Cùng người yêu ở bên nhau, cho dù là không hề làm gì, cũng sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn nhau cảnh sắc quá ngắn.
Liếc mắt một cái, liền gần tới trưa rồi. Các nàng ở trong phòng, vẫn còn đang câu có câu không tán gẫu. Văn Già La chậm chạp không đề cập tới phải đi, Từ Thời Thê nhìn ra được, trong lòng minh bạch, cũng liền tùy theo cô ngây ngô. Bất quá nhìn giờ giấc không sai biệt lắm, nàng liền mở miệng cùng đi ra ngoài ăn. Nàng có thể đói, nhưng dạ dày Văn Già La thì không thể chờ được.
Đang lúc đứng dậy sắp đi, bên ngoài truyền ra tiếng đóng cửa, lại nghe được Vương Viện thanh âm, có chút ngạc nhiên: "Thời Thê, con về rồi?"
Văn Già La nhìn mặt Từ Thời Thê không thể không lập tức phát hiện thần sắc khẩn trương, liền bắt lấy tay nàng, bên này mới vừa buông ra, bên kia liền vang lên tiếng đập cửa: " Thời Thê, con ở đâu? "
"Mẹ, con ở đây." Từ Thời Thê vội vàng lên tiếng, đi tới mở rộng cửa.
Vương Viện nở nụ cười đứng ở ngoài cửa, rất nhanh thấy được sau lưng con gái cô gái đi ra kia: "Yêu, Già La cũng ở đây. "
"A di mạnh khỏe. "
"Ta nói, xe lầu dưới nhìn thế nào cũng thấy quen mắt." Vương Viện nhìn đến cái túi ở mép giường con gái, "Làm sao, không cần ở bên kia nữa? "
"Đúng vậy, cảm tạ a di. "
Vương Viện có chút giật mình nhìn Văn Già La. Ở trong ấn tượng của bà cô bé này lạnh lùng, có chút cao ngạo. Sau này tuy là cùng con gái quan hệ giống như tốt hơn chút, cũng vẫn sẽ không để cho bà quên bối cảnh nhà bên kia. Bây giờ nhìn cô lễ độ như thế, lại còn cảm ơn với mình, xem ra con gái ở nhà cô bé nhân duyên rất được, không thể không có công a.
"Cám tạ ta cái gì nha." Vương Viện xoa xoa đôi bàn tay, nhìn đồng hồ tay một chút, "Đều đã giờ này rồi, nếu không... Hai đứa ngồi một chút, trong nhà còn có chút đồ ăn, ăn cơm trưa lại đi a!."
"Mẹ, một mình mẹ về làm đồ ăn làm gì." Từ Thời Thê rốt cục nói chuyện, "không vội, tụi con đi ra ngoài ăn đi."
"Bên ngoài đồ ăn nào tốt như ở nhà." Vương Viện nói xong ngượng ngùng nhìn Văn Già La một cái, tuy nhà mình là mở quán ăn, nhưng là ăn nhiều cũng không hơn thế này, "Mẹ vốn là về nhà lấy ít đồ, cũng không phải cố ý về nhà một mình ăn. Cứ quyết định vậy đi. "
Vương Viện xoay người đi ra, Từ Thời Thê bước theo, cuối cùng vẫn không nói gì.
Rất nhanh các nàng nghe được tại phòng bếp truyền ra động tĩnh, Vương Viện tâm tình tựa hồ cực kỳ tốt, thậm chí còn khẽ ngâm nga hát.
Nửa giờ sau, Vương Viện tới bảo các nàng ăn. Trên bàn cơm cũng không nhiều, bày ba món ăn một món canh, bắp cải thái nhỏ, ớt tráng trứng, củ từ xào, và một món canh rong biển.
"Thật ngại quá, trong nhà không có mua thịt, đều là chút thức ăn chay còn dư lại." Vương Viện kéo hai nàng ngồi hai bên mình, "Già La đừng ghét bỏ a."
