩy sáu (2.6) lần. Xét về hồn lực, chênh lệch tựa như một gã hồn thánh với một gã hồn vương vậy, coi như một đánh sáu cũng không có vấn đề gì. Nhưng trên thực tế, hai bên đều là Phong Hào Đấu La, đều có được chín hồn kĩ cùng với nhân tố võ hồn tương khắc, một gã Phong Hào Đấu La chín mươi chín cấp cũng chỉ có thể đối đầu với bốn gã Phong Hào Đấu La từ chín mươi lăm cấp trở xuống."

Trữ Phong Trí mỉm cười nói:"Đại sư không hổ là đại sư. Cho nên, số Phong Hào Đấu La tới cảnh giới này theo ta biết cũng chỉ có trên dưới hai mươi người, còn một số ẩn cư nơi sơn dã thì không biết bao nhiêu.? Thiên phú thượng đẳng, lại thêm cố gắng tất sẽ có cơ hội đạt tới thực lực Phong Hào Đấu La. Nhưng nếu muốn trở thành Phong Hào Đấu La trên chín mươi lăm cấp, yêu cầu thiên phú phải cực cao, theo như lời Trần Tâm thúc thúc nói giác ngộ là chuyện quan trọng nhất. Hiện tại trong giới trẻ, thiên phú như vậy ta cũng chỉ thấy có ở Sử Lai Khắc Thất Quái cùng Hoàng Kim Nhất Đại của Vũ Hồn Điện. Nếu như Thiên Tuyết Nhận có được võ hồn sáu cánh thiên sứ thì cũng có thể có được thiên phú như vậy."

Lúc này, Đường Tam đột nhiên mở miệng:"Trần Tâm tiền bối, vậy chín mươi chín cấp cùng một trăm cấp chênh lệch đến mức độ nào?"

Ánh mắt Trần Tâm rơi vào trên người Đường Tam, trong mắt hiện lên hai đồng tử màu lam:"Không biết. Hồn sư giới có lẽ từng xuất hiện cường giả trong truyền thuyết như vậy, nhưng không thấy bọn họ để lại kinh nghiệm gì."

Nói tới đây, hai tròng mắt hiện ra một tia khát vọng:"Cha của ta, sáu mươi tám tuổi tu luyện đến Phong Hào Đấu La cấp bậc, sau lại dùng mười năm, đạt tới chín mươi lăm cấp. Khi tám mươi tuổi, người đạt đến chín mươi sáu cấp. Thẳng đến một trăm lẻ tám tuổi, người lại đột phá chín mươi bảy cấp. Năm nọ, người gặp phải đối thủ cuối cùng trong đời mình, thất bại mà bỏ mình. Những lời ta vừa nói với các ngươi là do phụ thân ta truyền cho. Người cùng ta nói chuyện nửa canh giờ, sau đó tuyệt khí đi về thế giới bên kia. Trước khi chết, người nói đối thủ của mình là một gã Phong Hào Đấu La chín mươi chín cấp, là đệ nhất cường giả một thời. Vị Phong Hào Đấu La đó nói với cha ta, hắn đã mắc kẹt ở chín mươi chín cấp đã hơn ba mươi năm mà vô phương đột phá. Khi đó, hắn đã hơn một trăm hai mươi tuổi. Hắn phỏng đoán, một trăm cấp cùng chín mươi chín cấp hồn lực chênh lệch lên đến một trăm phần trăm, hơn nữa còn có thể gặp được hồn hoàn thứ mười."

Đây đúng là dùng tính mạng đổi lấy tin tức. Mọi người hoàn toàn lâm vào im lặng. Trừ bỏ đại sư, dù là Sử Lai Khắc thất quái mới chỉ có trên dưới sáu mươi cấp hồn lực, đã là hồn sư, ai mà không muốn leo đến đỉnh cao cơ chứ? Thông qua lời Kiếm Đấu La, bọn họ mới biết được có bao nhiêu khó khăn.

"Năm đó, ta bảy mươi hai tuổi, đạt tới chín mươi hai cấp, đến nay đã hai tư năm trôi qua, năm nay ta chín mươi sáu tuổi. Nếu như vị Phong Hào Đấu La đó còn sống, không biết hắn có thể phá tan được chướng ngại cuối cùng không?"

