Trong xe, Trì Lục đang nói chuyện điện thoại với Quý Thanh Ảnh.
“Không có chuyện gì lớn, chân bị trẹo.” Trì Lục tựa lưng vào ghế cười: “Lo lắng cái gì, có phải là lần đầu tiên gặp tình huống này đâu.”
Nghe thế, tay đóng cửa xe của Bác Diên khựng lại.
Quý Thanh Ảnh câm nín: “Buổi tối cậu còn trình diễn không?”
“Có chứ.” Trì Lục không thèm để ý, nói: “Chỉ là trẹo chân thôi, đau một chút xíu tớ có thể chịu đựng được.”
Ánh mắt Bác Diên quét qua khiến đầu óc Trì Lục trống rỗng, cô hắng giọng với Quý Thanh Ảnh rồi đáp gọn: “Tớ cúp máy trước, bên này có chút chuyện.”
”Cẩn thận chút, không được thì tìm thầy Bác giúp đỡ một tay.”
“Ừ.”
Thấy cô đã cúp máy, Bác Diên thắt dây an toàn, nhìn qua Từ Minh Trạch: “Trở về sân khấu.”
Từ Minh Trạch liếc mắt thấy anh đặt một túi giấy dưới ghế phụ, gât đầu: “Được, Bác tổng.”
Trì Lục nhìn vị trí trống rỗng cạnh mình, chợt có chút buồn bã. Cho nên Bác Diên đi xuống xe lúc nãy thật ra không có chuyện gì cả, chẳng qua là tìm cái cớ để đổi chỗ thôi? Trước kia có lẽ Trì Lục không cảm thấy thế, nhưng giờ cô chẳng dám khẳng định.
Đã hơn hai năm, rất nhiều thứ thay đổi cùng năm tháng. Trì Lục suy nghĩ đến thất thần, xe dừng cũng không nhận ra.
“Đến rồi sao?”
Tinh thần quay trở lại, cô hỏi người đàn ông phía trước. Bác Diên không trả lời, đẩy cửa xe đi xuống. Trì Lục ngẩn người, đang muốn lê cái chân tàn của cô xuống xe thì cửa xe mở ra từ bên ngoài. Tay Bác Diên vịn lên nắm cửa, ngón tay thon dài rõ ràng rất dễ khiến người khác chú ý, cô nhìn chằm chằm mấy giây mới ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt giao nhau.
Trì Lục bị anh nhìn, tim cô đập loạn, hơi giật mình định đáp lời thì giọng Bác Diên lạnh như băng rơi trên đầu cô.
“Xuống xe.”
Trì Lục: ”…”
Nếu mà Bác Diên không lên tiếng cô sẽ đàng hoàng bước xuống xe, nhưng bây giờ cô không muốn. Trì Lục nhìn thẳng vào anh, chỉ chỉ cái chân sưng, còn rất quy củ mà nói: “Thầy Bác, chân vẫn còn đau.”
Bác Diên chau mày nhưng Trì Lục không sợ. Khóe mắt cong lên, còn cười khanh khách nói: “Đã giúp thì giúp cho trót nhé, cõng tôi vào trong đi.”
Bác Diên chăm chăm nhìn cô mấy giây khiến cô nghĩ anh sẽ từ chối, thì anh lại nói: “Được thôi.”
Lời còn chưa hết, giọng nói Từ Minh Trạch truyền đến từ bên kia: “Bác tổng, xe lăn tới rồi.”
Bác Diên gật đầu, nghiêng người nói với cô: “Lên đi.”
Trì Lục: “…”
Cô nhìn xe lăn còn trong tay Từ Minh Trạch, âm thầm chống cự trong đầu. Mà đáng tiếc, Bác Diên không cho cô cơ hội để phản đối hay không phản đối, anh cúi người, trong lúc Trì Lục còn chưa kịp phản ứng, anh bế cô lên xe lăn rồi phân phó: “Đem người vô trong.”
Từ Minh Trạch yên lặng gật đầu: “Cô Trì, đi thôi.”
Nhìn bóng dáng vừa khuất, anh yên lặng tựa lưng vào xe, rút ra một điếu thuốc. Anh rất ít khi hút, cũng không nghiện thuốc lá, lúc còn trẻ từng làm vài điếu, nhưng Trì Lục không thích, anh cũng dần cai.
Nghĩ tới con người vô lương tâm kia, Bác Diên cười tự giễu.
–
Trở lại show diễn, sắc mặt Trì Lục không tốt lắm. Viên Viên thở hồng hộc chạy tới, nói: “Chị Trì Lục, chị quay lại rồi.”
Lúc bọn họ vừa rời khỏi đây, Viên Viên có đuổi theo nhưng chỉ kịp hít chút khói xe thôi. Trì Lục gật đầu, nhìn bộ dạng căng thẳng của cô ấy: “Chạy nhanh như thế làm gì, chị chạy đi đâu được chứ.”
Viên Viên: “Chị vừa biến mất dạng đó.”
Trì Lục cứng họng.
Viên Viên ngồi xổm, vén ống quần cô lên nhìn: “Bác sĩ nói sao hả chị?”
“Không nghiêm trọng.” Trì Lục ngẩng đầu nhìn những đồng nghiệp đi tới lui cách đó không xa, khẽ nói: “Trật chân chút.”
Viên Viên nhíu mày, nhìn mắt cô: “Văn tổng bảo em hỏi chị, tối nay có muốn tạm dừng…”
“Không cần.” Không cần Viên Viên nói hết câu cô đã ngắt lời, cô biết Viên Viên muốn nói gì. Trì Lục im lặng, chân vô thức nhịp theo giai điệu âm nhạc: “Chị sẽ đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chị chắc chắn.”
Viên Viên thở dài: “Văn tổng cũng là lo lắng chân chị.”
Nghe vậy Trì Lục cười cười, mắt hoa đào sáng lên câu dẫn người khác: “Chị biết.” Cô chống cằm nhìn sàn diễn chữ T, đáp: “Chị tự cân nhắc.”
Thấy cô như thế, Viên Viên cũng không khuyên nhủ nữa.
Viên Viên liếc nhìn đôi giày Trì Lục đang mang, là của nhân viên ở đây đưa cho cô mang sau khi chân bị thương, không phải giày mới nên có chút xấu xí. Trì Lục luôn chỉnh chu vẻ bên ngoài, nếu như có thể làm khác đi, không chừng cô đã sớm đổi qua đôi giày cao gót đẹp đẽ khác rồi.
Viên Viên đang chần chừ, Trì Lục lên tiếng: “Đúng rồi, em đi mua cho chị đôi giày khác.”
Viên Viên: “Em đang muốn nói thế..”
Trì Lục chỉ vào mình rồi cười lên: “Chị chịu đựng mang đôi giày này nửa ngày rồi, em tìm đôi nào thoải mái xinh đẹp chút.”
“Được ạ.”
Viên Viên vừa đi thì Trì Lục hòa nhã đứng dậy chào hỏi, hàn huyên với đồng nghiệp mấy câu.
Từ Thanh Nghiên nhận lấy ly nước từ trợ lý, vòng quanh cô hỏi chuyện: “Hôm nay cô ra cửa không nhìn lịch hoàng đạo đúng không? Vậy mà cũng ngã được” Cô ấy dừng lại, hỏi tiếp: “Cảm giác thế nào?”
Trì Lục cười, nhưng cô biết đó là sự thật. Cô, Từ Thanh Nghiên và Mạnh Xảo đều cùng một công ty người mẫu. Từ Thanh Nghiên và Trì Lục vào công ty muộn hơn Mạnh Xảo nên không ký hợp đồng cùng lúc. Chính xác lúc đó Mạnh Xảo là người được công ty nâng đỡ và phát triển, đã từng là first face và vedette cho một vài show diễn thời trang. Nhưng khi Trì Lục và Từ Thanh Nghiên vào công ty không lâu, kha khá những tài nguyên đó rơi vào tay hai người. Lần này cũng giống như vậy, Trì Lục là first face còn Từ Thanh Nghiên là vedette. (*)
(*) First face / Vedette: Người khai màn và kết thúc của một show thời trang, thường sẽ để lại ấn tượng nhất trong show.
Nếu như lần này Trì Lục không tham dự, vị trí first face đương nhiên sẽ nằm trong tay Mạnh Xảo.
Hai người tán gẫu với nhau đôi câu, cũng không để chuyện vừa nãy trong lòng. Từ Thanh Nghiên không nói nhiều, biết cô không đáng lo thì trở lại sân khấu chữ T để luyện tập.
Chốc lát, Viên Viên mang theo một túi giấy trở về: “Chị, em mua một đôi dép, chị xem có được không?”
Trì Lục nghiêng đầu, đang định trêu chọc Viên Viên mua gì chị cũng thích hết’ thì chợt thấy logo sản phẩm dán trên túi. Cô trố mắt, nhấp môi hỏi: “Sao em mua được nhãn hiệu này?”
Viên Viên sửng sốt, ánh mắt mơ hồ nói: “Chị không thích ạ? Không thích để em đi đổi.”
“Không cần đâu.” Trì Lục khựng lại, cười nói: “Trước kia chị rất thích nhãn hiệu này, lâu lắm rồi không mang, chung quanh đây có cửa hàng bán thương hiệu này sao?”
Viên Viên chột dạ ậm ờ trả lời: “Dạ vâng.”
Tâm trí Trì lục đều đạt vào đôi giày, không để ý cô ấy trả lời có phần hơi lúng túng. Cô vươn tay cười nói: “Đưa cho chị.”
Đôi giày Viên Viên mua là đôi giày đế bằng có màu trắng nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng không mất đi sự tinh xảo, là mẫu thiết kế khá được ưa chuộng. Trông bên ngoài xinh đẹp, mang vào cực kì tốt, trước kia Trì Lục từng có một đôi giày y như đúc thế này.
Thay giày vừa ý, cảm giác tâm tình trong lòng tốt lên không ít. Cô nhìn chung quanh, bất chợt hiện lên một suy nghĩ: “Em gặp được Bác Tổng sao?”
“Vâng.” Viên Viên giật bắn người, hoảng hốt trợn to mắt xua tay: “Không không không có, sao em lại gặp Bác tổng được ạ?”
Trì Lục: “…”
Cô khẽ nhíu mi, không biết tại sao lại quan sát Viên Viên: “Chị chỉ thuận miệng hỏi, em khẩn trương như thế làm gì?”
Viên Viên chột dạ: “Khí thế Bác tổng mạnh mẽ quá, em sợ.”
“…”
Trì Lục trầm mặc lầu bầu: “Cũng đúng.”
Khí chất của Bác Diên bây giờ, đến cô cũng không dám chọc vào chút nào. Im lặng chốc lát, Trì Lục nhìn Viên Viên: “Đúng rồi, trả vé chuyến bay tối nay đi.”
Viên Viên trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Không về ạ?”
“Công việc gần đây không quá quan trọng, chị muốn ở lại trong nước một thời gian.”
Cô cười cười nhìn Viên Viên: “Xong việc tối nay cho em nghỉ ngơi, trở về thăm nhà chút đi.”
“Ai chăm sóc chị?”
Khóe mắt Trì Lục liếc thấy người đàn ông bên kia vừa trở về, thần bí nói: “Có người trông nom.”
Viên Viên: “…”
–
Do đẳng cấp show diễn đêm nay nên có không ít người tham dự. Ngoài người trong giới, còn có phụ nữ giới thượng lưu, các thiên kim tiểu thư, cũng như một số minh tinh được mời đến.
Thời điểm các người mẫu đông đủ, Trì Lục lên sân khấu luyện tập cùng mọi người hai lần. Chuyện cô muốn làm không ai khuyên nhủ được. Luyện tập kết thúc, các người mẫu bắt đầu trang điểm và thay trang phục.
Phía trong hậu đài lộn xộn và hỗn tạp, đủ các loại âm thanh tràn ngập bên tai. Trì Lục đã quen với cuộc sống như thế, ở trước mặt thợ trang điểm còn có thể nhắm mắt nghỉ ngơi ít phút.
“Trì Lục.”
Bên tai truyền đến giọng nói, cô chậm rãi mở mắt, nhìn về phía người vừa đến nhướn mày hỏi: “Chuyện gì?”
Mạnh Xảo nhìn dáng vẻ hờ hững của cô, nhàn nhạt đáp: “Cô nhất định phải lên sân khấu?”
Trì Lục: “Cô nói thử xem.”
Môi mím lại, Mạnh Xảo lạnh lùng: “Cô đừng có nửa chừng lại xảy ra rắc rối.”
Trì Lục nghe vậy cũng không thèm hé miệng, ánh mắt hờ hững: “Cái này không phiền cô quan tâm.”
Mạnh Xảo hừ lạnh: “Tốt nhất là thế.”
Cô ta nói xong thì thở phì phò xoay người rời khỏi đây. Trì Lục không nói gì, nhìn thợ trang điểm đang cứng đờ bên cạnh, cười rạng rỡ nói: “Tiếp tục đi.”
“Không giận sao?” Thợ trang điểm là bạn nối khố của cô, thoáng hiểu ra một số vấn đề. Trì Lục đáp: “Tôi cũng không rảnh đến mức lãng phí thời gian trên người không thân thiết.”
Phía sau khán đài vẫn bận rộn như cũ.
Tay Bác Diên đút vào túi quần đứng ở một góc tường, nghe Trần Tư Vân và Từ Minh Trạch báo cáo tình huống của show diễn, yên tĩnh trả lời: “An toàn là trên hết.”
Anh liếc qua Trần Tư Vân: “Nhân viên kia làm việc ở đâu?”
Trần Tư Vân thấp giọng nói: “Đang chờ bên ngoài.” Cô hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Bác tổng, người kia cũng đã biết sai rồi, ngài có thể nương tay một chút được không?”
Bác Diên thu hồi ánh mắt đang nhìn Trì Lục bên kia: “Làm việc không đủ cẩn thận, còn muốn tôi nương tay?”
Anh cười nhạt nói: “Đôi chân quan trọng thế nào với người mẫu, lẽ nào quản lý Trần không biết?”
Trần Tư Vân: “…”
Môi cô mấp máy: “Xin lỗi, là sai sót của tôi.”
“Đúng vậy.” Bác Diên quét mắt phía sau hậu đài, giọng nói càng lạnh: “Công việc tối nay kết thúc, quản lý Trần nhớ viết kiểm điểm.”
Từ Minh Trạch đứng bên cạnh nghe thấy, cũng có chút không đành lòng. Cậu ta nghĩ nếu hôm nay người bị thương không phải là Trì Lục, liệu Bác Diên có trách phạt nặng vậy không. Cậu ngước lên nhìn Trì Lục bên kia, âm thầm lắc đầu suy nghĩ — tóm lại chính là “hồng nhan họa thủy”
Trì Lục hắt hơi một cái. Mặt Viên Viên căng thẳng hỏi: “Chị Trì Lục, chị bị cảm sao?”
“Không có.” Trì Lục vuốt mũi, sinh lực tràn đầy nói: “Chắc có người nói xấu chị.”