Văn Già La lắc đầu, rất bình tĩnh mà chỉ vào món ớt tráng trứng: "Món trứng này không phải là món ăn mặn sao." Nói xong cô liếc mắt nhìn Từ Thời Thê bên kia, thấy bên môi kia không nhịn được ý cười, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi các nàng ở trong phòng vẫn rất an tĩnh. Từ Thời Thê tuy là đầu hàng, nhưng cô nhìn ra được, có một số việc không phải đã lựa chọn là thành chuyện tuyệt đối. Cô đối với tình cảm của mình không hề nghi ngờ, nhưng vấn đề tồn tại cũng sẽ không từ đây biến mất.
Mẹ Từ quá nhiệt tình, làm cho Văn Già La biết, nàng phải dùng lực nhiều hơn để cầm chặt tay Từ Thời Thê, mới có thể làm cho trái tim kia không làm bất luận cái gì chệch đi.
Đồ ăn rất đơn giản, dĩa rất cạn, nhưng mà cũng ngồi lâu, nên ăn sạch sẽ hết. Vương Viện đối với thành quả này rất hài lòng, chính là vẫn ngại ngùng hỏi con gái vị khách này không phải nghe nói không thích ăn lắm sao.
Ăn cơm xong sau, Từ Thời Thê nói muốn cùng mẹ trở về quán, kêu Văn Già La cũng đi, Văn Già La tỏ vẻ mình phải về nhà, thế nhưng trước đem hai người đưa đến trong quán cái đã. Cô nhìn Từ Thời Thê còn muốn mở miệng, liền ngược lại đối với Vương Viện nói thuận tiện có xe, để cảm tạ sự tiếp đãi cho bữa trưa hôm nay.
Như thế Vương Viện tự nhiên cũng vui vẻ, liền đáp ứng.
Sau khi lên xe, Vương Viện ngồi ở hàng sau, Từ Thời Thê an tĩnh ngồi ghế cạnh tài xế. Trong lòng nàng có chút lo lắng, Văn Già La vào lúc này thường thích nắm tay nàng một chút, hình như là tự mình cảm thụ sự tồn tại của nàng. Nhưng là trong xe cũng không có gì che đi tầm mắt, bất kỳ cử động nào đều sẽ rơi vào trong mắt mẹ đang ngồi ở đằng sau, cho nên nàng từ sau khi lên xe liền không ngừng mà dùng ánh mắt nhắc nhở Văn Già La phải chú ý. Nào biết Văn Già La cũng không để ý tới nàng, chỉ rất nghiêm túc lái xe.
Cô lái xe không thích nói chuyện, Từ Thời Thê sợ quá an tĩnh dường như sẽ rất quỷ dị, cũng chỉ có thể xoay người cùng mẹ nói chuyện phiếm.
Rất nhanh xe đến đã đến quán, ba người xuống xe, Văn Già La lại bị Vương Viện giữ ngồi lại trong chốc lát mới đi.
Trước khi lên xe, cô thấy có người đang đứng ở bên cạnh nhìn xe của mình, cô quan sát toàn thể vài lần, mới nhận ra người này.
"A, quả nhiên là Văn tiểu thư." Người nọ đi tới, cười tít cả mắt lại. Hắn ngẩng đầu nhìn vào bảng hiệu của quán, "Ngài... Ở chỗ này ăn? "
"Chào ông. " Văn Già La gật đầu, coi như là chào hỏi. Người này là Phó cục trưởng một cục nào đó của thành phố, cô từng tại phòng làm việc của ba nhìn thấy qua hắn. Lúc đó hình như là mùa hè, ngay lúc chính mình gầy thành như một que củi dĩ nhiên bị hắn khen đến trên trời có dưới đất không, hoàn toàn không để ý cha đen mặt xuống, thực sự là không có chút tinh mắt nào.
Thoạt nhìn hắn còn đứng nguyên tại chỗ, a, không loại trừ nguyên do bởi vì khi đó nói sai gì sao. Văn Già La trong lòng trào phúng, trên mặt lại rất nghiêm trang gật đầu, hơi có chút thâm ý: "Ân, tôi thường xuyên đến, tôi thích đồ ăn quán này."
Nói xong, cô liền cười cười, lên xe rời đi.
Phó cục trưởng vuốt cái cằm đầy đặn, xem ra quán nhà này không tầm thường chút nào. Hắn hôm nay là ăn ở quán đối diện, sau khi ra ngoài vô ý thấy được chiếc xe này. Hắn là làm qua một điểm công khóa*, bảng số xe này chỉ cần liếc mắt nhìn liền sẽ không quên. Chưa bao giờ từng nghĩ sẽ khéo như vậy, cơ hội hiếm có thế này hắn đương nhiên biết phải hảo hảo nắm chặt. Trong đầu nghĩ đến lời nói của Văn đại tiểu thư, hắn lập tức vẫy người của hắn phía xa xa qua đây: "Buổi tối chúng ta đến quán này ăn -- không phải, về sau chúng ta liền xác định địa điểm là ở quán này rồi."
"A? " những người bị hắn gọi tới ngẩn người. Hôm nay là lão bản quán đối diện kia mời khách, mục đích chính là muốn kéo khách lâu dài, kết quả làm sao chỉ bị một cô gái nói dăm ba câu liền thu phục, cô gái kia là ai?
"Còn đứng ngây đó làm gì?" Phó cục trưởng trừng mắt, "Trở về tiếp tục mở họp. "
Từ Thời Thê tự nhiên không biết Văn Già La chỉ chẳng qua nói một câu, nhà nàng sinh ý từ nay về sau không biết làm sao càng phát hơn. Lục tục có mấy cái đơn vị ở quán cơm nhỏ nhà nàng xác định địa điểm ăn, tuy mỗi lần đều là ký đơn, nhưng cuối cùng đến lúc tính tiền cho tới bây giờ không có gặp phải đùn đẩy trách nhiệm qua.
Sau lại nàng mới biết được cô gái kia hướng cửa tiệm nhà nàng là nơi cô ăn, phàm là có điểm giác ngộ đều sẽ tiến lên đây nịnh bợ một phen. Văn gia từ trước đến nay đều khiêm tốn, Văn tiểu thư này cũng càng thêm không lộ diện. Có thể khiến cho vị thiên kim tiểu thư nghe nói là có bệnh kén ăn này đều thường tới quán, cho dù đồ ăn không hợp khẩu vị chính mình, cũng có thể nhìn ra quan hệ không hề bình thường.
Mà cái này để nói sau. Hôm nay Từ Thời Thê từ lúc bắt đầu đến quán, hầu như cách mỗi một giờ, là có thể nhận được cô gái gửi cho nàng một tin nhắn ngắn. Cũng không có nội dung gì nhiều, chỉ là không hề lặp lại.
Nghe nói trên núi nhiệt độ rất thấp, chị phải mặc dày đó.
Trong biệt thự có một bộ máy chiếu cho rạp phim gia đình, chị có muốn xem phim gì nói cho em biết, em tải xuống.
Nếu có đồ bơi thì mang theo, suối nước nóng ở đó cũng không tệ lắm.
Em mới vừa đi mua hai bộ mũ với bao tay, rất đẹp, giống nhau như đúc.
Hình như hai ngày này dự báo thời tiết có tuyết, chúng ta đi trên núi đắp người tuyết a!.
Đừng mang giày cao gót.
Em đã lấy được chìa khóa biệt thự.
Chị của em hỏi em ngày mai muốn đi đâu, em không nói cho chị ấy.
Nãi nãi đột nhiên hỏi chị, bà đã quên chị đi rồi.
Em nhớ chị.
Sắp tối rồi, nhưng mà thời gian trôi qua sao chậm quá, thế nào còn chưa có tới sáng?
Lúc đã nằm ở trên giường rồi, Từ Thời Thê lật xem từng cái tin nhắn này, đến cuối cùng cũng giống cô gái kia nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thầm đếm thời gian.
Sớm biết thế, chiều nay nên đề nghị lên núi cho rồi, kỳ thực cần gì nhất định phải chờ tới ngày mai chứ.
Nhưng trong sự chờ đợi dày vò, giống như nấu nước mía vậy, từ từ liền cô đặc đến không hòa tan được hương thuần, khiến cho người càng thêm chìm đắm hơn trong sự chờ đợi không thể chịu nổi này...
Buổi sáng mùa đông, là thời khắc Từ Thời Thê thống khổ nhất. Chăn ấm áp hiển nhiên thành một vùng thiên địa, khiến người ta ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn vươn ra bên ngoài.