Đại sư nói:"Người bình thường sống lâu đại khái khoảng từ sáu mươi đến tám mươi tuổi, nếu không gặp chuyện gì khó khăn, sống lâu tới trăm tuổi cũng không phải là việc quá khó, nhất là hồn sư đẳng cấp cao. Tới Phong Hào Đấu La cấp bậc. sống khoảng một trăm hai mươi tuổi cũng không có vấn đề. Vi hồn sư chín mươi chín cấp kia, rất có khả năng còn sống."

Trần Tâm thở dài một tiếng, nói:"Đáng tiếc, dù hắn còn sống, ta cả đời cũng không có cơ hội khiêu chiến."

Trữ Vinh Vinh có chút kì quái nói:"Kiếm gia gia, người không hận hắn sao?"

Trần Tâm lắc đầu nói:"Phụ thân ta mỉm cười rồi mới mất. Ta cũng từng rất hận hắn, nhưng sau khi vượt qua chín mươi lăm cấp, ta mới hiểu được, tới cấp bậc này rồi, có thể khiêu chiến một đối thủ mạnh hơn mình, chính là chuyện sung sướng nhất đời."

Đường Tam nói:"Trần Tâm tiền bối, nếu như ta không nhìn lầm, ngài mặc dù mất đi một cánh tay, nhưng cảnh giới lại đề thăng, tại sao lại nói không có cơ hội chứ?"

Trần Tâm trong mắt chợt hiện ra hai luồng ánh sao, tâm thần những người ở đây liền run rẩy một hồi. Hắn liếc mắt nhìn Đường Tam một cái thật sâu:"Hảo, hảo. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Bất quá, ta nói cũng không phải hư ngôn. Cánh tay bị chặt, mặc dù làm ta lĩnh ngộ, nhưng khí huyết đã bị tổn thương, sau này khó có thể tiến thêm được nữa. Ta thủy chung không thể vượt qua phụ thân…"

Ở đây toàn những người thông minh, từ hàm ý trong câu nói của Trần Tâm với Đường Tam, bọn họ không khỏi âm thầm kinh hãi. Vị Kiếm Đấu La này, dĩ nhiên đã đột phá, đạt tới chín mươi bảy cấp.

Trong mắt Đường Tam hiện lên sự cuồng nhiệt:"Trần Tâm tiền bối, ngài biết người đó ở nơi nào sao?"

Ánh mắt Trần Tâm đảo qua mọi người:"Năm đó, khi cha ta khiêu chiến với hắn, hắn là cung phụng cao cấp nhất của Vũ Hồn Điện, điện chủ tiền nhiệm của trưởng lão điện, là Vũ Hồn Điện một đời thiên kiêu, là lãnh tụ tinh thần đứng đầu. Năm đó Bỉ Bỉ Đông tiếp vị, với thực lực còn chưa đạt tới Phong Hào Đấu La, nếu không có hắn ở sau chống đỡ, sao có thể hàng phục người khác được chứ?"

Không khí phảng phất trở nên ngưng trọng, đồng tử mỗi người tựa hồ đều co rút lại. Dù là Trữ Phong Trí đã sớm biết chuyện này, sắc mặt cũng không khỏi ngưng trọng. Đường Tam thế mới biết, địch nhân lớn nhất trong đời mình, không ngờ còn có cường giả như vậy. Dù sao cũng là Vũ Hồn Điện, tồn tại cường đại nhất trong ngàn năm a!

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Một cỗ mùi dược vật tràn ra từ trong phòng, hấp dẫn tâm thần mọi người.

Độc Cô Bác dẫn đầu đi từ bên trong ra, hắn có chút uể oải, nhìn ánh mắt mọi người, chậm rãi gật đầu.

Dương Vô Địch ra sau Độc Cô Bác, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Lúc trước đại chiến, sau đó lại phải dốc sức trị độc mất mấy canh giờ, đã làm vị dược đường đường chủ này cực kì mệt mỏi. Hắn hướng Đường Tam nói:"Tông chủ, ta có mấy câu muốn nói với ngươi."

Đường Tam trong lòng cười khổ. Ngươi muốn nói chuyện một mình với ta, cũng phải chọn đúng thời cơ chứ! Lúc này, với Trữ Phong Trí mình sao có thể độc hưởng tin tức được.

"Dương trưởng lão, nơi này không có người ngoài, có chuyện gì cứ nói đi!"

