Đấu Phá Thương Khung

Chương 309: Tiền từ trên trời rơi xuống



Dưới bầu trời đêm, bốn bóng nhân ảnh an tĩnh chợt hiện ra, bầu không khí trầm mặc lượn lờ quanh mấy người.

"Hắc, Pháp lão đầu. Ta đã lãng phí thời gian cả đêm.Cứ như vậy tay không trở về sao?". Mũi chân điểm nhẹ trên nóc nhà, Hải Ba Đông rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng hỏi.

Gia lão ở một bên cũng gật gật đầu, lấy tính tình của hắn, đối với chuyện này,quả thật không muốn tay không quay về. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

"Tay không là thế nào? Chúng ta không phải đã biết thân phận chân thật của tên kia sao? Hiện tại chí ít trong lòng cũng có một chút ngọn nguồn." Minh bạch Hải Ba Đông hai người tâm tình có chút khó chịu, Pháp Mã bất đắc dĩ lắc đầu, nói.

"Biết được điều này thì có tác dụng gì? Hắn ngày mai không tham gia đại tái sao? Lấy thực lực của hắn như vậy, hơn nữa kinh nghiệm luyện đan nhiều năm, đoạt được quán quân sẽ không quá khó khăn." Gia lão nhíu mày nói.

"A a. Chúng ta không phải còn có đám tiểu gia hỏa Nham Kiêu hay sao? Ba người bọn chúng ai lại không có con át chủ bài? Nói không chừng ngày mai có phát sinh ngoài ý muốn ấy chứ." Pháp Mã nhìn thoáng qua Tiêu Viêm phía sau, cười nói.

"Ngươi ít giả bộ hồ đồ thôi, cái đám ba tên tiểu gia hỏa Nham Kiêu này, thiên phú mặc dù không kém, nhưng tên kia dù sao cũng là Xuất Vân đế quốc phó hội trưởng công hội a, hơn nữa lần này còn là chuẩn bị mà đến, bọn chúng ba người thủ thắng, tỉ lệ rất nhỏ." Gia lão trầm giọng nói tiếp: "Nếu một khi tên kia đoạt được quán quân vào tay, không chỉ có công hội các ngươi danh vọng sẽ bị phá tan tành, hơn nữa ngay tiếp theo là Gia Mã đế quốc, ở trên đại lục chỉ sợ cũng sẽ bị mọi người cười nhạo một trận "

"Trọng yếu nhất vẫn là, khi trở thành quán quân, tên kia sẽ được nhiều người để ý đến, đến lúc đó ngươi có tựu tính muốn trên đường chặn giết hắn, cũng sẽ bó tay bó chân". Hải Ba Đông cũng bổ sung.

Rơi ở cuối cùng, Tiêu Viêm an tĩnh nghe phía trước ba người cãi cọ, hắn minh bạch, những lúc như thế này, vẫn là không nói xen vào là thỏa đáng nhất.

"Tiểu cô nương Nguyệt nhi thực lực như thế nào, ta còn không rõ ràng lắm sao? Mặc dù có thể lấy được một trong ba vị trí đứng đầu không phải khó,nhưng muốn đoạt vị trí quán quân, cho dù không có tên kia đột ngột xuất hiện, cũng rất khó khăn. Về phần Liễu Linh, Cổ Hà đích xác là dạy hắn rất nhiều thứ, nhưng hắn bị khuyết điểm là tuổi trẻ, kinh nghiệm căn bản kém xa so với Viêm Lợi." Gia lão cau mày phân tích: "Tại trong ba người bọn họ, cũng chỉ Nham Kiêu là có thể cùng tên kia chống đỡ một chút. Bất quá ta có thể khẳng định, hôm nay, Viêm Lợi ẩn tang rất nhiều thực lực. Ngày mai một vòng trận đấu cuối cùng, Nham Kiêu chỉ sợ cũng sẽ rơi xuống hạ phong "

Pháp Mã trầm mặt. Khuôn mặt không có một chút biểu lộ,nhưng trong nhãn đồng không ngừng lóe sáng.

"Ai. Pháp lão đầu. Ngươi cũng nên nghĩ ra chút biện pháp a. Tên kia tham gia thi đấu, vốn cũng đã làm trái quy định rồi. Cho nên ngươi cũng không cần kiêng kỵ cái thứ quy củ cứng ngắc làm gì. Làm điểm gì, giữ điểm gì, chỉ cần đừng làm cho tên kia đoạt được quán quân là tốt rồi." Hải Ba Đông thở dài nói.

"

"Hô". Hít một ngụm không khí có chút lạnh lẽo của bầu trời đêm, Pháp Mã chợt hiện tốc độ đột nhiên chậm lại, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, là muốn làm một chút gì đó a. Gia Mã đế quốc luyện dược sư công hội truyền thừa nhiều năm như vậy. Cũng không thể tại trong tay ta,danh dự bị mất hết

"Hắc hắc, người biết là tốt rồi." Nhìn thấy hắn rốt cuộc cũng mở miệng, Hải Ba Đông cùng Gia lão đều thở phào một hơi, cười nói.

Pháp Mã nhíu mày trầm ngâm chốc lát đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Viêm, mỉm cười nói: "Tiều tử kia, xem ra thực lực của ngươi hôm nay hiển lộ, cũng không phải là giới hạn phải không?"

Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Pháp Mã đang cười híp mắt, chần chừ nói: "Pháp lão vì sao lại hỏi như vậy? Cái đó….quả thật có một chút ẩn tàng."

"Ha ha. Ta chỉ biết những thanh niên hiện tại, tên nào cũng đều sử dụng cái chiêu thức cổ truyền ấy mà?" Cười lớn hai tiếng, Pháp Mã có chút lạc hậu, vỗ vai Tiêu Viêm, cười nói tiếp: "Đại hội lần này, cùng Viêm Lợi tranh đoạt quán quân, chỉ sợ cũng phải dựa vào ngươi."

"Pháp lão nói đùa, ta cũng muốn uy phong hơn người khác, nhưng ngươi cũng biết, tên kia, lại là phó hội trưởng công hội, ta đây tiểu tử mới ra đời, muốn tranh với hắn, khó khăn a." Tiêu Viêm lắc đầu, thở dài nói.

"Tự nhiên là khó có khả năng toàn bộ dựa vào ngươi, nhưng bởi tên kia đã phá hư quy cũ trước, vậy cũng không thể trách ta." Pháp Mã thản nhiên cười nói. Chợt đem ánh mắt hướng về phía Hải Ba Đông hai người: "Hai người các ngươi trở về trước đi, ta mang Nham Kiêu tiểu hữu quay về công hội một chuyến, có một số việc, phải cùng hắn nói chuyện."

Nghe Pháp Mã nói, Hải Ba Đông cùng Gia lão sửng sốt, chợt liếc mắt nhìn nhau một cái, hơi gật đầu, hướng Pháp Mã chắp tay, hai người một đông một tây chợt lóe lên, trong chớp mắt liền biến mất trong tầm mắt Tiêu Viêm.

Nhìn hai người biến mất, Tiêu Viêm đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Pháp Mã, nghi hoặc nói: "Pháp lão, Ngươi đây là?"

"A a. Đi theo ta." Mỉm cười, Pháp Mã triển động thân hình, hướng vị trí luyện dược sư công hội ở trung ương thành thị lướt đi, Tiêu Viêm sau một thoáng do dự cũng theo sau.

Hai người một trước một sau, rất nhanh lướt trên khoảng không thành thị, sau hơn mười phần chung, đứng ở bên ngoài luyện dược sư công hội, không một chút kinh động đến bất cứ người nào.

"Đi". Quay về phía Tiêu Viêm nói một tiếng, Pháp Mã lập tức hướng cửa luyện dược sư công hội đi vào.

Mặc dù lúc này đã là đêm khuya, nhưng luyện dược sư công hội vẫn như cũ nhiều ngọn đèn tỏa sáng giống như ban ngày, nơi cửa công hội, thủ vệ sắc mặt lạnh lùng,vẫn đang không biết mệt mỏi giám thị mọi người nơi cửa ra vào. Ánh mắt bọn hắn đúng lúc đảo qua lão già đang hướng cửa công hội đi nhanh tới, đầu tiên là ngẩn ra, chợt thân hình đột nhiên thẳng đứng, mắt lộ vẻ tôn sùng cùng kính sợ nhìn Pháp Mã chậm rãi đi tới.

Hướng thủ vệ mỉm cười, Pháp Mã quay đầu hướng Tiêu Viêm thúc giục. Sau đó nhấc chân đi vào công hội.

Nghe Pháp Mã sốt ruột thúc giục, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt thủ vệ tại cửa lại kinh ngạc lần nữa nhìn thanh niên đi phía sau Pháp Mã, từ khi bọn họ ở chỗ này thủ vệ tới nay,chưa bao giờ gặp qua Pháp Mã đối đãi với một thanh niên nào như vậy.

Tiến vào công hội, một đường đi theo Pháp Mã như con thoi rất nhanh qua mấy khu vực khổng lồ, trong lúc này một ít luyện dược sư thấy Pháp Mã đi tới, đều lộ vẻ mặt kinh sợ khom người thối lui sang một bên, mà đi theo bên người Pháp Mã, Tiêu Viêm ngược lại cũng cáo mượn oai hùm,hưởng thụ một phen đãi ngộ bậc này.

Lúc hai người đã lên lầu trên, luyện dược sư trong đại sảnh nhất thời nổi lên xì xào bàn tán.

"Thanh niên kia hình như là Nham Kiêu, chính là trên đại hội hôm nay phải không?"

"Xem ra hắn rất được hội trưởng coi trọng a."

"Nói nhảm, hắn chính là một trong số ít người có thể cùng thiếu niên áo bào xám tranh đoạt, có thể không coi trọng sao?"

"Nếu như lần này hắn đoạt được quán quân, sợ rằng sẽ trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất Gia Mã đế quốc luyện dược sư công hội chúng ta đó? "

"Ai. Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên a, lão già ta đây tại công hội lăn lộn cả đời, cũng mới chỉ gần tới cấp bậc chấp sự a."

***

Đi theo Pháp Mã một mạch tới tầng cao nhất của công hội, sau đó dừng lại ở ngoài một căn phòng, Pháp Mã đẩy cửa vào, Tiêu Viêm cũng liền lập tức đi vào, ánh mắt đảo qua, hơi có chút kinh ngạc, căn phòng rộng lớn cực kỳ rộng rãi nhưng lại hơi mang chút phong cách cổ xưa, vài giá sách được sắp xếp dựa vào tường, lộ ra cái bàn cũng mang đậm vẻ cổ phác, cô độc đứng sừng sững trong căn phòng.

"Ngồi đi." Sau khi ngồi xuống cạnh bàn, Pháp Mã hướng Tiêu Viêm cười nói.

"Ân", gật đâu. Tiêu Viêm tùy ý kéo ghế ngồi xuống, an tĩnh nhìn Pháp Mã mỉm cười, sau một lúc lâu, mới khẽ cười nói: "Pháp lão, có việc gì nói đi, nếu là trong phạm vi thực lực, Nham Kiêu hẳn sẽ không cự tuyệt."

"A a, nói như vậy ngươi cũng có thể đoán được, cho ngươi theo ta, chủ yếu là bởi vì chuyện muốn cho ngươi lấy được vị trí quán quân." Pháp Mã cười nói.

"Ta cũng muốn có được vị trí quán quân, nhưng…." Tiêu Viêm dang tay cười khổ.

"Ta biết." Gật gật đầu, Pháp Mã vỗ về chòm râu, trầm ngâm nói: "Vòng đấu ngày mai, đề thi cũng không có huyền cơ quá lớn, cơ bản là cần phải dựa vào bản lãnh thực sự cùng với át chủ bài riêng của mỗi người."

"Vậy vòng đấu ngày mai, toàn bộ là bằng tự do phát huy, tất cả đồ vật, bao gồm tài liệu, đều phải tự có được, nói cách khác, khảo hạch ngày mai, công hội sẽ không xuất ra bất kỳ phương thuốc nào nữa, vậy phải xem các ngươi có hay không có cất giữ phương thuốc thích hợp với năng lực cực hạn của chính mình, đồng thời khi sở hữu phương thuốc,điều kiện tiên quyết là trong bao của ngươi phải đủ tài liệu để luyên chế loại một loại đan dược., nếu như không có đủ, vậy chỉ có thể tính ngươi xui xẻo." Pháp Mã dang tay, trêu tức cười nói.

"Thật là….." Miệng chậm rãi mở ra, sau một lúc lâu, Tiêu Viêm không nhịn được mắng một tiếng. Nếu như hôm nay Pháp Mã không có sớm tiết lộ cho mình, vậy ngày mai khảo hạch, hắn khó có khả năng luyện chế phương thuốc cấp bậc cao nhất, cũng là dược lão thỉnh thoảng truyền ra một it tam phẩm phương thuốc, nhưng loại phương thuốc cấp bậc này, rõ ràng là rất khó thắng được mấy người như Viêm Lợi, Tiều công chúa, Liễu Linh,chắc hẳn họ sẽ mang theo dược liệu vô cùng phong phú.

"Mặc dù loại khảo hạch này có chút thiên hướng về nhân tố vận khí, bất quá vận khí cũng là một loại thực lực, cho nên" Pháp Mã cười nói tiếp: "Dựa theo phỏng đoán của ta, Viêm Lợi nọ hẳn là có cất giấu phương thuốc tứ phẩm, lấy hắn thân là thân phận phó hội trưởng, tài liệu cũng rất có thể có được đầy đủ."

"Tứ phẩm? Lấy thực lực của hắn, hẳn là có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược chứ?" Tiêu Viêm nhíu mày nói.

"Có thể là có khả năng. Bất quá, phần trăm thất bại lại rất cao, cho nên rõ ràng là không thích hợp dùng cho loại trận đấu này."

"Đã có thể tính là tứ phẩm ta có lẻ cũng không có biện pháp,không sợ ngài cười ta nghèo nàn. Ta hiện tại trên người, thực lực chỉ có thể luyện chế phương thuốc trong phạm vi cao nhất cũng chỉ là tam phẩm, hơn nữa rất nhiều tài liệu vẫn không đầy đủ." Tiêu Viêm thở dài nói.

"A a, ta đây có thể đoán được". Pháp Mã cười gật đầu, nhìn Tiêu Viêm: "Gọi ngươi đến, tự nhiên là muốn ngươi thắng Viêm Lợi, cho nên vấn đề phương thuốc cùng tài liệu, ta có thể giúp ngươi giải quyết, bất quá điều kiện tiên quyết là, ngươi nhất định cần phải có nắm chắc luyện chế được nó "

"Ta cần phải nhìn đại khái một chút về phương thuốc, là gì cấp bậc cùng yêu cầu cái gì." Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng hơi có chút mừng thầm, lấy tài lực của luyện dược sư công hội, lấy ra phương thuốc, nhất định không phải là thứ bình thường, có thể được học miễn phí, vậy tự nhiên là tiền từ trên trời rơi xuống rồi.

"Phương thuốc tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng, phương thuốc quyển trục này, mặc dù chỉ là tứ phẩm, nhưng bàn về giá trị mà nói, tuyệt đối sẽ không thấp hơn so với phương thuốc ngũ phẩm, thậm chí còn có thể hơn." Pháp Mã thản nhiên cười, đứng dậy đi về phía sau giá sách, phải qua một hồi lâu, trong tay cầm một quyển trục đen như mực, chậm rãi đi ra.

"Nha. Nhìn một chút đi. Ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ thích." Vuốt ve mặt ngoài quyển trục cổ phác, Pháp Mã mỉm cười đưa tới.

Hai tay tiếp nhận quyển trục, Tiêu Viêm cẩn thận đem mở ra, ánh mắt chậm rãi quét qua tin tức ghi trên quyển trục,sau một lúc lâu, khẽ hít một ngụm lương khí.

"Rất quý giá".