Đầu Ngón Tay

Chương 26: Soi dạ dày



Thời khắc cảm thấy hết thảy đều an tĩnh thì Từ Thời Thê lại tỉnh dậy. Nàng vươn vai trong một khoảng không gian không quá lớn, cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.

"Này!"

Thanh âm người bên cạnh làm nàng giật mình, thu tay xoay người lại, ánh đèn mờ trong xe rải lên người cô gái kia một tầng dịu dàng hiếm thấy.

"Đã tới chưa?" Từ Thời Thê nhìn thử ra ngoài xe, hình như đã dừng ở nơi cách lão trạch không xa.

"Rồi." Văn Già La đáp, sau đó cô cũng khẽ ngáp một cái xong mới lái xe hướng về nhà.

Từ Thời Thê có chút bất an, "Sao em không đánh thức chị?"

"Chị ngủ ngon như vậy, sao em dám gọi chị chứ." Văn Già La lạnh nhạt trả lời.

Nghe vậy, Từ Thời Thê vô thức tự hỏi chắc lúc ngủ mình sẽ không có mấy loại cử chỉ bất nhã như chảy nước miếng hay ngoáy lỗ mũi đâu nhỉ, hơn nữa lúc mình ngủ, chẳng lẽ cô gái kia ngồi ngắm mình hay sao?

Càng nghĩ, nàng lại không nhịn được mà lạnh sống lưng.

Ngày hôm sau Văn Già La đúng là đã đưa nàng về quán ăn, hồi xưa rõ ràng chỉ là thỉnh thoảng thuận đường đi nhờ xe, bây giờ lại cứ như thể tài xế riêng vậy. Mỗi lần lên xe cũng không đến lượt nàng tự mở cửa, cô gái kia luôn luôn nhanh hơn nàng một bước. Chỉ thế mà thôi, cũng đã đủ khiến cho lòng nàng nhộn nhạo.

Trước sự tiếp cận tự nhiên và thỏa đáng của cô gái ấy, nàng cũng dần dần quên mất hình ảnh yếu ớt dặt dẹo của cô lúc ban đầu.

Và cứ thế, Từ Thời Thê ở lại lão trạch của nhà họ Văn.

Quả nhiên cụ nhà rất yêu thích giọng nói của Từ Thời Thê, cũng không biết bà kiếm được ở đâu một cái máy hát quay đĩa vô cùng cổ, bảo nàng hát đệm. Mỗi chiếc đĩa đen đều trông rất quý giá, ngay cả Từ Thời Thê cũng thích thú đến không nỡ buông tay. Kim máy hát vừa để xuống đã lập tức chuyển động tựa như võ đài xoay tròn, trong âm thanh luôn xen lẫn tiếng ồn nho nhỏ khàn khàn, song vẫn làm cho một già một trẻ như say như mê.

Rõ ràng chỉ là người xa lạ, nhưng lại nhanh chóng thiết lập được cảm tình, điều này khiến cho bà La Lâm Y đến cũng có chút bất ngờ. Có điều nhìn tâm trạng cụ nhà đúng là đã tốt hơn, bà yên tâm rồi, giờ có thể chuyên tâm với chuyện của con gái.

Vốn bà định đưa con gái đi bệnh viện, song bị cự tuyệt. Bây giờ Văn Già La ăn cũng không nôn mửa nữa, thậm chí còn thử nhảy lên cân điện tử chứng minh mình đã thêm được hai cân. La Lâm Y nhận ra bảo bối quả đúng là đã có thay đổi thì trong lòng vừa mừng vừa lo. Con gái không chịu đi, bà cũng chẳng thể làm gì khác ngoài gọi điện cho bác sĩ quen, bác sĩ bảo chứng biếng ăn của con gái chị chủ yếu là do ưu tư tạo thành, tìm được căn nguyên là đoán trúng bệnh rồi. Tình huống hiện tại chuyển biến tốt, chắc thiên về phương diện tình cảm, tức là loại thuốc chữa đã xuất hiện, dĩ nhiên sẽ trở nên bình thường thôi.