Dương Vô Địch hơi hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình chọn địa phương không đúng lắm, nhưng vẫn gật đầu nói:" Độc của Tuyết Dạ đại đế ta đã hoàn toàn giải rồi. Nhưng vì thời gian trúng độc quá dài, các cơ quan trong cơ thể đã bị phá hư nghiêm trọng. Ta đã dùng dược vật bồi bổ nguyên khí nhưng cũng chỉ duy trì cho người sống thêm từ hai đến năm năm mà thôi."

Trữ Phong Trí nhíu mày, than nhẹ một tiếng:"Có thể cứu sống là tốt rồi. Hai năm đến năm năm, ài, xem ra đế quốc nhất định phải chọn người nối nghiệp mới được. Chuyện này bệ hạ biết chưa?"

Dương Vô Địch lắc đầu:"Ta chưa nói cho bệ hạ. Hiện tại người đã ngủ rồi. Được dược vật của ta bồi bổ, đại khái ngày mai là có thể trở lại giống như người thường, nặng nhất cũng chỉ có chút suy yếu mà thôi."

Trữ Phong Trí mặc dù trong lòng cấp bách, nhưng hiện tại cấp bách cũng vô dụng. Không có Tuyết Dạ đại đế, bọn họ căn bản không thể nào phản công hoàng cung. Lúc này cũng không sợ thế cục phát sinh chuyển biến, dù sao nơi này cũng tập trung đông đảo hồn sư, trừ phi Thiên Nhận Tuyết trong một ngày có thể điều đến hơn một vạn hồn sư, nếu không cũng không thể dễ dàng khống chế được nơi này. Mà một vạn hồn sư là con số khổng lồ, bọn quần thần cũng không phải ngốc tử, nếu họ điều động quân đội phản kích thì cũng chưa biết hươu chết về tay ai? Thiên Đấu đế quốc dù sao cũng không phải là một hồn sư tông môn, đã tồn tại rất nhiều năm, tích súc lực lượng không phải Vũ Hồn Điện có thể dễ dàng giải quyết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ Hồn Điện cho Thiên Nhận Tuyết ngụy trang thành Tuyết Thanh Hà mà không phải là cường công.

Đường Tam nói:" Trưởng lão, lão quái vật, các ngươi vất vả rồi, nhanh nghỉ ngơi đi!"

Sau khi Dương Vô Địch cùng Độc Cô Bác đi, Trữ Phong Trí, Đường Tam đều lâm vào trầm tư. Nếu như Tuyết Dạ đại đế có thể nhanh chóng tỉnh lại cùng bọn họ đi về hoàng cung, cục diện tự nhiên nằm trong tay họ. Mà nếu để thời gian kéo dài quá lâu, Thiên Nhận Tuyết cải trang thành Tuyết Thanh Hà thân phận là thái tử, có thể sinh ra rất nhiều chuyện xấu.

Hít sâu một hơi, Trữ Phong Trí đột nhiên ngẩng đầu nói:"Đường tông chủ, ngươi theo ta tiến vào." Vừa nói hắn vừa đi vào căn phòng Tuyết Dạ đại đế trị độc.

Đường Tam bước nhanh đuổi theo, Trữ Phong Trí tiện tay vung lên, đem cửa phòng đóng lại, đi tới bên giường.

Màu đen trên mặt Tuyết Dạ đại đế đã biến mất, thay vào đó là màu trắng bình thường. Khuôn mặt tiều tụy, bộ dáng giống như đã bị tàn tạ vì năm tháng, cùng khí thế hăng hái mấy năm trước hoàn toàn trái ngược.

Trữ Phong Trí nhìn về Đường Tam bên người:" Tiểu Tam, ngươi nói cho ta, chúng ta hiện phải làm gì bây giờ, là chờ đợi, hay là nghĩ biện pháp khác." Một mình đối mặt với Đường Tam, hắn lại chuyển sang cách xưng hô trước kia.

