Đầu Ngón Tay

Chương 28: Một người như tôi trêи thế gian này



Từ Thời Thê thường nghĩ, nếu mình không quen biết Văn Già La thì có phải bây giờ sẽ nhẹ lòng hơn nhiều hay không? Có điều dù nàng có nghĩ mãi đi chăng nữa thì cũng vô nghĩa. Quỹ đạo cuộc sống đã chạm nhau, hoặc dây dưa dai dẳng hoặc càng lúc càng xa, quả thực rất khó đoán.

Gần đây Văn Bảo Hoa bị cảm mạo cho nên không đến lão trạch. Phụ nữ có thai không thể so với lúc trước được nữa, người ta còn hận không thể nhốt cô vào một cái lồng vàng, xung quanh tứ phía dán bùa trừ bệnh phòng tai, bảo vệ nghiêm ngặt đủ mười tháng thì thôi. Đợi đến khi khỏi cảm, cô mới quay lại lão trạch, bảo gì cũng quyết nán lại mấy ngày.

Có cô bầu bạn, Từ Thời Thê hết sức cao hứng. Trời đông nên ngày ngắn, có lúc nàng về sớm thì chẳng có việc làm. Cụ nhà thi thoảng cũng có khách ghé thăm; những người lớn trong nhà cũng không có nhiều thời gian để ở lại; anh chàng tên Văn Dục đến và đi thì vẫn luôn vội vã; Văn Già Là thì từ sau khi nàng không lên xe cô ở ven đường thì lại càng không chạm mặt riêng nhau.

Lão trạch có máy tính có thể lên mạng, nhưng nàng lại không thường sử dụng. Trước kia hồi còn làm công việc bàn giấy vẫn hay có người lén lấy máy đọc truyện hoặc đánh cờ, song đối với nàng mà nói, cảm giác chạm vào mặt giấy, ngửi mùi sách mực luôn luôn thú vị hơn so với màn hình lạnh như băng.

Rõ ràng bản thân chỉ là một vị khách đang ở tạm, nhưng cảm giác tịch mịch ngày càng dâng cao.

May mà Văn Bảo Hoa đến.

Lúc cô tới, theo sau có một cô người làm, còn có Hạ Bang bám ngay sát đang đi dép nhung. Mấy người bọn họ làm cả ngôi nhà trở nên không khí hẳn, nhất là giọng điệu Hạ Bang khi nói chuyện luôn có âm hưởng rất lớn.

Tối ấy cô cùng Từ Thời Thê cùng ru cụ nhà ngủ.

Sau khi hai người rời khỏi đó thì đến thẳng phòng từ Thời Thê. 

Giống như thể một giao ước nào đấy, Văn Bảo Hoa xuất hiện, Văn Già La biến mất. Từ Thời Thê lấy mấy miếng bánh ngọt, đưa đến trước mặt Bảo Hoa, vốn định mời song lời đến khóe miệng lại quay về.

"Ôi, bây giờ tớ có thể ăn được rồi." Văn Bảo Hoa vừa nhấm nháp, vừa cười. Dạo gần đây đúng là cô bị nuôi cho mập lên, mặt bắt đầu tròn tròn.

"Đây cũng là cho con trai nuôi của tớ." 

Văn Bảo Hoa cười, "Cũng có thể là con gái mà, Thập Thất, ngay cả cậu cũng trọng nam khinh nữ sao?"

"Không phải." Từ Thời Thê lắc đầu, có chút xuất thần, "Con trai thì dũng cảm hơn, cũng quyết đoán hơn." Nàng nhìn người phụ nữ có thai ngồi đối diện, "Đứa thứ hai có thể là con gái, có một người anh trai bảo vệ, sẽ chẳng còn sợ trời sợ đất nữa."

"Ai da, cậu sắp xếp đẹp ý lắm." Vẻ mặt Văn Bảo Hoa hơi sợ hãi, "Nghe bảo sinh con rất đau, chịu khổ một lần là đủ rồi..."

