Ngày Từ Bỉnh Nhiên xuất viện, không khí lạnh bỗng ập đến, anh cứ yên lặng rời đi. Lúc Hạ Thính Nam mặc áo lông vũ thật dày đi đến bệnh viện thăm anh mới phát hiện trong phòng không phải là Từ Bỉnh Nhiên, mà là một cậu học sinh xa lạ.
Okrk
Cậu học sinh kia nhìn cô như người thần kinh.
Vẻ mặt cô không chút thay đổi đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Từ Bỉnh Nhiên: “Anh đang ở đâu?”
“Xuất viện.”
“Ai cho anh xuất viện?”
Từ Bỉnh Nhiên thực sự bất đắc dĩ, dựa theo kết quả kiểm tra, anh chỉ bị thương nhẹ, sau một tháng là có thể xuất viện rồi, nhưng dưới yêu cầu mạnh liệt của Hạ Thính Nam và mẹ Hạ, cuối cùng anh phải ở lại gần hai tháng trời.
Anh thật sự không chịu nổi nữa.
“Anh đang ở nhà à?”
“Ừ.”
“Em về ngay đây.” Hạ Thính Nam nói.
Hiện tại đã là tháng 12, mỗi ngày mặt trời đều lặn sớm, lúc Hạ Thính Nam về đến nơi thì trời đã tối đen.
Ở dưới tiểu khu, có vài chú dì đã ăn tối, đang ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, thấy Hạ Thính Nam liền lên tiếng chào hỏi.
Hạ Thính Nam rất được hoan nghênh, khi còn nhỏ nhìn cô tròn tròn mũm mĩm, thi thoảng sẽ được ba Hạ mẹ Hạ đưa ra ngoài, mỗi lần như vậy sẽ bị mọi người bắt nạt một phen, tuy hiện giờ cô đã lớn, nhưng tình thương của mẹ vẫn lan tràn như cũ, cô tựa như ngôi sao may mắn, không ai là không thích cô.
“Đây là Thính Nam bé nhỏ đúng không, đã lớn như vậy rồi sao?” Một bác gái gọi cô lại, sau đó nhẹ nhàng nói với bác gái bên cạnh, “Đây là củ khoai tây nhỏ của nhà họ Hạ ngày trước à, đúng là con gái lớn lên thay đổi chóng mặt.”
Hạ Thính Nam bị khen đến nỗi ngượng ngùng, cả người có chút cứng đờ, khiêm tốn nói: “Không có ạ, không có ạ.”
Mấy bác gái lại không nhịn được bắt đầu véo mặt cô, “Cháu có bạn trai chưa?”
Hạ Thính Nam khóc không ra nước mắt: “Có, có rồi ạ.”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc, bác còn định giới thiệu con trai bác cho cháu…” Một bác gái tỏ ra thất vọng.
Hạ Thính Nam phối hợp với bác ấy, thở dài một tiếng: “Haizz…”
“Bây giờ cháu đang đi làm ở cơ quan à?”
“Vâng ạ, cháu làm ở thư viện.”
Ánh mắt bác gái sáng lên: “Được đó, công việc ổn định, lại xinh đẹp xuất sắc, thật tốt.”
“Đúng vậy, tôi có một người bạn, con gái bà ấy cũng đang làm việc trong cơ qua, công việc mỗi ngày đều rất nhẹ nhàng, vừa đến kỳ nghỉ đã đi chơi.”
Trong lòng Hạ Thính Nam thầm nói, đó là mọi người không nhìn thấy những lúc bận rộn…
Đây chính là cách các bác gái tán gẫu, họ không cần Hạ Thính Nam trả lời, chỉ cần cô nghe là được, trò chuyện được một lúc, họ liền lôi kéo Hạ Thính Nam nói về chuyện trong nhà.
Bác gái muốn giới thiệu con trai mình cho cô bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Thính Nam à, có bạn trai cũng không sao, cháu còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội, vẫn nên xem thêm, xem nhiều lần, dù sao vẫn chưa kết hôn mà, lần sau bác mang con trai bác đến cho con nhìn, con trai bác năm nay vừa mới thi đậu công chức, nó làm cảnh sát đấy! Rất khôi!”
Là cảnh sát…
Cảnh sát…
Sát…
Hai huyệt thái dương của Hạ Thính Nam nhảy dựng lên, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
“Hạ Thính Nam.” Giọng nói quen thuộc, trầm lắng bị gió thổi tới.
Âm thanh khoe khoang của bác gái kia vẫn trôi bồng bềnh giữa không trung, mà không biết từ lúc nào, Từ Bỉnh Nhiên đã đứng cách đó không xa, ánh mắt kia nhẹ nhàng liếc nhìn cô.