Đường Tam tỉnh táo nói:"Thiên Nhận Tuyết là người thông minh, bọn họ sẽ rất nhanh phát hiện ra tình hình của Thất Bảo Lưu Ly tông không bình thường, đến lúc đó sẽ triển khai hành động. Thiên Nhận Tuyết sẽ lợi dụng thân phận thái tử giả mạo của nàng. Bất quá muốn trong một thời gian ngắn điều động từ Vũ Hồn Điện đến vài ngàn hồn sư là rất khó có khả năng. Dù tính cả Vũ Hồn Điện, hồn sư cũng chỉ có mấy vạn mà thôi. Lần trước cùng quý tông cùng Lam Điện Bá Vương Long gia tộc giao chiến tổn thất không ít. Lần này lại phái tới ba ngàn hồn sư cùng bốn vị Phong Hào Đấu La, đã là con số rất lớn rồi. Căn cứ theo phán đoán của ta, Thiên Nhận Tuyết hẳn sẽ không mạnh mẽ cùng ta chống lại, nàng có hai lựa chọn, một là tìm mọi biện pháp ám sát bệ hạ, như vậy có thể khiến nàng lên được ngôi vị hoàng đế, bất quá đối mặt với năm ngàn hồn sư của chúng ta, dù chúng ta thắng cũng là thắng thảm."

Trữ Phong Trí chăm chú nghe lời Đường Tam rồi nói:" Vậy một lựa chọn khác là gì?"

Đường Tam nói:" Phá hoại. Cố gắng hết sức phá hoại Thiên Đấu thành, nhất là hoàng cung, khiến nguyên khí của Thiên Đấu đế quốc tổn hại nặng nề. Dù sao, hiện tại trên đại lục, Vũ Hồn Điện đã chiêm ưu thế, lần thất bại này không đại biểu cho việc sau này không còn cơ hội. Nếu như ta là Thiên Nhận Tuyết, ta sẽ lựa chọn con đường thứ hai. Mà nếu như ngài cùng đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly tông không rời khỏi hoàng cung, sợ rằng cũng phải gánh chịu công kích của bọn họ."

Trữ Phong Trí thỏa mãn nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia mỉm cười:"Tiểu Tam, sau này Vinh Vinh kế thừa Thất Bảo Lưu Ly tông, mong ngươi giúp nó nhiều chút."

Đường Tam gật gật đầu:"Ta đối đãi với Vinh Vinh như muội muội của mình, càng huống chi bên cạnh nàng còn có Áo Tư Tạp. Tiểu Áo tài trí tuyệt không dưới ta. Lấy Cửu Bảo Lưu Ly tháp của nàng, tương lai Thất Bảo Lưu Ly tông sẽ tăng thành Cửu Bảo Lưu Ly tông.""

Trữ Phong Trí mỉm cười nói:"
Nếu như thật sự có ngày đó, cũng đều là do ngươi tặng cho. Tốt lắm, tiểu Tam, ngươi ra ngoài đi. Ta muốn một mình bồi tiếp bệ hạ."

Đường Tam sửng sốt một chút, ánh mắt nhất thời biến thành quái dị nhìn Trữ Phong Trí.

Trữ Phong Trí bất đắc dĩ lắc đầu:"
Tiểu tử ngốc, có lúc quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt. Đi ra ngoài đi!"

Đường Tam muốn nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy quang mang quả quyết trong mắt Trữ Phong Trí, rốt cuộc xoay người, bước tiến có chút gian nan đi ra ngoài.

Sau nửa canh giờ, cửa phòng lại ở ra một lần nữa. Trữ Phong Trí nói với mọi người Tuyết Dạ đại đế đã tỉnh lại, hơn nữa truyền ý chỉ muốn ở chỗ này triệu kiến tổng trưởng thành vệ quân Thiên Đấu thành.. Trữ Phong Trí cùng Cốt Đấu La phải tự mình đi một chuyến, lúc này bên người Tuyết Dạ đại đế không có đồ đạc gì, tất nhiên không thể viết thánh chỉ. Cho nên phương thức "
Mời" trực tiếp này là đơn giản nhất.

Sau nửa canh giờ, Tuyết Dạ đại đế nhìn thấy tổng trưởng thành vệ quân, lập tức hạ lệnh liên tiếp, khiến không khí bên trong Thiên Đấu thành cũng trở nên khẩn trương.

Đồng thời, Tuyết Dạ đại đế cũng triệu kiến hai nghìn hồn sư từ Sử Lai Khắc học viện đến. Lúc này, bên trong Sử Lai Khắc học viện có khoảng bảy nghìn hồn sư, trong đó Sử Lai Khắc học viện cùng tứ nguyên tố học viện số sư phụ có thể xuất chiến khoảng thêm trăm người. Còn khoảng hai nghìn hồn sư đệ tử, các vị cường giả nơi đây nhất trí không cho họ tham gia. Số hồn sư thanh niên đó là tương lai của giới hồn sư và cũng là của Thiên Đấu đế quốc, không thể để tổn thất được.