Từ Thời Thê cười, nàng nghĩ hình như bản thân nàng vĩnh viễn không cần chịu loại đau đớn ấy. Đó là một thiếu sót đáng tiếc, nhưng nó chỉ là rất nhỏ bé mà thôi, liền ngay sau có thể nảy sinh một quyết tâm lớn hơn. Hôn nhân không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, nếu không phải vì yêu mà chỉ để sinh một đứa trẻ, vậy chắc chắn sẽ để lại một dấu ấn thống khổ cả cuộc đời này.

Nàng chỉ mải nghĩ, song ánh mắt Văn Bảo Hoa đã đặt lên đôi giày đỏ ở trên mặt đất.

"Đôi này xinh quá." Văn Bảo Hoa kéo ghế đến ướm thử, "Bây giờ tớ sợ nóng, đi giầy bông một lát là dưới chân đã đầy mồ hôi." Chân cô xấp xỉ chân Từ Thời Thê, thử giày xong còn đi lại hai vòng trước gương, cảm thấy rất hăng hái, "Thập Thất mua giày ở đâu thế?"

Từ Thời Thê trầm mặc chốc lát, mặc dù cụ nhà đã dặn dò nhưng nghe cũng như nói đùa thôi, cơ mà trước mắt là phụ nữ có thai, tâm hồn rất nhạy cảm. Vì không muốn tạo cho người khác một gánh nặng, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài cười đáp, "Cậu đi hợp lắm, cứ lấy đi."

"Thật ư?" Văn Bảo Hoa cũng không khách khí, "Sáng mai tớ cũng đang định đi dạo với bà. May mà có thứ này hợp chân."

"Ừ." Từ Thời Thê trả lời, nàng nghe thấy thanh âm của Hạ Bang ở ngoài phòng bèn qua mở cửa, để phụ nữ có thai ra ngoài.

Ngày hôm sau chỉ cần nói với cụ nhà là nhường cho phụ nữ có thai thì hẳn là bà sẽ không tức giận đâu.

Ngày tiếp theo, nàng dậy không tính là sớm, lúc xuống dưới nhà đã thấy Văn Già La với cụ nhà đang ngồi trên trường kỉ.

Từ Thời Thê ngẩn người ở góc rẽ, mắt nhận ra gương mặt cô gái kia càng nhọn càng gầy. Rõ ràng gần đây cô luôn ăn cơm đúng theo hạn định, cũng nghe bảo dạ dày không còn khó chịu nữa, thế sao khi ngồi kia, cô gái đó lại trống trải như vậy.

Một lát sau, hai người trên ghế cũng trông thấy nàng. Cụ nhà mỉm cười ngoắc tay, sau đó chào buổi sáng người đằng sau nàng.

Hóa ra Văn Bảo Hoa theo Từ Thời Thê xuống lầu.

Ánh mắt hai người ngồi trên trường kỉ đồng thời hướng về phía đôi giày Văn Bảo Hoa đang đi. Hôm nay Văn Bảo Hoa diện một bộ áo lông cừu trắng tinh, thành ra đôi giày đỏ kia càng nổi bật.

"Sao cháu lại đi đôi giày kia?" Cụ nhà thắc mắc.

"Bởi vì hôm nay ra ngoài cùng bà mà." Văn Bảo Hoa cười tủm tỉm, "Cháu sợ chân ra mồ hôi, giày này đi mát lắm."

"Anh đã bảo đôi này quá mỏng, đi khéo gặp lạnh đấy." Hạ Bang cũng đang theo xuống.

"Không sao đâu," Từ Thời Thê đáp, "Đi một chút thôi mà."

Cụ nhà đẩy kính không nói câu nào, chậm rãi quay đầu nhìn cô cháu gái nhỏ một cái, sau đó bị động tác bật đứng dậy của cô làm cho sợ hết hồn.

