Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 36: Hết sức nuông chiều



"Ông nội, con đảm bảo với ông." Thẩm Ôn Đình chậm rãi nói.

Lần này ông nội Thẩm hài lòng, "Ông biết con thích Tiểu Ý, chẳng qua là một đời dài như vậy, ông sợ năm tháng vô thường."

Năm tháng vô thường, nhưng tình dài.

Thẩm Ôn Đình thích Văn Ý mười năm, nếu có thể buông xuống được, anh đã buông xuống từ lâu rồi, cũng không đến nổi càng ngày càng lún sâu vào. Cho tới bây giờ, không có Văn Ý, Thẩm Ôn Đình sẽ không còn là Thẩm Ôn Đình.

"Cô ấy là vợ con, yêu cô ấy bảo vệ cô ấy, là chuyện con nên làm." Không liên quan đến cam kết giữa bọn họ, chỉ là vì yêu sâu sắc.

Ông nội Thẩm nhìn đứa cháu trai trước mặt, trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng lời vừa đến miệng thì lại thở dài một tiếng: "Vậy thì tốt."

Ông nội Thẩm nhắm hai mắt lại, ông vẫn còn rất buồn ngủ: "Quả nhiên lớn tuổi rồi, tinh thần cũng không tốt như trước. Ông nội ngủ thêm lát nữa, con bảo Tiểu Ý đừng làm việc quá sức."

"Được, ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe." Thẩm Ôn Đình đợi ông nội Thẩm ngủ rồi, lúc này mới đi ra khỏi phòng bệnh.

Văn Ý lẳng lặng đứng ở bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, cũng không biết mình nghe lén được bao nhiêu.

"Sao lại nghe trộm?" Thẩm Ôn Đình lau nước mắt cho cô, lau thế nào cũng không hết. Quả thật là một cô nhóc mít ướt, tùy tiện khóc một chút thì đã ngập cả kim sơn, khiến người khác rất đau lòng.

Văn Ý mím môi, cô kiêu ngạo nhìn Thẩm Ôn Đình, thanh âm mang theo một chút giọng mũi, "Quả nhiên là em rất được cưng chiều."

Lần này Thẩm Ôn Đình có chút dở khóc dở cười, anh ôm mặt cô lên dịu dàng dỗ dành, "Ừ, rất được cưng chiều. Đói cả đêm rồi, muốn ăn gì không?"

"Muốn ăn kem, bánh rán, lẩu, takoyaki." Văn Ý bẻ đầu ngón tay tỉ mỉ đếm, "Còn có trà sữa, đồ nướng, gà rán, coca lạnh."

Thẩm Ôn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý, giọng nói thấp đi một chút, "Đồ Trung hay là đồ Tây?"

Độc tài như vậy? Văn Ý không vui, "Vậy anh còn hỏi em làm gì?"

Thẩm Ôn Đình: "Hỏi cho xong chuyện thôi."

Văn Ý: "..." Miệng lưỡi đàn ông đúng là quỷ gạt người!

Giống như là đang chê Thẩm Ôn Đình không đủ dịu dàng, Văn Ý nhìn anh, "Đừng lau nữa, tiểu tiên nữ rơi nước mắt, là muốn cất giữ lấy vật quý."

"Cất giữ vật quý thì thôi đi." Động tác của Thẩm Ôn Đình dừng lại, anh thu tay về, trên đầu ngón tay còn có một lớp phấn nền, "Lớp trang điểm lem rồi."

Văn Ý trợn mắt lên, cô bắt đầu lấy đồ trang điểm ra dặm lai, "Xấu không vậy?"

"Vẫn ổn." Cô trang điểm không đậm lắm, nhìn lướt qua thấy vẫn vậy.

Văn Ý nhìn xem, đúng là không xấu lắm, nàng cũng lười dặm lại. Cô kéo lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, cô gọi anh, "Thẩm Ôn Đình."

"Ừ?"

Văn Ý cũng không nói những chuyện khác, chỉ là gọi tên của anh, "Thẩm Ôn Ôn."

Bước chân của Thẩm Ôn Đình không ngừng lại, chỉ là hơi chậm lại một chút, mượn lấy ánh trăng bên ngoài nhìn Văn Ý bên cạnh.

"Anh ở chỗ em rất được cưng chiều." Văn Ý dịu dàng mỉm cười với anh, "Vì thế anh có muốn nhân lúc đang rất được cưng chiều mà cố gắng thêm chút nữa không?"