Trữ Phong Trí phái Cốt Đấu La cùng tổng trưởng thành vệ quân phản hồi chủ trì đại cục, sau đó mang mọi người vào bái kiến Tuyết Dạ đại đế.

Tuyết Dạ đại đế lúc này đã ngồi dậy, vẻ tái nhợt Đường Tam chứng kiến trước kia đã biến mất, thay vào đó là sắc mặt hồng nhuận dị thường, nhìn qua giống như mọi trung niên bình thường khác.

Mọi người đồng thời khom người hành lễ. Lấy thân phận địa vị của họ ở hồn sư giới, quỳ lạy là khó có khả năng.

Tuyết Dạ đại đế trong mắt toát ra một tia buồn vô cớ:"
Cảm tạ các vị đã ra tay cứu viện. Hiện tại không phải là lúc nói chuyện, chờ lúc ta dập tắt phản loạn, nhất định sẽ tạ ơn. Trữ tông chủ, chúng ta có lẽ nên xuất hành!"

Trữ Phong Trí gật đầu, tiến lên dìu Tuyết Dạ đại đế xuống giường, không để ý đến ánh mắt mờ mịt của mọi người, ra khỏi phòng.

Đường Môn, Thất Bảo Lưu Ly tông, hoàng thất, tam phương hồn sư đã chuẩn bị xong, tổng số hơn năm ngàn hồn sư, từ trong Sử Lai Khắc học viện đi thẳng đến hoàng cung. Lúc này, thành vệ quân đã được điều động, phong tỏa bốn cửa của Thiên Đấu thành, hơn nữa phái ra năm vạn cận vệ bao bọc xung quanh hoàng cung.

Thành vệ quân cùng cấm vệ quân của hoàng cung giằng co nhau, song phương không ai nhường ai, không chịu thoái nhượng. Cũng may Tuyết Dạ đại đế chỉ ra lệnh là vây quanh hoàng cung. Lúc này, đại đế tự thân đến, mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng, đồng thời quần thần dưới sự thông tri của thành vệ quân đã chờ ở ngoài hoàng cung.

Cấm vệ quân không dám chậm trễ, vội vã mở đại môn hoàng cung, nghênh đón Tuyết Dạ đại đế hồi cung. Dưới liên tiếp mệnh lệnh của Tuyết Dạ đại đế, năm nghìn hồn sư của cấm vệ quân bắt đầu tìm tòi trong hoàng cung, vây bắt Thiên Nhận Tuyết cho bằng được.

Đường Tam cùng Trữ Phong Trí sóng vai nhau đi tới nơi của Thất Bảo Lưu Ly tông ở bên ngoài hoàng cung, từ nhiều dấu hiệu cho thấy, Thiên Nhận Tuyết đã mang theo hai ngàn hồn sư vào trong Thất Bảo Lưu Ly tông tông môn.

Sắc mặt Trữ Phong Trí rất khó coi. Hắn vì che mắt người ngoài đã bố trí người ở lại làm nghi binh. Mặc dù chỉ là ngoại môn đệ tử, nhưng cũng có hơn trăm người, bây giờ không cần hỏi cũng đoán ra số hồn sư này nhất định đã chết thảm rồi.

"
Động thủ." Trữ Phong Trí hét lớn một tiếng, cùng Cốt Đấu La và Kiếm Đấu La phóng lên dẫn đầu đoàn người. Hoàng Kim Thiết Tam Giác, Đường Môn mọi người cũng đồng thời tiến công. Có cường giả xông vào trước, hồn sư của Thất Bảo Lưu Ly tông đang bao vây xung quanh cũng nhanh chóng lao vào. Mấy trăm phi hành hồn sư lại càng trực tiếp bay thẳng lên không trung, nhất là các đệ tử của Mẫn đường Đường Môn, nhanh chóng trinh sát tình hình.

Nhưng là, tất thảy đều uổng phí. Khi mọi người tiến vào, họ chứng kiến không phải là hai ngàn địch nhân mà là hai ngàn cỗ thi thể, thi thể của hai ngàn hồn sư Thiên Đấu đế quốc hoàng thất đóng trong hoàng cung.