"Em đi đây." Văn Già La mặt lạnh nói.

Văn Bảo Hoa ngạc nhiên, chờ cô đi khuất mới hỏi, "Con bé sao thế ạ?"

"Nó ấy à," Cụ nhà chỉ về phía đôi giày dưới chân cô, "Giày này là nó mua cho Thời Thê, thế mà cháu lại đoạt mất rồi."

"Dạ?"

"Hả!"

Từ Thời Thê và Văn Bảo Hoa đồng thanh.

Lời này thực sự gây kinh hãi, họ nhìn cụ nhà, cụ nhà chỉ khai thật, "Già La bảo ngày nào cháu tới đây trông cũng cực khổ, dù sao cũng là chúng ta giữ cháu ở lại đây, cho nên con bé muốn đưa một đôi giày tốt cho cháu. Nhưng nó sợ cháu không chịu nhận, nên nhờ vả bà." Bà cười hỏi, "Cháu sẽ không giận chứ?"

Từ Thời Thê cứng nhắc lắc đầu, trước mặt là cụ nhà, bên phải là bạn học cũ, phía sau còn một đôi mắt đang nhìn mình, dù thế nào nàng cũng phải khống chế cảm xúc, không thể biểu hiện quá nhiều. Ánh mắt của nàng không tự chủ được hướng về phía đôi giày nọ, trong lòng bắt đầu hối hận vì đã đưa nó cho Văn Bảo Hoa.

Nhưng tức giận lúc này là không đúng, không nên, nàng chỉ có thể nói với Văn Bảo Hoa, "Cậu đi đi, cậu cần nó hơn tớ."

Chờ đến khi người nhà họ Văn đi hết cả, nàng mới chậm rãi chuẩn bị quay về quán, tay nhất mực giữ chặt điện thoại, nàng muốn gọi cho cô gái kia.

Sau khi bỏ lỡ lời mời lên xe, hai người ngày càng ít tiếp xúc. Từ Thời Thê luôn cảm thấy mình là một người vô cùng nhẫn nại, song bây giờ càng lúc càng khó kiềm chế.

Cuối cùng nàng vẫn run rẩy nhấn chọn dãy số kia, sau khi nghe thấy tiếng "a lô" của đối phương, nàng nín thở trong giây lát, vô cùng căng thẳng.

"Cảm ơn em đã tặng giày cho chị." Nàng vẫn trót lọt biểu đạt ý của mình, hơi lấy lòng, "Chị rất thích."

Bên kia im lặng một hồi, "Em đang lái xe."

"..." Từ Thời Thê đờ đẫn một chút mới mải mốt đáp, "Vậy bao giờ gặp nói sau, chị cúp máy đây."

"Tạm biệt."

Bàn tay Từ Thời Thê cứng đờ giữ lấy điện thoại, không tài nào tưởng tượng được cái người dứt khoát cúp máy với cô gái tặng giày cho nàng là một.

Trái tim cứ treo đến tận tối, Văn Già La chở hai người phụ nữ quan trọng nhất Văn gia về nhà. Hôm nay cụ nhà để Từ Thời Thê nghỉ ngơi, để hai cô cháu gái ở bên giường tẫn hiếu.

Từ Thời Thê vẫn đứng sau cửa, nàng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cho đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Nàng mải mốt mở cửa ra, quả nhiên Văn Già La đang đi tới trước cửa phòng nàng.

"Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?" Từ Thời Thê giữ cửa không buông tay, giống như muốn mượn ít dũng khí, nhẹ giọng hỏi.

Văn Già La nhìn nàng, hồi lâu, cho đến khi nàng đã gần như muốn lùi bước trước ánh mắt ấy, cô mới gật đầu.

Giống như cố ý hành hạ vậy, tay Từ Thời Thê thậm chí còn không cầm nổi chuôi cửa nữa. Vậy mà Văn Già La còn đặt tay lên bàn tay suýt thì kéo cửa của nàng, thanh âm khẽ khàng vang bên tai, "Ra ngoài rồi nói."

Hai vợ chồng Văn Bảo Hoa đang ở trong phòng cụ nhà. Đang lúc băng qua hành lang, không ngờ Từ Thời Thê lại gặp Văn Bảo Hoa khi cô rời phòng, trông thấy hai người bọn họ ăn mặc chỉnh tề khiến nàng không biết phải đối mặt ra sao. Song bây giờ tâm trí nàng đều đầy ắp những ý nghĩ liên quan đến việc ra ngoài cùng cô gái kia, thật sự không để ý được những thứ khác.

May thay không ai để ý, lúc ngồi lên xe cô gái kia, Từ Thời Thê vẫn còn cảm thấy như mình đang mộng du, rõ ràng đã ngồi trên chiếc xe này nhiều lần rồi mà vẫn cảm thấy sự khẩn trương xâm nhập toàn thân thể.

Văn Già La lái xe đến một công viên ven sông trong vùng. Đêm đông nơi đây yên tĩnh như thể một nơi ẩn nấp dành cho động vật ngủ say, ngay cả ánh đèn đường cũng trở nên mập mờ. Hình như không có ai ghé thăm vào giờ này cho nên mang đến cảm giác rất an toàn. Có điều Từ Thời Thê chẳng cảm thấy an tâm gì hết, bốn phía trống trải không nơi trốn tránh, giống như cả trái tim của nàng sắp bị lật tẩy ra ngoài vậy.

Xuống xe xong mới nhận ra cô gái kia đã chọn một nơi không thể nào tệ hơn được nữa, gió rét thổi vù vù, dù đã mặc đồ dày rồi mà vẫn như đang ngâm nước. Hai người đành phải quay lại chiếc xe.

Điều hòa của xe khiến không khí trở nên ấm áp hơn, tay Từ Thời Thê để một hồi liền nóng dần, nàng xoa nhẹ từng đốt ngón tay, cũng giống như đang tự an ủi cõi lòng mình.

Người mở lời là nàng mà giờ đây đột nhiên ngồi im không hé răng. Mà cô gái tựa hồ như đã chuẩn bị tốt tinh thần để trả lời các câu hỏi của nàng kia thì ngồi yên không nhúc nhích.

"Em... gần đây bận rộn không?" Cuối cùng Từ Thời Thê cũng lên tiếng.

Văn Già La nheo mắt lại, trả lời với vẻ miễn cưỡng, "Tàm tạm."

"Chẳng mấy khi chị trông thấy em." Từ Thời Thê vẫn nói tiếp, đầu hơi cúi thấp.

"Có người đưa đón chị mà." Văn Già La nhẹ giọng đáp, như thể mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.

Từ Thời Thê chợt ngẩng đầu, "Không phải em đã bảo sẽ ngày ngày đưa đón chị sao?"

"Nhưng bây giờ không được nữa..." Văn Già La mở bàn tay, tựa như đang thở dài, "Không thể như vậy."

"Bây giờ thì cảm thấy không chịu nổi nữa?" Từ Thời Thê xiết tay. Thật ra đó không phải là những gì nàng nghĩ trong lòng, nhưng nó vẫn tuôn ra khỏi miệng, "Bây giờ em đã cảm thấy mất tự nhiên rồi ư? Sao em không rời xa chị ngay từ khi em mới vừa biết chị thích phụ nữ luôn đi."

Văn Già La xoay đầu lại, khó tin nhìn nàng, cô trầm mặc một lát mới nhẹ giọng hỏi, "Chị giận sao?"

"Sao chị có thể giận chứ?" Từ Thời Thê cười, "Em cùng lắm cũng chỉ tò mò về chị mà thôi. Sự hiếu kỳ trong lòng em, chị biết chứ. Nhưng rốt cuộc vẫn không cảm thấy thoải mái, cho nên em mới trốn tránh chị. Tặng giày gì đó, cũng là để giảm bớt cảm giác tội lỗi, đúng không?" Nàng vừa nói, vừa run rẩy, nàng cảm thấy những ngày vừa qua vô cùng khó chịu, cho nên bây giờ căng thẳng mới lên cao tới cực điểm. Nàng ngậm miệng chờ đợi, chờ cô gái kia nói lời gì đấy, giống như đang đợi tin báo tử vậy. Song cô gái kia chỉ nhắm mắt dựa vào ghế không nói gì, hành động ấy khiến nàng khó có thể nhẫn nại, "Em nói gì đi chứ, sao em lại không nói gì, em..."

Còn nhiều lời đã không thể kiềm chế, vậy mà cô gái kia đột ngột mở mắt ra, đâm đến tựa như lưỡi kiếm.

"Không phải chị đã nói chị sẽ không yêu ai sao?"

Chỉ một câu hỏi mà thôi, đã đánh thức được người nằm mộng.

Từ Thời Thê như quên cả đáp trả. Nàng ngơ ngác nhìn cô gái đang nổi trận lôi đình kia, trong ánh mắt nọ cũng không hề chứa đựng vẻ oán hận trước một khía cạnh xấu xí của bản thân, mà lại thâm sâu tựa biển vậy.

Một cái gì đó đã sụp đổ, cô gái kia cuối cùng cũng không chịu ngồi yên nữa, cô đẩy xe bước ra ngoài.

Bên ngoài lạnh như vậy, ấy thế mà cô đứng đó như một bóng cây cô đơn, vô cùng lẻ loi.

Từ Thời Thê đặt tay lên ngực mình, nơi ấy đang đập loạn nhịp như đánh mất đi sự khống chế. Nàng cố gắng khiến mình bình tĩnh, cũng đẩy cửa xe ra ngoài, sau đó nàng lại nghe thấy giọng cô gái kia.

"Vậy chị nói xem, có phải chúng ta cũng nên giữ một chút khoảng cách hay không?"

Sao có thể như vậy chứ, tại sao lại có thể như vậy...

Từ Thời Thê nghĩ, thật ra nếu em thực sự chỉ đang hiếu kỳ, vậy chị sẽ cảm thấy tốt hơn. Nàng run rẩy tự ôm lấy bản thân, nhìn cô gái, "Chị không nghe thấy em nói gì, nói lại đi."

Cô gái xoay người lại, nâng khóe môi, "Em cũng biết chị sẽ nói thế." Tại sao thanh âm dịu dàng như vậy lại có thể thốt lên những lời tàn nhẫn dường ấy, thế nhưng nó vẫn có thể làm cho người ta cảm giác như mình đang nếm mật. Ngay sau đó cô như bình thường trở lại, "Em có thể hiểu được suy nghĩ của chị, cho nên em sẽ không trách móc gì hết. Em không đòi hỏi gì ở chị cả, nếu chị đã không nghe được lời em nói, thì cũng không cần thiết phải lặp lại."

"Em thật sự hiểu ư?" Từ Thời Thê ngỡ ngàng hỏi.

"Hiểu." Văn Già La lẳng lặng đáp, "Có quá nhiều người chúng ta không thể khiến họ tổn thương, cho nên ngay từ ban đầu đã tự khép kín bản thân mình lại. Em vẫn cho rằng trên thế gian này chỉ có một mình em, hóa ra không phải như vậy." Cô tiến đến gần Từ Thời Thê, ánh mắt tập trung, "Nếu như chị đã quyết định sống độc thân, vậy em sẽ cô độc  cùng chị. Dù sao... vốn dĩ em cũng không định yêu ai. Chị không cần cảm thấy áp lực, em không ép chị đâu."

"Chuyện tặng chị đôi giày kia, thật ra cũng chỉ bởi vì em muốn làm như thế, chị đừng nghĩ nhiều..."

Rõ ràng là những lời quan tâm thấu hiểu lòng người như vậy, đáng lẽ ra người nghe chúng phải cảm kích đến độ rơi nước mắt. Thế nhưng Từ Thời Thê lại như bị bắt nhốt trong một tấm lưới vô hình bao trùm khắp không gian, linh hồn nàng đang vùng vẫy, gào thét, rằng nó không cam tâm!

Nàng chợt duỗi tay, định giữ lấy tay Văn Già La.

Song Văn Già La lại nhanh chóng tránh né, lùi xa hai bước, "Không được."

"Không được ư?" Từ Thời Thê khẽ thốt lên, cũng tiến một bước, "Tại sao?"

"Chị phải suy nghĩ thật kĩ." Văn Già La chậm rãi đáp, "Giữ lấy tay em rồi thì không thể buông ra."

Từ Thời Thê ngẩn người. Ánh mắt cô gái kia thản nhiên như vậy, nhưng lời nói kia chẳng phải đang ép nàng ra quyết định sao, mới vừa rồi là ai còn bảo sẽ không bắt ép nàng?

Văn Già La nhướn người tới, tiếng thở dài tan biến giữa bóng đêm bên tai Từ Thời Thê, "Em sẽ cho chị thời gian, chị... hãy cứ suy nghĩ thật kỹ lưỡng xem rốt cuộc chị muốn gì, hay... không cần gì."

Lúc ngồi trên xe, Văn Già La còn bảo, "Bất kể quyết định của chị là gì, em vẫn ở đây."

Giống như một viên đạn bắn chính giữa ngực.

Từ Thời Thê không đáp, nàng cắn chặt môi dưới. Nàng không dám quay sang liếc nhìn người bên cạnh, vẻ mặt người kia khi nói câu đó như thế nào đây, nàng chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy vô cùng đau lòng.

Xe chạy băng băng trên đường, bầu không khí trong xe lại khiến người ta khó mà hô hấp. Từ Thời Thê giữ chặt ngực mình, cảnh vật trước mắt dần mờ đi. Còn chưa thưởng thức được sắc ngọt của tình yêu thì đã nhấm nháp vị khổ của nước mắt; còn chưa kịp nhận biết tình ý trong đôi mắt của cô gái kia, thì đã phải giãy dụa trong hố sâu của việc được hay mất. Giả như thực sự giữa bọn họ là tình yêu, vậy mỗi một bước tiến đều sẽ bị đốt cháy dưới ánh sáng mặt trời, tạo thành những vết thương khó lành, thậm chí khi chưa kịp để ý dáng dấp diện mạo của nó đã phải suy tính làm thế nào để trị liệu tổn thương.

Cán cân đung đưa, lí trí và tình cảm giằng co, tiến bước là vực sâu đến choáng váng, lùi bước lại là bình nguyên hoang vu vô tận, cuối cùng Từ Thời Thê cũng phải đối mặt với vấn đề khó khăn mà nàng vốn vẫn nghĩ mình sẽ không bao giờ phải đối diện.

Có lẽ do quá an tĩnh, Văn Già La giảm tốc độ, đưa tay mở đài FM.

Một giọng ca nữ trầm ấm cứ thế chợt xâm chiếm bầu không gian, tiếng hát tịch mịch như vách đá cheo leo giữa rừng phong.

"Gió phương Bắc có nghe được tiếng mưa phương Nam chăng

Hay liệu chim trên trời có thể nhìn thấy cá dưới nước

Người tôi yêu đang khóc nỉ non,

Có lẽ tôi vẫn không thể giúp cô ấy vui trở lại..."

Editor của các bạn: Dạo này mình đang thử một công việc mới, khó nhưng rất thú vị, thành ra bận rộn quay cuồng luôn ấy:-< Cố lên nào các bạn =))) Còn tầm mấy chục chương thôi =))) Tớ và các bạn cùng cố thì thể nào cũng xong trước Tết =)))