Thẩm Ôn Đình: "Gì chứ?"

"Anh đã từng nghe qua câu 'Phụ bằng tử quý' chưa?" Văn Ý nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, động viên anh, "Anh có muốn thử một chút không?"

(*) Phụ bằng tử quý: Ý chỉ bố mẹ được nhờ cậy con cái, con cái cao sang thì bố mẹ được nương tựa.

"Văn Ý."

Văn Ý: "Ừ?"

"Anh từng nói rồi, chỉ có thể hôn." Tâm trạng của anh đang rất tốt, anh chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hơi tức giận của cô, có nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh dịu dàng đi không ít, "Vì thế, đừng có đùa giỡn lưu manh."

Văn Ý: "..." Anh đang sống ở thế kỷ trước sao!

Lại một lần nữa bị từ chối, Văn Ý tức giận đến nỗi suốt bữa cơm tối cô không để ý đến anh.

Ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm một tuần, ông nội Thẩm mới có thể xuất viện. Biệt thự Yên Thủy khá là vắng vẻ, yên tĩnh, môi trường lại rất tốt, trước đây Thẩm Ôn Đình vì để chăm sóc cho ông nội Thẩm, đã đặc biệt mời nhiều người đến đây.

So với khu Thanh Hà, biệt thự Yên Thủy thích hợp để dưỡng bệnh hơn.

Ngày xuất viện, mấy người Cố Phương Nguyên bọn họ đều tới. Ông nội Thẩm thích náo nhiệt, lần này ông nội Thẩm vừa mới xuất viện, để cầu may, mọi người cùng nhau đến dùng bữa.

"Để ăn mừng ông nội Thẩm xuất viện, hôm nay tớ xuống bếp!" Ngải Tư Ngôn kéo tay áo lên, chuẩn bị nấu một bữa lớn.

Phương Dịch vội vàng kéo cô lại, "Ông nội Thẩm mới xuât viện, em đừng làm bậy, trúng độc thức ăn không vui đâu."

"Anh nói lung tung cái gì đó!" Ngải Tư Ngôn tức giận, cô trực tiếp đá một cái.

Phương Dịch nhanh tay lẹ mắt bắt được cái chân của Ngải Tư Ngôn, anh cười, "Cô nhóc thùy mị, chú ý hình tượng của em đi."

Bên này còn đang tán tỉnh nhau, Cố Phương Nguyên và Thẩm Ôn Đình biết nấu nướng đành phải đi vào bếp làm. Còn Văn Ý chỉ biết nấu cháo, dĩ nhiên là đóng vai trò giám sát.

Cố Phương Nguyên vừa thái thịt vừa trêu chọc, "Tôi và hai vợ chồng các cậu ở chung một chỗ, làm kỳ đà cản mũi hình như không tốt lắm đâu nhỉ?"

Văn Ý đang uống sữa chua, nghe vậy thì thờ ơ đâm thêm một nhát, "Bên ngoài cũng có một đôi, một mình cậu cô đơn."

Cố Phương Nguyên đột nhiên cảm thấy thịt trong tay không còn thơm nữa rồi, anh tức giận nói, "Tôi cũng là người có bạn gái."

"Một tháng đổi một người, cũng có thể tính là bạn gái à?" Văn Ý lắc đầu thở dài, cô lại bắt đầu tám chuyện, "Nghe nói dì tìm cho cậu một cô gái rất ngoan, trước đây còn thấy hai người hẹn hò."

Lúc đón Tết, Cố Phương Nguyên về nhà. Mặc dù vẫn bị ba Cố mắng cho một trận, nghe nói còn bị đánh, nhưng mà cuối cùng vẫn là con ruột của mình, ở bên ngoài lâu như vậy rồi, vất vả lắm nó mới về, đương nhiên là không nỡ để nó tức giận bỏ đi rồi.

Nhưng không, mối quan hệ trong nhà vừa mới dịu đi, mẹ Cố đã bắt đầu lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của anh. Nghĩ rằng với tính tình này của Cố Phương Nguyên, phải tìm một cô gái khôn khéo hiểu chuyện. Nghe nói cô gái kia vừa mới học năm hai đại học, vẫn còn rất non nớt.

"Đều là diễn cho mẹ tôi xem." Cố phương nguyên nói, "Không phải cậu không biết, tôi thích kiểu sexy một chút."

Văn Ý: "Ồ, vậy thì tốt. Tôi thấy cô gái kia hình như cũng có người mình thích."

