Từ Thời Thê tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ. Lúc thức dậy, bản thân nàng mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, nhưng lại ấm áp lạ thường.
Trên màn hình hiện tên Văn Già La, nàng đột ngột giùng giằng ngồi dậy, gần như cùng lúc có tiếng gõ cửa vang lên. Mặc áo khoác vào, Từ Thời Thê chạy ra mở cửa rồi lại vọt vào giường như một làn khói, nói to với người mới tới: "Đóng cửa đi."
Văn Già La bưng một chiếc khay đặt một cốc nước: "Bà nội dậy rồi, nói muốn gặp chị."
Từ Thời Thê ừ một tiếng, bèn bận rộn mặc quần áo, nhảy xuống giường sửa sang lại tóc tai. Sau đó nàng quay đầu lại, chỉ thấy Văn Già La đang đứng ngẩn người trước cái giường bề bộn. Nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng đi giũ chăn, còn dùng tay trải gọn gàng lại: "Xin lỗi, chưa hỏi ý em thì đã tự tiện dùng giường."
Con bé nhìn nàng, biểu tình có chút kỳ quái: "Không ngủ trên giường chẳng lẽ chị muốn ngủ dưới đất à?"
Từ Thời Thê nhất thời im lặng, chuyện lần đầu bị bắt ngủ salon đã trở thành ấn tượng khắc sâu, thực ra, không phải con bé có lòng phòng vệ quá nặng ư? Có điều, nàng cũng không dám nói vậy, chẳng thể làm gì khác ngoài cười trừ.
Rèm cửa sổ trong phòng cụ nhà đã được kéo ra. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, ánh nắng ngoài trời đã dần tắt hết, đèn treo trong phòng cũng đã bật lên, cả phòng sáng trưng.
Từ Thời Thê thấy cụ nhà ngồi trên chiếc sofa, trước đó vì bà nằm ở trên giường nên toát ra vẻ mệt mỏi suy nhược. Bây giờ có lẽ là do đã ngủ đủ nên tinh thần bà nhìn phấn chấn hơn hẳn, nếp nhăn trên mặt cũng trông ít đi chút. Bà cứ như vậy ngồi trên sofa, đầu gối đắp một tấm chăn thật dày, toàn bộ toát lên vẻ đoan trang, như làn gió hiền thục chất phác.
Hai chị em họ Văn dựa bên người cụ nhà, thấy Từ Thời Thê tiến đến, Văn Già La bèn cúi bên tai bà nói một câu, bà đeo kính mắt vào, nhìn nàng, gật đầu một cái: "Cô bé, lại đây."
Lần đầu được gọi là "cô bé", Từ Thời Thê cảm thấy hơi mới lạ. Nàng đi qua đó, ngồi ở chỗ Văn Già La nhường lại cho nàng. Nhìn gần như vậy, nàng mới phát hiện mép chiếc áo bông dày cộm của bà đã được xử lí rất chỉnh tề, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng, còn dùng một cái kẹp tóc màu tối nhỏ cài lên. Nhớ đến người đã dùng bút lông tỉ mỉ chép lại bản "Hồng Lâu Mộng", hai người chắc hẳn là một rồi.
Từ Thời Thê nhất thời không biết xưng hô với bà như thế nào, nhưng mà bà đã mở miệng trước: "Nếu cháu đã là bạn của hai đứa cháu bà, thì cứ gọi bà như bọn nhỏ là được."
"Dạ vâng, thưa bà." Từ Thời Thê lúc này mới lên tiếng: "Thật xin lỗi bà, bắt bà phải chờ cháu tỉnh ngủ."
"Là cháu giúp bà ngủ được mới phải." Cụ nhà nắm lấy tay nàng, nói: "Bà vốn không nên để Già La làm phiền cháu nghỉ ngơi."
"Không phải vậy đâu." Từ Thời Thê vội vàng nói. "Cháu cũng đã thức sẵn rồi ạ."
Cụ khẽ mỉm cười, không khăng khăng nói đến vấn đề đó nữa, trong lòng cao hứng hỏi: "Đám nhỏ nhà ta nói cháu sẽ ở lại đây, chuyện này là thật sao?"
"Là thật ạ." Từ Thời Thê gật đầu. "Điều kiện ở đây tốt lắm, Bảo Hoa cũng đã mời cháu tới chơi từ lâu."