Mặc dù người ta nói như thế, song La Lâm Y vẫn không yên lòng, bà thấy ngày nào con gái mình cũng ở bên cạnh cô gái Từ Thời Thê kia, nhất là lúc ăn cơm, Từ Thời Thê đã bảo món kia không thể ăn thì con gái bà thật sự sẽ không hạ đũa. Nếu có người nói được nó thì đương nhiên là tốt. Nghĩ tới việc cô gái kia chẳng những giúp được cụ nhà, mà còn thay bà giúp được con gái, thực cứ như phúc tinh của nhà họ Văn vậy, thành thử lần nào trông thấy cô bé bà cũng cười tươi roi rói. Huống chi tính cách cô gái này dịu dàng thân thiết, sống ở bên nàng cứ có cảm giác như cơn gió mùa xuân, già trẻ nhà này đều bị hấp dẫn cũng không phải chuyện lạ. Nghĩ vậy, La Lâm Y vô cùng tự nhiên tìm Từ Thời Thê, thương lượng với nàng vấn đề về cô con gái không nghe lời.

Từ Thời Thê khá ngạc nhiên trước việc La Lâm Y tìm đến nàng để hỏi về chuyện này, nhưng vẫn phải trả lời.

Khoảng thời gian này, ngày nào nàng cũng ở bên Văn Già La, đương nhiên hiểu rõ về tình huống của cô. Mặc dù thực chất Văn Già La ngày ngày chỉ cần buổi sáng chở nàng về quán ăn, buổi tối lại đón nàng đi là được rồi, song cô gái ấy vẫn còn xuất hiện thêm quá nhiều lần trước mắt nàng.

Có lúc buổi sáng xe đến quán rồi mà Văn Già La vẫn chưa đi, dựa vào quầy hàng nói gì mà thể nghiệm nhân sinh. Nếu không có khách khứa gì, cô buồn chán thì sẽ đưa một tờ báo cho Từ Thời Thê, sau đó trợn mắt cảnh cáo nàng không được phép đọc cả mấy cái quảng cáo thuốc men của bệnh viện. Nếu cứ ngây ngô chậm chạp thì dứt khoát sẽ ở lại ăn trưa, lúc mới ban đầu Vương Viện còn hỏi cô trước, càng về sau thì cứ trực tiếp tăng một bộ bát đũa, đến giờ thì gọi cô ngồi vào bàn.

Có lúc cô đưa người đến nơi xong thì biến luôn, xế chiều lại gọi điện rủ rê, hoặc là đi mua sách, hoặc là đi mua đĩa, nhiều lúc phớt lờ không nói câu nào thì coi như đã ước hẹn rồi. Lần nào cô cũng chỉ nhắc nàng một chút rồi lập tức tới đón nàng ngay, về căn bản là không cho Từ Thời Thê cơ hội từ chối. Từ Thời Thê cũng bực bội, nàng hỏi, chẳng lẽ em không có đứa bạn nào à, lúc ấy cô gái kia sẽ lộ ra biểu cảm có chút tổn thương nhìn nàng, em làm vậy có khiến chị thấy ngán ngẩm hay không?

Thật ra thì không làm cho người khác thấy chán ghét gì hết, chỉ là lần nào cũng vậy, mặc kệ lí trí vùng vẫy giãy dụa, chỉ cần trông thấy cuộc gọi của cô gái đó hiện lên thì trái tim sẽ không tự chủ được mà bắt đầu nghiêng ngả.

Sau một hai lần, Từ Thời Thê thật sự thất vọng về bản thân, âm thầm phỉ nhổ mình chẳng có sức kháng cự gì hết; sau ba bốn lần, lúc xuống xe trước còn chờ cô gái ấy xem liệu cô có xuống cùng hay không, lúc nhàm chán đợi một cuộc điện thoại rất có thể sẽ xuất hiện của cô gái đó, chỉ một lát nữa thôi, dần dà, những chuyện đấy trở thành một loại thói quen chậm rãi hòa vào trong cuộc sống của nàng, đến khi dung nhập vào máu thịt.

La Lâm y nói, mặc dù hiện tại Già La đang ăn cơm rất bình thường, nhưng cô còn muốn đưa nó đi khám qua dạ dày, cơ mà nó không chịu đi.