Cố Phương Nguyên ngẩn người ra, "Sao có thể chứ, mẹ tôi nói cô ấy rất đơn thuần."

"Là học trưởng trong trường của cô ấy, lần trước tôi với Ngải Tư Ngôn đi chụp hình có nhìn thấy, rất đẹp trai, còn biết chơi bóng rổ." Văn Ý uống hết sữa chua, cô ném vào trong thùng rác bên cạnh, cô nghĩ một chút, lại lấy một hộp ra, tiếp tục nói, "Cậu cũng hiểu đó, cô gái nhỏ mà, đang lúc vui vẻ lãng mạn. So với người già như cậu, đương nhiên sẽ chọn một người đẹp trai tỏa nắng rồi."

Cố Phương Nguyên nổi giận, "Dù gì thì bọn tôi cũng là đối tượng xem mắt, sao cô ấy có thể tồi như vậy chứ!"

Là ai tồi trước?

Văn Ý cười lạnh, "Đàn ông tên nào cũng thích mập mờ." Dừng lại một chút, cô bước đến bên cạnh Thẩm Ôn Đình, đưa hộp sữa chua đến bên miệng anh, mỉm cười với anh, "Đương nhiên, chồng tôi là đàn ông tốt."

Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì ngừng tay, nhìn đôi mắt của Văn Ý ở bên cạnh sáng lên, anh nhấp một ngụm sữa chua, "Muốn ăn à?"

"Ừ." Văn Ý gật đầu.

Thẩm Ôn Đình lấy một miếng thịt gà từ trong nồi ra đưa đến miệng Văn Ý, anh nhỏ giọng dặn dò, "Còn nóng đấy."

Văn Ý cắn một miếng, quả thật rất nóng. Cô há miệng ra, không ngừng quạt lấy.

Đồ ăn vừa mới xong, ăn rất ngon. Lúc này Văn Ý đói rồi, cô tiếp tục rướn người về phía trước, "Thêm nữa."

Lần này cô rất biết điều, im lặng đứng đợi bên cạnh Thẩm Ôn Đình, giống như một chú gấu con đang chờ được cho ăn. Thẩm Ôn Đình không chịu nổi kiểu làm nũng này, rất tự nhiên nghe theo lời cô.

Ăn được vài miếng thịt, Cố Phương Nguyên ở bên cạnh ăn thức ăn cho chó nên không vui, anh chua xót nói, "Cậu ăn nữa đi, lát nữa Thẩm tổng phải bưng đĩa trống ra ngoài."

"Được, tôi không ăn nữa, tôi đi ra ngoài với ông nội." Ở đây cô cũng không thể giúp được gì, Văn Ý cho Thẩm Ôn Đình uống xong sữa chua, lúc này cô mới chạy ra ngoài.

Trong lòng Cố Phương Nguyên cảm thấy chua chua, đã từng là cô gái xưng bá một phương, bây giờ sau khi kết hôn giờ lại trở nên ngọt ngào mềm mại như vậy.

Nghĩ một chút, Cố Phương Nguyên bước tới bên cạnh Thẩm Ôn Đình, khiêm tốn học hỏi, "Thẩm tổng, cái này... Lúc yêu đương, anh làm thế nào để lấy lòng phụ nữ?"

Thẩm Ôn Đình rửa tay, "Hình như anh Cố biết nhiều hơn tôi."

Cố Phương Nguyên cười cười, "Trước đây tôi chỉ vui đùa một chút mà thôi, cái tôi nói là yêu đương mà tiến tới hôn nhân ấy?"

"Tôi với Văn Ý không yêu đương trước khi kết hôn." Thẩm Ôn Đình nói đúng sự thật, anh dừng lại một chút, anh nhìn Cố Phương Nguyên, "Nhưng tôi cũng không có tiền án."

Cố Phương Nguyên: "..."

Sau khi ăn xong, bốn người đàn ông góp thành một bàn, Văn Ý và Ngải Tư Ngôn ở trong sân xé hộp quà.

Ngải Tư Ngôn nhìn chằm chằm vào viên ngọc bội trong tay, mặc dù cô không hiểu về ngọc, nhưng thứ mà nhà họ Văn đưa cho ông nội Thẩm không thể nào là hàng dỏm được, " Cục cưng, chúng ta không cho người nhà họ Văn vào, nhưng vẫn nhận quà, cái này có phải không tốt không?"

"Không tốt thật." Văn Ý lại xé thêm một hộp quà, "Không tốt với nhà họ Văn, thật thoải mái."