"Vậy thì tốt quá." Cụ nhà ngừng lại một chút, mới hỏi: "Nếu như cháu rảnh rỗi, cháu có thể thể theo bà già này tán gẫu giải khuây chút được không?
Từ Thời Thê vội đáp lại: "Đây là trách nhiệm của đám trẻ tụi cháu mà."
Cụ nhà nhận được sự đồng ý mới cảm thấy an tâm. Bà thích cô bé này, không giống như những người trẻ tuổi xốc nổi khác. Giọng nói của nàng đẹp đẽ như vậy, người có giọng nói như thế nhất định sẽ có tính cách tương tự, nàng tự biết chăm sóc bản thân, cũng có thể khoan dung với người khác.
Chờ hai người ngừng nói chuyện này, Văn Bảo Hoa mới xen vào: "Bà nội, cháu cũng ở lại cùng với Thập Thất."
"Cháu á?" Cụ nhà nhìn cô qua cặp mắt kính. "Nếu vậy thì bảo Hạ Bang cũng tới đi, không thì cháu về nhà ở, vợ chồng son vừa mang thai, tách ra không tốt."
"Dạ?" Văn Bảo Hoa suy sụp. Công ty Hạ Bang cách nơi này tận nửa vòng thành phố, tới đây ở thì xa quá.
May là chuyện này cũng không bắt cô suy nghĩ nhiều, vì Văn Già La ở bên cạnh đã lên tiếng: "Chị, chị về nhà đi, có em ở cùng chị Thời Thê, bảo đảm mỗi đêm bà nội đều có thể ngủ an ổn."
"Không được, Hạ Bang dù gì cũng là cháu rể, phải về tận hiếu mới đúng." Văn Bảo Hoa cười một tiếng, nói.
"Hai đứa đừng cãi nhau." Cụ nhà cuối cùng cũng lên tiếng ngắt lời. "Có Già La ở lại là được, bà cũng chỉ là khó ngủ thôi mà. Đúng rồi, bà có kêu người làm bữa ăn dinh dưỡng cho cháu, cháu đã mang thai ba tháng, tốt nhất đừng nên chạy loạn khắp nơi, lo ở bên đó dưỡng thai đi."
Văn Bảo Hoa không biết làm sao. Thật ra thì bà nội cũng rất có cá tính. Mặc dù trai, gái nhà này đều lớn lên bên bà, nhưng mà bà cũng không đặc biệt cưng chiều ai, chờ bọn trẻ lớn lên bà lại cho chúng rời khỏi lão trạch, chỉ yêu cầu mỗi cuối tuần trở về thăm là được. Thậm chí ông nội cũng bị bà đuổi đi tụ họp cùng mấy lão bạn. Bởi đã qua quãng thời gian trung trẻ nên bà luôn cảm thấy lo được lo mất, trong khi những năm tháng còn lại cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Biết bà nội sợ mình lo lắng, Văn Bảo Hoa không thể làm gì khác ngoài nghe lời bà. Vả lại, giờ cô cũng muốn sinh con trong bình an, vậy thì bà nội cũng có thể ẵm cháu chơi.
Bởi vì Từ Thời Thê còn phải về nhà lấy vật dụng cá nhân, Văn Già La nhận đưa nàng về. Lúc ngồi trên xe, Từ Thời Thê mới nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, mới vừa rồi hình như đã bị nàng vô tình bỏ qua song vẫn còn đang nghẹn trong cổ họng.
Mới vừa rồi con bé nói gì ấy nhỉ? Bảo đảm mỗi đêm bà nội đều có thể ngủ an ổn? Mỗi? Đêm?
Từ Thời Thê bỗng nhiên ở ghế phó xoay người lại, trợn mắt nhìn Văn Già La đang lái xe.
Cũng may Văn Gia La giữ được bình tĩnh, không bị nàng hù dọa, cũng chẳng nhìn nàng lấy một cái: "Làm sao thế?"
"Em chừng nào mới quay lại làm việc?"
Văn Già La mím môi, nhìn sơ qua như thể cô cũng không biết: "Tạm thời nghỉ việc."
Từ Thời Thê nghiêng người tới hỏi: "Tạm thời nghỉ việc là sao?"
"Ngồi yên đi." Văn Già La nghiêm túc đẩy nàng một cái, mắt không chớp nhìn về phía trước.
Từ Thời Thê thở hắt một tiếng rồi trở về ghế ngồi, suy nghĩ trong đầu vẫn còn chưa chịu rời đi.