Các bác gái lập tức ngây ngẩn cả người.
“Này, kia có phải con trai nhà họ Từ không nhỉ, đã lâu rồi tôi không thấy.”
“Đấy là do lâu rồi bà không đi dạo, bình thường tôi có thấy, cũng là cảnh sát đấy.”
“Trông rất đẹp trai.”
“Sao tôi có cảm giác đã thấy cậu ấy trên mạng rồi nhỉ?”
Hạ Thính Nam nhanh chóng đứng lên, “Bác gái, cháu còn có việc phải đi trước, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi ạ.”
“Ồ, được được.” Mấy người họ như đang lọt vào sương mù.
Từ Bỉnh Nhiên không nhanh không chậm hướng về bên này, anh đi đến bên cạnh cô, đan những ngón tay của mình vào tay cô, sau đó nói với mấy bác gái: “Chào các bác, thật ngại quá, cháu đến đón bạn gái về nhà.”
“…” Biểu tình trên mặt các bác gái vô cùng kinh ngạc, trơ mắt nhìn Từ Bỉnh Nhiên kéo Hạ Thính Nam đi.
Hạ Thính Nam bị anh kéo lên lầu với vẻ mặt kinh ngạc, từng bậc từng bậc thang xẹt nhanh qua, trong mắt cô chỉ có bóng dáng của Từ Bỉnh Nhiên, cao lớn, gầy gò.
Rất nhanh hai người đã đến nơi, sau khi Từ Bỉnh Nhiên đứng lại, anh xoay người, thấy mái tóc tán loạn của Hạ Thính Nam, anh duỗi tay vén lên cho cô, bàn tay dừng lại trên đỉnh đầu cô vài giây, rồi trượt xuống sườn mặt của Hạ Thính Nam, vuốt ve, trên mặt mang theo ý cười.
Hạ Thính Nam ngửa đầu nhìn anh, hai chân kiễng lên phát ra tiếng sột soạt, sau đó bình tĩnh nói: “Em không mang chìa khóa.”
…
Cửa nhà họ Từ vừa đóng lại, Từ Bỉnh Nhiên đã áp sát cô.
Hạ Thính Nam bị anh hôn đến mơ màng.
Qua một lúc lâu, Hạ Thính Nam cảm thấy hơi choáng…
Cô ngửa đầu, cổ có hơi đau, nhịn không được chống tay lên ngực anh, đẩy anh ra.
Từ Bỉnh Nhiên từ từ lùi về sau, lúc môi hai người tách ra có một sợi chỉ bạc ở giữa.
Hạ Thính Nam cắn môi dưới, ra vẻ bình tĩnh: “Anh xuất viện là vì chuyện này à?”
Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc.
Cô hắng giọng, sau đó giải thích: “Anh cao quá, em mỏi cổ…”
Vì thế Từ Bỉnh Nhiên cầm lấy tay cô vòng qua cổ mình, sau đó đôi tay anh đỡ đùi cô bế lên, nhẹ nhàng áp vào bức tường cạnh cửa ở cạnh cửa trên tường, liếm láp.
Không khí trong khoang bụng bị cướp đi, đầu óc Hạ Thính càng choáng váng.
Từ Bỉnh Nhiên ôm cô đến trên sô pha, một bàn tay vịn sô pha, một bàn tay xoa xoa đầu Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam đảo mắt ra chỗ khác, không dám nhìn anh.
Sau đó Từ Bỉnh Nhiên lại hôn thêm lần nữa.
Nụ hôn của Từ Bỉnh Nhiên vẫn luôn dịu dàng lại mạnh mẽ, giống như lời thì thầm bên tai, làm bạn từ từ đắm chìm trong đó.
Anh hôn môi trên của Hạ Thính Nam, cứ một chút rồi lại một chút, sau đó dùng sức mút vào.
Hạ Thính Nam nhắm mắt lại, không tự chủ được mà mở miệng hùa theo anh.
Từ Bỉnh Nhiên hôn càng sâu hơn, đầu lưỡi như đang thăm dò, anh có thể cảm nhận được độ cứng của hàm răng Hạ Thính Nam, cũng cảm giác được độ ấm của cô, không ngừng dây dưa với anh, tuy vụng về nhưng lại tràn ngập khát vọng.
Tiếng nữa khẽ vang lên, cả người Hạ Thính Nam nóng bừng.
Một lát sau, Từ Bỉnh Nhiên rời khỏi người cô, anh nhìn Hạ Thính Nam đang chớp mắt, hàng lông mi dài chạm vào nhau, trong mắt chứa đầy nước.
Anh cảm thấy bản thân lại muốn hôn cô rồi.
Hạ Thính Nam hỏi: “Vết thương của anh còn đau không?”
Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu.
“Em đang nói lưng của anh.”
Từ Bỉnh Nhiên vẫn lắc đầu như cũ.
Vết bỏ lúc đó đến quá đột ngột, ngoại trừ cảm giác nóng rát lúc đầu, tiếp sau đó anh không cảm thấy đau ở lưng nữa. Như vậy ngược lại cũng tốt, lúc tỉnh lại có thể bớt đi cảm giác đau đớn, nhưng nhớ tới cậu bé nằm trên người anh đã ngừng thở, trong lòng lại dâng lên sự tự trách và hổ thẹn, cao như núi.
Lúc đó anh nghĩ, không phải mình cứu cậu bé, mà là hại cậu bé.
Hạ Thính Nam sờ sờ cái mũi của Từ Bỉnh Nhiên, vẫn cao thẳng giống như trước đây.
Chính trực như những người khác.
Hai người mặc quần áo rất dày, như hai con gấu đang ôm lấy nhau, mu bàn tay của Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng chạm chạm lên mặt Hạ Thính Nam, sau đó anh nghe theo tiếng lòng mình, hôn cô thêm lần nữa.
Lần này anh hôn nhẹ, rất nông, chỉ chạm vào, rồi luyến tiếc rời đi.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, hai người cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi áo sơ mi.
Trên TV đang chiếu phim ngôn tình, mỗi cậu thoại đều rất mơ hồ, dường như Châu Kiệt Luân đang hát, hiểu được lại không hiểu được.
Nhưng Hạ Thính Nam có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Từ Bỉnh Nhiên.
Hạ Thính Nam do dự một chút, vẫn không kìm nổi lòng hiếu kỳ, luồn tay vào vạt áo của Từ Bỉnh Nhiên, chạm vào tấm lưng của anh, không biết là thật hay ảo giác, cô thật sự sờ vào một chỗ phập phồng, không bằng phẳng.
Từ Bỉnh Nhiên biết cô muốn nhìn cái gì, anh xoay người cởi áo ra, tóc bị áo kéo lên có chút loạn, nhưng tóc anh không dài, chỉ cần vuốt nhẹ một cái là lại giống như cũ.
Sợi dây đỏ lỏng lẻo quấn quanh cổ anh, chiếc nhẫn phỉ thúy màu xanh lục dừng ở sau lưng, anh hơi ngửa đầu, trông rất quyến rũ.
Tim dần đập nhanh hơn.
Hạ Thính Nam chạm vào chiếc nhẫn kia, vẫn còn nhiệt độ trên cơ thể củaTừ Bỉnh Nhiên.
Cô nhìn bóng lưng của Từ Bỉnh Nhiê, giống như gạch lát nền trên đường đến công viên, liên kết từng cái một, mơ hồ nhìn thấy vết sẹo ở các khớp xương, hơi đỏ, giống như công nhân chưa trát hết xi măng. Không đúng, sẹo ở vai…
Hạ Thính Nam nhớ đến búp bê vải bị rách trong tiểu thuyết trên mạng, cô bỗng cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên rất thích hợp với từ này.
Ý nghĩ này thật khó giải thích được.
Cô cảm thấy buồn cười.
Cô lại gần hơn chút nữa, hôn lên lưng anh, lại hôn lên vết sẹo kia.
Chóp mũi lành lạnh chạm vào làn da ấm áp.
Thân thể Từ Bỉnh Nhiên dường như cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh lại mềm xuống.
Đột nhiên anh cảm thấy hơi buồn ngủ, nghĩ đến việc có thể ngủ bên cạnh Hạ Thính Nam là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nếu tỉnh dậy nhìn thấy Hạ Thính Nam cũng sẽ rất hạnh phúc.
Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.
Hạ Thính Nam hỏi anh có đói bụng không.
Từ Bỉnh Nhiên chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, vì thế lắc đầu.
Hạ Thính Nam lại hỏi, vậy anh có buồn ngủ không?
Nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn lắc đầu.
Hạ Thính Nam: Anh buồn ngủ thì ngủ đi, em ở đây.
Vì thế Từ Bỉnh Nhiên thật sự chìm vào giấc ngủ.
Hô hấp của anh đều đều, vẻ mặt yên bình, ôn hòa, nửa người anh dựa vào Hạ Thính Nam, nhiệt độ cơ thể vừa phải, nhưng Hạ Thính Nam vẫn là sợ anh bị cảm lạnh, vì thế để anh nằm ngang ra, sau đó đắp chăn mỏng cho anh.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt góc cạnh của Từ Bỉnh Nhiên, nhẹ nhàng chạm vào.
Sau đó cô không khống chế được mà nghĩ: Trước kia Từ Bỉnh Nhiên cũg như vậy sao?