Ngải Tư Ngôn: "..." Xã hội xã hội, chọc không nổi.

"Đúng rồi, cậu..." Văn Ý ho nhẹ một tiếng, có hơi khó mở miệng, "Cậu biết làm thế nào để 'cưỡng ép' một người đàn ông?"

Ngải Tư Ngôn: "?? Tớ đã làm gì khiến cậu hiểu lầm vậy, cho rằng tớ biết chuyện này?"

Văn Ý vỗ vai Ngải Tư Ngôn, "Tớ cho là cậu đọc sách nhiều, nhất định sẽ biết chuyện này."

Sách gì?? Tớ cảm thấy màu sắc trên mặt cậu có gì đó không đúng.

Ngải Tư Ngôn không xé hộp quà nữa, đôi chân dài tùy ý gác lên bậc thang, chống cằm nhìn Văn Ý, "Cậu đang nghiêm túc à?"

Văn Ý cho Ngải Tư Ngôn một cái ánh mắt, "Cậu cảm thấy tớ đang đùa à?"

Đối với chuyện cô bạn thân nhà mình muốn "ăn" Thẩm Ôn Đình, Ngải Tư Ngôn cũng không phải bây giờ mới biết. Chẳng qua là cô cảm thấy, lần này hình như có gì đó không giống.

Nhìn vào bên trong, Ngải Tư Ngôn dò hỏi một câu, "Là vì chuyện của ông nội Thẩm à."

"Ông nội vẫn luôn muốn một đứa cháu gái." Văn Ý ôm lấy đầu gối của mình, cô gác đầu lên gối, có chút buồn buồn, "Trước kia tớ cũng không để ý, bây giờ tớ sợ sau này sẽ không kịp."

"Nhưng mà..." Ngải Tư Ngôn dừng lại một chút, cô không biết nên nói như thế nào. Cô suy nghĩ một chút rồi lựa lời nói, "Nếu cậu không tình nguyện, ông nội Thẩm cũng sẽ không vui đâu."

"Có lẽ vậy." Văn Ý lẩm bẩm nói.

Ầm ĩ một ngày, ba người ăn cơm tối xong thì về nhà. Văn Ý đưa ông nội Thẩm về phòng, đỡ ông nằm xuống.

"Chơi một ngày rồi, mệt không?" Ông nội Thẩm dựa vào giường, ông nhìn Văn Ý trước mặt, "Con đấy, mặc dù nhà họ Văn có mưu đồ, nhưng mà ông nội sẽ thay con đứng ra, muốn chơi thì cứ chơi đi, không cần kiêng nể ai."

"Con biết." Văn Ý có chút buồn buồn không vui, cô hơi bước lên, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai ông nội Thẩm, "Ông nội, con cố gắng sang năm sinh cho ông nội một đứa cháu gái có được không?"

"Không sợ sau này ông nội không cưng chiều con nữa à?" Ông nội Thẩm mỉm cười nói, ông vỗ lên đầu Văn Ý.

Văn Ý hừ một tiếng, cô nói, "Con không sợ đâu, còn có Thẩm Ôn Đình cưng chiều con đấy."

"Ôn Đình cưng chiều con như vậy, nó nỡ để cho con sinh sao?" Ông nội Thẩm đã nhìn thấu từ lâu rồi, "Nó nói bây giờ con vẫn còn là đứa trẻ đấy."

Văn Ý không nói gì. Đúng thật, nếu muốn có con, còn phải qua cửa của Thẩm Ôn Đình. Bây giờ Thẩm Ôn Đình đề phòng cô giống như đề phòng cướp vậy, suýt chút nữa chia phòng ngủ với cô luôn rồi.

"Ông nội nói muốn cháu gái, chỉ là ông nội hy vọng hai đứa có thể hạnh phúc một chút." Ông nội Thẩm từ từ nói, "Nhưng ông nội vẫn hy vọng, các con sống tốt cuộc sống của mình. Còn đứa trẻ, không vội."

"Được..."

"Con đấy, đừng có cả ngày nghĩ tới những chuyện này." Ông nội Thẩm tức giận chọc chọc vào đầu Văn Ý, "Tiểu Ý của chúng ta là công chúa, chỉ cần vui vẻ là được rồi. Ông nội đảm bảo sẽ bảo vệ con, Ôn Đình cũng sẽ bảo vệ con."

Mũi Văn Ý bỗng nhiên cảm thấy chua.

Mặc dù cô họ Văn, nhưng cô là công chúa của nhà họ Thẩm.