Cũng may cô thấy nàng thoạt trông rất phiền não, quấn quít chuyện mình không đi làm nên tốt bụng cho nàng một câu trả lời.
"Mẹ giúp em xin nghỉ dài hạn đến tận Tết, cho nên em không cần đi làm."
"Tại sao?" Từ Thời Thê buột miệng hỏi.
Văn Già La nhún vai một cái, tìm một chỗ đậu xe, kể lại nguyên nhân sự tình.
Trong lúc Từ Thời Thê còn nghỉ trưa, bà La Lâm Y đã trở về nhà. Thấy con gái đang lướt web trong thư phòng thì bà mới kéo nó tới hỏi chuyện ăn xong rồi ói là sao. Văn Già La giải thích không có chuyện gì hết, đại để là dạ dày không thích ứng được sự thay đổi của cô nên mới kháng nghị. Nhưng bà La Lâm Y sao tin nổi. Ban đầu lúc bà không chú ý thì con gái bà đã gầy thành như vậy, đến nay bà vẫn chưa thể tự tha thứ cho sơ suất của bản thân. Bây giờ con gái bà lại biểu hiện không bình thường, trước đó đã là chứng biếng ăn rồi, nay lại có thể chuyển hướng thành ăn nhiều quá mức. Cái dạ dày kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn cả việc tại sao con gái bà đột nhiên kêu đói, bà cũng muốn biết.
Bởi vì sợ con bé do mình chăm sóc nhưng lại tiếp tục xảy ra chuyện, cho nên La Lâm Y hoàn toàn không thể yên lòng. Bà trực tiếp gọi một cú điện thoại đến nơi con gái bà làm, cục trưởng từng làm việc dưới trướng chồng bà, quan hệ hiện giờ vẫn rất thân thiết.
Sau khi cục trưởng nhận được điện thoại, ông rất thoải khoái cho phép Văn Già La nghỉ dài hạn, nghỉ một lần đã kéo dài đến tận năm sau.
Văn Già La nói: "Nếu được nghỉ phép thì tất nhiên em sẽ ở lại lão trạch, nhiệm vụ mỗi ngày đưa đón chị sẽ do em đảm nhận, sau này ở chung dưới một mái nhà, mình phải thật hòa thuận mới được."
Sau khi Từ Thời Thê nghe xong thì mắt chữ A mồm chữ O, trong đầu chỉ còn mỗi một suy nghĩ đung đưa qua lại... Có phải là mình nên từ chối ở lại lão trạch hay không?
Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, chợt lóe lên trong đầu rồi lại biến mất, cũng không thể nào nói ra được. Vô luận thế nào đi nữa, nàng cũng không có lý do để cự tuyệt ở lại nơi này, nếu vậy thì không biết con bé sẽ nảy sinh hiềm nghi xong nhìn mình bằng ánh mắt thế nào nữa.
Do đó, Từ Thời Thê chẳng nói chẳng rằng, có lẽ, nàng cũng muốn biết bản thân mình có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này hay không.
Lúc về đến tiệm đã gần năm giờ. Tắc nghẽn trên đường rất lâu, nghe đâu là có tai nạn giao thông. Từ Thời Thê không biết lái xe, nàng cảm nhận phương hướng cực kỳ dở tệ, chạm vào vô lăng thôi đã làm khó nàng rất nhiều, nàng lấy đâu ra dũng khí lái xe. Có điều ngồi trong xe Văn Già La lại cảm thấy an tâm lạ thường, bây giờ nàng đã có thể biết đường tự tìm nhạc bật lên.
Nhìn thấy con gái mang cô bé lần trước giúp họ về nhà, trong lòng Vương Viện thật cao hứng, trực tiếp kéo tay Văn Già La mời cô ở lại ăn tối.
Lúc này, trời cũng đã chập tối, Văn Già La từ chối không được thì ở lại.
Hôm nay không có ai khác, chỉ có Vương Viện ăn cơm với cô. Văn Già La cũng không khách khí, gọi hết tất cả các món trông vô cùng bắt mắt, cô cảm giác bụng trống rỗng, nghĩ rằng đổi chỗ ăn có lẽ sẽ khá hơn.