Nhưng là mới có bảy giờ, điện thoại di động liền vang lên, tối hôm qua Từ Thời Thê xem điện thoại nhiều lần, xem đến quá muộn, liền trực tiếp đem nó đặt ở bên cạnh gối đầu. Nàng cố sức mà mò đến di động, tiếp điện thoại thanh âm vô cùng đê mê: "Già La a... "
"... " đầu kia không có âm thanh, ngừng một chút, mới thấp giọng yêu cầu, "Không nghe rõ, kêu lại lần nữa. "
Từ Thời Thê mở mắt ra, lập tức tỉnh, nhiệt khí xông lên mặt, đáng tiếc đầu điện thoại bên kia nhìn không thấy biểu tình oán giận của nàng: "Nói cái gì đó... Làm sao sớm như vậy? "
"Còn sớm sao? " đầu kia thanh âm vô cùng thanh tỉnh, mang theo chậm rãi thúc giục, "Em tối hôm qua hận không thể đem mặt trăng hái xuống, trực tiếp treo lên mặt trời."
Từ Thời Thê nở nụ cười, nàng tóm lại, hỏi: "Em ở đâu? "
"Ở dưới lầu nhà chị." Văn Già La thở dài, "Chúng ta hẳn là chiều hôm qua liền đi lên núi."
"Cái gì? Em đã tới rồi? " Từ Thời Thê từ trên giường ngồi dậy, dường như chỉ muốn ngày hôm nay đến nhanh một chút, lại đã quên hẹn thời gian địa điểm gặp xong rồi. Nàng nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài có thanh âm ba mẹ nói chuyện.
"... Em ở trong xe chờ chị cũng được."
Từ Thời Thê ngẩn người, mới nói: "Em lên đây đi." Nàng nói xong cũng cúp điện thoại, rất nhanh mặc xong quần áo, lúc lao ra khỏi phòng, nhìn thấy ba ngồi ở bên ngoài xem báo.
"Ô, con gái ngoan làm sao hôm nay dậy sớm như thế? "
"Ba, con hai ngày này muốn ra ngoài chơi, bằng hữu tới đón con. " Từ Thời Thê lúc đứng đó nói, liền nghe được tiếng gõ cửa.
Vương Viện từ trong nhà bếp ló đầu ra, bà đang đánh sữa đậu nành: "Làm sao thế, sao mà lo lắng vậy."
"Con gái bà hẹn người ta đi chơi, đoán chừng là ngủ quên thời gian, người ta đã tìm tới cửa." Từ Trung Đạt buồn cười nói, mà cửa đã mở. Ông nhìn thấy Văn Già La liền đứng lên, "Ai nha, mới sáng sớm, hai đứa là muốn đi nơi nào?"
"Thúc thúc khỏe." Văn Già La chào hỏi, thay đổi giày tiến vào. "Chúng cháu ngày hôm nay muốn đi trên núi ngâm suối nước nóng ạ."
"Trời lúc này ngâm suối nước nóng đúng thật rất thoải mái," Vương Viện đem sữa đậu nành bưng ra ngoài, "Vừa lúc, ăn điểm tâm đã, hôm nay sữa đậu nành không cần giữ lại cho đồ lười nhà ta vậy."
"Mẹ..." Từ Thời Thê đứng ở chính giữa, liếc nhìn ba mẹ bên này, lại nhìn Văn Già La bên kia, thoáng có chút ngẩn ngơ. Cái này chính là cán cân của nàng.
Văn Già La đúng lúc vỗ vỗ nàng: "Nhanh đi chuẩn bị. "
Từ Thời Thê thấy Văn Già La trước mặt ba mẹ thần sắc thả lỏng, có thể trả lời bình thường, liền vội vàng trở về phòng.
Văn Già La nhìn bóng lưng như chạy trốn, không dám lưu luyến, ngoan ngoãn ngồi bên bàn cơm: "Cảm ơn a di, cháu ăn rồi mới đi."
" Nhà cháu ăn cơm cũng thật là sớm nha." Vương Viện cười, đột nhiên thấp giọng hỏi, "Trừ hai đứa ra, còn có ai cùng đi chơi sao?"
