Kết quả vẫn là một mình Từ Thời Thê đi mua điện thoại.
Sau khi nàng thốt lên lời mời, cô bé kia ngưng động tác ăn cháo, cúi đầu suy tư một hồi rồi mới chậm rãi nói:
- Xin lỗi, hôm nay em bận.
Thật ra, Từ Thời Thê cũng không đếm xỉa gì lời đề nghị này. Nàng cho rằng mình và con bé chỉ giống nhau ở chỗ chẳng có việc gì để làm, nên mới ngỏ ý muốn cùng đi gϊếŧ thời gian, ai ngờ lại bị từ chối. Chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi, nàng không để ý, chỉ cười một tiếng sau đó nhìn em ăn cháo, xong lại tiễn em tới cửa.
---
Thời còn học cấp hai, đám nam sinh, nữ sinh trưởng thành từ sớm, ngồi chung một chỗ ngoài bàn luận về vấn đề học hành còn hàn huyên cả chuyện khác phái. Lúc ấy, Văn Bảo Hoa thề sống thề chết phải kiếm được bạch mã hoàng tử, sau đấy cuộc sống sẽ xoay quanh con cái. Không ai cười nhạo cô, cô sinh ra đã như mẫu vợ hiền mẹ đảm điển hình, cả việc cô kết hôn sớm cũng chẳng ai thấy lạ. Chỉ là, bạch mã mà cô tìm được không trắng cho lắm, mà ước mơ tốt đẹp năm xưa cũng dần hòa vào thực tế. May là mục tiêu của cô vẫn chưa chệch đi quá xa.
Đến phiên Từ Thời Thê, ai cũng chăm chăm nhìn nàng, dặn nàng phải thật cẩn thận. Vậy mà khi đó, nàng không hề hứng thú với chuyện này, cũng bởi bất đắc dĩ nên mới phải ngồi nghe đám con gái thủ thỉ tâm tình. Chẳng ai tin chuyện nàng không có đối tượng, nên mọi người lôi một đống con trai trong lớp ra rối rít tra hỏi. Kết quả là hoặc không lùn như quả bí đao thì cũng cao như cái sào, hoặc không ghét cái mặt thì cũng chê cái mũi, hoặc không toàn mùi mồ hôi sau tiết thể dục thì cũng là ôn nhu thuần khiết tốt quá trời quá đất... Vậy nên mọi người trợn mắt há mồm thất vọng, hỏi tiếp thì thể nào Từ Thời Thê cũng đáp trả, mà bắt bẻ thật khiến kẻ khác tức lộn ruột. Ngay cả Huống Tiểu An cũng chưa từng từ bỏ ý định bắt nàng khai ra mẫu hình lí tưởng, nhưng Từ Thời Thê chỉ dùng ánh mắt xin lỗi, hơn nữa còn hỏi cậu bắt tớ phải trả lời thật sao? Lần này Huống Tiểu An thực sự tuyệt vọng, để tránh cái lưỡi độc địa kia phá hoại tư tưởng ngọt ngào của mình, cô mải mốt chuyển chủ đề.
Cuối cùng Từ Thời Thê lựa được một chiếc điện thoại vô cùng dễ xài, dù có đánh rơi chục lần thì cũng tuyệt đối không thành vấn đề, mua xong bèn mở máy thử dùng. Mặc dù không hỏi liệu nó mà bị giày cao gót giẫm lên thì có bể hay không, nhưng về cơ bản, nàng hài lòng. Nhìn đến những người bên cạnh không khách khí vung tiền mua điện thoại thông minh, nàng suy tính một chút, vẫn quyết định mua di động có thể nhắn tin, gọi điện là ổn rồi.
So với Văn Bảo Hoa, Từ Thời Thê hứng thú với người đàn ông mà Huống Tiểu An chọn trúng. Mặc dù nàng vô cảm với người khác, nhưng cũng không bài xích, dù sao cũng là người độc nhất vô nhị với bạn mình. Huống Tiểu An là bạn tốt của nàng. Thậm chí nàng còn nghĩ tới một ngày, khi tâm sự của mình thật sự lên men và không thể nào che giấu nữa. Nếu không tìm được ai để kể thì sẽ nghẹt thở bức cho chết, vậy thì chỉ có thể chọn không Huống Tiểu An thì cũng là Bảo Hoa để tâm sự. Nhưng bây giờ vẫn còn cách xa cái tình cảnh nguy hiểm đó, nàng cũng thích nhìn khuôn mặt rạng rỡ chứ không phải biểu cảm lo lắng mỗi khi hướng về phía mình.