Từ Thời Thê thuật lại chuyện nàng sẽ tạm thời rời đến lão trạch ở trên bàn ăn, Vương Viện nghe xong gật đầu lia lịa, ân cần hỏi han xem huyết áp cụ nhà có cao hay không, lại tỏ vẻ hiểu rõ bảo tiếp chứng mất ngủ sẽ dễ gây cao huyết áp, cao huyết áp lại khiến người bệnh nhức đầu, mất ngủ, tóm lại là như một vòng tuần hoàn ác tính vậy. Văn Già La lắng nghe rất nghiêm túc, cùng Vương Viện càng nói càng hăng say.
Khi các món đã được bưng lên, Vương Viện vừa gắp thức ăn, vừa cười khen ngợi: "Cháu thật là một người cháu hiếu thảo, hiện giờ mà còn gần gũi người già, những đứa trẻ như cháu thật hiếm có.
Từ Thời Thê ở một bên nghe được bèn bất mãn: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ đang ghen tị à, con gái mẹ cũng không thua kém gì đâu nhé."
Vương Viện cười, thuận miệng liền nói: "Con đấy, nhanh chóng kết hôn sinh con thì mẹ mới mừng."
Khi thốt ra lời này, Vương Viện cũng hơi ảo não, liền ngậm miệng, có chút bất an nhìn con gái. Trước đó, con gái cũng là vì bà nói ra những lời này mới hung hăng với bà, hiển nhiên hồi ức không được tốt lắm, còn vì vậy mà bị bệnh một trận. Bà đã cố ý gần đây không đề cập đến chuyện này nữa, nhưng đây vẫn là chuyện bà bận tâm nhất, nên lúc mở miệng cũng không suy nghĩ, lỡ lời thốt ra.
"Mẹ, mẹ quá nóng lòng rồi." Từ Thời Thê khẽ mĩm cười, làm sao nàng lại không nhìn ra suy nghĩ của mẹ nàng, song bây giờ nàng cũng không thể dụ dỗ bà ấy như lần trước được. Mẹ ai mà chẳng vậy, bà cũng không có làm sai điều gì. Vì để hòa hoãn vướng mắc giữa hai mẹ cọn, không làm bà đau lòng, Từ Thời Thê chỉ có thể nhanh nhảu đáp: "Mẹ cứ giục con như thế, lỡ như con nhắm mắt tìm đại một chàng rể không ra gì về cho mẹ, trên đời cũng không có thuốc hối hận cho con uống."
Trong lòng Vương Viện vốn vẫn đang lo lắng sắc mặt con gái biến đổi, không ngờ thái độ của nàng tựa hồ đã hơi chuyển biến, giọng nói cũng không còn cứng nhắc, "Mẹ không hối hận, con không nói mẹ không biết đâu, Phật cũng phải đi tu, đàn ông không tự nhiên từ trên trời rớt xuống."
Từ Thời Thê hơi bất đắc dĩ, cũng biết mẹ mình chắc chắn sẽ không bỏ qua đề tài này, giờ nàng không thể đột nhiên lái sang chuyện khác, đành hàm hồ trả lời: "Mẹ xem xét đi... con sẽ suy nghĩ lại."
Vương Viện càng cảm thấy có hi vọng, có lẽ con bé chỉ không tiện nói ra lúc nay, mà có khi nó cũng đã có đối tượng hẹn hò không tệ rồi cũng nên. Bà đặt đũa xuống, nhích lại gần con gái muốn nói gì đó, chợt nghe người đối diện cất tiếng nói: "Cô ơi, vừa nãy cô bảo muốn trị chứng mất ngủ cần phải khám khoa tim, ngoài ra còn khoa gì nữa ạ?"
Văn Già La đang dùng điện thoại ghi âm, trên tay còn chuẩn bị sổ ghi chép. Vương Viên đành phải lui người về nói chuyện với cô: "Nếu như lúc ngủ có ngáy, thì còn phải đi khám khoa hô hấp, còn có tai mũi họng nữa, nếu như xuất hiện thêm những triệu chứng khác thì phải đi khám khoa thần kinh luôn đó, mấy cái này đều là cô đọc trên báo chí, cháu chỉ nên tham khảo thôi."
"Cảm ơn cô." Văn Già La gật đầu, đầu ngón tay viết lách như rồng bay phượng múa, sau đó cô lại ngẩng đầu. "Cô hiểu biết thật sâu rộng."
"Nào có đâu." Vương Viện cười ngoác mang tai. "Sống ở đời này không gì quan trọng bằng sức khỏe, cho nên cô mới đặc biệt chú ý phương diện này."
"Vậy cô cũng bị mất ngủ ạ?" Văn Già La hỏi.
"Bây giờ thì chưa nhưng mà tất nhiên vẫn có tật xấu của người già." Vương Viện nhìn về phía con gái, bất ngờ khen. "Có điều giọng Thời Thê còn hiệu quả hơn thuốc ngủ, sau này mà khó ngủ thì cũng tốt, được con gái ở đầu giường ru ngủ cho."
Từ Thời Thê đang cố gắng làm người tàng hình ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy hơi chua xót: "Mẹ, nào có ai lại tự rủa mình như vậy." Nàng lại quay sang nói với Văn Già La: "Em ăn xong chưa? Chị còn phải đi thu dọn đồ đạc nữa."
Văn Già La gật đầu một cái, cất điện thoại di động: "Chúng ta cũng phải trở về sớm, bà nội luôn ngủ lúc trời còn chưa tối."
Vương Viện vội chuẩn bị thêm đồ cho các nàng mang theo, rồi dẫn hai người ra đến cửa.
Ngồi vào xe, Từ Thời Thê thở dài một hơi, nàng xoa nhẹ mi tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói cảm ơn.
Văn Già La đang lái xe miễn cưỡng quay lại trả lời nàng: "Cảm ơn mà lại thiếu thành ý như vậy sao?"
Từ Thời Thê nghe xong bèn xoay người lại đối diện với cô, nghiêm túc nói: "Cám ơn em vừa rồi đã giúp chị giải vây."
"Chị cứ như vậy sẽ bị ép chết." Văn Già La không hề nhìn nàng, giọng nhẹ nhàng trầm tĩnh: "Chị có mệt mỏi không?"
Chắc là do giọng nói của cô quá dễ nghe, giống như một bàn tay đang dịu dàng vuốt ve vết thương của mình. Đáy mắt Từ Thời Thê hơi cay.
"Mệt, nhưng mà có thể làm sao đây, chẳng lẽ là nói với bà ấy, con gái mẹ không thích đàn ông, không muốn lập gia đình à? Hay nghe theo lời bà, gả ra ngoài, sau đó chịu đựng cuộc sống buồn khổ suốt đời?"
Đó như là những lời thật lòng của nàng. Là đúng, hay không đúng; hay là cả hai đều sai, hay lại chính là như thế. Thật ra thì y như lời con bé, không có con đường nào nơi mọi người đều được hạnh phúc.
Không thể để cho người thân đối mặt với chuyện đó, lại càng không thể lãng phí cuộc đời chính mình, Từ Thời Thê không biết nếu như mình lại cố làm mọi người thỏa mãn thì sẽ nhận lại được cái gì cho bản thân. Mà nàng, tự cho mình cũng như cho người thân năm năm, chỉ có thể xem xem trong 5 năm ấy, nàng sẽ quyết định như thế nào.
Đối mặt với Từ Thời Thê đang lún sâu trong tuyệt vọng, không nói gì thêm, Văn Già La trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Chị muốn nói dối không?"
- ---------------------
Góc hỏi-đáp của Editor chính bộ này, tức là mình - LinhTheGirl aka Linh Ngụy đây =))
Hỏi: Đằng ấy ơi, đã lâu không update chương vậy rồi, sao hôm nay tự dưng lại lòi ra vậy?
Đáp: Thực ra ngại quá xá là ngại =))) Bởi chương này em editor phụ tớ đã gửi từ một năm trước rồi, có điều giờ tớ mới khai quật nó lên, chẳng lẽ lại phụ công sức của em ấy =))) Mến em =)))
Hỏi: Thế đằng ấy có định edit tiếp truyện này không?
Đáp: Hiện tại thì mới đang hơi nhá nhem thôi, có điều beta lại mới nhận ra tớ đã quên gần hết những gì từng gán cho nó rồi, giờ mà edit lại cũng khá là vất, mà bản thân tớ đã bảo trong "Bầu bạn cùng mặt trăng" là sẽ không edit nữa, thành thử giờ hơi không dám quay về con đường lắm việc này =)))
Nhưng thôi, đằng nào cũng đăng cái chương nợ nần bao lâu này lên, không cập nhật tiếp là có tội, nhỉ =)))) Hẳn là tiến độ sẽ rất chậm, và tớ thì drop lâu ngày vậy cũng không hy vọng sẽ còn nhiều người theo. Dù sao cũng mong các bạn tiếp tục ủng hộ cho tớ XD
Mong sao tiến độ edit có thể là 2 chương/tuần XD Mong sao XD =))))