-

Văn Ý tắm xong, cô nằm sấp ở trên giường, cô nhàm chán nên lướt Weibo. Đã nói là qua Tết sẽ trả lời Tiểu Minh, cuối cùng bận rộn xong lại quên mất. Lúc này lại gửi tin nhắn đến giục cô, Văn Ý không biết trả lời thế nào.

Nằm một lúc, Thẩm Ôn Đình đi ra khỏi nhà tắm. Văn Ý nhìn anh, cũng không biết là Thẩm Ôn Đình lại lên cơn gì, anh bọc mình rất kỹ, không để lộ chút sắc đẹp nào.

Văn Ý có chút buồn bực, cô bọc mình trong chăn rồi đưa lưng về phía Thẩm Ôn Đình. Bên giường lún xuống một nửa, Văn Ý túm lấy chăn của mình.

"Đau..." Tóc của cô đột nhiên bị Thẩm Ôn Đình đè xuống, Văn Ý bị đau, cô kêu lên một tiếng. Thẩm Ôn Đình vội vàng rời đi, vén tóc cô sang một bên, anh nói, "Tóc lại dài rồi."

Gần nửa năm nay Văn Ý không có cắt tóc, thường ngày lúc ngủ, thỉnh thoảng Thẩm Ôn Đình cũng sẽ đè lên tóc cô. Nhiều lần, Văn Ý cũng đã có kinh nghiệm, mỗi khi cá mặn ngủ, cô sẽ luôn quay mặt về phía Thẩm Ôn Đình, bảo vệ tóc của mình.

Cô lật người lại, Văn Ý đối mặt với Thẩm Ôn Đình, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, "Em cảm thấy chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng một chút."

Thẩm Ôn Đình: "Cái gì?"

"Liên quan đến chuyện gần đây anh cứ đề phòng em, chúng ta phải đàng hoàng nói chuyện với nhau một chút." Văn Ý xụ mặt nhìn Thẩm Ôn Đình ở trước mặt mình, đưa ra lập luận chặt chẽ của mình, "Giữa vợ chồng với nhau, anh làm như vậy là tổn thương tâm hồn trẻ thơ của em."

Con ngươi của Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, anh hơi đứng dậy, một tay chống lên đỡ lấy đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Văn Ý, "Tâm hồn trẻ thơ?"

"Đúng vậy! Em vẫn còn là trẻ con."

"Vì thế, anh không thể quá cầm thú được." Thẩm Ôn Đình nhỏ giọng, anh có chút không biết phải làm sao, "Nhưng mà năng lực tự chủ của anh ở chỗ em là bằng không."

Văn Ý: "??" Vậy tại sao anh không lên luôn đi!

Cô hơi mở miệng, còn chưa kịp phản bác, đôi môi mỏng lành lạnh đã áp xuống, chẳng qua là anh chỉ nếm một chút mà thôi. Anh nhẹ nhàng đảo qua đảo lại răng môi của cô một chút, ngay sau đó thì lui ra, anh nói với cô, "Ngoan một chút nào."

Văn Ý tức giận, cảm giác bị mắc câu thực sự không tốt lắm. Cô kéo cổ áo Thẩm Văn Đình, lần này cô giở thủ đoạn ra, tùy tiện sờ một cái, "Thẩm Ôn Đình anh đang sống ở thời cổ đại sao? Anh bảo thủ như vậy làm gì!"

"Anh sợ em hối hận." Thẩm Ôn Đình cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của Văn Ý, anh khép quần áo của mình lại, "Tuy anh không phải người cổ đại, nhưng anh cũng hy vọng em có thể bảo vệ mình thật tốt."

Văn Ý buồn bực, "Vậy nếu như cả đời em không thích anh thì sao?"

Há chẳng phải là cả đời anh phải cấm dục sao.

Thẩm Ôn Đình nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý một cái để trừng phạt, "Cho em tối đa một năm."

Văn Ý không hài lòng mà quấn lấy anh, cả người cô đè lên trên người Thẩm Ôn Đình, cô cắn cằm anh, cô bất mãn nhỏ giọng nói, "Nửa năm."

Thẩm Ôn Đình bị cô dựa lên người, anh bực bội hừ một tiếng, vỗ lên eo thon nhỏ của cô, giọng nói anh rất khàn, "Văn Ý, đi xuống."

Cảm nhận được sự nóng bỏng, Văn Ý vốn dĩ còn đang phách lối ngay lập tức sợ hãi, "Em ngủ, ngủ ngon nhé!"