Mặt mũi người đàn ông ngồi bên cạnh Huống Tiểu An cũng rất sáng sủa, không hề bổ sung khuyết thiếu như cặp vợ chồng Văn Bảo Hoa, thật không biết nếu hai người ở chung với nhau có náo loạn hay không. Dù sao, có ai đấy ở bên chăm sóc cả một đời, hẳn cũng là một điều hạnh phúc.
---
Hôm hẹn gặp quả nhiên không ít bạn học có mặt, nam có, nữ có. Tất cả đều chờ Huống Tiểu An cho người yêu ra mắt, nóng lòng tới nỗi khiến cô la hét cấm cướp bạn trai cô.
Lúc ăn cơm, bạn trai Huống Tiểu An tránh không được kiếp uống rượu, chờ mọi người phát hiện ra âm mưu nham hiểm của Huống Tiểu An thì đã quá muộn. Hóa ra bạn trai cô đổi rượu thành nước, bị phát hiện cũng không phản đối mà uống rượu thật, đúng là một người vô cùng phóng khoáng. Từ Thời Thê kéo Huống Tiểu An lại, thấp giọng dặn uống nhiều rất dễ gây tổn hại thân thể, sao cậu có thể chọn một con quỷ mê rượu như vậy. Huống Tiểu An bèn cười hì hì, nói lần đầu tiên gặp cũng bị hình ảnh anh ta ung dung tiêu sái trên bàn rượu mà bị điện giật. Dù sao bình thường tửu lượng anh ấy cũng bình thường thôi, chẳng qua lúc này đang cố gắng gia tăng tình cảm của mọi người, vì đây sẽ là mối quan hệ lâu dài. Quả nhiên, tất cả mọi người uống say đến nỗi nằm nhoài dưới gầm bàn, ít ra cũng không quên đưa ngón tay cái ra, rối rít chịu thua. Bạn trai Huống Tiểu An còn đứng vững, tay cầm chai rượu hầm hập sát khí, đại thắng trở về liền vui sướng bảo với Huống Tiểu An, vợ ơi anh chưa làm em mất mặt đúng không, từ nay về sau ta sẽ cùng nắm tay đi hết quả địa cầu. Văn Bảo Hoa đứng bên tiếc nuối, tiệc đang tốt đẹp lại bị làm hỏng rồi. Hoạt động sau buổi chiều, cảnh cùng ngồi bên nhau ôn chuyện cũ quả nhiên chỉ là nguyện ước hão huyền của mình mà thôi. Từ Thời Thê cười nói, cũng không phải cậu không hiểu những người này, uống một bữa, ngủ một bữa, dậy lại tiếp tục náo loạn.
Buổi chiều, Huống Tiểu An dẫn bạn trai đi nghỉ, bởi vì phải chăm sóc hắn nên không có thời gian gặp hai người bạn tốt. Văn Bảo Hoa và Từ Thời Thê cẩn thận đưa những đứa bạn say quắc cần câu về. Tuy nhiên, đến người cuối cùng, anh ta kia bỗng bắt lấy tay áo Từ Thời Thê, mặt đỏ bừng bừng, người toàn mùi rượu, ánh mắt mông lung nhưng vẫn không chịu buông. Văn Bảo Hoa trầm mặc chốc lát. Cô biết người bạn kia nhiều năm qua chưa từng trễ buổi tụ họp nào, mỗi lần đều ngồi đối diện Từ Thời Thê. Nhưng cậu ấy quá hướng nội, bao lâu mọi người cũng chỉ đứng ngoài sáng âm thầm cổ vũ khích lệ, thậm chí còn hỗ trợ, vậy mà cậu ta chậm chạp không dám bày tỏ. Hôm nay chắc hẳn đã bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rốt cuộc cũng hành động. Văn Bảo Hoa liếc nhìn Thời Thê, lúc này nàng trông vô cùng xa lạ, khiến người ta đột nhiên cảm thấy cho tới tận bây giờ nàng vẫn chưa từng xa lạ như thế. Nhưng người kia đã che giấu lòng mình quá lâu rồi, đây là một cơ hội, cô không thể không tác thành.
- Tớ đi lấy xe. - Văn Bảo Hoa bỏ lại một câu xong vội vã bỏ đi. Thật ra cô không phải không biết thái độ của Từ Thời Thê đối với người kia. Cũng giống như với mọi bạn nam khác, ôn nhu mà hời hợt, thật không có tình cảm nào khác.
Từ Thời Thê thầm thở dài. Người kia chính là nam sinh mà ban đầu nàng chê cười vì quá lùn. Chỉ là vóc dáng đã thay đổi khác xưa, nhưng tính tình vẫn y chang thuở đó. Không phải nàng không biết đến sự tồn tại của người này, nhưng nàng không thể đáp lại, nên chỉ đành lựa chọn không thèm chú ý, nếu không sẽ trở nên vô cùng khó xử. Thật ra chuyện này hẳn cũng coi như một câu chuyện về một tình cảm thầm lặng, đáng tiếc, cậu ta không giống như Văn Già La, không che giấu tình cảm đến cuối cùng. Mắt thấy miệng người kia mở ra như tính nói gì đó, Từ Thời Thê nhanh chóng lên tiếng:
- Nếu như cậu nói, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Người kia mở to mắt, thanh âm ôn nhu êm tai kia lại đang nói những lời tàn nhẫn tuyệt tình. Cậu ta chán nản buông lỏng tay, ngồi xuống ghế không động đậy. Hơi rượu thấm khiến sắc mắt tái nhợt, nở nụ cười khổ. Từ Thời Thê lạnh lùng nhìn cậu ta, mặc cho cậu ta thống khổ cũng không có bất cứ dao động nào. Nếu như nàng có thể, là nếu như có thể, thì đây là một người con trai tốt, yên lặng, nội liễm, rất ưu tú. Nếu như có thể dễ dàng lựa chọn cậu ta để giải quyết vấn đề, nàng cực kì nguyện ý. Nhưng không có "nếu như", lòng bình tĩnh như một chiếc đồng hồ báo thức phát ra cùng một tần số với những người xung quanh.
- Tôi đưa cậu về nhà. - Từ Thời Thê nhẹ giọng nói.
Người kia lại trầm mặc một hồi, xong mới thì thầm câu cảm ơn.
Từ Thời Thê kéo tay cậu ta, người kia chống đỡ không nổi. Sự đụng chạm của nàng khiến hắn run rẩy, cũng không rõ là kích động hay tuyệt vọng càng thêm sâu. Văn Bảo Hoa đứng ngoài cửa, ánh mắt hơi sáng lên khi thấy bọn họ đi ra, nhưng cô lập tức trông thấy khuôn mặt vô cảm của Từ Thời Thê, cũng nhận thấy người con trai kia buồn bã. Cô thở dài, đứng một bên đỡ lấy cậu ta.
Sau khi đưa người kia về nhà, cuối cùng Văn Bảo Hoa chở Từ Thời Thê đến quán ăn. Ngồi trên xe một lúc lâu, cô mới lên tiếng:
- Cậu có nghĩ cậu ta sẽ thích cậu cả đời hay không?
Từ Thời Thê ngẩn người, nhớ rằng cô cũng từng hỏi nàng vấn đề này.
- Em gái cậu là người thông minh. - Từ Thời Thê thong thả đáp. - Thời điểm mà thầm mến đi đến một mức độ nhất định, nó đã rút lui để đối phương không phát hiện ra. Đối phương không trả lời, thật ra cũng đã là cách từ chối, giống như tớ vậy. Nó không thổ lộ với đối phương, chính là để giữ nguyên một phần tình cảm hoàn chỉnh, cũng là tránh nỗi đau lớn hơn.
- Có lẽ người Già La thích có tính cách giống cậu. - Văn Bảo Hoa cười khổ. - Thật ra nghĩ đến cậu ta, tớ mới tin vào chuyện của Văn Già La. Đúng rồi, cậu biết không, sau khi cậu ta biết cậu chê cậu ta lùn thì kích động, liều mạng đi chơi bóng, từ đó... vóc dáng mới cao như bây giờ.
Từ Thời Thê cười.
- Vậy chẳng phải cậu ta nên cảm ơn tớ sao.
Văn Bảo Hoa trợn mắt nhìn nàng.
- Đồ phụ nữ không trái tim.
- Tớ sẽ không cảm thấy có lỗi với cậu ta. - Từ Thời Thê lẳng lặng nói.
Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, những cũng là chuyện của một người. Văn Bảo Hoa không nói nữa, chỉ là, khi dừng đèn đỏ, cô quay sang nhìn Từ Thời Thê. Thật ra khi đám con gái bàn về đám con trai, đám con trai cũng bàn về đám con gái. Nghe đâu, trong lớp không phải chỉ có mỗi cậu nam sinh ấy thích Từ Thời Thê, dù sao giọng nói của nàng đẹp đến nỗi thấm sâu vào lòng người, huống chi tướng mạo Thập Thất không tệ. Đừng nói đám nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng nhịn không nổi mà muốn vào trò chuyện với nàng, vậy nên Huống Tiểu An ban đầu còn vô cùng đắc ý khi được làm bạn thân của Thập Thất. Nghĩ về những điều đã qua, Văn Bảo Hoa bật cười, thời gian trôi thật nhanh. Có lẽ chỉ cần chớp mắt thêm một cái, tất cả bọn họ đã già rồi, khi đó hẳn đã có ai ở bên cạnh Thập Thất.
Toàn bộ kế hoạch bị rượu phá nát, nhưng qua tiết mục đêm vẫn giữ nguyên. Ở quán rượu quen thuộc, Từ Thời Thê đẩy cửa đi vào, cảnh tượng huyên náo lại tái diễn. Bạn trai Huống Tiểu An được mọi người quý mến nhờ tửu lượng, trong thời gian ngắn đã thân quen hết cả đám, còn bị đẩy đi song ca tình khúc với Huống Tiểu An. Nhìn lướt qua, người con trai suýt chút nữa bày tỏ với nàng cũng ở đó. Anh ta vẫn chưa tỉnh rượu, chỉ ngồi yên trên sofa không nhúc nhích. Văn Bảo Hoa vẫn bận rộn bố trí, quán rượu này thực chất chính là sản nghiệp của chú hai nhà cô.
Khi Từ Thời Thê đến, Huống Tiểu An như bắt được cây gỗ cứu mạng, vội vàng nhào tới.
- Muốn để Tiểu An hát hò thì cũng được thôi, - Từ Thời Thê mỉm cười. - Nhưng phải đánh bại bạn trai cậu ấy trước đã.
Huống Tiểu An nhìn nàng đầy sùng bái.
Mọi người "á" một tiếng, vậy bỏ qua cho nhân vật chính, đứa bênh vực phải trả nợ giùm, ùn ùn đẩy Từ Thời Thê lên sân khấu hát. Từ Thời Thê chọn bài, chỉnh micro, sau đó cười bắt đầu cất giọng.
Mùa xuân ấm, hoa rời bùn, phải học cách dũng cảm và độc lập...
Thời điểm Từ Thời Thê hát, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Thật ra không phải bởi nàng hát hay, chỉ là không ai có thể tạo không khí như nàng. Thậm chí nàng còn tắt màn hình, chỉ nghe nhạc đệm, từ từ mở miệng. Thanh âm của nàng bao quanh dãy ghế, thâm nhập rất gần, rất gần với trái tim mọi người.
Văn Bảo Hoa còn đang say mê lắng nghe, chợt thấy màn hình di động sáng lên, cô nghe điện thoại, không nói hai lời mải mốt rời khỏi phòng. Mặc dù đã nghe qua điện thoại, nhưng khi nhìn thấy Văn Dục và Văn Già La, cô vẫn giật mình.
- Sao hai người lại đến đây? - Văn Bảo Hoa tò mò.
Văn Dục vừa định đáp thì Văn Già La vốn đang đứng dựa bên tường dựng lỗ tai hỏi:
- Chị, ai đang hát vậy?
Thật ra thì hỏi cũng hơi thừa, vì em nhận ra giọng hát của người kia. Miệng hỏi, tay lại không khách khí đẩy cửa, sau đó âm thanh ngay lập tức được khuếch đại.
Mùa xuân ấm áp hoa nở, mỗi đóa đều có hào quang năm mới. Hi vọng giống như mưa xuân bảo vệ, cầu mong người vạn sự bình yên. Mùa xuân ấm áp, hoa nở trong lòng...
Sau đó màn hình lại sáng lên. Trong nháy mắt của cô gái đứng trên kia có chút mơ hồ. Tiếng vỗ tay vang khắp nơi, tất cả dần trở nên hỗn loạn, tựa như cả thế giới ban nãy còn chỉ mình người kia ngân xướng trong đám mây huyền ảo, rồi lại lập tức tan thành những giọt sương.