Trữ Phong Trí dưới chân lảo đảo một chút, nhờ Cốt Đấu La trợ giúp mới có thể đứng vững thân hình, nhất thời trong mắt đỏ vằn lên. Hai ngàn cỗ thi thể trên mặt đất này, ngoại trừ hơn một trăm ngoại môn đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông, số hồn sư hoàng thất khác, phần lớn cũng được hắn bồi dưỡng, có thể nói là lực lượng trung kiên nhất trong tay hoàng thất Thiên Đấu đế quốc. Phải biết rằng, cả hoàng thất của Thiên Đấu đế quốc nắm giữ số lượng hồn sư cũng không đủ năm nghìn hồn sư a! Lần này đã mất đi gần một nửa, thực lực so sánh cùng Vũ Hồn Điện càng ngày càng khác biệt.

Cẩn thận kiểm tra thi thể, không khó phát hiện, phần lớn hồn sư bị đánh lén mà chết. Không cần hỏi, mọi người cũng có thể hiểu được cách làm của Thiên Nhận Tuyết.

Trên tường của Thất Bảo Lưu Ly tông, có một dòng chữ to viết bằng máu:"
Đường Tam, lần này ngươi thắng. Nhưng chúng ta sẽ còn gặp lại." Phía dưới là một hình vẽ huyết thiên sứ trông rất sống động, sáu cánh mở rộng ra, tựa hồ hướng tới Đường Tam khiêu chiến.

Thật sự thắng sao? Trên mặt Đường Tam phủ một tầng sương lạnh. Từ ý nghĩa chiến lược nhìn nhận, lần này bọn họ phá hủy được kế hoạch ẩn núp nhiều năm của Thiên Nhận Tuyết, không nghi ngờ gì là thắng lợi. Nhưng trong khi họ chỉ tiêu diệt được một nghìn hồn sư của Vũ Hồn Điện, thì cái giá trả ra lại gấp đôi, càng kéo dài thêm khoảng cách của hai bên.

Dò xét tình hình trong tông môn xong, Kiếm Đấu La trở lại bên người Trữ Phong Trí:"
Tông chủ, bọn họ theo địa đạo từ hoàng cung chạy ra."

Trữ Phong Trí hít mạnh vài hơi không khí tàn ngập mùi máu tanh, cắn răng một cái nói:"
Rửa sạch hiện trường!"

Ngoài dự tính của mọi người, Tuyết Dạ đại đế lại rất tỉnh táo. Sau khi biết được tình huống, vị đế vương này cũng không tỏ thái độ gì, chỉ hạ lệnh hậu táng hồn sư đã chết, thậm chí không đối với thánh điện của Vũ Hồn Điện ở Thiên Đấu đế quốc có bất kì hành động gì.

"
Ta có chút không rõ, sao bọn họ lại nhanh chóng cứu được Tuyết Dạ đại đế như vậy? Đây là điều ngươi đã đoán được sao?" Xà Mâu Đấu La Xà Long có chút cảm khái nói ra.

Thiên Nhận Tuyết lúc này đã khôi phục diện mạo vốn có của mình, thân thể thon dài được bao phủ bởi một bộ quần áo màu vàng nhạt động lòng người, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh:"
Ta cũng không tưởng tượng được bọn họ có thể nhanh chóng phản hồi hoàng cung như vậy. Dựa theo tình huống lúc nãy, mặc dù không đoán ra nhưng cũng không dám mạo hiểm đánh bạc một phen."

Cầu Gai Đấu La bên cạnh sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, chưa thể khôi phục lại được thở dài nói:"
Thiếu chủ, sau chuyện này, chúng ta trở về giải thích với giáo hoàng bệ hạ như thế nào?"

Thiên Nhận Tuyết nhìn hắn một cái:"
Hết thảy đã có ta. Trận chiến này vừa mới bắt đầu. Nếu như địch nhân không chịu nổi một kích thì đâu có ý nghĩa gì chứ?" Quang mang ác lạnh từ trong mắt nàng chợt lóe ra rồi biến mất. Đường Tam, ta phải về Vũ Hồn Điện thử hấp thụ khối thiên sứ thần trang thứ hai. Lần sau gặp mặt, không biết ngươi còn có may mắn thoát khỏi tay ta hay không?