"A... " Văn Già La ngẩn người, rất nhanh hiểu ý của bà, mặc dù rất muốn nói chỉ có hai người các nàng, nhưng là bây giờ tựa hồ chớ nên trả lời như vậy, cô chỉ phải hàm hồ ứng đối, "Còn có mấy người... "
"A a, " Vương Viện rất hài lòng đáp án này, đem một ly sữa đậu nành đẩy tới trước mặt cô. "Người trẻ nha, nên đi ra ngoài chơi, quen biết nhiều bạn bè một chút, tự nhiên nước chảy thành sông, luôn là sống thoải mái tương thân hết mình a! Mấy đứa hảo hảo chơi, chú ý an toàn a. "
"Biết ạ." Văn Già La cúi đầu uống sữa đậu nành, mùi vị hẳn rất tốt, nhưng trong miệng cô không có cảm giác gì.
Người sống trên đời, khó tránh khỏi sẽ có chút nói dối, có chút là ác ý, có chút là thiện ý. Chỉ là theo sau từng lời nói dối đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ liên lụy tâm một người, người có thể nói rằng không hề thấy gánh nặng, thì có thể so với thánh nhân rồi.
Trước đây lúc quyết định chôn dấu bí mật của mình, chẳng sợ hủy hoại thân thể vẫn như cũ có ý chí cường đại, lời nói dối là áo khoác, so với sắt thép còn cứng rắn hơn. Nhưng là bây giờ trước cha mẹ của người yêu, cô lại đem mấy chữ nói ra rồi vô cùng chột dạ, quả thực như muốn đứng đống lửa, ngồi đống than vậy.
Từ Thời Thê đối với cử chỉ của Văn Già La, luôn là có năng lực hiểu rõ siêu cường, khi nàng đem mình che kín mít thật kỹ càng rồi đi ra, liền ở trên mặt cô gái nhìn ra được có chút uể oải. Nàng liếc mắt nhìn xuống sắc mặt mẹ không hề che dấu vui mừng hài lòng, trong bụng có thể đoán được vài phần. Đánh răng rửa mặt, sau đó ăn, nàng nhanh chóng sửa sang lại, cuối cùng mang vào đôi giày vải cô gái kia vẽ tay cho nàng.
Bởi vì trong tin nhắn nói nàng không cần chuẩn bị gì hết, cho nên nàng cũng liền thực sự làm lưỡng thủ không không bộ dạng, trên vai chỉ đeo một cái túi mà thôi.
Lúc ra cửa Văn Già La còn đang nhìn hai tay của nàng, đang xác định nàng cư nhiên thực sự không thèm đem thêm một cái túi, có chút thất vọng.
"Nhìn cái gì?" Từ Thời Thê vỗ vỗ túi, "Áo tắm ở trong túi, nếu như cái suối nước nóng kia mà không có nước, em đi mà nấu nước cho chị ngâm đó."
"Ha ha." Văn Già La nở nụ cười, kéo tay nàng, híp mắt lại, "Em nào có đang nhìn áo tắm đâu chứ."
Từ Thời Thê nhéo tay cô, nhìn lên xuống một chút cầu thang không thấy có người, trừng mắt liếc cô sau đó buông ra, dẫn đầu đi xuống lầu: "Đi thôi." nàng vừa nói, vừa ngáp một cái. Ài, tối hôm qua có chút quá hưng phấn, không làm sao ngủ ngon.
"Lên xe ngủ đi, hôm nay thật có tuyết rơi, em sẽ lái chậm một chút."
Năm nay tựa hồ những chuyên gia kia nói đông này ấm áp là chính xác, tuyết tới đặc biệt đặc biệt muộn. TV, tiểu thuyết luôn đem tuyết đầu mùa coi giống như là mối tình đầu vậy, không nghĩ tới các nàng cũng được đính kèm một phen lãng mạn, chí ít sau này nhớ lại, hai người lần đầu tiên chính thức hẹn hò sau khi bắt đầu xác định lòng mình, là như tuyết vậy thuần khiết hoàn mỹ.
Văn Già La chắp tay sau lưng, cười đi theo phía sau Từ Thời Thê xuống lầu. Cô nhìn cô gái phía trước mang giày do mình đưa, bước đi nhẹ nhàng như vậy, rồi quay đầu lại nói mình nhanh lên một chút, thanh âm giống như bông tuyết nhỏ rơi rơi xuống, ở trong lòng vô thanh vô tức tan ra, hóa thành nước suối mát lành dễ chịu.