Cha mẹ không hiểu vì sao muôn thuở con gái trời sinh vốn phản nghịch bọn họ. Nghe lời than thở của người mẹ này, Từ Thời Thê suy nghĩ một lát, cười đáp, "Thật ra thân thể mình mình hiểu, cháu nghĩ Già La ắt hẳn chưa tới mức tự gây khó dễ cho bản thân đâu, bây giờ không phải em ấy ăn uống tốt lắm sao?"

"Đấy là cháu chưa trông thấy dáng vẻ con bé biếng ăn ngày trước." La Lâm Y than phiền, không nhịn được lòng căm ghét cái con người chẳng rõ mặt mũi như thế nào nhưng lại báo hại con gái của bà, "Cô sợ thay đổi của con bé liên quan tới người đàn anh của nó, nhưng lại chẳng điều tra ra được bất kỳ tin tức gì rằng con bé có qua lại với con trai. Chuyện này không lạ sao?"

Từ Thời Thê ngẩn người, lòng thầm suy nghĩ vấn đề là không biết có thật sự tồn tại một người con trai như thế hay không, nhưng lại chẳng tìm được chứng cứ, "Thế này đi, nếu cô không an tâm thì cháu sẽ thử đi khuyên nhủ con bé."

"Được, được." La Lâm Y cười, "Đám trẻ thì luôn dễ bảo ban nhau hơn, cũng không có áp lực. Rồi, cô chờ cháu."

Mà sau khi nghe những lời bảo ban của Từ Thời Thê, Văn Già La chỉ liếc nàng một cái, "Chị chớ có mù quáng lao đầu theo đám đông."

"Mọi người cũng đang lo lắng cho em." Từ Thời Thê mỉm cười, "Mẹ em còn sợ em thay đổi là có liên quan đến đàn anh đó, sợ em cuối cùng lại bị phản đòn."

Hai người vừa mới kết thúc một ngày bầu bạn với cụ nhà, Từ Thời Thê dành cả buổi đọc tản văn, ý vị cổ ngữ cũng không quá mức không thuận miệng. Bây giờ nàng đã có thể nắm giữ tiết tấu đọc diễn cảm, chậm rãi mà trầm lắng, giống như âm thanh của cổ cầm vậy.

Chờ cụ nhà chìm vào giấc ngủ, hai người bọn họ mới quay về phòng Từ Thời Thê. Bấy giờ nàng đã lấy ra mấy chén trà nhỏ, rót nước ấm uống cho thấm giọng, Già La thường cũng uống một ít theo nàng.

Vốn Văn Già La đang ngồi một mình trên ghế salon, cúi đầu uống nước, lúc nghe được mấy lời của Từ Thời Thê mới quay sang. Cô nheo mắt nhìn cô gái phía đối diện, chậm rãi nói, "Sao chị lại ngốc như vậy?"

Đột nhiên vô duyên vô cớ bị người ta mắng là ngốc, đương nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì, có lẽ bởi vì tâm trạng Từ Thời Thê hiện giờ đang khá yếu ớt, cho nên nhất thời không muốn so đo với cô. Không sai, đúng là nàng cố tình nhắc đến cái người gọi là đàn anh kia. Nàng vẫn chưa quên về cái đêm Văn Già La "bàn về việc nói dối" cùng sự nghi ngờ của mình, thế nhưng nàng vẫn không cách nào kiểm chứng. Hoặc có lẽ nàng sợ nếu nàng trực tiếp hỏi thì cũng sẽ mang đến hậu quả trực tiếp, rồi sẽ chẳng còn lối thoát nữa.

Không muốn nghĩ thì sẽ dứt khoát phớt lờ, không để ý, gần đây cô gái ấy quả thực quá mức gần gũi với mình, thậm chí đã vượt ra khỏi phạm vi nàng có thể tiếp nhận. Nhất là trong tình huống cô đã biết chuyện mình thích người cùng phái.

Sợ hỏi, song lại muốn hỏi, vấn đề đơn giản như thế lại khiến nàng ngày càng lo âu. Bây giờ, nàng mượn lời của mẹ Văn Già La để hỏi, nhưng kết quả lại bị mắng là ngốc. Nàng nhất thời im bặt, bởi cô gái kia đột nhiên nghiêm mặt lại, hơn nữa còn đặt chén trà xuống đứng dậy như muốn rời đi. Lúc đến cạnh cửa, cô mới xoay người nói, "Được rồi, sáng mai chị đến bệnh viện với em một chuyến đi."

Ngày hôm sau, hai người đến bệnh viện, Văn Già La nói với bác sĩ là muốn soi dạ dày, rồi trực tiếp lấy đơn. Bác sĩ kia đẩy gọng kính một cái, hỏi muốn chọn loại nào, không đau hay làm như thường, Từ Thời Thê ngồi một bên nghe mà có chút run sợ trong lòng, nghe bảo soi dạ dày đau lắm, nàng vội đáp không đau, không đau. Nhưng cô gái kia cản nàng lại, bình tĩnh bảo cứ làm như thông thường.

Khi đi đóng tiền, Từ Thời Thê đi giày cao gót đuổi theo cô, hỏi, "Sao lại không cần thuốc, có thuốc thì sẽ không phải chịu khổ."

Hành lang bệnh viện đầy ắp người, không ít người nghe thấy, quay đầu nhìn bụng Văn Già La, ánh mắt thương hại kỳ quái.

Văn Già La khẽ cắn răng, "Chị có thể nói lớn tiếng được hơn nữa không?"

Từ Thời Thê nhất thời mặt đỏ đến mang tai, hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui xuống. Nàng đành hạ thấp giọng mình, "Còn có cách kiểm tra nào khác hay không?"

"Đau hay không không quan trọng." Văn Già La bước nhanh, "Không phải chị muốn em tới đây kiểm tra sao?"

Từ Thời Thê suýt chút nữa trẹo chân. Hôm nay dậy hơi trễ, lúc thấy Văn Già La thì đã ngồi trên xe, khi lái xe cô gái ấy luôn rất an tĩnh cẩn thận, nàng không phát hiện ra có gì đó không đúng, bây giờ mới hậu tri hậu giác nhận thấy cô gái đó hình như đang tức giận.

Có điều, tức thì tức, cũng đừng tự gây khó dễ cho thân thể mình chứ, thời điểm nhìn Văn Già La nằm trên giường, bị một ống dẫn cắm thẳng vào cổ họng, Từ Thời Thê đau lòng xiết chặt tay.

Bởi vì khi soi dạ dày thì không thể khép miệng, bác sĩ kia còn không ngừng kéo thả ống dẫn, sắc mặt Văn Già La trở nên đau đớn. Từ Thời Thê vội vàng tiến tới nắm lấy tay cô, thấp giọng bảo bác sĩ nhẹ nhàng một chút, chậm rãi một chút. Bác sĩ tò mò nhìn nàng, bảo tôi cũng không có xiên cô ấy, vừa nói vừa yêu cầu Văn Già La há miệng to ra, sau đó đưa ống dẫn vào thêm một đoạn nữa.

Nhìn cô gái kia khó khăn há miệng, khóe mắt rưng rưng, bên mép còn có nước miếng chảy xuống trông thật chật vật, Từ Thời Thê cảm thấy khó chịu như thể dạ dày của mình cũng đang bị cắn nát vậy. Nàng rút khăn giấy thay cô lau khóe miệng, an ủi rằng sắp được rồi, sẽ xong ngay thôi. Nàng căn bản không dám nhìn tới máy móc xung quanh nữa, chỉ nhìn chằm chằm mặt cô gái ấy, giúp cô thả lỏng.

Tựa hồ Văn Già Là nghe thấy thanh âm của nàng không ngừng vang lên bên tai, cô mở mắt nhìn vẻ mặt cố gắng nhẫn nại của người nọ, quả nhiên có hiệu quả như thuốc chữa. Cổ họng của cô như mơ hồ phát ra một âm tiết, trở tay nắm chặt lấy cặp tay kia, sau đó tiếp tục đấu tranh cùng cây kim đang đâm về phía dạ dày mình.

Sau khi quá trình kiểm tra kết thúc, dù là Văn Già La hay Từ Thời Thê thì đều như đã hoàn thành một chiến dịch, đánh một trận cực kỳ gian khổ mà đến giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

Cầm kết quả ở trên tay, cái gì mà niêm mạc dạ dày, mức độ tổn hại trung bình, Từ Thời Thê không chú ý, động tác cô gái kia ngày càng uể oải khiến nàng có chút bận tâm.

"Nhìn cái gì?" Văn Già La nhắm nghiền hai mắt, ngồi nghỉ ngơi ở vị trí tài xế, "Mới vừa rồi có phải mặt mũi em vừa dữ tợn, vừa xấu xí đúng không?"

Thật lợi hại, nhắm mắt rồi vẫn biết mình đang nhìn nó. Từ Thời Thê cười một tiếng, "Không, em cũng không phải Quan Vũ, mà là tiên."

Văn Già La cong môi lên, "Thương em sao?"

"Tuyệt đối không!" Từ Thời Thê trả lời chắc như đinh đóng cột, thấy cô hỏi một câu kỳ quái như vậy thì càng lo âu, "Em... có khỏe không?"

Văn Già La nhẹ gật đầu, "Khá ổn." Sau đó nhìn nàng, "Còn chị?"

"Chị?" Từ Thời Thê sờ mặt mình, "Chị làm sao?"

"Mới vừa rồi nhìn chị," cô gái chậm rãi đáp, "Trông còn đau đớn hơn cả em."

Từ Thời Thê nhìn ánh mắt của cô, trong đó có một chút lóng lánh, như vừa mới bị hành hạ vậy. Mà ẩn sau những tầng ướŧ áŧ kia lại chính là những điều khó có thể xuyên thấu, điều này làm nàng hoảng sợ. Nàng cứng cổ ngồi đó, trong đầu nhất thời hết sức hốt hoảng. Không phải chứ, mới vừa rồi biểu hiện của mình có thật sự quá mức rõ ràng như thế ư? Nếu không, sao như thể con bé đã phát hiện ra cái gì đấy...

Bãi đỗ xe của bệnh viện vô cùng yên tĩnh, bấy giờ chẳng biết có bệnh nhân ở đâu cần cấp cứu, tiếng còi xe 120 vang lên như xa như gần, ngân vang giục giã như hồi chuông báo động.

"Chỉ là chị chưa từng thấy ai soi dạ dày hết, nhìn thôi cũng thấy không thoải mái chút nào." Từ Thời Thê hết sức bình tĩnh, đáp.

"Có chị ở bên cạnh giống như một liều thuốc an thần vậy, không cần phải sợ bất kỳ thứ gì nữa." Văn Già La tiếp tục dùng ánh mắt chăm chú nhìn nàng, "Người được chị yêu, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Thời Thê," Thanh âm của cô thấp xuống, "Chị có muốn yêu ai hay không?"

Đây quả thực không phải nơi thích hợp để có thể thảo luận vấn đề có yêu hay không. Có lẽ chính bởi vậy, Từ Thời Thê mới cảnh giác cao độ. Nàng theo bản năng phòng vệ, ngay khi thanh âm kia vừa dứt đã lập tức trả lời: "Không hề!"

Cô gái im lặng.

Từ Thời Thê nhẹ thở một hơi, ép bản thân mình đẩy ánh quang lục sắc vừa mới trồi lên kia xuống lại góc sâu ao đầm, nàng nói tiếp, dùng một giọng điệu khẳng định, "Chị sẽ không yêu bất kỳ ai. Không ai có thể khiến chị buông xuôi hết thảy. Chị nguyện ý độc thân sống một mình cả đời này."

Giọng điệu thành kính, cứ như một lời thề.

"Vậy sao..." Cô gái kia thầm nói, nhẹ như tiếng than. Sau đó cô cười một tiếng, bắt đầu chạy xe.

Từ Thời Thê dựa lên ghế, tâm trí trống rỗng, nàng nhất thời còn chẳng nhớ nổi mới ban nãy mình đã trả lời thế nào. Có điều nàng căm hận bản thân mình vừa rồi, nhưng ẩn trong sự căm hận đó, lại có cả nhẹ nhõm.