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía Thiên Đấu thành. Sống ở nơi này nhiều năm như vậy, nó đáng lẽ ra đã phải ở trong tay nàng, mặc dù cuối cùng có vãn hồi tổn thất, nhưng cũng bị thương nặng. Thiên Đấu đế quốc, chiến lược này nàng đã thất bại rồi. Mà muốn truy cứu trách nhiệm, cũng chỉ đổ dồn trên người nàng. Dựa theo kế hoạch, nàng phải đàng hoàng tiếp nhận ngôi vị hoàng đế của Thiên Đấu đế quốc. Nếu không phải Bỉ Bỉ Đông muốn phát động sớm, nàng đâu có phải đầu độc Tuyết Dạ đại đế cơ chứ? Đến lúc đó thân phận của nàng căn bản sẽ không bị bại lộ. Ẩn nhẫn, quả quyết, đây là đặc điểm lớn nhất của Thiên Nhận Tuyết.

Sau vài ngày khẩn trương, Thiên Đấu thành đã trở lại vẻ ban đầu của nó, chỉ có tầng lớp cao tầng mới biết, tranh đấu của đế quốc cùng Vũ Hồn Điện đã chính thức bắt đầu. Sau chuyện đó, quan hệ của hai bên đã không còn có thể trì hoãn được nữa.

Cả tòa Thiên Đấu thành bên ngoài thả lỏng bên trong thực chất lại khẩn cấp. Tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly tông được Tuyết Dạ đại đế bổ nhiệm làm quốc sư của đế quốc, cùng với đại sư lãnh đạo tất cả hồn sư bên trong đế quốc. Hai nghìn hoàng thất hồn sư vốn tu luyện ở trong Sử Lai Khắc học viện cũng được điều động trở về hoàng cung. Đại sư cũng theo lệnh tiến vào hoàng cung, cùng Trữ Phong Trí huấn luyện đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông và hồn sư hoàng thất.

Hoàng cung Thiên Đấu đế quốc.

Đường Tam mang theo Tiểu Vũ ngồi đối diện với đại sư. Nơi này là chỗ ở trong cung của đại sư.

"
Tiểu Tam, tiếp theo ngươi có dự toán gì không?" Đại sư hỏi.

Đường Tam nói:"
Khối u ác tính bên trong Thiên Đấu hoàng thất đã được khu trừ. Tuyết Dạ đại đế cũng tỏ vẻ toàn lực ủng hộ chúng ta phát triển Đường Môn, Đường Môn xem như đã đi vào quỹ đạo. Giai đoạn kế tiếp chính là sản xuất ám khí hàng loạt. Ta chuẩn bị về Hạo Thiên Tông một chuyến, một bên là đem tình hình bên ngoài tường thuật lại, một bên đem tượng thần Lâu Cao đến thỉnh bá phụ trợ giúp hắn luyện chế cường đại ám khí."

"
Sau đó thì sao?" Đại sư nhìn ái đồ của mình, khuôn mặt cứng ngắc hiện ra thần sắc nhu hòa.

Đường Tam nói:"
Thông qua lần này cùng Thiên Nhận Tuyết chiến đấu, ta phát hiện mình còn thiếu rất nhiều điều, nhất là ở phương diện công kích. Mặc dù ta có không ít phương pháp công kích, nhưng uy lực xem ra vẫn còn chưa đủ. Ta nghĩ sẽ ở lại Hạo Thiên Tông tu luyện một thời gian, lấy công kích của Hạo Thiên Chuy làm chủ, học thêm một ít kĩ năng của nó. Nếu không lần sau đối mặt với Thiên Nhận Tuyết, ta một điểm tự tin cũng không có."

Đại sư lắc đầu:"
Người quay về Hạo Thiên Tông một chuyến là đúng, nhưng ta không tán thành chuyện ngươi ở đó tu luyện."

Đường Tam không hỏi tại sao, bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng vào sư phụ của mình.

Đại sư tiếp tục nói:"
Hạo Thiên Chuy quả thật cường đại, nhưng ngươi không nên quên, muốn thi triển Hạo Thiên Chuy, phát huy ra uy lực của nó, đầu tiên phải có được hồn kĩ chuyên thuộc về Hạo Thiên Chuy mới được. Ngươi là song sinh võ hồn, nếu như trước khi Lam Ngân Hoàng có được hồn hoàn thứ chín, đem hồn hoàn cấp cho Hạo Thiên Chuy chỉ tổ lãng phí tiềm lực trong tương lai. Mà không có hồn kĩ, ngươi dựa vào nó để tăng cường thực lực là rất khó."

Tới đây, đại sư hình như có điều khó nói.

"
Sư phụ, ngài có đề nghị gì sao? Ta nghe ngài." Đường Tam không chút do dự nói ra.

Đại sư than nhẹ một tiếng:"
Đề nghị thì có, chỉ là ta không muốn ngươi đi mạo hiểm. Nơi đó dù sao cũng rất nguy hiểm."

Ánh mắt Đường Tam sáng lên. Hắn hiện tại đã có hồn lực sáu mươi sáu cấp, cảm giác được tốc độ tu luyện đang không ngừng giảm xuống, muốn bảo trì tốc độ trước kia cơ hồ là khó có khả năng. Không có ai so với đại sư hiểu được tình huống của hắn lúc này, đại sư mặc dù nói rất nguy hiểm, nhưng Đường Tam hiểu được nó có lẽ là con đường tắt nhanh nhất giúp mình tăng tiến thực lực.

"
Sư phụ, bất luận thế nào, việc tự bảo vệ mình thì ta coi như không thành vấn đề. Hiện tại Vũ Hồn Điện thế lớn, ta càng ngày càng cảm giác được thực lực của mình không đủ. Ngài cũng biết đến thiên sứ thần trang với lão quái vật trưởng lão Vũ Hồn Điện rồi, nếu như không nhanh chóng tăng cường thực lực, tương lai chúng ta sao có thể cùng Vũ Hồn Điện chống lại được? Hơn nữa ngài cũng dạy ta, đối mặt với áp lực càng lớn, tiềm lực kích phát càng dễ dàng. Lĩnh ngộ tinh túy khi chiến đấu so với tự mình tu luyện thì nhanh hơn nhiều."

Đạo sư có chút bất đắc dĩ mỉm cười nói:"
Vốn biết tiểu tử ngươi sẽ nói như vậy mà. Được rồi, ta nói cho ngươi biết. Ngươi hiện tại là sáu mươi sáu cấp, nhưng hồn lực chủ yếu là do hồn hoàn của Tiểu Vũ đem đến, thế nên ngươi cần phải có một thời gian dài để ổn định được cấp độ hồn lực này, khiến tốc độ tu luyện giảm xuống. Nếu như chỉ một mặt khổ tu, tác dụng cũng không lớn. Muốn nhanh chóng hoàn toàn dung hợp với hồn lực, cần phải thông qua chiến đấu liên miên, tốt nhất là dưới áp lực của sinh tử chiến đấu. Như vậy chẳng những kĩ xảo chiến đấu tăng tiến một bậc, mà hồn lực cũng sẽ nhanh chóng tăng lên. Mấy ngày nay ta cẩn thận nghiên cứu tình huống của Áo Tư Tạp. Hắn là một thực vật hệ hồn sư, trong năm năm tốc độ tăng hồn lực cũng không thua kém các ngươi bao nhiêu là bởi vì hắn luôn phải đối mặt với áp lực sinh tử, bức bách tiềm lực của bản thân. Không thể nghi ngờ, lựa chọn của hắn mặc dù nguy hiểm nhưng lại cực kì chính xác. Mà ngươi mặc dù năm năm này cũng ma luyện, nhưng ở dưới Sát Lục Chi Đô cái loại giết chóc này chỉ tăng cường tính công kích cùng sát tâm, không phải là một nơi đưa đến áp lực không ngừng cho ngươi. Cho nên, ta muốn ngươi đến một nơi có thể sinh ra áp lực đó."

Đường Tam tò mò nói:"
Đến cùng thì nơi đó là nơi nào?"

Đại sư suy nghĩ một chút rồi nói:"
Có thể nói đó là một mảnh hồn thú sâm lâm, nhưng không phải là bất kì loại hồn thú gì ngươi từng biết. Bởi vì đó là một hòn đảo nhỏ, nơi đó có rất nhiều hồn thú cùng hồn sư kì lạ, tại hồn sư giới có rất ít người biết."

Đảo nhỏ? Đường Tam tập trung tinh thần lắng nghe đại sư nói.

Đại sư tiếp tục nói:"
Ta nói sơ qua cho ngươi biết nó nguy hiểm như thế nào. Vũ Hồn Điện từng phái hai nghìn hồn sư đi đến hòn đảo, cố gắng hợp nhất hồn sư nơi đó. Kết quả là có đi mà không có về, sống sót trở về không quá trăm người, chết đến hai gã Phong Hào Đấu La. Địa phương đó được Vũ Hồn Điện gọi là Ma Quỷ đảo, nhưng ta lại biết tên chính thức của nó, đó được gọi là Hải Thần đảo.