"Ngủ ngon."

Vì lo lắng cho sức khỏe của ông nội Thẩm, Văn Ý dứt khoát giao studio lại cho Điền Vũ quản lý, cô ở lại biệt thự Yên Thủy một khoảng thời gian.

Thẩm Ôn Đình ở lại công ty, anh không thể nào rảnh rỗi được như Văn Ý. Hơn nữa trước đó vài ngày, bởi vì bệnh tình của ông nội Thẩm, mặc dù đã giao cho Phương Dịch xử lý không ít chuyện, nhưng mà vẫn còn rất nhiều việc.

Sau khi sức khỏe của ông nội Thẩm có chuyển biết tốt, Thẩm Ôn Đình đã đi công tác.

Văn Ý cũng vui vẻ thoải mái, ban ngày cùng ông nội Thẩm chơi cờ uống trà, thỉnh thoảng cô cũng nhận vẽ theo yêu cầu, kiếm chút tiền xài vặt.

Chẳng qua là cô không ngờ rằng chuyện cổ phần lại phiền phức như vậy, cho dù là giao cho một người có kinh nghiệm dày dặn như Bạch Cảnh xử lý, cũng đã tốn không ít thời gian. Chỉ là nhân lúc Thẩm Ôn Đình đi công tác, cuối cùng cũng làm xong rồi.

Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp, ông nội Thẩm về phòng đi nghỉ ngơi. Văn Ý di chuyển giá vẽ ra ngoài sân, nhân tiện tám chuyện với Ngải Tư Ngôn.

"Tớ cảm thấy lâu như vậy rồi, cậu cũng nên đồng ý thôi. Tớ chỉ sợ Phương Dịch cảm thấy chờ lâu quá, không muốn đợi nữa." Văn Ý nhìn thực vật vừa mới nảy mầm, cô lấy bút lông chấm mực rồi vẽ lên trên.

Ngải Tư Ngôn hừ một tiếng, cô nói, "Vậy chẳng phải Thẩm tổng chờ cậu đến tận bây giờ sao."

"Tư Ngôn, không phải tất cả đàn ông đều sẵn lòng chờ lâu như vậy đâu." Văn Ý biết Ngải Tư Ngôn đang làm loạn, nhưng cô cũng lo cậu ấy sẽ bỏ lỡ, "Có một số việc, cậu không đáp lại, thật sự sẽ mất đi đấy."

"Tớ biết." Ngải Tư Ngôn vẫn có chút mờ mịt, " Cục cưng, sao cậu lại chắc chắn Thẩm Ôn Đình là người mà cậu muốn gắn bó cả đời?"

Văn Ý: "Tớ có cơ hội để xác nhận sao? Chẳng phải vừa tốt nghiệp xong tớ đã bị Thẩm Ôn Đình đưa về nhà sao?"

Một tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, Văn Ý hoàn toàn không có thời gian từ chối. Lúc đầu còn tưởng là hôn nhân chính trị, nhưng hiện tại nghĩ lại, rất có thể là ý nguyện của tên chó Thẩm Văn Đình kia!

Suy nghĩ một chút, Văn Ý nói, "Đúng rồi, ngoại hình của Thẩm Ôn Đình rất đẹp trai."

Đúng thật, Ngải Tư Ngôn cũng cảm thấy vậy, giá trị nhan sắc của Thẩm Ôn Đình đủ để khiến cô bỏ qua mọi thứ. Chỉ tiếc là, cô thật sự không thích loại lạnh lùng cấm dục kia.

Ngải Tư Ngôn không nhịn được mà bật cười, vui vẻ được một lúc, cô buồn bực nói, "Tớ nói chuyện nghiêm túc với cậu này."

"Được rồi, cứ nói đi. Thật ra thì cái này còn phải xem nhân phẩm. Ví dụ như lúc cậu bị đau bụng kinh thì anh ta có chăm sóc cho cậu không, bình thường anh ta có nhớ sở thích của cậu không." Văn Ý chậm rãi nói, "Từ những chi tiết nhỏ nhặt, đã có thể nhìn ra được một người đàn ông có thật lòng thích mình hay không."

Ngải Tư Ngôn dò hỏi một câu, "Vậy giá trị nhan sắc thì sao?"

Văn Ý mỉm cười, "Tất cả những điều kiện trên đều phải có ngoại hình đẹp làm điều kiện tiên quyết."

Ngải Tư Ngôn: "..." Người phụ nữ này đúng là bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi.